Dưỡng phụ Cố Liệt đã nhận rõ một sự thật rằng Cố Liệt không dễ khống chế.
Lúc trước Cố Liệt đưa lão đi Thục Châu tĩnh dưỡng, lão sống sung sướng ở Thục Châu, cho nên mặc kệ người khác xúi giục lão trở lại kinh thành thế nào, lão đều toàn tâm toàn ý ở lại thành Phù Dung, bắt đầu trải qua những ngày tháng tốt đẹp núi cao hoàng đế xa.
Cố Liệt thân là đế vương, đề xướng hiếu đạo, tính cách bản thân cũng không vong ân phụ nghĩa, tất nhiên sẽ cho dưỡng phụ đủ thể diện nên có. Tết nhất lễ lạc đều không thiếu thăm hỏi ban thưởng.
Một quý nhân lớn như vậy, đương nhiên là đối tượng cho mọi người nịnh bợ.
Lão đã sáu mươi tuổi rồi, hoa giáp chi niên, nửa năm ngắn ngủi đã cưới ba phòng tiểu thiếp, làm người khác không biết nên nói gì.
Nói lý, cho dù Cố Liệt không thể trách cứ, cũng nên nhắc nhở hai câu, để lão đừng quá đáng quá, nhưng lời này Cố Liệt không có cách nào nói.
Bởi vì tất cả tiểu thiếp của lão, đều được tìm kiếm dựa trên bức hoạ vong thê, mặt mày tương tự, dáng người tương tự, bóng dáng tương tự, chỉ cần có hai ba chỗ cực kỳ giống nàng năm ấy như thế, người ta vừa tới nói, lão liền muốn cưới về.
Có một chuyện cười, nói rằng những bà mối bản địa thành Phù Dung, mỗi người cầm một bức hoạ vong thê của dưỡng phụ, bức hoạ này không phải Nguyệt Lão, mà là Thần Tài.
Năm xưa ở Vân Mộng Trạch, lúc lão cưới phòng tiểu thiếp thứ ba, Cố Liệt khi đó vẫn là Chủ Công Sở quân, không phải chưa từng uyển chuyển khuyên nhủ, nhưng bị dưỡng phu dùng bức hoạ vong thê chặn một cái, chỉ có thể trầm mặc.
Năm trước hậu viện còn truyền tin vui, dưỡng phụ già còn có con, thật là càng già càng dẻo dai. Lúc ấy, còn có người cố tình đứng trước mặt Cố Liệt tính nịnh hót, ở trên triều khen dưỡng phụ tình thâm như biển, bao năm qua không quên thê tử quá cố. Cố Liệt hoàn toàn không tiếp lời.
Tiếp thế nào? Tình thâm như biển, xong rồi cưới một đàn tiểu thiếp?
Cho nên Mục Liêm tố xong, Cố Liệt nghe xấu hổ, trong lòng cũng xấu hổ, lại chỉ có thể nói: “Chuyện gả cưới, quả nhân thân là con cái, sao có thể giáo huấn ngược lại dưỡng phụ được?”
Cố Liệt cũng không nói chuyện về dưỡng phụ không nên bị tố, hắn đưa ra một thái độ như vậy, mặc dù bản thân hắn khó nói, nhưng Giám sát ngự sử Thục Châu lại có thể nói, cũng coi như chống lưng cho Mục Liêm.
Nhưng Mục Liêm bê dưỡng phụ của Bệ hạ ra tố, cũng không đơn giản là ngứa mắt hoa lê hàng đêm áp hải đường.
“Bệ hạ,” Mục Liêm không tán đồng mà phản bác, “Đây cũng không phải chuyện gả cưới bình thường. Đây là hành động cậy thế làm bậy, khinh hại nữ tử.”
Mục Liêm thẳng băng mà nhìn chằm chằm Cố Liệt, nói: “Hắn thân là dưỡng phụ của Bệ hạ, địa vị tôn sùng, tài phú ngập phủ, mới có thể khiến những thiếu nữ tuổi thanh xuân đó bị người nhà hám tài đưa vào phủ của một ông già sáu mươi làm thiếp. Nói là gả cưới, sự thật là mua bán! Hắn dám nói, những nử tử gả cho hắn, đều là cam tâm tình nguyện, không phải bị quyền thế ép buộc?”
“Hơn nữa, hắn lấy danh nghĩa hoài niệm vong thê, cưới một đàn thiếp thất, còn có người dõng dạc nói hắn tình thâm như biển. Nếu tình thâm như biển, sao hắn không ôm bài vị vong thê thủ tiết? Đây quả thực là lừa đời lấy tiếng, đồi phong bại tục!”
Cố Liệt nghe hiểu.
Chiến thuật này là dương đông kích tây, Mục Liêm nào phải đang tố dưỡng phụ, đây rõ ràng là đang tố Cố Liệt.
