Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Trải qua cái lần nấu thử cháo kia, trước mắt Nhiễm Thất dường như đã tìm được một việc vô cùng hứng thú, cả ngày chạy qua chạy lại giữa Ngự Thiện Phòng và tẩm cung của Bùi Đình.
Cô cũng không lo bản thân làm cái gì đó mà không ai ăn, dù sao Bùi Đình hiện tại đang nằm ở trên giường, chạy không thoát được.
Từ lần đầu tiên nhầm đường thành muối, mỗi lần Nhiễm Thất nấu cháo đều sẽ nếm trước xem có phải muối hay không. Có mấy lần cô nêm vào rất chuẩn, chẳng qua có đôi khi bỏ vào quá nhiều, mùi vị rất mặn, có đôi khi lại bỏ quá ít, thành ra không có vị gì.
Có một loại người, đối với việc nấu cơm vô cùng hứng thú, nhưng lại không hề có thiên phú.
Nói tóm lại, Bùi Đình chưa bao giờ ăn qua một chén cháo được làm tương đối bình thường nào của Nhiễm Thất, nhưng hắn trước nay đều vùi đầu ăn, lại chưa từng nói qua một câu không ngon.
Hành vi dung túng này của hắn làm Nhiễm Thất sinh ra cảm giác cực kỳ tự tin đối với trù nghệ của chính mình, nhưng cô trước mắt cũng chỉ nấu cháo mà thôi.
Vì thế, khi Nhiễm Thất lần thứ tám bưng chén cháo đưa đến cho Bùi Đình, sau khi Bùi Đình nhận mệnh cầm lấy, liền thở dài một cái thật sâu, nhìn cô ưu thương nói: "Nương tử à, tuy rằng nàng làm cái gì ta cũng thích ăn, nhưng mà...có thể đổi món ăn khác được không?"
Nhiễm Thất nghe vậy cau mày, trên khuôn mặt thanh lãnh cao ngạo lần đầu tiên xuất hiện nét khó xử. Cô thập phần thành khẩn mà đáp lại một câu: "Trước mắt ta sẽ chỉ học nấu cháo thôi. Hơn nữa ngự y nói, ngươi ốm đau trên giường chỉ có thể ăn chút đồ ăn thanh đạm..."
Sau khi cô nói xong, Bùi Đình rũ mắt xuống, cầm cái thìa nhỏ khuấy khuấy chén cháo trên tay, nhìn một đống thịt đã chiên qua dầu nổi lềnh bềnh, mà xung quanh chỉ có một chút màu trắng của gạo, vì vậy, hắn trầm mặc.
Có lẽ nương tử cảm thấy tất cả cháo đều thanh đạm rồi...
Bùi Đình nhanh chóng ăn xong cháo, lại bắt đầu làm nũng: "Nương tử à, ta cảm thấy bụng có chút không thoải mái, nàng lại đây xem giúp ta có được không?"
Nhiễm Thất không nghi ngờ hắn, cô cau mày, đi qua: "Chẳng lẽ là do ăn quá no à?"
Còn chưa chờ Nhiễm Thất đứng yên ở mép giường, người nào đó liền một phen ôm lấy cô. Ngay sau đó, cô liền bị người nào đó bắt lên giường.
Hắn đè lên người cô, cọ cọ lên cổ, nhân tiện hạ thân bên dưới lại ở trên đùi cô mà cọ tới cọ lui, hắn triền miên nói: "Nương tử, ta rất nhớ nàng..."
"......" Xúc cảm phía dưới rõ ràng như vậy, Nhiễm Thất kéo kéo khóe môi, ta thấy không phải là ngươi nhớ ta đâu...
Nhiễm Thất mặt không biểu tình nằm trên giường, một tay chống lên hắn ngực, thập phần bình tĩnh mà nói: "Ngươi còn đang bệnh..."
Không nghĩ tới mặt người nào đó đột nhiên đỏ lên, trên khuôn mặt trắng nõn yêu dị nhiễm một tầng đỏ lựng, thoạt nhìn càng thêm mị hoặc, thanh âm của hắn trầm thấp, ở bên tai cô mê hoặc nói: "Nương tử, nếu như ta muốn, cũng không phải không thể..."
"Ta..." Nhiễm Thất đang muốn nói cô hoàn toàn không có ý tứ này, nhưng cô nghe thấy người nào đó phía trên cô trầm thấp cười một tiếng: "Nương tử, kỳ thật ta nghe được nàng nói nàng thích ta, chẳng qua lúc ấy ta vẫn chưa tỉnh, sợ rằng chỉ là phán đoán của bản thân, hiện giờ nàng nói lại một lần nữa với ta được không?"
Giọng nói của nam nhân thập phần triền miên cùng ôn nhu, cẩn thận nghe ra còn mang theo chút khẩn trương.
Nhiễm Thất rũ mắt, không nói gì, cô vốn dĩ sẽ không biểu đạt tình yêu thương với người khác, càng không thể đem tình yêu treo ở bên miệng như hắn. Tình cảm của cô là sự ẩn nhẫn mà hàm súc, cô có thể nói với hắn khi hắn hôn mê, nhưng đối mặt với hắn khi tỉnh táo mà muốn cô nói đến việc này, đáy lòng của cô vẫn có chút ngượng ngùng.
Thế nhưng bọn họ đều đã từng trải qua sinh tử, những lời này tựa hồ cũng không khó mở miệng...
Cô không trả lời, Bùi Đình ở bên tai cô thở dài, buồn bã nói: "Nương tử không muốn nói thì thôi vậy, chỉ là...nương tử à, ta thực tâm thích nàng, từ rất lâu đã..."
Còn chưa chờ Bùi Đình nói xong, Nhiễm Thất đột nhiên quay đầu, ở bên tai hắn nói, ngữ điệu thập phần trịnh trọng: "Ta cũng rất thích chàng."