Edit: Xoài
Em trai Từ Vi là Từ Tiêu bị nữ quỷ ám, bởi vì tuổi còn nhỏ nên việc này vẫn có ảnh hưởng ít nhiều đối với thân thể cậu bé. Người nhà họ Từ cũng không mấy yên tâm cho nên để Việt Khê đến xem cậu nhiều lần.
“Không sao đâu, hai ngày này đủ nắng, phơi nắng mấy ngày, âm khí trong cơ thể sẽ tiêu tan hết thôi…… Nữ quỷ kia chỉ muốn bám vào người cậu bé để lấy hoàng phù từ ông Từ, cũng không có ý tổn thương cậu bé.” Sau mấy ngày, Việt Khê lại kiểm tra thân thể Từ Tiêu một lần nữa, nói như vậy.
Nghe vậy, người nhà họ Từ lập tức yên lòng.
Từ Vi nói: “Ngày đó may mà Việt Khê cho mình hoàng phù, mình sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên vẫn luôn mang theo bên người, không ngờ thật sự có tác dụng. Chỉ là, mình thấy rõ ràng nữ quỷ kia trực tiếp gỡ hoàng phù trong tay ông…… ông cả, mình còn tưởng rằng không có tác dụng, không ngờ vẫn có thể đẩy nữ quỷ ra khỏi người Tiêu Tiêu.”
Việt Khê giải thích nói: “Loại phù triện này, cũng sẽ có hao tổn, trên người ông Từ có vết loét hình mặt người đầy oán khí cùng nghiệt khí, vốn cũng đang không ngừng ăn mòn sức mạnh trong phù triện. Sau đó nữ quỷ bám vào người Từ Tiêu, lợi dụng thân thể cậu bé, càng có thể làm sức mạnh của phù triện có ảnh hưởng đạt nhỏ nhất tới cô ta.”
Nói là ảnh hưởng nhỏ nhất, nhưng trên thực tế vẫn có chút ảnh hưởng, lúc ấy linh hồn của nữ quỷ đã chịu tổn thương không nhỏ, chỉ là bị cô ta cố nén lại. Cho nên khi Từ Tiêu sử dụng hoàng phù mới có thể dễ như trở bàn tay đẩy cô ta ra khỏi cơ thể Từ Tiêu.
Nhờ Từ Vi đưa chu sa cùng bút lông tới, Việt Khê dùng bút lông dính chu sa viết một chữ “Định” trên trán Từ Tiêu.
Ba Từ nhìn thoáng qua, không khỏi khen ngợi: “Chữ này cô viết rất tốt, thương tù hữu lực, rất có khí khái.”
Từ Vi tò mò hỏi: “Chữ này có tác dụng gì vậy?”
Việt Khê gác bút xuống, nói: “Có phải sức khỏe Từ Tiêu không tốt phải không? Thường xuyên cảm mạo đau ốm?”
Mẹ Từ không khỏi gật đầu.
“Đó là bởi vì tinh thần cậu bé chưa ổn định, nói cách khác là bát tự quá nhẹ, người như vậy dễ bị tà ma bên ngoài quấy nhiễu, người yếu dễ bệnh. Chữ định này cũng chính là định lại tinh thần của cậu bé.”
“Chữ này phải để bao lâu vậy? Không thể lau phải không?”
“Ừm, không sao, buổi tối có thể lau được rồi.”
Người nhà họ Từ lập tức ghi nhớ kỹ lời này.
Việt Khê đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Lúc tớ tới đây thấy bên kia đường đặc biệt náo nhiệt, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cháu đang nói tiệm gà rán Thiên Thiên đối diện bên đường đúng không, tiệm gà rán này làm ăn khá tốt, ngày nào cũng có một hàng dài người xếp hàng để mua, dì chưa từng thấy cửa hàng nào kinh doanh tốt như vậy, người từng ăn rồi đều nói hương vị rất ngon. Vốn dì cũng muốn mua ăn thử, nhưng vừa thấy người xếp hàng thật sự quá đông, dì đành từ bỏ.” Mẹ Từ mở miệng nói, giọng điệu cũng có chút tiếc nuối.
Ai cũng có tâm lý nghe theo đám đông, nhiều người đều nói ăn ngon như vậy, người chưa từng ăn tất nhiên sẽ tò mò.
Mà lúc này trong tiệm gà rán Thiên Thiên đã sớm đã chật kín người, bên ngoài còn có một hàng dài, những người chờ dưới trời nắng, trên mặt đều là mồ hôi, nhưng từng người một đợi ở đó không muốn rời đi. Vẻ mặt nôn nóng mà cuồng nhiệt, hai mắt hơi đỏ, bộ dạng nóng lòng muốn lập tức có thể ăn gà rán.
