Mỗi ngày buổi sáng, Ân Bạch Thần đều phải cấp Sơ Linh Thú uy thảo đầu tiên, lại đi gọi Lê Dân rời giường.
Sau đó, y lại bị nam nhân phạt đi Tư Quá Tuyền.
Ân Bạch Thần nhìn Lê Dân cố ý ngồi trong đình Tư Quá Tuyền trêu đùa Sơ Linh Thú, y thật không rõ Đại sư huynh y nghĩ gì.
Vì cái gì chính y cũng nhìn không ra?
Trong mắt người khác nam nhân nhìn có vẻ cao lanh nhưng thật ra là kẻ nhân cách phân liệt, có lúc cùng y bình thường nói chuyện, có đôi khi liền mạc danh kỳ diệu mà phạt y, vấn đề là nam nhân thực thích nhìn bộ dáng bị phạt của y, thậm chí từ khuân mặt vô biểu tình của hắn thấy được bộ dạng rất sung sướng.
Chẳng lẽ, nam nhân có đam mê tương đối đặc thù?
Ân Bạch Thần nhìn khuân mặt không biểu tình của Lê Dân, Lê Dân không có để ý đến y, chỉ toàn tâm toàn ý mà uy hai tiểu Sơ Linh Thú.
Lê Dân hoàn toàn phun tào vì cái gì hai con vật này ăn nhiều như vậy, nhìn chúng nó vẫn luôn ăn không nghỉ, ngủ cũng không ngừng, nháo cũng không ngừng, Lê Dân tỏ vẻ ghen tị hâm mộ hận.
Nhắc đến, hắn cũng hảo đói.
Ngạch, chẳng lẽ lại quên ăn cơm?
Lê Dân vuốt dạ dày ẩn ẩn đau, giống như buổi sáng có uống cháo, sau đó...
Hảo đói a, Lê Dân đầy mặt oán niệm, nữ chủ, ngươi mau trở lại đi.
"Bạch Thần, nấu cơm cho ta đi."
Lê Dân vẻ mặt chân thành mà nhìn Ân Bạch Thần đả tọa trong Tư Quá Tuyền, ánh mắt u oán.
Ân Bạch Thần:... Ân
Chờ Ân Bạch Thần làm xong, Lê Dân đã đau đến sắc mặt trắng bệch.
Ân Bạch Thần dọn cơm lên bàn, nhìn Lê Dân lo lắng.
"Đại sư huynh, ngươi làm sao vậy?"
Lê Dân trên trán toàn mồ hôi lạnh, hắn ngẩng đầu lãnh đạm mà quét Ân Bạch Thần liếc mắt một cái, thở hổn hển mấy hơi, mới nói:
"Ta chết đói."
Ân Bạch Thần: Đại sư huynh, hình tượng cao quý lãnh diễm đâu.
Lê Dân:(diện than mặt) không cần ngươi quản.
Chờ Lê Dân thoải mái uống nước ấm, từ từ ăn giờ cơm, một bên Ân Bạch Thần cảm thấy được miệng vết thương trên tay có chút phát đau, nấu cơm không cẩn thận bị phỏng tay. Bất quá tu luyện đến sau huyền giai, là có thể không cần ăn cơm, vì cái gì nam nhân còn sẽ đói đến dạ dày đau?
Thật sự là kì quái.
"Về sau Vân Hinh không ở, ngươi liền nấu cơm cho ta, ân, một ngày ba bữa."
Ân, hương vị còn có thể, bất quá làm hắn đợi lâu như vậy, có phải hay không muốn bị phạt đi Tư Quá Tuyền?
Lê Dân ăn xong sau nhàn không có việc gì làm, nhìn Ân Bạch Thần ánh mắt phát ra lục sắc quang.
Ân Bạch Thần:...
Nghĩ, mỗi ngày tra tấn một lần là được rồi, hắn còn không có táng tận lương tâm đến thế, Lê Dân thỏa mãn mà dẫn dắt tiểu đuôi Ân Bạch Thần nơi nơi đi, sau khi ăn xong tản bộ vẫn là phải có.
