Ngay khi Vương Vệ Chi “ngộ đạo” , Lâm Thu cũng bỗng nhiên bắt lấy tay Nguỵ Lương thật mạnh.
Giờ phút này, hai người đang theo sau Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc, xuyên qua cổng tò vò vô cùng dày nặng sau cửa thành.
Ngụy Lương rũ mắt vừa nhìn, phát hiện Lâm Thu hai mắt trợn to, giữa con ngươi còn lập loè điểm điểm ánh sáng.
“Ta biết Tế Uyên đã nhập ma như thế nào rồi!” Nàng nhìn nhìn hai người Lâm Tú Mộc và Thiển Như Ngọc đi ở phía trước, sau đó quay đầu đi, nói khẽ với Ngụy Lương, “Nữ nhân bên cạnh Tế Uyên tên là Mai Nương đó, khẳng định có vấn đề! Hẳn là nàng ta đem ma chướng rót vào trong….một số đồ vật riêng tư của Tế Uyên, sau đó Tế Uyên…… ăn nhầm vật ấy, liền nhập ma.”
“Mai Nương?” Ngụy Lương hỏi lại, chợt, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt, “Ta đã biết. Không sao.”
Hắn bất động thanh sắc, năm ngón tay xoè ra, đảo khách thành chủ, nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng vào trong lòng bàn tay mình.
Tay nàng rất nhỏ, xương cốt phảng phất như làm từ nhuyễn ngọc, tùy tiện nắm một cái là có thể nắm trọn hết luôn.
Lâm Thu nghe thanh âm hắn trầm ổn bình tĩnh, trong lòng tức khắc cũng yên tâm lại. Khi lấy lại tinh thần, phát hiện tay mình đang bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, một cảm giác an toàn không thể diễn tả cảm giác lại ấm áp vờn quanh nàng.
Tay hắn lớn hơn tay nàng rất nhiều, khớp xương rõ ràng, rất có cảm giác mạnh mẽ. Bàn tay ấm áp khô ráo, hơi có vết chai mỏng, không chút nào giống một tên ma đầu dùng băng giết người.
Tầm mắt theo ống tay áo hắn trượt lên phía trêи, rơi xuống sườn mặt hắn. Hắn cũng không nhìn nàng, ánh mắt bình thẳng, nhìn về phía trước. Khóe môi hắn hơi cong lên một đường cong nhẹ khó có thể phát hiện ra, là bộ dáng không chút để ý, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay.
Giữa màn sương máu âm u và bóng đêm dày đặc, một sườn mặt như vậy, càng thiên nhân đến kinh ngạc.
Trái tim Lâm Thu đập nhanh nửa nhịp.
Ngụy Lương nhận thấy nàng đang nhìn chăm chú, ánh mắt vừa động, nghiêng nghiêng liếc nàng, ngữ khí cười như không cười: “Phu nhân, để ý dưới chân.”
Nói xong liền nhoài nửa thân người qua, cánh tay dài tìm tòi, ôm lấy eo nàng, ôm nàng dán vào trong người trước, lướt qua một khối thi thể đang nằm một đống trước mặt nàng.
Dựa trêи bờ ngực kiên cố của hắn, trái tim nàng lại đập nhanh hai nhịp.
Hắn mang theo nàng, vòng qua mấy cái thi thể, sau đó đặt nàng lên trêи một mặt đất bằng phẳng có hơi chút sạch sẽ.
Một hàng bốn người không cố tình che giấu hơi thở và động tác, tiếng bước chân sàn sạt quanh quẩn dưới cửa thành, một đường đi vào nên trong không xảy ra việc gì.
Thực mau, liền xuyên qua cửa thành thật dày.
Trước mắt, một đường rộng mở thông suốt!
Khi thấy rõ cảnh tượng trước mặt, ngay cả Thiển Như Ngọc một đường đi tới đây vẫn luôn trầm mặc không nói gì cũng không khỏi phát ra một tiếng hô nhỏ.
“Đây, đây là……”
Mới vừa rồi dưới cửa thành còn có thể rành mạch nhìn được, bên trong thành là một mảnh máu me rách nát. Cả toà thành đổ nát thê lương, mặt tường cùng mặt đường đều bị vẩy đầy vết máu.