“Ba, nóng quá, con muốn ăn kem, chúng ta đi ăn kem đi……”
“Chồng à, anh xem con trai bị nắng thành như vậy, cái này cũng không biết phải chờ tới khi nào, hôm nay chúng ta không ăn cái này được không?”
Người đàn ông với tư cách vừa là cha vừa là chồng nghe vậy, như bị người ta đụng phải vảy ngược, lập tức đỏ mặt tía tai hét lớn: “Không được, phải ăn gà rán, anh không muốn ăn bất cứ thứ gì ngoại trừ gà rán.”
Lời này tức khắc được vô số người phụ họa, mọi người sôi nổi nói.
“Đúng vậy, tôi không muốn ăn gì khác ngoài gà rán cả.”
“Haiz, ăn gà rán tiệm này xong rồi ăn thứ khác thì cảm giác không có mùi vị gì, vẫn là gà rán tiệm này ngon……”
“Nửa đêm hôm qua tôi thèm ăn gà rán, chờ mãi trời mới sáng…… Bữa sáng của tôi đều là gà rán, nhưng bây giờ lại muốn ăn nữa.”
Người phụ nữ ôm đứa trẻ trong lòng run sợ nhìn chồng của mình và những người khác, trong lòng thấy sởn tóc gáy. Lúc những người này nói đến gà rán, nét mặt có thể gọi là khủng bố, điên cuồng và hưng phấn, giống như ăn phải thuốc phiện, lâm vào cảm xúc hết sức kỳ lạ.
Đứa trẻ trong lòng ngực ôm lấy cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con sợ…… Ba đáng sợ quá.”
“Đừng sợ, đừng sợ……” Người phụ nữ nhỏ giọng an ủi nói.
Trong tiệm gà rán, khách hàng đến ăn gà rán đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, bọn họ nhìn gà rán trong tay, ánh mắt hưng phấn và them thuồng bất thường, không ngừng nhét gà rán vào trong miệng. Ngay cả các cô gái nói phải giữ dáng cũng ngồi trong tiệm, lúc này cũng há miệng ra sức ăn, hai mắt hơi đỏ lên, như ăn sơn hào hải vị. Rõ ràng bụng đã phồng lên bởi vì ăn quá nhiều, nhưng trong lòng vẫn thấy đói, hoàn toàn không cảm giác được sự no nê.
Trong một gia đình bình thường, người vợ bày cơm trưa lên, hôm nay cô nghỉ nên đã làm một mâm cơm phong phú, bên trong đều là món chồng và con trai thích ăn.
“Con không muốn ăn cái này, con muốn ăn gà rán cơ……” Đứa trẻ ngồi trên ghế uể oải, nhìn qua không có tinh thần, chỉ có lúc nói đến gà rán trong mắt cậu mới hơi sáng lên.
Người vợ bưng món cuối cùng lên, nghe vậy trừng mắt nhìn người chồng một cái, không khỏi tức giận nói: “Đã nói anh không được mang con trai đi ăn gà rán, đó là thực phẩm rác, dầu mỡ nhiều không tốt cho sức khỏe.”
Người chồng ngày thường đối với cô nói gì nghe nấy lúc này lại không đồng ý với lời cô nói, mà mở miệng phản bác: “Anh cũng muốn ăn gà rán, những thức ăn này em nấu đều không ngon bằng gà rán.”
Người vợ: “……”
Cực khổ làm nửa ngày, hai bố con lại không cảm kích, người vợ quá tức giận đập bát nói: “Không ăn thì không ăn, cả hai bố con anh đều nhịn đói đi!”
Đáy mắt người chồng và đứa trẻ hai hơi xanh đen, dáng vẻ xem ra không ngủ ngon, đứa trẻ lẩm bẩm nói: “Con chỉ muốn ăn gà rán thôi.”
“Anh cũng muốn ăn gà rán, anh đói bụng lắm……” Người chồng cũng nói.
Người vợ cả giận: “Gà rán, gà rán, gà rán kiểu gì mà để hai người nhớ mãi không quên thế? Đến cả cơm cũng không ăn? Nếu đói thì ăn cơm!”
Trong mắt người chồng hiện lên một tia màu đỏ, trên mặt anh ta thoáng qua chút nôn nóng, nói: “Gà rán, anh chỉ muốn ăn nó, cái khác anh cũng không ăn, anh muốn ăn gà rán!”
Nói xong lời cuối cùng, anh ta càng ngày càng kích động, giọng nói cũng càng lúc càng lớn.
