Nói là đi ăn lẩu, nhưng cuối cùng do quần áo không thích hợp, hai người đành trở về nhà, nhưng như vậy còn tốt hơn ở lại nơi đầy rẫy mỹ nam nguy hiểm như vậy.
Kanato Ken tỏ vẻ không sao cả, dù sao hắn đã đạt được mục đích ban đầu của mình, giới thiệu Mạc Linh với thân phận là bạn gái kiêm thiếu phu nhân tương lai là đủ, ngày mau chắc chắn chuyện này sẽ được đồn ầm lên ngay đây.
Mạc Linh nhìn ai đó tâm tình thoải mái đến mức ngủ cũng không ngừng cười, đưa tay xoa xoa gò má hơi thô của hắn, cô hạnh phúc cười cười.
Cuộc sống tươi đẹp như thế này, trước đây có mơ cô cũng không dám mơ tới, hiện tại cô lại được sống trong này, có một người bạn trai vừa tài năng vừa trưởng thành, tất nhiên là rất đẹp trai nữa.
Mạc Linh mang theo tâm trạng vui sướng rúc vào lòng hắn, nhanh chóng ngủ say.
Khi cô vừa nhắm mắt, Kanato Ken gần như ngay lập tức mở mắt ra, ánh mắt âm trầm nhớ về những chuyện xảy ra trong buổi tiệc, hai tay vô thức siết chặt lấy người trong lòng, đến khi nghe cô đau đớn rên rỉ một tiếng mới vội vàng buông ra.
Chết tiệt! Hắn nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, giữ cô lại bên mình mới được.
Sáng hôm sau, Kanato Ken nhận được tin ở Kanato gia xảy ra chuyện, đành nuối tiếc chia tay Mạc Linh rời đi.
Mạc Linh đứng nhìn máy bay dần dần mất hút trên bầu trời, đưa tay xoa xoa đôi môi sưng mọng, cô thở ra một hơi, giấu mặt chạy về nhà. Một màn ly biệt đau thương lãng mạn lúc nãy đã gây chú ý đến thế nào, cô tự nhiên biết rõ, cho nên hiện tại mới không dám chường mặt ra cho mọi người dòm ngó, tuy là cô đã quen, nhưng vẫn là rất xấu hổ...
Mạc Linh hiện tại là một người trưởng thành rảnh rỗi, nhưng không thể quay lại Mạc thị được, mà muốn tìm một chỗ làm thích hợp như Mạc thị cũng là hơi khó khăn, cô rối rắm ngồi ở quán Ota vừa đọc truyện vừa suy nghĩ.
"Không vui à?" Thanh âm bất ngờ vang lên.
"Ừm, tôi đang tìm việc làm..." Mạc Linh không ngẩng lên, mệt mỏi buông tiểu thuyết trong tay xuống, nằm dài lên bàn.
Từ khi cô bắt đầu lui tới quán này, chỗ ngồi cạnh quầy nước liền thành chỗ dành riêng cho cô. Đơn giản là do từ chỗ này có thể dễ dàng tiến đến kệ sách cô yêu thích, hơn nữa lại rất kín đáo, ngoài chủ quán ra thì không ai có thể đến làm phiền.
"Ồ? Vậy cô có muốn làm ở đây không? Vừa hay tôi còn thiếu người." Lâm Hoài Nam tùy ý ngồi xuống nhìn con sâu lười mọc nấm đối diện.
"Không chịu, tôi muốn làm thiết kế ~" Mạc Linh lúc lắc đầu.
Lâm Hoài Nam còn muốn nói nữa, đột nhiên điện thoại reo lên, hắn đành đứng dậy.
Mạc Linh không rõ hắn nghe được gì trong điện thoại, chỉ thấy sắc mặt luôn ôn hòa chợt sắc lại, ánh mắt bén nhọn nhìn thẳng về phía trước như muốn đâm xuyên tường, không khí xung quanh dần loãng ra.
Lâm Hoài Nam ngắt máy, lấy lại bình tĩnh mỉm cười chuyên nghiệp với khách hàng.
"Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi phải đóng cửa sớm."
Mạc Linh nghe được tiếng than vãn của mọi người trong quán, có chút lo lắng nhìn Lâm Hoài Nam, chỉ thấy hắn không giải thích gì thêm, bắt đầu dọn dẹp quầy nước.
"Ông chủ Lâm, có chuyện gì thế?" Mạc Linh xuất phát từ sự quan tâm đối với một người bạn, cô thật sự đã xem người này là bạn mình, khụ, một anh bạn cực soái, cho nên mới muốn biết chuyện gì làm hắn biến sắc như vậy.
Được rồi, cô thừa nhận, mình là tò mò muốn biết thôi. Nhưng rõ ràng cô có lo lắng cho hắn đó nha.