Nhưng mà sau khi bước vào cửa thành, chỉ thấy trước mắt lại là một con đường cái lớn sạch sẽ, sương mù sáng sớm bao phủ lấy cảnh vật, trêи không trung còn dó tu sĩ ngự kiếm tới lui, trong cửa hàng có dòng người ra ra vào vào, mua hoặc là bán các loại đan dược, pháp khí, hoặc là con người gỗ đào đặc sản của tòa thành này.
Thiển Như Ngọc quay đầu đi, môi nhỏ khẽ nhếch, ngơ ngẩn nhìn Lâm Tú Mộc.
Lâm Tú Mộc đứng yên, xoay người, nhìn về phía Ngụy Lương. Dù cho lòng dạ sâu đến mấy, giờ phút này trong mắt hắn vẫn lộ ra một tia kinh dị.
Hắn chắp đôi tay lại trước người, kết một dấu tay phức tạp.
Chợt, một màn khói nhỏ màu xanh từ trong kiếm hắn tuôn ra, ngay lập tức, dây leo vút không đến trăm trượng, ầm ầm nổ tung, rưới xuống lá xanh đầy trời.
Mấy cái lá xanh kia thật ra chính là kiếm ý.
Chỉ thấy phiến phiến lá xanh rơi vào những cửa hàng lớn lớn bé bé và bay đến trêи người người đi đường. Lâm Tú Mộc tỉ mỉ thao túng đám lá bay múa đầy trời, phất phơ bay như không có mục đích, cắt đứt mấy chỗ cột nhà khắc hoa, xẹt qua mái ngói cùng với vỏ kiếm, góc áo người qua đường.
Mỗi mảnh kiếm ý lá xanh đều phản hồi lại cho hắn ta tin tức giống nhau —— đây, là một toà thành thực sự, những người này, tất cả đều là người thật, đang còn sống rất bình thường.
“Không phải ảo cảnh, cũng không có kết giới.” Thần sắc Lâm Tú Mộc ngưng trọng rất nhiều, “Ngụy Kiếm Quân, hôm qua, nơi đây không phải như thế này, ngô không nói dối nửa câu.”
Thanh âm Ngụy Lương thanh lãnh bình tĩnh: “Ta biết.”
Động tĩnh Lâm Tú Mộc làm ra có hơi lớn, một ít tu sĩ đã chú ý tới hắn, chẳng qua người lui tới trong toà thành người gỗ đào phần lớn là những tiểu tu kỳ Nguyên Anh hoặc Kim Đan, căn cứ theo nguyên chắc nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, cũng không ai tùy tiện tiến lên hỏi.
“Không ra được sao?” Lâm Thu quay đầu lại nhìn nhìn cửa thành ngăn nắp sạch sẽ ở phía sau.
Dưới cửa thành đang có tu sĩ Kim Đan ra vào, thần sắc trêи mặt mỗi người đều rất bình thường, nhìn không ra có chút gì kỳ lạ.
Tay áo Lâm Tú Mộc phất một cái, thân hình hóa thành một tàn ảnh, lập tức xuyên qua cửa thành.
Một lát sau, hắn từ ngoài thành lướt trở vào, sắc mặt càng thêm ngưng trọng: “Ngoài thành cũng không có gì dị thường, vẫn là tòa thành này —— thế giới thực, phảng phất như đã biến mất, ngô cho rằng, có thể giống như trong truyền thuyết, đạp vỡ hư không, tiến vào một thế giới khác rồi.”
Khó trách người tiến vào trong thành đều không trở về.
“Thử thông linh một lần.” Thiển Như Ngọc nói.
Thanh âm của nàng ấy âm nhu mà không mị, ngọt mà không nị, một khi mở miệng liền làm cho người ta không tự giác mà bị nàng ấy hấp dẫn.
Lâm Thu nhìn về phía nàng ấy, chỉ thấy nàng ấy lại nâng lên cánh tay như ngó sen bên trong tay áo lụa dài mỏng một lần nữa, hai mắt hơi híp, môi anh đào di chuyển chầm chậm, trêи khuôn mặt tuyệt sắc nổi lên ánh sáng nhợt nhạt, từng luồng tiên khí lượn lờ ở bên người.
Sau một lúc lâu, nàng ấy thu hai tay lại, lắc lắc đầu, nói: “Chỉ có một chút oán niệm lưu lại, cũng không có gì dị thường.”
Trong thế giới tu chân luôn là cá lớn nuốt cá bé, tuy rằng bên ngoài các đại tông môn thế gia đoàn kết hữu ái, nhất trí đối kháng ma, nhưng chuyện tầm ngầm giết người đoạt bảo, trả thù linh tinh này nọ tất nhiên là không thiếu.