Người vợ kỳ quái nhìn anh ta, nói: “Không ăn thì không ăn, anh kích động như vậy làm gì?”
Người chồng quay đi quay lại hai lần, trông hết sức lo âu, dáng vẻ có chút kỳ quái.
“Có phải anh bị bệnh phải không?” Người vợ nghi hoặc hỏi.
Người chồng sờ sờ đầu mình, tựa như cũng cảm thấy bản thân có chút kỳ quặc, nói: “Anh…… Anh không biết nữa.”
Anh ta ngồi xuống ăn cơm, món bình thường anh ta thích ăn nhất lúc này ăn vào miệng lại nhạt như nước ốc, không có chút mùi vị nào, hơn nữa anh ta càng ăn càng cảm thấy đói, cảm giác đói từ tận đáy lòng làm vành mắt anh ta hơi xanh.
Người vợ thấy anh ta cùng đứa trẻ hai người điên cuồng ăn hết một bàn thức xong, bụng cũng hơi phồng lên, nhưng anh ta vẫn kêu đói, vẻ mặt không thỏa mãn, mắt đỏ ngầu, la hét nói: “Anh vẫn còn thấy đói, anh thật sự thấy đói lắm, từng này chưa đủ, anh muốn ăn gà rán……”
Lúc này rốt cuộc chị vợ cũng cảm thấy có gì đó không ổn, hỏi: “Có phải hai người bị bệnh rồi không? Ăn phải đồ không sạch sẽ rồi? Nếu không đi bệnh viện khám xem như thế nào.”
“Con…… Con muốn ăn gà rán, con đói lắm, mẹ.” Đứa trẻ lúc này cũng bắt đầu gào lên.
Nét mặt người chồng có chút đáng sợ, người vợ nhìn nét mặt của anh ta giống như trúng tà, làm trong lòng cô sinh ra cảm giác rất quái lạ.
Cuối cùng thật sự không có cách nào, người chồng cùng đứa trẻ vẫn đi ăn gà rán, người vợ ở nhà luôn có dự cảm không lành, chờ đến khi hai người trở về, dáng vẻ bọn họ trông giống như thường. Không cáu kỉnh như lúc trưa, thoạt nhìn hết sức bình thường.
Người chồng ôn tồn nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi vợ, anh hôm nay cũng không biết bị làm sao, chỉ muốn ăn gà rán, em đừng giận anh nha.”
Người vợ nhếch môi, nhìn gương mặt hồng hào của hai người, không nói gì.
Tới buổi chiều, người vợ như thường lệ làm một mâm đồ ăn, nhưng người chồng cùng đứa trẻ lại nằm liệt trên sô pha, nói: “Bọn anh thực sự rất no rồi, không muốn ăn đâu.”
Người vợ nhìn thoáng qua bụng tròn xoe của bọn họ, không nói gì.
Chờ cơm nước xong, trong lòng cô càng nghĩ càng thấy không đúng, cô đi đến trước mặt hai người, nhíu mày hỏi: “Có phải hai người ăn nhầm thứ gì không? Muốn đi bệnh viện khám không?”
Người chồng kỳ quái nhìn cô, nói: “Sao em lại hỏi như vậy? Bọn anh có thấy khó chịu ở chỗ nào đâu?”
“Hôm nay biểu hiện của hai người rõ ràng không bình thường, nếu không phải không ăn đau dạ dày thì sao lại nói không muốn ăn? Không có khẩu vị mà còn ăn nhiều như vậy. Người vợ nói.
Người chồng giải thích nói: “Anh không cảm thấy khó chịu chỗ nào hết, chỉ là khi đó đặc biệt thèm ăn gà rán, bây giờ ăn no thì tốt rồi. Vợ à, em cũng đừng suy nghĩ lung tung.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng người vợ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng qua thấy khí sắc hồng hào của hai người, cô liền cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng mà tiếp đó, cô không ngờ chồng và con trai mình lại giống như quỷ đói, mỗi ngày đều la hét muốn ăn gà rán, ngoại trừ gà rán thì đồ ăn ở ngoài cũng không hứng thú, ngay cả khi ăn rất nhiều đồ ăn khác vẫn la hét đói bụng, hơn nữa tính tình cũng càng ngày càng trở nên nóng nảy.
Cho đến một đêm, người vợ đột nhiên tỉnh dậy.
Cô ngồi dậy, bật đèn lên lại phát hiện chồng mình không ở trên giường, không biết đã đi đâu. Người vợ xoay người xuống giường, cô không thấy người chồng ở phòng ngủ nên mở cửa đi tới phòng khách.