Ân Bạch Thần đang suy xét nên hay không giết chết người này, gần đây vài ngày y đều không có hảo hảo tu luyện.
Đang nghĩ ngợi tới khả năng làm chuyện này, Ân Bạch Thần liền đâm vào lưng Lê Dân, Lê Dân xoay người lại, nhìn chằm chằm Ân Bạch Thần.
"Đại sư huynh, ta không phải..." Cố ý.
Ân Bạch Thần cung kính về phía Lê Dân giải thích, Lê Dân không có quản y.
"Đi, thu thập hành lý, chúng ta xuống núi."
Chờ nữ chủ từ Kim đạo quan đi ra, hắn liền mốc meo, mặc dù có nam chủ bị hắn tra tấn, chính là nghĩ biện pháp gây sức ép cũng muốn phế não tế bào a, cái gì quét tước phòng, trảo chim nhỏ, so với nam chủ lớn lên sắp trở nên suất a, vẫn là nữ chủ muốn đáng yêu.
Còn không bằng hạ linh giới đi cầu Trú Nhan Đan.
Đã tính toán tốt Lê Dân bỏ lại câu nói liền trở về ngồi chờ Ân Bạch Thần thu thập đồ vật, chuẩn bị xuất phát.
Ân Bạch Thần cầm cái không gian nhẫn nhét đầy tất cả đồ vật Lê Dân muốn, Lê Dân liền bắt đầu ngự kiếm bay đi.
Ân Bạch Thần nhìn nhìn chỉ còn lại thân ảnh phiêu dật của Lê Dân, này chẳng lẽ là trời cao cho y cơ hội sao?
Máu Ma Linh Thể...
Gần trong gang tấc.
"Đường hồ lô, mua đường hồ lô đê."
"Lão bản, tới hai xiên đường hồ lô."
"Ai, vị này Tiểu ca, ngươi muốn cái gì đường? Nơi này có sơn tra ngào đường, còn có đường phèn hãm, còn có hạch đào đường, tốt nhất chính là này băng quả đường, tuyệt đối ăn ngon." ( thực ra là sơn tra hãm, đường phèn hãm... Sợ nhiều nhiều người k hiểu nên ta để ngào đường)
Lê Dân nghĩ nghĩ, "Bạch Thần, ngươi muốn cái gì?"
"Ngạch, Đại sư huynh, ta không ăn..."
Lê Dân một ánh mắt quét qua y.
Ân Bạch Thần đành phải cười nói, "Sơn tra đường."
"Lão bản, một chuỗi sơn tra đường, một chuỗi băng quả đường, không cần thối lại."
Lê Dân ném một khối trung phẩm linh thạch, lão nhân cảm tạ lại tặng Lê Dân một chuỗi hạch đào đường.
Lê Dân cắn một ngụm băng quả đường, không tồi, thật sự ăn rất tốt, so trong hiện thực đường hồ lô này ăn ngon hơn nhiều.
Phía sau thanh niên nhìn Lê Dân ăn, lại nhìn nhìn đường hồ lô trong tay...
Này, thật sự ăn ngon sao?
Trước kia nghe cữu cữu nói qua, chợ thượng có bán đường hồ lô, chính là mỗi lần hắn đều chỉ có thể tại buổi tối đi ra, chưa từng có cùng y nếm qua đường hồ lô.
Hảo ngọt, mặt trên có một tầng đường phèn mỏng, cắn vào sâu bên trong sơn tra, hương vị không tồi.
"Như thế nào, hương vị có ngon không?"
Lê Dân nhìn Ân Bạch Thần, trong mắt dẫn theo tia cười, còn không phải là ăn cái đường hồ lô biểu tình hắn lại trở nên xuẩn đến vô pháp nhìn thẳng.
"Ngạch, ăn ngon."
Lê Dân chỉ chỉ người ngồi sau bàn làm đường phô đang bị trẻ con vây phía trước
"Đợi lát nữa chúng ta đi ăn đồ chơi làm bằng đường."