Một toà thành to như vậy, có mấy cái oan hồn là hết sức bình thường.
Trong khoảng thời gian ngắn, không có đầu mối.
Lâm Thu nhìn chằm chằm các tu sĩ lui tới trêи đường nửa ngày, cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái, nhưng lại không thể nói được. Nàng có thể xác định, những người này biểu tình hay động tác đều không có bất luận cái gì khác thường, nhưng tuyệt đối có thể là sát thủ cố ý an bài tại nơi đây.
Cái loại cảm giác khó chịu nhàn nhạt này là từ đâu mà đến nhỉ……
Đang định nghĩ lại, bỗng nhiên nghe được một thanh âm nửa sống nửa chín từ giữa không trung truyền đến ——
“Sư tôn!”
Bốn người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Cố Phi đầy mặt vui sướиɠ, từ trêи không trung lướt xuống, quỳ ngay trước mặt Ngụy Lương.
Đôi tay hắn chắp lại, thanh âm mang theo ý cười hết sức nồng đậm: “Sư tôn, làm ta tìm quá trời!”
Nhìn thấy Cố Phi, trái tim Lâm Thu không khỏi buông xuống hơn phân nửa —— nghĩ đến mấy đệ tử bị nhốt ở trong thành tạm thời đều vẫn mạnh khỏe.
Khi tầm mắt Cố Phi dừng ở trêи người Lâm Thu, bỗng nhiên liền ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc rất rõ ràng. Hắn chần chờ mà thả ánh mắt lại trêи mặt Ngụy Lương, xoay hai vòng, nhịn không được lại nhìn Lâm Thu liếc mắt một cái.
Nụ cười trêи mặt thu lại một chút.
Lâm Thu nhìn Cố Phi từ trêи xuống dưới, trong lòng bỗng nhiên cảm giác không quá thích hợp. Hắn ăn mặc một bộ trường bào cổ đứng, gương mặt hơi ẩn trong cổ áo, cười đến hơi sáng lạn một tý —— cho dù nhìn thấy Ngụy Lương hơi kϊƈɦ động, nhưng cũng không nên cười đến vô tâm vô phổi như vậy chứ?
Đây cũng quá không cho toà quỷ thành này mặt mũi rồi.
Nàng lặng lẽ nhéo tay Ngụy Lương, nhắc nhở hắn chú ý.
Ngụy Lương trở tay nắm lấy ngón tay nàng, lòng bàn tay chậm rãi cọ cọ trấn an.
Ánh mắt Cố Phi bỗng chốc dừng ở chỗ bàn tay Lâm Thu cùng Ngụy Lương nắm lấy nhau, khóe mắt chớp thật mạnh hai cái, sửng sốt mất hai ba giây, lại chần chờ nâng mắt lên nhìn Lâm Thu.
Tuy rằng Cố Phi cố tình áp xuống biểu cảm trêи mặt, nhưng Lâm Thu vẫn cảm thấy được hắn giống như nhìn thấy quỷ ấy.
Cái phát hiện này làm trong lòng Lâm Thu có hơi nổi da gà.
Nàng nhịn không được hỏi: “Ta có chỗ nào không đúng sao?”
Cơ bắp trêи má Cố Phi nhảy nhảy: “Không, không có.”
“Những người khác đâu?” Ngụy Lương hỏi.
Trong mắt Cố Phi hiện lên một tia mờ mịt: “Ta tới đây một mình mà, sư tôn, Mộ Dung sư đệ tìm được ám cảnh rồi, hắn mang theo người, canh giữ ở bên đó sẵn tiện quét sạch ma vật, bảo ta trở về truyền tin cho sư tôn. Ngài không ở trong tông, cũng không lưu lại là ngài đi đâu, làm ta tìm quá trời.”
Lâm Thu nghe cũng không hiểu ra sao, len lén nhìn Ngụy Lương, lại thấy hắn đầy mặt trấn định.
Nàng thầm nghĩ: ‘ Câu trả lời này của Cố Phi, hoàn toàn là ông nói gà, bà nói vịt mà. Rõ ràng là thân bị nhốt trong quỷ thành, nhưng lời hắn nói ra lại phảng phất như hắn đang phụng mệnh đi tìm bí mật gì đó —— nhưng mà, giờ phút này tình trạng vốn đã quỷ dị, thôi thì đi nhìn một cái rồi lại nói. ‘
Lại thấy Cố Phi quay đầu hướng về Thiển Như Ngọc chắp tay thi lễ, nói: “Thiển Như Ngọc đạo hữu, mấy ngày không gặp, bệnh tật có khá hơn chưa ?”