Phòng khách một mảng an tĩnh, cô nhạy bén nghe được tiếng sột soạt, tiếng động kia giống như có người đang ăn gì đó, là tiếng nhai nuốt, mà tiếng động kia truyền từ phòng bếp.
Người vợ đi đến phòng bếp, trong phòng bếp tối thui một mảng, tiếng động kia càng ngày càng rõ ràng. Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi và trơn trượt, cô cũng không biết mình đang khẩn trương vì điều gì, thậm chí có chút sợ hãi.
Đèn được bật lên, trong phòng bếp sáng trưng, hai đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu xanh lá không hẹn mà cùng nhìn về phía cô.
Nhịp tim người vợ trong nháy mắt ngừng vài giây, cô nhìn một lớn một nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
Trong phòng bếp loạn tung hết lên, người chồng cùng đứa trẻ ngồi dưới đất, quầng thâm dưới mắt hai người màu xanh đen, hơn nữa dáng người cũng rất gầy, hình tiêu mảnh dẻ. Bên người bọn họ bày đầy các loại đồ ăn, thực phẩm bẩn, các loại bao đóng gói bị ném đầy trên đất, ngay cả bao gạo cũng bị bọn họ xé ra, gạo rơi vãi khắp nơi, hai người cứ như vậy bốc gạo sống mà ăn.
“Đói, đói quá, anh đói đến mức không chịu nổi.” Người chồng vừa nói vừa không kìm được bốc một nắm gạo nhét vào miệng.
Người vợ chứng kiến cảnh này, nhịn không được lùi ra sau mấy bước, trong lòng chỉ cảm thấy quá hoang đường.
*
Hơn nửa đêm, bệnh viện đèn đuốc sáng choang, bác sĩ kiểm tra tình trạng của hai người, hỏi người vợ: “Có phải chồng cô gần đây ăn uống quá độ phải không, dù ăn bao nhiêu thứ vẫn cảm thấy đói, hơn nữa luôn la hét muốn ăn gà rán?”
Người vợ có chút kinh ngạc, hỏi: “Sao bác sĩ lại biết?”
Bác sĩ thở dài, nói: “Bệnh viện chúng tôi đã tiếp nhận được vài bệnh nhân như vậy, tình trạng hai vị nhà cô còn coi như tốt, còn có bệnh nhân bởi vì ăn bao nhiêu cũng không no nên ăn hết đồ vật trong nhà, rồi bắt đầu ăn cả chính mình.”
Có bệnh nhân đưa vào thì đã ngừng thở, mà nguyên nhân tử vong là do căng bụng mà chết. Người đó không cảm thấy no, dù ăn gì vẫn cứ cảm thấy rất đói bụng, cho nên đã luôn điên cuồng nhét đồ vật vào mồm. Tuy nhiên khả năng bụng chứa đồ ăn của một người là có hạn, cho nên mới xuất hiện trường hợp no chết.
Nghe vậy, người vợ càng cảm thấy sợ hãi, cô không kìm được mà hỏi: “Vậy…… Đây là bệnh gì? Sao lại kỳ lạ như vậy?”
Bác sĩ đáp: “Trước mắt chúng tôi cũng không rõ lắm, trước đây chúng tôi chưa từng gặp căn bệnh như vậy. Gà rán đối với bọn họ mà nói giống như thuốc phiện, sau khi ăn thì không kìm được muốn ăn lại lần nữa…… Chúng tôi giờ hoài nghi tiệm gà rán kia có vấn đề, có khả năng ông chủ đã bỏ thêm thứ gì không tốt vào gà rán, mới làm người ta nghiện nó. Cảnh sát đã vào cuộc, sẽ sớm biết rốt cuộc có phải cửa hàng này có vấn đề hay không.”
*
Nhận được tố giác, người cục công thương liền niêm phong tiệm gà rán, đem toàn bộ thực phẩm bên trong đi xét nghiệm, nhưng cuối cùng bọn họ nhận được kết quả là gà rán không có bất kỳ vấn đề gì, thậm chí còn tốt cho sức khỏe hơn các cửa hàng gà rán thông thường.
Nhưng nếu tiệm gà rán không có vấn đề, vậy nên giải thích tình huống hiện tại như thế nào?
Khách hàng ra vào tiệm gà rán đều xuất hiện vấn đề y hệt, bọn họ trở nên rất dễ đói, không thấy no, dù ăn gì cũng vẫn cảm thấy rất đói bụng, cho nên bọn họ liên tục nhét đồ vào trong miệng. Mà thứ duy nhất có thể làm bọn họ cảm thấy no chỉ có gà rán của tiệm Thiên Thiên mới có thể làm cho bọn họ bình tĩnh trở lại.
