Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Sau dãy cúc áo chính là chiếc cổ trắng nõn, mảnh khảnh lại yếu ớt, giống như con người của cô vậy.
Đầu xuân tuy còn mang theo một chút se lạnh, nhưng lại không rét mướt như mùa đông, huống hồ Nhiễm Thất cũng không ra khỏi cửa, trong phòng ấm áp, cô cũng chỉ tùy tiện mặc quần áo. Vì vậy, từng dãy cúc áo trên cổ được cởi ra, xuống một chút nữa là có thể loáng thoáng nhìn thấy được chiếc yếm đỏ như máu che ở trước ngực. Chiếc yếm đỏ tươi tôn lên làn da trắng tuyết kia, tựa như trong đất tuyết lại đột nhiên xuất hiện một đóa mai hoa diễm lệ kiêu ngạo, đặc biệt khiến nhân tâm lay động, không nhịn được mà muốn ngắt lấy, vuốt ve.
Cô dường như cực kỳ yêu thích mà đỏ, rõ ràng là một người thanh lãnh như vậy, lại ưa chuộng màu sắc diễm lệ nổi bật thế kia.
Xem ra sau này phải đổi chiếc long sàng kim sắc ở Yến Quốc thành màu đỏ mới được...Sau đó cô cứ như vậy mà nằm lên đó, khụ...Nghĩ đến đã cảm thấy vô cùng sung sướng!
Bùi Đình tựa đầu vào cổ cô mà cọ xát, muốn chiếm một chút tiện nghi, đã thấy Nhiễm Thất nhíu mày, dường như muốn tỉnh lại.
Hắn khẽ thở dài một cái, không cam tâm tình nguyện mà chậm rãi từng bước một cài lại dãy cúc áo. Sau khi cài hết toàn bộ cúc áo, trên mặt hắn tựa hồ còn mang theo sự ủy khuất, bất mãn, lại lần nữa cúi người đặt một nụ hôn lên môi cô.
Sau đó, hắn đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng vung tay một cái, đem huân hương còn sót lại đưa đến cái lỗ nhỏ. Một giây sau, hắn liền biến mất không thấy đâu nữa.
Huân hương vốn dĩ còn sót lại không nhiều lắm, nhưng Bùi Đình gom tất cả huân hương có được đưa lại một chỗ, sau đó ném lên cái lỗ nhỏ. Vì vậy, Công Lục vẫn đang còn trên nóc nhà đột nhiên ngửi thấy huân hương, còn chưa kịp nín thở, đã choáng váng đầu óc mà gục xuống. Trước đó, hắn liền nghĩ trong đầu ——
Chủ thượng thật không có tính người!
Đúng là có nữ nhân liền quên thuộc hạ mà...
Sau khi Bùi Đình rời đi, trong thoáng chốc, Nhiễm Thất ở trên giường chậm rãi mở mắt ra, thần sắc còn có chút ngốc trệ, cô cảm thấy giấc ngủ này đặc biệt sâu.
Cô mơ thấy bản thân bị biến thành một con cá, sau đó có một con mèo không ngừng thè lưỡi ra liếm cô, liếm khắp người cô tận mấy lần. Cô có chút sờn hết cả gai ốc, vì vậy, cô liền cố gắng bơi đi, sau đó lại bị cái con mèo kia đè xuống...Sau đó, cô lại bị liếm một lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cái con mèo kia vẫn không ăn cô...
Nhiễm Thất vuốt vuốt trán, không hiểu sao lại mơ cái kiểu này, cũng thật kỳ quái...
Bây giờ, hệ thống vẫn còn run bần bật trong phòng tối lên tiếng, thanh âm không kìm được sự run rẩy: "Kí...Kí chủ..."
Nhiễm Thất: "Ngươi làm sao vậy?"
Hệ thống: "Tôi...Tôi dường như cảm ứng được rồi."
Nhiễm Thất: "Hả? Cái gì?"
Hệ thống: "**!" Chủ nhân!
Dù hệ thống nói thế nào, nó cũng không nói ra được hai chữ kia. Nó muốn nói cho kí chủ, nó dường như đã cảm ứng được chủ nhân rồi, nhưng không hiểu sao, nó không nói nên lời. Vừa nói đã bị "tắt nguồn" —— đẹp mặt rồi.
Giống như ngay từ đầu chủ nhân không muốn cho kí chủ biết rõ sự hiện diện của hắn vậy.
Nhiễm Thất không vui: "Có yên không hả? Hệ thống! Có phải ngươi nói tục hay không? Bằng không thì vì sao luôn bị tắt nguồn ——" Không đợi hệ thống phản bác, Nhiễm Thất có chút đau lòng mà nói: "Ngươi rốt cuộc cũng trở lại thành cái hệ thống ngu xuẩn đáng yêu mà ta biết rồi..."
Hệ thống: "..." Kí chủ, cô nghe tôi giải thích!!!
...
Lý Thục Nhi cuối cùng vẫn bị xử tử.
Vào một ngày trong nhà lao, Lý Thục Nhi bắt đầu buồn nôn. Sau khi ngự y dò xét, xác thực đã hoài thai. Về phần vì sao trước kia không tra ra, ngự y cho một cái thuyết pháp chính là, không đủ tháng, khó tra ra được.
Cho dù vẻ mặt của Lý Thục Nhi khó có thể tin đi chăng nữa, nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt, nàng ta không thể nào cãi lại.
Mặc kệ như thế nào, tội danh tư hỗn(*) của Lý Thục Nhi đã được chứng thực, hài tử không đủ tháng, mà bệ hạ hơn phân nửa mùa đông cũng chưa từng chạm qua nàng ta. Vì vậy, hài tử là của ai, không cần nói cũng biết!
(*) Tư hỗn (厮混): giống với ngoại tình í.
Cuối cùng, lúc Trúc Thanh báo cáo, Nhiễm Thất cũng chỉ cười nhạt một tiếng, không có kinh ngạc, không có hưng phấn, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay mà thôi.