Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 79



Edit: Qing Yun

Tiết Mạnh là cô gái rất xinh đẹp, nếu đứng trong đám đông thì sẽ sẽ trở thành hạc giữa bầy gà, bất kể là khí chất hay là dung mạo, cả hai đều không có chỗ chê, nếu không thì cũng sẽ không được mọi người công nhận là hoa hậu giảng đường của trường cấp ba Vũ Dương. Tuy nhiên, tính tình của cô lại có phần lạnh nhạt, một lòng một dạ đều đặt vào học tập, dù tiếp xúc với cô cũng một bộ không nóng không lạnh.

“… Bày đặt thanh cao, còn không phải bị tao làm? Đúng là **!” La Y cười lạnh, thịt mỡ trên mặt xô lại với nhau theo động tác nhếch môi của cậu ta, ánh mắt ngập tràn ác ý.

Hồi tưởng lại tư vị của Tiết Mạnh, cậu ta không nhịn được liếm môi.

Làm hoa hậu giảng đường của Vũ Dương, điều Tiết Mạnh là tình nhân trong mộng của rất nhiều người là không thể nghi ngờ, La Y đã vô số lần thèm nhỏ dãi. Chỉ là Cổ Tùng Khê cũng thích Tiết Mạnh, cậu ta chỉ có thể kiềm chế tâm tư dơ bẩn xuống sâu đáy lòng. Nhưng mà ai biết, có một ngày cậu ta cũng nếm được tư vị của hoa hậu giảng đường.

Thành tích học tập của Tiết Mạnh rất tốt, người lại xinh đẹp, đương nhiên sẽ lọt vào mắt xanh của Cổ Tùng Khê. Cổ Từng Khê đã từng tỏ tình vài lần, tuy nhiên đều bị cô từ chối. Mà một lần cuối cùng kia, Cổ Tùng Khê lại hẹn người ra dãy núi phía sau trường học.

Tiết trời mùa đông, vách núi vừa ẩm thấp vừa lạnh lẽo, học sinh đều không thích đi tới nơi này. Ngay lúc đó, có lẽ chính Tiết Mạnh cũng không thể nghĩ tới người luôn luôn ôn hòa, thành tích học tập tốt như Cổ Tùng Khê lại trở nên đáng sợ như vậy, cô bị cậu ta kéo lê vào trong bụi cỏ, bị cậu ta cưỡng ép lột sạch quần áo.

Cô giãy giụa kêu thảm thiết, nhưng bị người đánh ngất đi, miệng bị bịt kín.

Có người che miệng cô lại, còn có người đè lên người cô, cảnh tượng này giống như một cơn ác mộng mãi vẫn không thể tỉnh lại.

Nữ quỷ nhếch môi cười cười, máu không ngừng chảy ra từ trong mắt, dường như cô đang đắm chìm trong hồi ức, cô liếc nhìn La Y đang chìm trong suy nghĩ bẩn thỉu của chính mình, tiếng cười hô hô hô thoát ra khỏi miệng, cô nhẹ giọng nói: “Chúng mày đều phải chết, đều phải chết…”

Cô không cam lòng, cho nên, cô bò về từ địa ngục, biến thành lệ quỷ tới tìm bọn chúng!

Đêm đã khuya, La Y đọc truyện tranh một hồi rồi không nhịn được nữa mà phải nhanh chóng bước vào toilet. Nước ào ào chảy xuống, La Y đang rửa mặt thì đột nhiên phát hiện có điều khác lạ.

Tại sao cậu ta lại ngửi thấy mùi máu tươi trong nước?

Mở bừng mắt ra, La Y hét lên một tiếng, vội lui về sau theo bản năng.

Nước trong vòi còn ào ào chảy xuống, chỉ là thứ chảy ra bên trong không phải nước, mà là máu đỏ tươi. Máu chảy vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã tràn xuống đất.

“Mở cửa, mở cửa! Mở cửa ra!”

La Y xoay người đi mở cửa, nhưng mà mở thế nào cũng không được, cậu ta hoảng sợ la to, gần như đã quá sức chịu đựng.

Rẹt rẹt.