Đầu tiên Mục Liêm nói những nữ tử đó bị quyền thế ép buộc.
Từ góc độ của Mục Liêm, sư phụ hắn là bị Bệ hạ giam giữ trong Vị Ương Cung. Dù sao theo lẽ thường mà nói, có công thần nào vui lòng gánh bêu danh nịnh hạnh? Nếu không phải Bệ hạ giam sư phụ hắn rất không minh bạch ở trong cung, thì sao bọn họ có thể nhập nhằng với nhau? Sư phụ hắn không đến mức ngu tới cỡ đó đi.
Mục Liêm nhắc đến vong thê của dưỡng phụ, mắng lại là Cố Liệt.
Người khác không biết rõ lắm cái gọi là thê tử đã mất của Cố Liệt, nhưng Mục Liêm biết, năm xưa trong Quỷ Cốc căn bản không có một vị nữ tử như vậy, nhưng Cố Liệt nào là dốc lòng bồi dưỡng Cố Chiêu, lại đến không muốn cưới vợ. Suy luận theo lý thường, Mục Liêm tự nhiên cho rằng nữ tử được Cố Liệt yêu sâu sắc này xác thực tồn tại, chỉ là không phải hậu nhân Công Tử Lịch, Cố Liệt muốn nâng cao thân phận cho Cố Chiêu, mới nói dối.
Mục Liêm chưa từng tin mấy tin đồn sư phụ là cữu cữu Cố Chiêu, những lời đó căn bản chính là truyền từ chỗ hắn ra.
Nhưng đụng phải cảnh Bệ hạ hôn tay sư phụ, những lời đồn đãi diện mạo Địch Kỳ Dã giống vong thê Cố Liệt y như đúc, Mục Liêm không đi nghĩ, đầu óc cũng đã chủ động nghĩ tới rồi.
Nếu Bệ hạ muốn cho mình thanh danh tình thâm như biển, sao không thủ tiết cho vong thê đi, còn kéo sư phụ hắn xuống nước?
Mục Liêm đây là đang bày tỏ bất bình thay cho Địch Kỳ Dã đó.
Không chờ Cố Liệt lên tiếng, quan viên muốn lấy lòng Cố Liệt, bóp mũi khen dưỡng phụ tình thâm trên triều lúc trước, đã đứng ra.
Đó là ai? Đó là cha của Khương Duyên.
Khương Duyên thân là Chỉ huy sứ Cẩm y cận vệ, nếu trong tay không có vụ án quan trọng nào mà Bệ hạ giao phó, thì tất nhiên sẽ phải hộ vệ sát sườn, theo Bệ hạ thượng triều.
Cho nên cha Khương Duyên giận dữ, trừng mắt nhìn thằng con đồi phong bại tộc, bị hắn đuổi ra khỏi gia môn này một cái, mới bước ra kêu oan: “Bệ hạ, thần cho rằng, Hữu ngự sử có trách nhiệm giám sát, lại càn quấy trên triều vì chuyện gả cưới nhỏ nhoi của dưỡng phụ Bệ hạ như thế này, là lạm dụng chức quyền, không cần thảo luận thêm!”
Khương Duyên cúi đầu, trong lòng bàn tay toát mồ hôi. Cũng không phải vì còn quan tâm cha hắn, mà là Khương Duyên đột nhiên ý thức được, lần này Mục Liêm tố, chỉ sợ đã biết quan hệ của Định Quốc Hầu và Bệ hạ, nhưng không biết rõ hai người này căn bản là lưỡng tình tương duyệt.
Năm trước Cố Liệt dẫn theo đội ngũ công thần gia thần dọn đến Thuận Thiên Phủ, Khương Duyên vì cự tuyệt hôn sự trong nhà sắp xếp, đã nói ra chuyện mình là đoạn tụ.
Thiếu chút nữa đã bị trong nhà đánh chết.
Mục Liêm tức giận suýt phát điên, mấy ngày sau, Mục Liêm thượng triều bị người gây sự, hắn tự nhận ngay giữa triều, công khai nói Khương Duyên là tức phụ của hắn.
Phụ thân Khương Duyên làm quan cùng triều, bị đồng liêu nhìn với ánh mắt xem kịch hay, xấu hổ muốn chui xuống đất, quay về lại gọi Khương Duyên vào phủ đánh thêm một trận, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, lần đó thật sự chỉ thiếu một hơi người đã không còn.
Buổi chầu sớm ngày hôm sau, lúc phụ thân Khương Duyên đi ngang qua, không đợi hắn hừ một tiếng ra vẻ khinh thường, Mục Liêm đã tiên hạ thủ vi cường, sửa sang lại quan phục, chắp tay với phụ thân Khương Duyên người có phẩm cấp thấp hơn mình, gọi: “Thái sơn đại nhân.” (*Thái sơn: cha vợ =)))
Phụ thân Khương Duyên đương trường giận dữ trợn trắng mắt, máu dồn lên não, không chít một tiếng đã ngã vật ra ngất xỉu.