"Không có gì, chỉ là tôi phải giải quyết chuyện nhà thôi." Hắn nói xong liền bước vào trong phòng nghỉ.
Khách hàng cũng đã lục tục ra về rồi, cô cũng không thể mặt dày ở lại. Mạc Linh đứng dậy, giúp hắn dọn dẹp mấy ly nước rồi xách túi bước ra ngoài.
Chán thật, đang định nằm dài ở đây đến tối mà ~
Không việc gì làm, trời cũng sắp tối, hiện tại lại sắp chuyển sang mùa thu, không khí hơi se lạnh khiến Mạc Linh không nhịn được vuốt hai cánh tay, đành chọn về nhà.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Mạc Linh nhìn tên người gọi liền mắt sáng rỡ bắt máy nghe.
"Hoa Hoa? Có chuyện gì thế?" Mạc Linh nghe được tiếng nhạc cùng tiếng nói ồn ào.
[Tiểu Linh nhi, mau đến đây với tớ...] Trần Ninh Hoa ủ rũ nói.
"A? Hoa Hoa, cậu bị gì vậy? Cậu đang ở đâu?" Mạc Linh lo lắng hỏi dồn dập.
[Chỗ này... ở Bạo Minh...] Trần Ninh Hoa mơ hồ trả lời, sau đó trong điện thoại chỉ còn tiếng ồn.
Lòng Mạc Linh như lửa đốt, lập tức ngắt máy, bắt xe chạy đến quán bar Bạo Minh.
Thời gian đi làm thêm cũng đủ cho cô có một người bạn tốt như Trần Ninh Hoa, hai người từ đồng nghiệp trở thành bạn thân, cô mới biết cô bạn này trong giờ làm thì nghiêm túc chứ rời khỏi công ty là hoạt bát nghịch ngợm, lại luôn gây chuyện khắp nơi khiến cô đau cả đầu. Nhưng xét thấy Hoa Hoa của cô rất đáng yêu, cô cũng rất sẵn lòng giúp cô ấy giải quyết rắc rối.
Khi cô đến nơi, Trần Ninh Hoa đã say đến mất ý thức nằm dài trên quầy rượu, miệng lảm nhảm những điều không rõ.
"Hoa Hoa, cậu tỉnh lại cho tớ, chúng ta đi về!" Mạc Linh nói, nhưng ngại vì tiếng nhạc quá lớn, chỉ đành hét lớn.
"A... Tiểu Linh nhi ~ chỉ có cậu có nghĩa khí..." Trần Ninh Hoa mê sảng ôm ghì lấy bàn, nhất quyết không để cô lôi đi "Không! Tớ phải uống nữa! Phải uống cho tên khốn kia biết mặt!"
Tên khốn? Lại là một tên bạc tình nào nữa sao?
Trần Ninh Hoa khuôn mặt đẹp, tính tình hảo, gia thế khá giả, nhưng không hiểu sao luôn gặp phải những tên bắt cá hai ba tay, khiến cho Mạc Linh nhiều lần cũng sợ hãi than vận chó mực của cô bạn.
"Mặc kệ tên đó, tớ dẫn cậu đi shopping, chúng ta phải tân trang cho cậu, để tên đó hối hận đến chết!"
"Đúng!! Phải đẹp hơn con nhỏ kia! Để hắn thèm chết tớ tớ mới đá hắn!" Hoa Hoa cũng hét lớn, nhưng cuối cùng vẫn không buông tay.
Mạc Linh thật muốn đánh Trần Ninh Hoa một cái cho tỉnh ra, nhưng mọi người đều đang chú ý về phía này, cô không có mặt dày như con sâu rượu này, dùng hết sức bình sinh kéo Trần Ninh Hoa ra.
Đến khi lôi Trần Ninh Hoa lên được xe, dặn tài xế đưa về cẩn thận, Mạc Linh mới yên tâm dựa tường thở dốc.
Hiện tại trời đã tối đen, chỗ cô đứng lại vắng bóng người, cô có chút sợ hãi bước nhanh ra khỏi đó, muốn gọi tài xế Đinh đến đón.
"Chết tiệt, bang chủ bị thế này lại nhất quyết không chịu cho chúng ta giúp!" Có tiếng người ồn ào ở chỗ quẹo phía trước.
Mạc Linh khựng lại, cô nghe ra đây không phải là chuyện tốt lành gì, đang muốn quay mặt đi hướng khác thì có người phát hiện ra cô.
"Ai đó?"
Mẹ nó, cô thật sự là số con rệp, đi nhẹ như vậy cũng bị phát hiện là sao chứ?
"Đại ca, hình như là nữ nhân bang chủ thích thì phải..." Một người nheo mắt.
