Mạc Linh thức dậy với hai mắt đen nghiêm trọng, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, cô lê thân vào phòng tắm.
Đắp một lớp phấn nền dày lên mới miễn cưỡng che đi được quầng thâm dưới khóe mắt, sau khi chắc chắn sẽ không ai nhìn thấy nữa cô mới ra khỏi phòng.
Dù cô nhớ lại hay không thì hôm nay vẫn phải đi làm, trời đất bao la, công việc quan trọng nhất.
Kéo theo túi xách, Mạc Linh bước nhanh đến phòng làm việc. Trước khi đi khỏi nhà cô còn mang theo quyển sổ kia, nhưng cũng không mở ra xem thêm lần nào nữa.
Bước vào phòng làm việc, cô dựa theo những gì viết trong sổ, chào hỏi mọi người, sau đó ngồi xuống bàn làm việc có bình hoa màu trắng xinh đẹp.
"... Linh?"
Mạc Linh bất ngờ nghe thấy có người gọi, giọng điệu có chút ngập ngừng, hơn nữa thanh âm rất êm tai. Quay đầu sang, quả nhiên là một nữ nhân đáng yêu, hai mắt tròn tròn lay động nhìn cô, mái tóc hồng tùy ý xõa tung cuốn khúc mềm mại, trên người mặc bộ quần áo nhìn qua rất đắt tiền, đáng tiếc là quần, không phải váy.
Ừm, ngồi bên cạnh cô... là Thanh Nhi.
"Thanh Nhi, chào buổi sáng." Mạc Linh mỉm cười, bày ra nụ cười có vẻ hòa đồng đáp lễ.
"..."
Thanh Nhi ngậm miệng. Từ khi mới quen biết cho đến nay, cô chưa từng gọi hắn là Thanh Nhi, cũng chưa từng dùng thái độ hờ hững này nói chuyện với hắn.
Bị bỏ rơi rồi... sao?
Cũng đáng lắm, ai bảo hắn lừa gạt cô trước.
Thanh Nhi cong khóe môi, lộ ra nụ cười chế giễu.
Mạc Linh nhìn khuôn mặt nữ nhân đối diện dần dần không đúng, cũng không dám nói nhiều nữa, càng nói thì càng sai, tốt nhất là không nói nữa.
"Mạc Linh, đến phòng làm việc của Bạc tổng."
"A? Tại sao?" Mạc Linh lầm bầm lầu bầu, không tình nguyện bước ra ngoài.
Không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô bước lên tầng này rồi, có điều cảm giác thì vẫn như xưa, không-hề-vui-vẻ.
"Bạc tổng, ngài gọi tôi?" Mạc Linh lịch sự gõ cửa.
"Vào đi."
Tốt lắm, vẫn là cái kiểu lạnh tanh bất cần đời của "Bạc bẽo". Đừng hỏi tại sao cô lại đặt cho hắn biệt danh quá chuẩn xác như thế này, chỉ cần nhìn mặt hắn là mọi người đã có thể liên tưởng ra rồi, không cần nhiều lời làm gì.
Thu lại ý tưởng xấu trong đầu, cô bước vào, nhẹ tay đóng cửa lại, còn cố ý chừa một khe hở để tránh trường hợp cấp thiết cũng có đường lùi. Đừng nghĩ cô đã quên mất hắn từng làm gì với cô, cô không nói không có nghĩa là cô không ghi thù hắn.
"Mạc Linh, hôm qua tại sao em lại trốn việc?" Bạc Ngưng Thần tựa lưng vào ghế, tay chống cằm nhìn cô.
Hắn thừa biết lý do, nhưng vẫn là muốn nghe cô nói một chút. Nếu xem nhẹ bên trong hắn đang vô cùng hồi hộp chờ đợi thì, ừ, đúng là bình tĩnh thật.
"... Tôi có việc gấp." Mạc Linh nặn ra một lý do sứt sẹo, cô mới không quan tâm hắn tin hay không, dù sao thì cô cũng không nhớ mình làm gì, cùng lắm cô cho hắn trừ lương vậy.
Thiếu nữ, cô quên rồi sao, cô vừa mới đến thực tập thì lấy đâu ra lương để mà trừ? Có điều Bạc Ngưng Thần sẽ rất thích ý mà dùng cái khác để thay vào việc trừ lương đó.
"Ồ? Là việc gì? Không ngại nói cho tôi biết chứ?" Bạc Ngưng Thần vỗ xuống đối diện, cô nghe theo ngồi xuống, lén lút kéo ghế xa hắn một chút.
"Không ngại, chỉ là hôm qua là, ngày cuối xuất bản sách tôi yêu thích, cho nên tôi phải chạy đi trước khi hết hàng." Mạc Linh ngập ngừng nói xong "Tôi sẽ tăng ca để bù lại công việc ngày hôm qua."
Bạc Ngưng Thần nhìn Mạc Linh còn thật sự nghiêm túc nhìn hắn, buồn cười nhưng vẫn giữ mặt bình tĩnh.
"Tăng ca là việc tất nhiên rồi, có điều, công việc của em trong sáng nay phải làm xong, sau đó thì lên đây giúp tôi, dù sao em cũng được xem là một người có kinh nghiệm rồi."
"... Được rồi."
Mạc Linh tiu nghỉu ra ngoài, cũng không quản ai đang cùng mình chào hỏi, bước trở về phòng thiết kế.
"A? Linh nhi sao thế? Trông mặt em ấy tái như thế, không phải là bị bệnh rồi chứ?" Bạch Liên Hoa bị Mạc Linh bỏ qua cũng không giận, ngược lại muốn chạy theo cô, nhưng ngại vì bên cạnh còn có người đứng, công việc cũng đang rất gấp, Bạch Liên Hoa đành thôi.
"..." Nam nhân bên cạnh Bạch Liên Hoa yên lặng nhìn bóng Mạc Linh khuất sau thang máy, lịch sự quay sang Bạch Liên Hoa "Xin lỗi, hy vọng tiểu thư có thể nhanh một chút, tôi vẫn còn vài việc cần làm."
"A, vâng! Mời đi theo tôi, Bạc tổng ở ngay phía trước thôi!" Bạch Liên Hoa cười tươi, đi trước tiếp tục dẫn đường cho khách quý.
"Cảm ơn."
Bạch Liên Hoa gật đầu, lần hợp tác lần này xem ra sẽ rất thuận lợi đây. Dự án có kéo dài một chút cũng xứng đáng.
Ở sau lưng Bạch Liên Hoa, nam nhân vẫn đưa mắt về phía thang máy đóng kín, trong mắt ngoài lo lắng vẫn là nồng đậm lo lắng.
"Em lại xảy ra chuyện ở nơi tôi không nhìn thấy sao? Chờ tôi, tôi nhất định sẽ đến đón em."
Tác giả có lời muốn nói:
Hừm, đại khái rất bình tĩnh, ta không có gì để lảm nhảm
Mọi người tối ấm
~(Tuyệt đối là vì thi cử sắp tới mà số lượng từ ít đi, chính là vậy đấy, không phải do ta bí văn đâu!!)
(~ ̄3 ̄)~