Sau khi cửa tiệm đóng cửa, không có gà rán, người được đưa đến bệnh viện càng ngày càng nhiều. Những bệnh nhân này nhìn qua đều hình tiêu mảnh dẻ, thoạt nhìn quá gầy, bệnh viện nhất thời quá tải, trên tin tức thành phố A còn đặc biệt đưa tin về chuyện này, gọi bệnh này là bệnh đói.
Đám người Việt Khê nhìn thấy tin tức này trên báo, trường học phát mười tờ báo cho mỗi lớp mười hai, vì để học sinh chú ý nhiều hơn về tin tức thời sự, sợ sẽ thi trúng lúc thi đại học.
“Bệnh đói, đây là bệnh gì vậy? Trên đời này còn có bệnh tên như vậy à……” Triệu Lộ nhìn tiêu đề kia, có chút tò mò xem giải thích phía dưới, vừa xem vừa thì thầm: “Bệnh đói, người mắc phải bệnh này, dù ăn gì cũng sẽ cảm thấy đói, vĩnh viễn không thấy no, chỉ cảm thấy càng ngày càng đói…… Trời ạ, bệnh này thật kinh khủng, không có cảm giác no nhất định sẽ rất khó chịu.”
“Ồ, trên báo nói rằng bệnh này có khả năng liên quan đến gà rán của tiệm gà rán Thiên Thiên …… Từ Vi, mình nhớ là gần nhà cậu không phải có một tiệm gà rán như vậy sao?”
Từ Vi gật đầu, nói: “Hôm qua mình về nhà mới thấy, tiệm gà rán kia đã bị niêm phong, có rất nhiều khách hàng trước kia chạy đến cửa tiệm, ở đó vừa khóc vừa gào thét, trông vô cùng kích động nên mình không dám lại gần.”
Việt Khê cầm tờ báo nhìn thoáng qua, lúc nhìn đến một chỗ cô nhịn không được cau mày lại.
“…… Chỉ khi người bệnh ăn gà rán Thiên Thiên mới có thể cảm thấy no……”
“Dù thế nào bệnh này cũng không bình thường, Việt Khê, cậu cảm thấy thế nào?” Triệu Lộ hỏi.
Việt Khê suy nghĩ một chút nói: “Mãi không thấy no, việc này mô tả trái lại giống như quỷ đói.”
“Quỷ đói?”
“Quỷ đói chính là quỷ chết đói, người chết vì đói, người như vậy sau khi chết sẽ biến thành quỷ đói, quỷ đói không bao giờ biết cảm giác no, bọn chúng chỉ thấy đói, cho nên quỷ đói đều rất gầy.” Hàn Húc ở một bên giải thích, cậu nhìn tin tức trên báo, nói: “Mô tả này có chút giống quỷ đói nhưng vẫn có điểm khác biệt……”
“Gà rán kia có thể làm cho bọn họ cảm thấy no, vậy khả năng cao không phải quỷ đói gây chuyện.”
“Nhưng cũng có khả năng là ông chủ tiệm gà rán có biện pháp có thể làm quỷ đói cũng cảm thấy no, mượn việc này khống chế những khách hàng đó!”
Hai người một người một câu rồi nhìn nhau, có sự ăn ý tự nhiên.
Triệu Lộ nhìn người này rồi lại nhìn người kia, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Nói cách khác, các cậu cũng chưa xác định được có phải quỷ đói gây chuyện hay không?”
Việt Khê nói: “Nếu muốn biết rốt cuộc có phải quỷ đói gây chuyện hay không, chúng ta đến bệnh viện xem một chút rồi sẽ biết, buổi chiều bốn giờ rưỡi tan học, buổi tối có tiết tự học lúc bảy giờ, chúng ta có hai tiếng rưỡi nghỉ ngơi, vậy chắc cũng đủ rồi.”
Mấy người đồng ý, chờ tiết cuối kết thúc liền thu dọn đồ đạc đến bệnh viện.
Bệnh viện noi này, bất kể lúc nào cũng cho người ta một cảm giác rất râm mát, chỉ dưới ánh nắng mới thấy hơi nóng, Triệu Lộ xoa xoa cánh tay nổi hết da gà, nói: “Sao mình cứ cảm thấy lạnh vù vù nhỉ, có phải vì trong bệnh viện người chết quá nhiều, âm khí quá nặng hay không.”
Việt Khê liếc nhìn cô một cái, chỉ vào điều hòa trung tâm bên cạnh nói: “Điều hòa thổi vào người cậu, đương nhiên cậu sẽ thấy lạnh rồi.”
Triệu Lộ: “……”