"Đúng là cô ta, như vậy..." Tên có vẻ đứng đầu nhóm suy nghĩ một chút, lập tức chỉ hướng cô "Tới đi!"
Mạc Linh lập tức co giò chạy, nhưng đây không phải là nơi cô quen thuộc, chỉ biết chạy thẳng, còn bọn họ thì vòng vèo mấy vòng liền tóm được cô.
"Buông ra! Tôi... sẽ la lên đó!"
"Im lặng! Tụi bây đem 'nó' ra đây!" Tên đứng đầu hung tợn trợn mắt với cô, ngoắc tay với đàn em.
Mạc Linh nhìn viên thuốc màu trắng nhỏ xíu, mặt thoáng chốc tái nhợt. Đó... không phải là thuốc lắc chứ?
"Cứu mạng! Sàm sỡ! Cưỡng bức dân lành... ưm..." Mạc Linh bị bắt ép nuốt xuống, sau đó gáy đau nhói, mất ý thức ngã xuống.
..........................................
Không biết Mạc Linh ngất bao lâu, chỉ thấy khi tỉnh dậy thì xung quanh tối đen, giơ tay cũng không thấy năm ngón.
Cô đang muốn ngồi dậy, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, phía trước sáng lên khiến cô hơi khép mắt, chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng đen loạng choạng bước vào, ánh sáng tắt ngấm.
"Ai thế?..." Mạc Linh sợ hãi hỏi.
Mạc Linh nhận thấy trong không khí có tiếng thở dốc không bình thường, nóng hừng hực phả vào mặt cô. Là một nam nhân, hơn nữa hắn đang ở trước mặt cô!
Nhưng Mạc Linh không thấy đường, vội vã mò mẫm về phía ngược lại muốn xuống giường.
Nam nhân mắt sáng nhận ra Mạc Linh định chạy, cánh tay chắc chắn chuẩn xác kéo lại hai tay cô, đè xuống giường.
Mạc Linh chỉ cảm thấy hơi lạnh, cả người liền sạch sẽ trơn bóng bị hắn giữ lại, những mảnh vải đáng thương rơi lả tả xung quanh.
Mạc Linh thức thời nhận ra hắn muốn làm gì, hơn nữa cả người nóng hổi, đè lên cơ thể cô khiến cô chịu nóng khó chịu rên một tiếng.
Không đúng! Có gì đó không bình thường!
Mạc Linh chỉ kịp nhận ra điều đó, cánh môi mềm mại liền bị đè ép, gặm cắn đau đến nhăn mặt. Hắn như phát điên, một tay giữ chặt hai tay cô trên đầu, tay còn lại nắn bóp khuôn ngực no đủ của cô, mạnh mẽ dày xéo.
Mạc Linh đau đến rên rỉ, ngay lập tức bị hắn luồn lưỡi vào, bá đạo khám phá mọi ngõ ngách trong khoang miệng nhỏ, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ run rẩy, hút hết ngọt ngào trong miệng cô. Thanh âm mút mát vang lên trong phòng, khóe môi cô kéo dài chỉ bạc ám muội, đến khi bị hôn đến ngu ngốc hắn mới thả cô ra, di chuyển xuống cổ.
Mạc Linh chỉ thấy cổ bị vật mềm hơi lạnh đụng chạm, cả người nóng bừng, không phải vì xấu hổ, cô cảm nhận được mình có vấn đề, nhưng cô lại không đủ tỉnh táo để biết nó là gì.
"Anh... buông ra..." Mạc Linh khó khăn nói, xương quai xanh đang bị hôn liếm chợt bị cắn một cái "A!"
Nam nhân hôn lên dấu vết mình vừa để lại, hai mắt trong bóng đêm sáng quắc nhìn người dưới thân. Hắn vừa bước vào liền nhận ra nữ nhân bị bỏ thuốc dưới thân là ai, hơn nữa hắn cũng không có ý định chối từ ý tốt của đàn em, cho nên hắn thà thừa nhận mình bị thuốc làm cho hồ đồ cũng không buông cơ thể thơm ngát của cô.
Hắn ngồi thẳng dậy, Mạc Linh nghe được tiếng kim loại, sau đó tay liền bị trói lại, trước ngực lại một lần nữa bị bóp nhéo phát đau, nhưng không hiểu sao Mạc Linh lại thấy... thích?
"A... đừng nhéo..."
"Ngoan một chút, tôi sẽ nhẹ nhàng."
Thanh âm trầm đục làm Mạc Linh rùng mình, thanh âm này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, khi cô muốn tìm hiểu kĩ hơn thì nụ hoa trước ngực đột nhiên tiếp xúc với đầu lưỡi nóng hổi, Mạc Linh run lên, suy nghĩ gì đều bị vứt ra sau đầu.
