P/s: Mọi người thấy tình tiết không logic hay kì lạ thì cứ nhiệt tình cmt, ta sẽ giải đáp và chỉnh sửa, đừng ngại nhé (*^﹏^*)
"A, con bé này, lâu quá không đến chỗ lão, còn tưởng đã bỏ lão rồi chứ!" Lão Thiên vẫn là một dạng mạnh khỏe hào sảng, vỗ vỗ vai Mạc Linh ha ha cười.
"A ha ha, làm gì có, là do mấy hôm nay bộn bề nhiều việc, ngay cả thời gian để thở cháu còn không có nữa là!" Mạc Linh không chút chần chừ tố khổ.
Quả nhiên đạt được thành công, lão Thiên vừa nghe cô than khổ liền bừng bừng lửa giận đem ra thêm một núi đồ ăn cho cô.
À, nói quá một chút, là thêm một mâm nhỏ thôi, có điều cũng là rất nhiều so với ba người rồi.
"Ồ? Hai tên nhóc này nhìn cũng được quá chứ! Còn tên nhóc tóc vàng lần trước đâu rồi?" Lão Thiên đánh giá hai "tên nhóc" cao hơn ông cả một cái đầu trước mặt, rất không khách khí nói.
Mạc Linh nghe ông nói, biết ngay là đang thầm ghen tị người ta cao hơn ông. Cô mặc kệ, tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào nồi.
"Tên nhóc tóc vàng?" Đồng Phù chú ý chi tiết này, ngạc nhiên nhìn cô.
"Ừm, không gặp được trên đường nên không gọi đến, bọn họ là vừa vặn trên đường nhìn thấy nên kéo đến thôi." Cô cười cười, tùy ý trả lời.
Lâm Hoài Nam không dấu vết nhăn mày, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất, vẫn là bộ dáng vô hại thường ngày.
Vậy tức là nói, nếu cô gặp được trên đường là một người khác, cô liền đưa bọn họ đi cùng sao?
Lão Thiên tựa như vô cùng hài lòng với câu trả lời của Mạc Linh, để lại câu "Từ từ ăn" liền tiếp tục làm việc.
Nhanh tay bỏ thức ăn vào nồi, Mạc Linh thành thạo quảng cáo giúp cho quán, còn thúc giục bọn họ ăn nhanh một chút.
Không khí trôi qua vô cùng thoải mái, khiến hai nam nhân đối diện đều cảm thấy không muốn chấm dứt khoảng thời gian này.
Đáng tiếc, số phận luôn là thứ khiến người ta vừa hận vừa yêu, chỉ trách thường ngày bọn họ không tích phúc, hiện tại mong ước nhỏ nhoi cũng bị phá đám.
Chỉ thấy ở trước cửa quán ăn xuất hiện thêm một người, hơn nữa còn là người mà bọn họ chán ghét nữa.
"Linh, trùng hợp thật đấy!" Nam nhân như vừa nhìn thấy ba người, nhanh chóng bước đến.
"Ngôn Đằng, lâu quá không gặp!" Mạc Linh tươi cười đầy mặt, cô thật rất có hảo cảm với nam nhân trẻ con này a "Đến đến! Lại đây cùng ăn đi!"
"Được!"
Người đến đúng là Hoàng Ngôn Đằng từng cùng cô đến đây một lần. Vì Đồng Phù và Lâm Hoài Nam đều ngồi ở ghế đối diện nên Hoàng Ngôn Đằng rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh cô, thành thạo rút đũa liền bắt đầu cùng cô tranh món ăn.
"Ấy! Dừng động tác, thịt heo của em!" Mạc Linh vội vàng cùng Hoàng Ngôn Đằng chiến đấu.
"Không được, dựa trên góc độ ăn uống, ai nhanh người đó hưởng." Hoàng Ngôn Đằng dứt lời, thịt heo liền chui vào miệng.
Hắn đối với vẻ mặt tiếc hận của Mạc Linh đắc ý cười, hoàn toàn không còn chút hình tượng tổng giám đốc thường ngày.