Vừa nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Thu càng cảm thấy quái dị —— bộ dáng Cố Phi tự nhiên như thể mấy ngày trước thường hay gặp mặt Thiển Như Ngọc vậy.
Trận đại chiến Tiên ma, người của Bồng Lai đảo cũng không tham dự, sau khi đại chiến, Cố Phi vẫn luôn ở trong tông xử lý mấy việc vặt vãnh, hắn và Thiển Như Ngọc sao có thể có một mối quan hệ quen thuộc như vậy được.
Thiển Như Ngọc mờ mịt chớp chớp mắt, đôi mi nhíu lại.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Trung Nguyên, từ trước nay căn bản chưa từng gặp qua người này. Hơn nữa, nàng cũng không có bệnh cũ gì mà.
Tuy rằng trong lòng có muôn vàn nghi hoặc, nhưng nàng vẫn chỉnh đốn trang phục đáp lễ, nói: “Kính đã lâu.”
“Liễu sư muội đâu?” Cố Phi cực kỳ tự nhiên hướng về phía Thiển Như Ngọc dò hỏi.
Lâm Thu càng ngốc —— Liễu sư muội? Người của Vạn Kiếm Quy Tông chẳng phải vẫn đang tìm kiếm cái thân xác đã mất đi thần hồn của Liễu Thanh Âm kia hay sao? Hắn sao lại có thể tự nhiên hỏi ra những lời này, hơn nữa lại đi hỏi Thiển Như Ngọc, người đánh tám cái gậy tre cũng đánh không tới này?
Lại cái cảm giác quái dị này…… Thật giống như ông nói gà bà nói vịt.
Thiển Như Ngọc khó xử nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tú Mộc.
Nàng thật sự không tiếp nổi nữa. Nếu không phải người này có thể kêu ra đại danh của nàng, nàng thật cảm thấy đối phương có thể nhận lầm nàng với ai khác rồi.
Lâm Tú Mộc ha hả cười, đi đến trước mặt Cố Phi, gật đầu nói: “Ngô là Bồng Lai Lâm Tú Mộc, lần đầu mang theo môn nhân đến trung nguyên, nàng ấy không hiểu lễ tiết, xin đừng trách móc. Nhưng mà, ngô thật sự chưa từng gặp được sư muội của tôn giá, môn nhân của ngô không phải cố ý thất lễ.”
Cố Phi quái dị nhìn nhìn hắn, thần sắc cổ quái cực kỳ. Sửng sốt trong chốc lát, đôi mày rậm nhíu chặt lại, phảng phất như thật sự thấy quỷ.
“Bồng Lai Lâm Tú Mộc……” Cố Phi cũng không rảnh lo thất lễ, cả người đều ngơ ngẩn.
Lâm Thu nhìn chằm chằm phía sau Cố Phi một lúc lâu, lại nhìn về phía trong thành, ánh mắt lại lướt qua lướt lại những người đi trong thành, bỗng nhiên, trong lòng chợt loé lên ánh sáng.
Thừa dịp Cố Phi đang nói chuyện cùng Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc, Lâm Thu lặng lẽ kéo Ngụy Lương bước ra hai bước, thấp giọng nói với hắn, “Ngụy Lương, xiêm y của bọn họ, kiểu dáng không đúng.”
“Hử ?” Ngụy Lương nhướng mày.
“Ta chưa bao giờ thấy bất cứ kẻ nào mặc cái áo choàng hình dáng như thế này cả, áo cổ đứng.”
Nàng biết, tuy rằng trí tuệ của Ngụy Lương nhiều tới mức muốn thành yêu quái luôn rồi, nhưng mà dù sao hắn cũng là một nam nhân, cái loại người có thực lực siêu tuyệt như hắn, trong đầu nhét đầy mưu kế này nọ thôi, khẳng định sẽ không lưu ý đến mấy chuyện như thời trang hay trào lưu.
Nàng đến thế giới này đã gần hai tháng, trước nay chưa từng thấy ai mặc áo choàng cổ đứng cả. Nhưng giờ phút này, bất luận là Cố Phi hay là người đi trêи đường, mỗi người đều ăn mặc một loại xiêm y khác nhau, nhưng trong mắt nàng, có vẻ như có chút xu hướng mới mẻ thì phải.