Từ đó trở đi, chỉ cần phụ thân Khương Duyên dám động thủ với hắn, Mục Liêm có thể khiến phụ thân hắn tức đến thất khiếu bốc khỏi. Tuần hoàn bốn năm lần như vậy, Khương Duyên vẫn gàn bướng hồ đồ, phụ thân hắn cũng không quan tâm tới địa vị hiện tại của Khương Duyên, hoàn toàn đuổi hắn ra khỏi gia môn, thậm chí ngay cả bài vị của mẹ đẻ hắn cũng bị dọn ra khỏi từ đường của gia tộc.
Vậy nên, Mục Liêm đương triều tố như vậy, phụ thân Khương Duyên tự nhiên cho rằng Mục Liêm đang nhằm vào mình.
Mục Liêm còn đang quỳ trước mặt Cố Liệt, xoay sang nghiêng đầu nhìn phụ thân Khương Duyên, còn chắp tay thi lễ nói: “Thái sơn đại nhân đừng tức giận, mặc dù lý giải của ngài về tình thâm như biển khác với người thường, trong nhà cũng có bốn phòng tiểu thiếp, có lẽ đồng bệnh tương liên với dưỡng phụ đại nhân. Nhưng bản ngự sử quả thật không phải đang chỉ dâu mắng hoè, mà là thấy chuyện bất bình phải lên tiếng, xuất phát từ suy nghĩ thôi.”
“Mong rằng Thái Sơn đại nhân chớ nên nghi thần nghi quỷ như vậy, nên bảo trọng thân mình vì vợ bé con thơ mới phải. Bài vị của nhạc mẫu đại nhân có ta và Khương Duyên ngày ngày dâng hương, hẳn cũng sẽ không tìm ngài ôn chuyện.”
Tiếng cười trộm không dứt bên tai, mặt phụ thân Khương Duyên đỏ rực màu máu, giống như giây tiếp theo sẽ hôn mê.
Cố Liệt ngồi trên long ỷ cảm thán, nhóc điên này còn chơi chiêu một mũi tên trúng ba con nhạn rất tài.
Đế vương Đại Sở tặng một ánh mắt cho Định Quốc Hầu đang thoải thoải mái mái đứng bên dưới cứ như không phải chuyện liên quan đến mình, đồ đệ ngươi quá tiền đồ.
Định Quốc Hầu nhếch lông mày một cái, ngươi ta ai với ai?
Địch Kỳ Dã đương nhiên nghe ra Mục Liêm đang mắng Cố Liệt thay hắn, nếu lúc này hắn đứng ra hoà giải, sẽ khiến Mục Liêm buồn lòng thất vọng, thế nên hắn dứt khoát không nói tiếng nào.
Đây chính là tín nhiệm hắn dành cho Cố Liệt.
Cố Liệt suýt nữa bật cười, thanh thanh giọng, bất động thanh sắc mà giúp đỡ một bên: “Triều đình là nơi nghị sự, ầm ĩ như thế, còn ra thể thống gì! Hữu ngự sử tan triều tới gặp trẫm. Các ngươi còn có chuyện gì quan trọng? Không có bãi triều!”
Thừa tướng Khương Dương nói đến tình hình bổ nhiệm tân khoa hàn lâm, cuối cùng đã kéo buổi chầu trở về quỹ đạo.
Hạ triều, Mục Liêm loẹt quẹt loẹt quẹt đi về phía Vị Ương Cung.
Khương Duyên không ngừng bước nhanh hơn để đuổi kịp, hai người chụm đầu một chỗ thì thầm nửa ngày, trên mặt Mục Liêm vẫn là vẻ mỉa mai phụ thân Khương Duyên mới rồi, nhưng trong lòng lại bớt đi chút không vui.
Khương Duyên nhéo nhéo tay Mục Liêm, rồi mới vội vàng bận bịu đi thành Tây.
Mục Liêm tiếp tục đi Vị Ương Cung, lại đụng phải Địch Kỳ Dã đang chờ ở ven đường.
Loại sư phụ không về nhà này, Mục Liêm mới không thèm để ý đến hắn, như thể không trông thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Địch Kỳ Dã dở khóc dở cười, tóm lấy cổ áo níu người lại, sau đó cùng hắn đi Vị Ương Cung, hỏi: “Cáu kỉnh cái gì?”
Mục Liêm giận dỗi không nói lời nào.