Ân Bạch Thần vừa vặn cắn một miếng đường hồ lô, nghe Lê Dân nói liền bị sặc.
Đại sư huynh, đó là dành cho tiểu hài tử chơi.
Lê Dân không để ý đến, "Mỗi lần cùng Vân Hinh đi ra nàng đều đòi ăn mấy thứ này, ta thành thói quen, nhìn nàng vui vẻ mà ăn, ta cũng thực vui vẻ, Bạch Thần ngươi cũng có thể như vậy, chúng ta khó được lần này xuống núi, tùy tiện ăn, ta mời khách."
Lê Dân nhìn đám tiểu hài tử kia, biểu tình lạnh băng trên mặt có chút nhu hòa, trước kia hắn cũng giống này đám tiểu hài tử này, mỗi ngày khát vọng ăn thứ mình muốn, mỗi ngày đều khát vọng, chính là không ai mua cho hắn, lúc còn rất nhỏ, cha mẹ Lê Dân bởi vì hắn liền ly dị, mẫu thân mang theo hắn, lại mỗi ngày mỗi đêm không trở về nhà, cho nên hắn đều sẽ chạy ra ngoài, sau đó nhìn chỗ bán đường hồ lô, bán tiểu đồ chơi làm bằng đường rồi không chịu đi.
Lần đầu tiên Ân Bạch Thần nghe Lê Dân nói như vậy, có chút khác thường, y có thể cùng Giản Vân Hinh giống nhau sao? Trước kia nam nhân đều là sủng nịch mà bồi Giản Vân Hinh ăn mấy thứ này, vừa rồi trong lời nói của nam nhân Giản Vân Hinh và y trong lòng hắn đều giống nhau sao.
Nơi nào giống nhau, một cái trên trời một cái dưới đất, khác nhau một trời một vực.
"Đương nhiên, trở về về sau ngươi vẫn là phải đi Tư Quá Tuyền, ta sẽ không đối tốt với ngươi."
Lê Dân quay đầu, một chữ một mà đối Ân Bạch Thần nói, trên mặt vẫn là không có gì biểu tình.
Quả nhiên.
Ân Bạch Thần nghe lời gật đầu, ánh mắt bị tóc dài che khuất có chút hắc ám.
"Cho nên, trước khi trở về ăn nhiều một chút."
Lê Dân bỏ lại những lời này liền bước chân hớng tiểu đồ chơi làm bằng đường phô đi đến.
Ân Bạch Thần có chút ngốc lăng, nam nhân đứng ở trong một đống tiểu hài tử, mặt vô biểu tình mà lấy ưu thế thân cao hướng lão bản hỏi, thần tình nghiêm túc chọn tiểu đồ chơi làm bằng đường. ?
Ân Bạch Thần không khỏi cảm thấy buồn cười, y cư nhiên sẽ bị lời nói của người nam nhân này nhiễu loạn tâm thần, thật buồn cười.
"Bạch Thần, ngươi muốn cái nào? Ta cảm thấy đầu heo lớn này lên cùng ngươi hảo giống, liền cái này tốt lắm."
Ân Bạch Thần:...
Nơi nào giốngnhư? Ân Bạch Thần cầm chỉ phấn hồng sắc thoạt nhìn có chút ngốc, khóe miệng trừu trừu, Lê Dân quay đầu lại thấy một màn như vậy, mắt than đều có chút cầm giữ không được, hắn nghiêm trang điểm điểm đầu, tuyệt phối.
Mà nam nhân mua rất nhiều đồ chơi làm bằng đường, Ân Bạch Thần đang muốn nhắc nhở nam nhân mua nhiều đồ chơi làm bằng đường như vậy ăn không hết, ăn một cái liền ngọt lim, vừa mới ăn đường hồ lô, còn có,linh thạch cũng không phải tiêu hoang phí như vậy. (Biết giữ tiền cho gia đình là tốt)
Nam nhân cầm một cái đồ chơi làm bằng đường, sau đó đem tiểu đồ chơi làm bằng đường đưa cho một đám tiểu hài tử bên người.