Hơn nữa Cố Phi và bọn họ ngưu thường xuyên ông nói gà bà nói vịt, trong lòng Lâm Thu tức khắc có một suy đoán đáng sợ.
“Nơi này nếu không phải ảo cảnh, vậy rất có thể là thế giới sau vài thập niên! Cố Phi này, có lẽ cũng không phải là Cố Phi mà chúng ta muốn tìm……”
Cố Phi ở trước mắt ăn mặc xiêm y kiểu dáng lạ, nói chuyện không đầu không đuôi, cho nên hắn có thể không phải là Cố Phi bị rơi vào thành người gỗ đào.
Ngay lúc Lâm Thu nói ra cái suy đoán không thể tưởng tượng này, Lâm Tú Mộc cũng đồng thời hỏi Cố Phi một vấn đề ——
“Xin hỏi Cố đại tiên kiếm, trận chiến mà ma chủ đền tội ấy, cách nay bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
Lâm Thu nghiêng đầu nhìn, vừa lúc chạm vào đôi mắt của Lâm Tú Mộc. Chỉ thấy thần sắc Lâm Tú Mộc hơi có một chút ngưng trọng, hướng về phía Lâm Thu hơi hơi gật đầu.
Nàng không khỏi có chút kinh hãi —— người này, thật không thể khinh thường.
Cố Phi tuy cũng không hiểu ra sao, nhưng bằng hữu Bồng Lai lễ phép như vậy hỏi hắn, hắn không đáp cũng có vẻ không đúng lắm, vì thế liền kiên nhẫn trả lời, “Cách lúc ma chủ đền tội đã 91 năm rồi.”
91 năm!
Con ngươi Lâm Tú Mộc hơi co lại, bất động thanh sắc nói: “Thời gian thật sự trôi qua quá nhanh, làm ngô sợ hãi.”
Đi xuyên qua một cửa thành thôi, là xuyên qua 91 năm rồi sao?!
Trong lòng Lâm Tú Mộc m hoảng sợ, thần sắc lại vẫn ôn hòa, nói, “Lúc trận chiến ấy, ngô tuy ở xa tận Bồng Lai, cũng biết sự tích oai hùng của quý tông……”
Cố Phi bị Lâm Tú Mộc ôn ôn thôn thôn lôi kéo nói chuyện, nhất thời cũng không tìm ra lý do thoái thác hắn, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể liên tiếp nhìn về phía Ngụy Lương.
Ngụy Lương trấn an vỗ vỗ vai cầm Lâm Thu, mang theo nàng đi về hướng Cố Phi.
“Sư tôn,” Cố Phi bình tĩnh nhìn bàn tay Ngụy Lương đặt trêи vai Lâm Thu, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn rối rối rắm rắm mà nói, “Ngài cùng Liễu sư muội, lại giận dỗi? Sư muội tâm tính như tiểu hài tử, ngài cũng cố gắng nhịn nhịn một chút a, nói gì thì nói cũng kết đạo lữ rồi, cứ ba ngày hai đầu……”
Tuy rằng lời chỉ nói một nửa, nhưng trong bốn người ở đây ai cũng đều có thể rõ ràng nhìn ra được cái câu hắn nuốt trở về kia là —— ngài sao lại cũng giống như tiểu hài tử vậy.
Đôi mi dài của Lâm Tú Mộc khẽ nhướng lên, biểu cảm vui sướиɠ khi người gặp họa, nhìn Ngụy Lương.
Trong lòng nói, chuyện này bắt đầu thú vị nha, chín mươi năm sau, Ngụy Lương lại cùng người khác kết đạo lữ a? Hiện giờ đã bị phu nhân hắn biết được, không biết sẽ làm ầm ĩ đến như thế nào.
Ngụy Lương mặt không có biểu tình, chỉ nói: “Nhiều chuyện.”
Cố Phi gãi đầu cười nói: “Sư tôn chớ trách, đệ tử cũng là có gì nói nấy. Ngài cùng sư muội mỗi lần giận dỗi, lão Hình liền lôi kéo ta cùng Mộ Dung Xuân lải nhải mãi, nói cái gì không nghe lời người già thì hại trước mắt, hiện giờ hối cũng không kịp. Lại trách chúng ta không khuyên nhủ ngài, hiện giờ gọi sư muội thành sư mẫu, rối loạn toàn bộ. Ai, hai cái lỗ tai của chúng ta nghe riết muốn chai hết luôn rồi.”