Địch Kỳ Dã vốn đã lười nói nhiều, thấy Mục Liêm như vậy, dứt khoát yên yên tĩnh tĩnh đi cùng Mục Liêm đến ngoài Vị Ương Cung, mới thấp giọng nói với hắn: “Ngươi thích Khương Duyên, ta thích vị ở trong kia.”
Trước khi xoay người rời đi, Địch Kỳ Dã vỗ vỗ bả vai Mục Liêm, nhắc nhở: “Bệ hạ vất vả, đừng chọc hắn tức giận.”
Mục Liêm vừa bực bội vừa mờ mịt, bước vào thư phòng Bệ hạ, quỳ xuống thỉnh an, không nói gì.
Hắn lo lắng cho sư phụ, mới tìm mọi cách muốn vớt sư phụ ra khỏi cung, tố dưỡng phụ của Bệ hạ, chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch.
Nhưng sư phụ rõ ràng là thích Bệ hạ, Khương Duyên cũng nói bọn họ lưỡng tình tương duyệt, ngược lại khiến Mục Liêm không biết nên làm như thế nào. Bởi vì Mục Liêm đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, nếu mình là sư phụ, Khương Duyên là Bệ hạ, hắn cũng sẽ không rời khỏi Khương Duyên.
Nhưng sư phụ tiếp tục như vậy, không chỉ thanh danh gặp nguy hiểm, mà ngay cả tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Từ thuở khai thiên tích địa tới nay, không ít đế vương được xưng thâm tình, nhưng chỉ yêu một người, quyết chí thề rằng không thay đổi được mấy người?
Bình thường Cố Liệt đều ngồi cùng Địch Kỳ Dã ở thư phòng nhỏ, còn thư phòng tiêu chuẩn này lại chẳng mấy khi dùng, hắn ngồi trên ghế quan cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì, ban đầu cũng không nói.
Hai người đều trầm mặc.
Cố Liệt vốn tưởng rằng Mục Liêm sẽ trùng quan nhất nộ dỗi trời mắng đất vì sư phụ, không nghĩ tới Mục Liêm không nói lời nào. Cố Liệt cũng giống như Địch Kỳ Dã, không thích nói việc riêng tư cho người ngoài, nếu Mục Liêm mãi không nói, Cố Liệt liền mở miệng: “Quả nhân cho ngươi một lời hứa.”
Mục Liêm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Cố Liệt như một con chó săn.
Giọng nói Cố Liệt căng chặt, nặng nề.
“Nếu một ngày kia, sư phụ ngươi không muốn ở lại thâm cung, muốn li cung về phủ.”
Cố Liệt cơ hồ muốn che mắt bịt tai, không muốn nghe thấy bản thân mình nói ra những lời này.
“Quả nhân tuyệt không ép hắn ở lại.”
“Và, sẽ bảo vệ hắn cả đời bình an, không vào phân tranh.”
Đầu Mục Liêm đụng thật mạnh xuống nền đất, dùng sức nói: “Bệ hạ lời vàng!”
Cố Liệt hứa hẹn: “Quyết không nuốt lời.”
Cũng không biết lúc trước hai người trầm mặc nhìn nhau bao lâu, Cố Liệt vừa dứt lời, đã nghe thấy Địch Kỳ Dã gõ gõ cửa ở ngoài thư phòng, không kiên nhẫn nhắc nhở: “Ra ăn cơm!”
*
Mấy ngày sau, dưới sự thúc giục của Giám sát ngự sử, dưỡng phụ dâng một cuốn sổ con tự kiểm điểm, hứa hẹn sẽ không nạp thiếp nữa. Cố Liệt vừa đọc xong, Địch Kỳ Dã đã quăng nó sang một bên, nhắm mắt làm ngơ.
“Không phải ngươi đã cho Giám sát ngự sử chuyển đạt, khiến hắn mau chóng dọn về kinh thành rồi sao?” Địch Kỳ Dã nghi hoặc hỏi.
Thế cục Thục Châu không ổn định, có lẽ sắp sửa sinh biến.
Cố Liệt cũng thực bất đắc dĩ.
Đại khái dưỡng phụ sợ sẽ bị hắn câu thúc, sống chết không chịu về kinh, hơn nữa còn tiếp tục bê hiếu đạo ra để chặn họng Cố Liệt. Mà Cố Liệt cũng không thể trực tiếp hạ chỉ cưỡng chế túm người trở về kinh thành, đối với thế cục Thục Châu mà nói là rút dây động rừng.
“Sai người trông coi rồi,” Cố Liệt rũ mắt nói, “Hẳn là sẽ không xảy ra chuyện.”
Địch Kỳ Dã cười lành lạnh, cho qua việc này.
Dưới sự đốc xúc của Địch Kỳ Dã, Cố Liệt sắp xếp hành trình dạo chơi với nhi tử.
Hắn đưa Cố Chiêu đi thành Tây.