"Cám ơn thúc thúc."
"Uy, tiểu quỷ, gọi ca ca."
"Cám ơn ca ca."
"Đại ca ca ngươi thật tốt." Sờ sờ đầu.
"Ăn thật tốt. Ca ca."
Hắn rất sớm đã nghĩ làm như vậy, khi đó Vân Hinh còn vừa mới đến Thái Hư cung, Lê Dân có đôi khi sẽ mang nàng tới dưới chân núi ngoạn ngoạn, chính là Vân Hinh tiểu tính tình hội nháo, mỗi lần hắn đem tiểu đồ chơi làm bằng đường đưa người khác Giản Vân Hinh đều sẽ khóc rất lợi hại, làm Lê Dân như thế nào hống đều hống không được. Sau đó hắn muốn tu luyện, đã thật lâu đều không có xuống núi qua.
"Tiểu đồ chơi làm bằng đường đều là của ta, oa -- Lê Dân ca ca là người xấu... Ô ô ô..."
Lê Dân nhớ tới còn nhỏ Giản Vân Hinh khóc nháo, khiến hắn sứt đầu mẻ trán, hiện tại hồi tưởng chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Ân Bạch Thần nhìn nam nhân có chút yên tĩnh, xem ra nam nhân nhớ lại chút sự tình quá khứ, so với ở Thái Hư cung cái loại cảm giác lạnh nhạt, hiện tại Đại sư huynh muốn chân thật rất nhiều, tựa như...
Tựa như cảm giác cữu cữu bồi bên người y...
Ân Bạch Thần ngừng lại, y nhìn thân ảnh nam nhân, vẫn không nhúc nhích.
Nếu hủy diệt người nam nhân này, có phải hay không có thể làm cho Giản Vân Hinh cũng sẽ giống như y, hai bàn tay trắng.
Tựa như y mất đi cữu cữu...
Vì cái gì người khác có thể dễ như trở bàn tay mà có được thứ mình muốn, y lại lần lượt mất đi...
Ánh mắt Ân Bạch Thần nhìn Lê Dân chậm rãi dẫn theo tia sát ý.
Nam nhân tựa hồ nhận thấy được, quay đầu lại nhìn y một cái.
Ân Bạch Thần an tĩnh cúi đầu, làm bộ cái gì cũng không biết.
"Vì cái gì không ăn, bằng không đợi lát nữa liền hỏng."
Nam nhân đạm đạm mà nói, ánh mắt lại bay tới địa phương khác, bị đồ vật mới hấp dẫn.
Ân Bạch Thần trầm mặc mà mở miệng cắn đầu trư nam nhân đưa, sau đó nhẹ nhàng liếm miệng.
Ngô, quá ngọt...
Ân Bạch Thần có chút bất đắc dĩ nhìn một đống lớn đồ chơi của hài tử trong lòng ngực, rất muốn vứt bỏ, chính là nam nhân còn đang nơi nơi mua, y đành phải trước bỏ vào không gian nhẫn, sau đó tiếp nhận đồ vật Lê Dân vừa mới mua.
"Muốn ăn sủi cảo sao? Chúng ta đi ăn sủi cảo."
...
Ân Bạch Thần tỏ vẻ, y đã ăn no, bọn họ đã ăn một chén hồn đồn, một chén chưng mặt, còn ăn một lồng tiểu lung bao, còn ăn...
"Đại sư huynh, ăn nhiều không tốt."
Y thật sự ăn không vô, Ân Bạch Thần sắc mặt có chút không tốt.
Lê Dân quay đầu âm trầm trầm mà nhìn Ân Bạch Thần, không tốt, nam chủ như nào học được quan tâm hắn?
"Trở về mỗi ngày đi Tư Quá Tuyền cho ta!"
Ân Bạch Thần:......
Lê Dân ăn nhiều đặc sản, ngươi xem, mệnh không tốt, có cái gì hắn không ăn, về sau sẽ không còn cơ hội ăn.
Về sau thật sự không có cơ hội như ngày hôm nay.