Lâm Tú Mộc càng thêm vui sướиɠ khi người gặp họa, ho nhẹ một tiếng, ý bảo Thiển Như Ngọc hơi lui hai bước, đứng ở vị trí không có cảm giác tồn tại gì nhưng vẫn có thể nghe chuyện bát quái.
Cố Phi nhìn Lâm Thu trong lòng ngực Ngụy Lương, thở dài thật dài, hạ giọng nói với Ngụy Lương: “Sư muội lần trước xác thật có hơi quá đáng, nhưng ta cùng với Mộ Dung có thể làm chứng, sư muội thật sự chưa từng làm bất luận chuyện gì có lỗi với ngài, ngài hiểu lầm nàng ấy!”
Thấy Ngụy Lương không nói gì, Cố Phi lại nói: “Sư tôn cũng đừng trách ta đi quá giới hạn. Ngài cùng sư muội dù cho nháo như thế nào, cũng không nên cố ý tìm một nữ tử có dung nhan giống như tới chọc tức sư muội a…… Thừa dịp sư muội còn chưa nhìn thấy, ngài nhanh chóng đem người đuổi đi đi.”
Nghe được lời như vậy, trong lòng Lâm Thu càng thêm xác định suy đoán của mình.
Nàng chớp chớp mắt, vô tội nhìn Cố Phi, nói: “Vì sao muốn tống cổ ta đi?”
Cố Phi nhìn nàng, liếc mắt một cái, đầy mặt đau răng, nói: “Kiếm Quân đã có đạo lữ, ngươi đừng nói ngươi không biết, sao còn muốn……tự rước lấy nhục như vậy ?”
“A, ta thật sự không biết! Hắn có đạo lữ sao!” Lâm Thu lé mắt liếc Ngụy Lương, lên án nói, “Lần trước ngươi nói đợi ta kết đan liền muốn cùng ta kết làm đạo lữ, hiện giờ ta đã là Nguyên Anh, ngươi vẫn luôn chậm chạp kéo dài không làm, hoá ra ngươi gạt ta! Ta hận ngươi chết đi được! A, ta muốn chia tay với ngươi!”
Ngụy Lương: “……” Diễn hay thật.
Cố Phi: “……” Nhìn không ra thật ra, sư tôn vậy mà đi lừa tình cảm người ta ?
Lâm Thu nổi giận đùng đùng trừng mắt với Cố Phi: “Ngươi nói cho ta, hắn kết thành đạo lữ với người khác khi nào !!”
Cố Phi đau răng một trận : “Hai, hơn hai mươi năm.”
Lâm Thu âm thầm tính toán, thời gian quả nhiên toàn bộ đều phù hợp.
“Đồ lừa đảo! Các ngươi đều là đồ lừa đảo!” Nàng tiếp tục dậm chân, chỉ vào Ngụy Lương lòng đầy căm phẫn nói, “Ngươi —— đừng mơ tưởng lại đụng một cọng tóc của ta!”
“Phu nhân……” Ngụy Lương đỡ trán, ánh mắt vừa bất đắc dĩ, vừa sủng nịch.
Cố Phi trợn mắt há hốc mồm: “Sư, sư tôn, ngươi, ngươi kêu nữ tử này là cái gì? Sao ngươi có thể như vậy, sư muội tuy rằng tùy hứng hay làm ầm ĩ một chút, nhưng hai người rất vất vả mới đi đến ngày hôm nay, ngươi……”
Dưới tình thế cấp bách, ngay cả “Ngài” cũng quên kêu.
“Ngươi làm như vậy, không phải phụ lòng sư muội rồi sao?” Hai mắt Cố Phi đăm đăm, “Nàng ấy vì ngươi làm nhiều như vậy, ngươi chưa từng trước mặt người khác gọi nàng ấy một tiếng phu nhân……”
Hắn lùi lại hai bước, ánh mắt vừa khϊế͙p͙ sợ, lại vừa thất vọng.
Đúng vào lúc này, một luồng ánh sáng lướt tới, chỉ thấy một người trầy trật rơi xuống, bước nhanh hai bước, bổ nhào vào trước người Ngụy Lương, chỉ xem động tác và tư thái, phảng phất như trải qua phong sương vạn dặm, bi thương trầm trọng đến cực điểm.
Nhìn xiêm y và trang trí, hình như là đệ tử cao cấp của Vạn Kiếm Quy Tông.