Nam nhân vừa ngậm lấy nụ hoa bên này, bên kia cũng bị tay hắn chơi đùa đứng thẳng, tay còn lại thì trượt dần xuống bụng dưới cô.
Mạc Linh nhục nhã nhận ra cơ thể mình có phản ứng với những cái vuốt ve của hắn, bên dưới cũng không nhịn được ẩm ướt rồi.
"Buông tôi ra! Mau lên!" Mạc Linh dùng hết sức hét lên một tiếng, nhưng nhanh chóng bị nhấn chìm trong một nụ hôn ngang ngược khác.
Hắn thuần thục dùng t
ay chạy khắp cơ thể cô, thỉnh thoảng như vô tình lướt qua phía dưới ướt đẫm, xoa nắn mấy cái làm cô giật bắn.
Hắn dường như càng hôn càng nghiện, môi quấn quýt không ngừng muốn hút hết hơi thở cô, tay lần mò xuống hoa huyệt đã muốn sung huyết, không chút khách khí đưa tay vào.
"Ô... ha..." Mạc Linh chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh trắng xóa, chỉ cảm nhận được lưỡi hắn kéo lấy cái lưỡi nhỏ của mình, phía dưới cũng bị ngón tay hắn mạnh mẽ tiến vào.
Hắn nhanh chóng đưa đẩy, từ một ngón thành hai ngón, ba ngón, thật sự hắn chịu không nổi nữa, phía dưới của hắn đã đau nhức không nhịn được nữa. Hắn lột phăng quần áo, tính khí nóng hổi lập tức không chịu che chắn đứng thẳng.
"Xin lỗi..."
Hắn cúi xuống bên tai cô thì thầm, lắc người một cái tiến vào toàn bộ.
"A! Đau quá... oaa lấy ra..." Mạc Linh hàm hồ nức nở, hai tay bị trói không đẩy hắn ra được, chỉ còn nước cầu xin.
Tuy hắn có chuẩn bị cho cô, nhưng tiểu huyệt nhỏ mới chuẩn bị chưa được kĩ càng lại bị côn thịt thô to lấp đầy một lần, đau đến mức kêu cha gọi mẹ.
Hắn cũng khó chịu không nói được gì, hắn đã vội muốn chết lại cố tình muốn nhẫn nại chờ cô thích ứng. Hắn cúi xuống, thương tiếc hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, từng tấc từng tấc, trước ngực cũng được hắn nhẹ nhàng xoa bóp, muốn cô thoải mái một chút.
Một lúc sau cô dần dần thả lỏng, nhưng miệng vẫn không ngừng lảm nhảm, thanh âm nức nở giờ phút này càng thêm mỏng nhẹ, quyến rũ.
Hắn cảm nhận tiểu huyệt bao trọn lấy tính khí bừng bừng của mình, hai tay giữ lấy eo nhỏ nhanh chóng chuyển động. Mạc Linh càng thêm rên rỉ lợi hại, hoa huyệt mẫn cảm không ngừng truyền đến từng trận cảm giác kì lạ khiến cô không nói nên lời, miệng vô nghĩa ê a gì đó, cả người mềm nhũn mặc hắn làm gì thì làm.
Nam nhân ra vào vừa mạnh mẽ vừa điên cuồng, hai tay cũng không rảnh rỗi vuốt ve từng tấc da thịt trắng nõn mịn màng, môi mỏng trải khắp cơ thể cô những vết đỏ hồng ái muội.
"Ngô! Đừng... chỗ đó..."
Mạc Linh đột ngột kêu to, hắn khẽ cười, tập trung tại nơi nhạy cảm vừa phát hiện ra không ngừng chuyển động, mỗi lần đâm sâu đều làm cô chịu không nổi, bụng phẳng cũng muốn phình lên, dưới sự ma sát không ngừng của côn thịt nhanh chóng đạt đến cao trào lần đầu tiên trong đời.
Hắn ôm lấy thân thể mệt mỏi nhũn ra của cô, gặm cắn vành tai ửng hồng, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai cô.
"Vẫn chưa xong đâu."
...
Sáng hôm sau, Mạc Linh tỉnh dậy trong phòng.
...
Khụ! Đây là đùa! Vẫn còn H! Mọi người đừng manh động! *chạy*
Tác giả có lời muốn nói:
Không được, thật khâm phục những người viết cao H a, ta viết mà tâm thần mệt mỏi quá... =∆=
... Mỏi tay nữa, gần 3000 chữ...
Hắc hắc, tuy nhiên vẫn còn H, mọi người chờ ta, ta sẽ ráng ra chương mới a! *nắm tay* (mau khen ta đi, khen ta đi *vẫy đuôi*)