Hai người ngươi đến ta đi, hành động lưu loát như mây bay nước chảy khiến hai người bị bỏ qua nãy giờ tức giận không nói nên lời.
Chết tiệt! Bọn họ còn sống đây này!
Sau khi ăn uống no đủ, tất nhiên là Lâm Hoài Nam rút hầu bao thanh toán. Mạc Linh cảm thấy mĩ mãn ôm bụng tròn, híp mắt với bọn họ.
"Thật ngại quá, để lần sau mời các anh vậy." Cô dối trá nói, tâm trạng đặc biệt phấn khích.
"..."
"Như vậy, lần sau gặp nhé." Không còn lý do để ở lại, cô liền co chân chạy.
Khụ, ít nhất là bộ dáng rất giống chạy.
Ba nam nhân vẫn ngồi tại chỗ cũ, sáu mắt nhìn nhau, âm phong từng trận.
Đại khái, là hai đấu một.
Hoàng Ngôn Đằng tuy phải đối phó với hai người, nhưng thái độ hời hợt không chút quan tâm của hắn thành công chọc giận hai người kia.
"Hừ, cậu đừng nghĩ mình đã thắng, rồi tôi sẽ có được tâm cô ấy." Lâm Hoài Nam không nhịn được, gằn từng tiếng.
"Ồ, hoan nghênh hoan nghênh, dù sao có thêm một người cũng rất vui, vừa lúc tôi đang buồn chán đây này." Hoàng Ngôn Đằng chớp chớp hai mắt to tròn, thích thú cười như thể bọn họ đang nói về một chuyện rất vui vẻ vậy.
"Được rồi Nam, chúng ta đi thôi." Cuối cùng vẫn là Đồng Phù sáng suốt, hai nam nhân có cái gì hay mà nói, tốt nhất là tìm cách dụ dỗ cô mới đúng.
Ba người tan rã trong không khí súng đạn rình rập, nhưng giáo dưỡng quá tốt khiến họ không cách nào làm ra chuyện như giành giật ở nơi đông người.
Tên Nam này vừa thấy Linh IQ liền giảm triệt để, không biết hắn có thật là bang chủ tàn nhẫn của Bạo Minh không nữa... <= Đây là bắt đầu hoài nghi trí thông minh của trúc mã Đồng Phù ( ̄- ̄).
Mạc Linh bỏ mặc ba người kia ở lại cũng không thấy có vấn đề gì, dù sao một cái nam nhân to lớn mạnh khỏe như vậy, nếu có thể đi lạc hay bị bắt đi thì đúng là... khụ, quên mất bọn họ là nam chủ, nghĩ xa rồi.
Vì thế, cô rất khí phách lật mở quyển nhật kí hàng ngày của mình, viết lên dòng chữ:
'Cùng nam chủ đi ăn, bọn họ ra tiền, tôi ra sức.'
Nghĩ nghĩ một hồi, cô dùng màu mực xám để viết dòng cuối:
'Phù cùng Hoài Nam luôn nhìn Ngôn Đằng chằm chằm, nếu không lầm thì sắp có hỉ.'
Cô đủ, Mạc Linh thiếu nữ. Suy nghĩ của cô đúng là thoát tuyến rồi. Bọn họ đọc được dòng này nhất định sẽ xé nó, nhất định đấy!
Tác giả có lời muốn nói:
U ~ ta trở lại
~Mỗi ngày nhận được thông báo mọi người bình chọn cùng bình luận, ta thật sự là chết trong tình yêu cũng hạnh phúc
(≧﹏≦)/
~Đôi khi ta không biết nên trả lời những lời động viên của mọi người như thế nào, nhưng tin tưởng ta, mỗi chữ, mỗi lời nhận xét ta đều xem hết!
Cho nên, mau mau bình luận cho ta đi ~ (đây là pr trá hình, mọi người trực tiếp không nhìn là được rồi...←_←)