Trong lòng Lâm Thu nhảy lên, ánh mắt dừng trêи cổ áo của người này, thấy là cổ áo bằng, liền biết người này không phải người vốn ở trong thành.
Người này cúi đầu bái thật mạnh, thanh âm rầu rĩ truyền ra, cực kỳ bi ai không thôi: “Sư tôn! Đã xảy ra chuyện rồi! Những người cùng ta đi về tông môn, đa số chết hết rồi! Nơi đây vô cùng hiểm ác, phải cẩn thận chính “bản thân mình”! Ngàn vạn ngàn vạn không thể để cho “bản thân mình” nhìn thấy mình!”
Cái gì gọi là cẩn thận chính bản thân mình, ngàn vạn không thể bị “bản thân mình” nhìn thấy mình?
Không khí dưới cửa thành đột nhiên thay đổi. Mới vừa rồi vẫn đang là tiết mục tình tay ba cẩu huyết, chỉ trong chớp mắt đã có gió tanh mưa máu chính diện đánh tới.
Người tới tuy trêи người không mang theo một tia máu nào, nhưng mà cái ngữ khí đau đớn kịch liệt đó lại như một ngọn núi lớn, đè nặng lên nhân tâm, trực giác cảm thấy bất thường.
Chỉ nghe ngữ âm liền biết đã xảy ra chuyện cực kỳ thảm thiết.
Người này vừa nhấc đầu lên, Lâm Thu đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng sấm, nổ ầm vang khiến chân tóc nàng cũng đều nhè nhẹ dựng ngược lên!
Là Cố Phi!
Sau khi thấy rõ khuôn mặt Cố Phi, Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc đều cầm lòng không đậu mà lộ ra biểu tình kinh ngạc, chần chờ nhìn một Cố Phi khác đứng ở bên cạnh.
Hai người đều là Cố Phi, hơi thở của cả hai đều không có bất cứ cái gì dị thường. Khác nhau chỉ là ăn mặc cùng thần sắc.
Một người mặc áo cổ đứng, một người khác thì không có cổ.
Một người đang ngạc nhiên đến nói không nên lời, một người thì đang kinh sợ bi thống.
Lúc trước Lâm Thu đã đoán được Cố Phi mặc bộ trường bào cổ đứng không phải là Cố Phi mà mình đang tìm, giờ phút này lại nhìn thấy một Cố Phi khác, suy đoán trong lòng nàng càng được chứng thực hoàn toàn.
Đầu tiên trái tim nàng liền được buông lỏng, sau đó lại căng chặt lên.
Như vậy, cái câu ngàn vạn, ngàn vạn không thể để “bản thân mình” nhìn thấy…… Lại có ý gì!
Hai con ngươi của nàng hơi co lại, gắt gao nhìn thẳng hai Cố Phi ở trước mặt.
Chỉ thấy người tới trước thì đang há to miệng, kinh ngạc nhìn chằm chằm kẻ
tới sau có dung mạo giống như như đúc đang đứng trước mặt.
Mà Cố Phi mới vừa đuổi tới, cũng mắt lộ ra hoảng sợ, cổ cứng đờ xoay lại, đối diện với “bản thân mình” : “Ngươi…… Ta, sao lại ở chỗ này!”
Trong mắt Ngụy Lương hiện lên một miếng băng mỏng nhàn nhạt, chỉ thấy một tầng sương mù đột nhiên xuất hiện ở giữa hai Cố Phi, phân cách bọn họ ra, nhưng, đã không còn kịp rồi!
Một màn làm cho người ta sợ hãi lập tức trình diễn ngay trước mắt.
Ngay khi tầm mắt hai người chạm nhau, Cố Phi mới đuổi tới nơi đây, trêи mặt tràn đầy bi thống kia, thân thể bỗng nhiên giống như mì sợi, không ngừng vặn vẹo kéo dài ra.
Hắn hít ngược một hơi khí lạnh, ánh mắt hoảng sợ quay đầu về hướng Ngụy Lương, thanh âm cầu như chìm vào trong nước, kéo dài ra không rõ chữ, theo cái thân thể đã không còn hình dạng gì, hóa thành một luồng ánh sáng vặn vẹo, chảy về hướng tên Cố Phi đang vô cùng kinh ngạc kia.
Trong mắt Ngụy Lương loé lên ánh sáng trắng.
Chỉ thấy lại một màn băng sương sắc bén đến cực điểm lại xuất hiện ngay vào giữa hai Cố Phi, nhưng mà cái ánh sáng vặn vẹo kia cũng không chịu ảnh hưởng chút nào, thẳng tắp một đường chui hoàn toàn vào ngực Cố Phi còn lại.