Đèn trong phòng tắm đột nhiên lập lòe, lúc sáng lúc tối, La Y xoay người lại, dựa lưng vào cửa, run rẩy khụy người xuống đất. Phòng tắm vốn không có ai khác ngoài cậu ta, thế nhưng đột nhiên lại xuất hiện thêm một người, nói đúng hơn là có thêm một nữ quỷ.

Cô mặc váy trắng, váy bị máu tươi nhuộm đỏ, gương mặt trắng bệch dần hiện lên nụ cười.

La Y lắc đầu, sợ hãi la lớn: “Không cần lại đây, không cần lại đây…. Không phải tôi cố ý, là Cổ Tùng Khê, là do Cổ Tùng Khê! Cậu ta tỏ tình với cô rất nhiều lần nhưng cô đều từ chối cho nên cậu ta mới muốn trả thù cô… Tôi, vốn dĩ tôi cũng muốn cứu cô, nhưng mà tôi không có cách nào cả, cô tha cho tôi đi, tôi sẽ thắp hương đốt tiền vàng cho cô!”

Nữ quỷ nở nụ cười quái dị, vung tay lên, một luồng sáng sắc bén xẹt qua không trung, lúc này La Y mới thấy trong tay cô có một cái dao, đó là dao chẻ củi của nông dân, vô cùng sắc bén.

La Y không giấu nổi sự sợ hãi, cậu ta dùng sức lắc đầu nói: “Không!”

Ở dưới ánh mắt kinh hoàng của cậu ta, dao chẻ củi rơi xuống, trực tiếp cắt bỏ hai chân của cậu ta, La Y lập tức kêu lên thảm thiết.

*

Cổ Tùng Khê nhận được điện thoại của Vương Minh, qua điện thoại, giọng nói của Vương Minh hoàn toàn là hoảng sợ không thể giấu, lạc giọng nói: “Anh Tùng, La Y đã chết, La Y đã chết rồi… Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, có phải tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta không? Tôi không muốn chết!”

Nghe vậy, sắc mặt Cổ Tùng Khê lập tức thay đổi, nhưng chỉ rất nhanh cậu ta đã bình tĩnh lại, nói: “Cậu bình tĩnh một chút, đừng hoảng loạn như vậy!”

“Cậu nói tôi bình tĩnh… Tôi bình tĩnh bằng cách nào?! Nhà cậu có thiên sư, đương nhiên cậu không sợ, nhưng nhà tôi không có!” Vương Minh hoàn toàn bị cảm giác sợ hãi chiếm cứ, cậu ta bắt đầu nói nhảm, thoáng chốc lại la hét hoảng loạn.

Cổ Tùng Khê cắn chặt răng, nói: “Tạm thời đừng có gấp, thế này đi, bây giờ cậu đến nhà tôi, có thiên sư ở đây, Tiết Mạnh cũng không dám làm gì.”

“Được được được, bây giờ tôi đến nhà cậu….” Vương Minh Lập tức đồng ý.

Cúp điện thoại, sắc mặt Cổ Tùng Khê có chút khó coi, ánh mắt xoay chuyển, bốn phía như có người đang ẩn núp, nhìn cậu ta chằm chằm, ánh mắt tràn ngập ác ý.

“Tiết Mạnh… Tôi biết cô đang nhìn tôi, đã chết thì yên phận mà chết, còn muốn chạy ra làm loạn, vậy đừng trách tôi nhẫn tâm.” Cổ Tùng Khê chợt cười, cậu ta nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ rõ nhà cô ở nông thôn, cô có tin không, chỉ cần tôi dùng chút thủ đoạn, nhà cô sẽ lập tức sụp đổ. Nếu biết điều một chút thì cô nên ngoan ngoãn rời đi, bằng không thì đừng có trách tôi.”

Lời vừa dứt, gió lập tức nổi lên, cuồng phong gào thét, đèn trong phòng nổ tung, có mấy mảnh thủy tinh xẹt qua mặt cậu ta, trong tiếng gió hỗn loạn, tựa hồ còn có tiếng kêu góc của con giá.

Thấy thế, Cổ Tùng Khê không chỉ không cảm thấy sợ hãi, ngược lại, cậu ta bắt đầu cảm thấy phấn khích.

“Dù cô biến thành quỷ thì thế nào? Vẫn có nhược điểm như trước, chỉ cần cô có nhược điểm, tôi có thể làm chết cô!”

