Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
“...” Công Lục cũng không trả lời, chẳng qua trên khuôn mặt trắng nõn lại hiện ra hai vệt hồng ửng đỏ khả nghi.
Thấy y không trả lời, Bùi Đình cũng không có tâm hơi đâu mà đi quan tâm, hắn nhíu mày nói với y, ngữ khí mang theo chút cấp bách: “Nhanh chóng thay một bộ nệm mới cho cô!”
Công Lục "Vâng" một tiếng, đang muốn chịu đau tiến lên thu dọn, nhưng chưa kịp cử động, Công Nhất đã xuất hiện: “Quân thượng... Công Lục hôm nay sợ là không thoải mái, xin để thuộc hạ đến giúp ngài thay nệm!”
Bùi Đình nhìn Công Lục rồi lại nhìn Công Nhất, đột nhiên nghĩ đến động tác không quá nhanh nhẹn vừa nãy của Công Lục, lại kết hợp với những cuốn sách Thất Thất thường xuyên đọc, ước chừng đã biết chuyện gì xảy ra...
Hắn nhẹ nhàng thở dài, cảm khái nói: “Thuộc hạ bây giờ thật là...”
Công Nhất cùng Công Lục:...
Sau khi Công Nhất thay nệm xong xuôi, ra khỏi phòng đã nhìn thấy Công Lục mang khuôn mặt lạnh lùng ở một bên giận dỗi, thấy y tiến đến, Công Lục lạnh lùng nói: “Cách xa ta một chút!”
Công Nhất không chịu, nhớ lại trường hợp chủ thượng nhà mình cũng không biết xấu hổ nhưng cuối cùng lại ôm được mỹ nhân về, vì thế, Công Nhất liền bước đến ôm chặt Công Lục, nhanh chóng hôn lên mặt y một cái, không để ý đến Công Lục đang giãy giụa mà ôn nhu nói: “Chúng ta sáng nay còn rất tốt mà, hiện tại ngươi làm sao vậy?”
Công Lục nghe vậy, khẽ khựng lại, đưa ánh mắt lạnh lẽo liếc hắn một cái, trên khuôn mặt trắng nõn mang đầy vẻ không vui: “Sáng nay thiếu chút nữa đã làm hỏng việc lớn của chủ thượng! May mắn vừa rồi chủ thượng cũng không truy cứu, nếu như chủ thượng trách tội...”
Công Nhất ôm y cười hì hì nói: “Thì ra là sinh khí vì việc này, sau này ta sẽ khắc chế một chút, dậy sớm làm với ngươi? Thế nào? Được không?”
“...” Công Lục vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh, y nhìn Công Nhất nghiêm túc nói: “Hôm qua ta nói ta muốn nằm trên, nhưng hôm qua...”
Công Nhất gật gật đầu, ra vẻ vô tội cùng khó hiểu hỏi: “Hôm qua ngươi nằm mặt trên, ta hỏi ngươi có cao hứng không, ngươi nói rất cao hứng mà...”
“...” Còn không phải bị ngươi bức ép sao.
“Ta nói cái kia nằm trên, không phải cái đó nằm trên!” Công Lục có chút nóng nảy, khẩn trương đến nhăn mặt. Y có chút thẹn thùng, đối những việc này căn bản rất ngượng nói trắng ra.
Trên mặt Công Nhất hiện lên một tia chế nhạo, y trêu đùa: “Cái nào nằm trên? Hả? Ngươi không nói rõ ràng, làm sao ta biết được?”
“Chính là cái kia...” Công Lục nhìn nét mặt hài hước của y, hiểu được y đang trêu đùa mình, trực tiếp không nói, hung hăng mà trừng mắt nhìn y một cái, trực tiếp không để ý tới y mà rời đi.
Công Nhất ở phía sau tự giác biết mình đùa giỡn quá trớn rồi, y sờ sờ mũi, chạy nhanh đuổi theo phía sau Công Lục, cẩn thận mà nói: “Lục Lục, ngươi đừng nóng giận mà, ngươi đừng không để ý đến ta mà, ta chẳng qua là nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của ngươi rất đáng yêu, cho nên muốn trêu chọc ngươi một chút.”
Công Lục càng nghe càng tức giận, mặc kệ thân thể không thoải mái, trực tiếp khinh công bay đi!
...
Nhiễm Thất ngoại trừ mang theo mứt hoa quả trở về, phía sau còn mang theo một vị ngự y.
Trên đường cô đi lấy mứt hoa quả, hệ thống đột nhiên báo cho cô, nó đã tận lực dùng hết khả năng chữa trị cho thân thể rách nát của Bùi Đình, nhưng mức độ chữa trị như thế nào, chính hệ thống cũng không rõ ràng lắm, nhưng nó xác thật đã cố gắng hết sức có thể.
Vì thế, Nhiễm Thất lấy xong mứt hoa quả, liền đi tìm một vị ngự y mà bản thân có thể tin được.
Bùi Đình lúc đầu nhìn thấy Nhiễm Thất tiến vào, đang muốn làm nũng, đột nhiên trong chớp mắt nhìn thấy một tên ngự y theo sau, trên mặt liền xẹt qua một tia hoảng loạn, chăn trong tay không tự chủ được mà nắm chặt.
Nhiễm Thất đem mứt hoa quả đặt ở cái bàn cạnh giường, sau đó quay đầu nói với hắn: “Ta thỉnh vị ngự y này giúp ngươi kiểm tra thân thể.”
Bùi Đình có chút gượng ép cười cười với cô, lại tìm không được lý do mà phản bác, vạn nhất phản ứng quá mức kích động, cô sinh ra nghi ngờ thì phải làm gì bây giờ?