Sương trắng tan đi, biểu tình Ngụy Lương lạnh băng.
Hai Cố Phi, chỉ còn lại một người.
Cả Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc đều tế ra binh khí, chỉ thẳng Cố Phi kia đang đầy đầu mờ mịt.
“Tà ma?!”
Cố Phi kia giờ phút này cũng không rảnh để ý người khác, hoảng sợ trêи mặt hắn so với bất luận kẻ nào đều nghiêm trọng hơn nhiều, hắn không ngừng dùng tay cào cào ngực mình, phảng phất như muốn đem cái tên quái vật giống mình như hai giọt nước kia đào ra.
Đối mặt với một màn làm cho người ta sợ hãi đó, cho dù có đã là đại kiếm tiên, cũng khó có thể ổn định tâm thần.
Thanh âm Cố Phi mang thần sắc hoảng loạn, “Đây là thứ gì, sao lại giống hệt ta như vậy, còn chạy vào trong thân thể ta !! Sư tôn cứu ta!”
Ngụy Lương nâng tay lên, cản trở binh khí của Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc.
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Cố Phi, ánh mắt lạnh băng, ngữ khí lại hòa hoãn vững vàng: “Không có gì. Ngươi về tông đi, mở đại trận hộ tông ta, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào xuất nhập.”
Cố Phi đang hoảng loạn được trấn an cực lớn, môi hắn khẽ run, ngước mắt nhìn về phía Ngụy Lương: “Dạ…… Sư tôn. Nhưng mà……”
“Không có gì,” Tay Ngụy Lương đặt lên trêи vai hắn, nhẹ nhàng ấn một cái, đầu ngón tay phất qua cái cổ áo đang dựng thẳng lên kia, “Ảo giác mà thôi, chớ sinh tâm ma. Ghi nhớ, không được để bất cứ kẻ nào xuất nhập tông môn.”
“Hoá ra là ảo giác à,” Cố Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Đệ tử chắc chắn bảo vệ tốt sơn môn. Lập tức đi ngay! Đúng rồi, vị trí cái ám cảnh kia là ở một ngàn tám trăm dặm về phía Tây Nam, ở trong khu rừng toàn cây đen chết khô giao giới với Ma Vực, Mộ Dung sư đệ mang theo người canh giữ ở nơi đó, sư tôn tới là có thể thấy liền.”
Trước khi đi, Cố Phi nhịn không được lại nhìn thêm Lâm Thu một chút, lại nói thầm một câu: “Sư tôn, nghe đệ tử khuyên một câu, đừng cùng sư muội náo loạn.”
Ngụy Lương nhạt nhẽo cười: “Sẽ không.”
Cố Phi thở dài, ngự kiếm mà đi.
Nhìn thấy thân ảnh hắn biến mất ở phía chân trời, Lâm Tú Mộc thở ra một hơi thật dài, nói: “Ngô hiểu đại khái rồi. Hẳn là dòng thời gian bị loạn, đưa ngô chờ đến chín mươi năm sau —— thế gian không có khả năng đồng thời xuất hiện hai ‘ bản thân mình ‘, cho nên ở đây, khi gặp phải ‘ bản thân mình ‘, liền sẽ bị “bản thân mình” ở chín mươi năm sau cắn nuốt. Ngụy Kiếm Quân lệnh cho môn nhân phong tỏa sơn môn, thật sự là quyết định sáng suốt nhanh chóng.”
“Đúng vậy,” Thiển Như Ngọc nói, “Nhưng nếu như Cố Phi của hiện tại đã chết ở nơi đây, vậy sau chín mươi năm, tại sao lại còn có Cố Phi nữa ?”
Lâm Tú Mộc giơ tay lên, vỗ vỗ đầu mình: “Nói có lý! Cho nên không nên hoảng loạn, kết quả xấu nhất, bất quá chỉ là trong một đêm già đi chín mươi tuổi mà thôi. Ha hả ha hả.”
Hắn mỉm cười, xoa xoa cằm, phảng phất như nơi đó đã mọc ra râu bạc trắng phiêu phiêu rồi.
Lâm Thu thật ra không lạc quan được như hắn.
Nàng đã có thể xác định trăm phần trăm, nơi này cũng không phải là thế giới của chín mươi năm sau, mà là ——
Thế giới trong sách kia!