Nơi này ồn ào như vậy đã sớm kinh động những người khác, bà Cổ chạy đến, thấy cảnh này thì vẻ mặt lập tức thay đổi, bà ta hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nữ quỷ kia lại tới nữa?”

Vẻ mặt Cổ Tùng khê lập tức trở nên ôn nhu, cậu ta cười khổ: “….Con cũng không biết, có lẽ là vậy rồi.”

Bà Cổ lập tức đau lòng, liên tục gọi con trai ngoan.

“Cổ Tùng Khê này thật đúng là kẻ tàn nhẫn, nhưng cũng thật quá ngu xuẩn….” Trong phòng bên cạnh, Hàn Húc không khỏi cất lời cảm thán.

Rất ít người có thể giữ vững bình tĩnh khi đối mặt với quỷ, càng đừng nói là bắt được nhược điểm của đối phương. Chỉ là những lời kia, không thể nghi ngờ nó đã càng chọc giận nữ quỷ, sợ là không chết không được.

Việt Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài, nữ quỷ oán hận nhìn về phía cô, vừa phẫn nộ lại vừa không cam lòng.

“Như vậy xem ra hai chúng ta lại thành người xấu.” Cô lẩm bẩm nói.

Hàn Húc nói: “Vậy sư phụ định làm thế nào?”

Việt Khê suy nghĩ giây lát rồi nói: “Tục ngữ nói, có oán báo oán, có thù báo thù, nếu nữ quỷ này thật sự bị Cổ Tùng Khê hại, vậy cô ấy tới lấy mạng cậu ta là đương nhiên, cũng là do cậu ta xứng đáng. Vấn đề là, rốt cuộc chân tướng là thế nào đây…”

Nói xong, cô lại nhìn về phía nữ quỷ ngoài cửa sổ, không nói trước mà lập tức duỗi tay làm động tác nắm lấy rồi kéo vào phòng.

Nữ quỷ còn chưa kịp phản ứng đã thấy mình đứng trong phòng, lảo đảo rơi xuống đấy.

Lúc ở bên ngoài, cô mới chỉ cảm thấy sợ hãi chứ chưa cảm giác được gì đối với khí thế của hai người. Chỉ là khi đến gần rồi mới phát hiện hai người này, dù là ai cũng đủ khiến cô run bần bật, đó là sợ hãi từ tận đáy lòng, giống như động vật nhỏ gặp mãnh thú, chỉ có thể quỳ rạp trên đất run rẩy.

Thậm chí cả một ngón tay cũng không thể động….

Nữ quỷ ngẩng đầu lên, ánh mắt không cam lòng, cô vẫn chưa giết được kẻ thù, cô chưa muốn chết.

Việt Khê mỉm cười với cô, duỗi một tay ra, nói: “Để tôi xem ký ức của cô đi.”

*

Tiết Mạnh là một cô gái nông thôn, cô giống như phượng hoàng sinh ra ở vùng núi hẻo lánh, khuôn mặt xinh đẹp thì chưa nói, còn rất thông minh, thành tích học tập luôn là cầm cờ đi trước. Tuy nhiên tất cả đều nhờ vào nỗ lực không ngừng. So với những đứa trẻ của gia đình giàu có, cô phải suy nghĩ đến rất nhiều thứ, bởi vậy gần như tất cả tâm tư của cô đều đặt vào việc học tập.

Cô rất xinh đẹp, rất nhiều nam sinh đều thích cô, nhưng mà dù là ai ngỏ ý thì cô cũng đều từ chối, cho đến khi cô gặp Cổ Tùng Khê. Chiều hôm đó, tiết trời có phần âm u, Cổ Tùng Khê hẹn gặp cô ở dãy núi sau trường học. Trước đó hai người từng lén gặp mặt vài lần, Cổ Tùng Khê cũng đã từng tỏ tình với cô rất nhiều lần.
Lúc đi tới chỗ hẹn, cô còn nghĩ mình luôn từ chối người ta như vậy, liệu có quá đáng lắm không, nhưng mà hiện tại cô thật sự không có ý muốn yêu đương. Chỉ là, cô thật sự không nghĩ tới, cuộc hẹn này lại hủy hoại cả đời mình.

