*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Một lúc lâu sau, dưới cơn gió bắc lạnh thấu xương, Sở Giác ngược lại nhịn không được mà ho khan vài tiếng. Hắn vội vàng che miệng lại, sợ đánh thức hoàng tỷ, dù biết rõ cô ở bên trong điện căn bản không nghe được.
Hắn nên đứng dậy rời đi...Hắn không dám yêu cầu xa vời được hoàng tỷ tha thứ, chắc hẳn hoàng tỷ không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Vậy hắn quỳ gối thế này làm cái gì? Là muốn bức hoàng tỷ tha thứ cho hắn sao? Hắn không khỏi cười khổ.
Trúc Thanh nhịn không được, nếu tiếp tục như vậy, bệ hạ nhất định sẽ không chịu nổi nữa. Nàng đang muốn trở lại cầu xin công chúa, xoay người lại thì đã thấy cô đứng sững ở đây.
Công chúa...Đến đây từ lúc nào?
Ở ngã rẽ, mặt Nhiễm Thất vẫn trắng bệch như cũ, đôi mâu quang vô cùng u ám lại khiến người khác không biết rõ lúc này đến tột cùng cô đang suy nghĩ cái gì.
Nhiễm Thất cũng không thèm để ý tới thần sắc kinh ngạc của nàng. Cô đi qua bên cạnh nàng, vẻ mặt nhàn nhạt bước ra khỏi cửa, chậm rãi đi đến, bình tĩnh đứng trước mặt Sở Giác, cúi đầu nhìn hắn, không nói lời nào.
Sở Giác trước đó đã trông thấy làn váy gấm hồng hoa lệ, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc kia của cô, sửng sốt một hồi lâu, mới thì thào: "Hoàng tỷ..."
Lúc này Nhiễm Thất đang nhìn Sở Giác quỳ gối, chật vật không chịu nỗi. Lông mày cau lại, lạnh lùng nói: "Bệ hạ là vua của một nước, quỳ như vậy còn ra thể thống gì? Cái mà bệ hạ đại biểu chính là thể diện của Đại Sở! Làm một hành động như vậy, là đem Đại Sở đặt ở đâu?!"
Trong mắt Sở Giác mang theo sự bướng bỉnh, kiên định nhìn cô mà nói ra: "Đệ không phải dùng thân phận vua của một nước quỳ tại đây, mà là..." Ngay lúc đó hắn dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Hắn muốn nói, hắn đang dùng thân phận đệ đệ cầu xin tỷ tỷ tha thứ mà quỳ ở đây, nhưng hắn không biết, hắn có còn...tư cách có thể làm đệ đệ của cô nữa hay không.
Nhiễm Thất đương nhiên hiểu rõ ý của hắn. Cô không trả lời, mà lại nghiêng người, nhìn về phương xa, nhẹ nhàng thở dài, thanh âm hơi trầm xuống: "Ngươi làm như thế để làm gì?"
Sở Giác nhìn bóng lưng của cô mà há to miệng. Cuối cùng lại cúi đầu, giọng nói khàn khàn không chịu nổi: "Hoàng tỷ...Đệ biết sai rồi..."
Đệ thật sự biết sai rồi...
Qua một hồi lâu, cô mới mở miệng, tiếng nói vẫn thanh lãnh như cũ: "Ngươi không cần phải làm như vậy...Ta đã tập thành thói quen rồi."
Đã quen ngươi luôn luôn trẻ con không hiểu chuyện như vậy, đã quen ngươi luôn luôn cần ta bảo hộ, đã quen ngươi luôn luôn không trưởng thành...
Cho nên...Đã quen rồi.
Thân mình Sở Giác run lên một cái, thiếu chút nữa không kiên trì nổi. Hoàng tỷ...Bây giờ đã hết hy vọng với hắn rồi...Đã quen...Đến cùng hắn đã làm bao nhiêu chuyện để cho hoàng tỷ khổ sở, mới có thể khiến cô nhẹ nhàng mà nói ra ba chữ kia như vậy.
"Trở về đi...Phát triển Đại Sở thịnh vượng, đã là đền bù tổn thất tốt nhất đối với ta rồi." Thật lâu, Nhiễm Thất mới trầm thấp mà nói với hắn một câu như vậy. Ngay tức khắc, không đợi hắn nhiều lời, liền trực tiếp xoay người rời đi.
Làn váy đỏ tươi trên mặt đất nhanh chóng xẹt qua, quyết đoán quyết tuyệt, giống như tính cách của cô vậy.
"Bệ hạ...Công chúa, bệ hạ dường như đã bất tỉnh rồi! Vậy phải làm sao bây giờ —— " Trúc Thanh đột nhiên kêu lên.
Nhiễm Thất cũng không quay đầu nhìn, chỉ để lại một câu: "Đưa hắn trở về đi!"
Không một chút dừng lại mà đi về phía trước.
Cô không thể mềm lòng, một khi mềm lòng, sẽ thất bại trong gang tấc. Sở Giác, cần phải trưởng thành rồi.
...
"Nàng...Tốt hơn chưa?" Tay Bùi Đình cầm quân cờ, trên mặt bình tĩnh không một tia gợn sóng, giống như là lơ đãng mà hỏi thăm, nhưng quân cờ trong tay lại chậm chạp không hạ xuống.
Công Lục ở một bên không hiểu sao lại bị gọi tới, nhất thời còn chưa kịp phản ứng được "Nàng" ở đây là ai, liền nghe được chủ thượng giống như là đang lẩm bẩm: "Nói nhiều vứa đứa trẻ kia như vậy...Hắn chắc chắn đã hiểu...Hiện tại hẳn là đang quỳ ngoài cửa mới đúng...Không biết nàng có vui vẻ được chút nào hay không...Hẳn là sẽ vui vẻ được một chút..."
Hắn vừa nói như vậy, Công Lục liền nhớ lại, lúc y đưa Trúc Thanh cô nương trở về thì nhìn thấy bệ hạ đang quỳ trên mặt đất. Y tìm một cái cớ rời đi, trên thực tế là bí mật dò xét ở một nơi gần đó.
Y ngược lại không nghĩ tới, ngay cả việc y trốn đi dò xét chủ thượng cũng đoán được. Vì vậy, y liền căn cứ vào những gì nhìn thấy được mà ăn ngay nói thật: "Công chúa điện hạ thoạt nhìn không khác gì thường ngày ——"
Y còn chưa nói xong, đã nhìn thấy chủ tử nhà mình cau mày, vẻ mặt buồn lo: "Chậc...Xem ra vẫn không vui..."
...
Chủ thượng, cái ta nói chính là không khác gì thường ngày!!!
Chào các cậu, mình là Ninh. Mình muốn giành một ít thời gian để giới thiệu cho các bạn một bộ truyện nhỏ, do team AKSN_team edit.
Cậu nghĩ như thế nào khi nhân vật chính là một nữ nhân cổ đại, ký kết khế ước với thần thú, đi qua hàng ngàn thế giới theo đuổi Boss giấu mặt trong các bộ tiểu thuyết?
Còn chờ gì nữa mà hãy sang ủng hộ bọn mình nhé. Yêu ❤