Ở trong ký ức của cô ấy, Việt Khê nhìn thấy những người đó rời đi, Tiết Mạnh còn nằm lại ở mặt đất rất lâu, sau đó đi đến cục cảnh sát báo án. Cô thật sự rất kiên cường, chỉ muốn những người đó phải chịu hình phạt của pháp luật. Thế nhưng mọi chuyện lại không như cô nghĩ, những người đó không những không phải chịu sự trừng phạt, mà ngược lại là cô, chính cô rơi vào bao lời đồn đãi vớ vẩn.

Mấy người La Y loan tin ở trường học, nói cô mặt ngoài thành cao, thực tế lại dâm ô bẩn thỉu, bọn họ cho tiền, cô liền ngủ với họ, mà Cổ Tùng Khê lại hoàn toàn đặt mình ở bên ngoài, như người không liên quan. Làm học sinh tốt trong mắt thầy cô, ai cũng không tin Cổ Tùng Khê sẽ làm ra loại chuyện này, bọn họ đều nói cô gạt người.

Bạn học trong trường nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, khoảng thời gian kia, cô không một lần được yên giấc. Tất cả những chuyện này cứ kéo dài mãi, cho đến khi phiên tòa mở án, tội danh của bọn La Y đều không thành lập, được phóng thích, điều này trở thành cây kéo cắt đứt cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô, đẩy cô vào đường cùng.

Việt Khê nhìn cô bị nhân viên cứu hỏa giữ chặt, thế nhưng lại quyết tuyệt đẩy ra, rơi từ trên cao xuống.

Thế giới này, khiến cô tuyệt vọng, khiến cô căm hận, thế giới của cô, không nhìn thấy một tia sáng mặt trời.

Việt Khê hồi phục lại tinh thần, cô chớp chớp mắt, nhìn nữ quỷ trước mặt.

“Tôi muốn giết bọn họ, tôi muốn giết bọn họ!” Nữ quỷ vừa nói vừa khóc, nước mắt cô chảy xuống chính là máu, máu đỏ chảy qua gò má trắng bệch, lưu lại dấu vết trên đó, khiến cô nhìn vô cùng khủng bố.

“Cái này… Cô lau nước mắt đi!” Việt Khê ngồi xổm bên cạnh cô, đưa cho cô một cái khăn tay.

Nữ quỷ kinh ngạc nhìn cô.

Suy nghĩ vài giây, Việt Khê duỗi tay vỗ vỗ đầu cô ấy, vắt hết óc tìm từ an ủi, cô nói có chút vụng về: “Được rồi được rồi, cô đừng khổ sở… Cô xinh đẹp như vậy, nếu cả người đều là máu thì sẽ biến xấu.”

Nữ quỷ chớp chớp mắt, nói: “Nhưng tôi là quỷ mà, dù đẹp thì cũng không ai thấy được?”

Việt Khê lập tức nói: “Dù phải làm quỷ thì cũng muốn làm quỷ xinh đẹp nhất, ít nhất có tôi thấy được.”

Nữ quỷ nghi ngờ nhìn cô, hỏi: “Cô… Cô không thu tôi?”

“Thu cô?” Vẻ mặt Việt Khê có chút rối rắm, cô suy nghĩ giây lát rồi nói: “Tuy rằng cũng muốn kiếm tiền nhưng hình như hiện tại tôi không thiếu tiền… Chỉ là, quỷ giết người sẽ tạo sát nghiệt, sát nghiệt trên người cô đã nặng lắm rồi. Nếu còn tiếp tục giết người báo thù, sớm hay muộn cũng có ngày cô bị nghiệp hỏa đốt cháy.”

Nữ quỷ cười, trong mắt đều là hận ý khắc cốt, cô nói: “Tôi vốn đã chết rồi, lại chết lần nữa cũng có sao đâu? Chỉ cần có thể báo thù, cho dù chết, taôi cũng muốn mang theo bọn họ, cùng nhau xuống địa ngục.”

Việt Khê trầm mặc, cô nghĩ, những người hóa thành lệ quỷ tới lấy mạng người, lưng đeo oán khí cùng hận ý, sao có thể chỉ vì sẽ chết thêm một lần mà từ bỏ ý muốn báo thù đây?

Lan Ninh là như thế này, Tiết Mạnh cũng như thế này, các cô ấy đều muốn những người đã tổn thương mình phải trả giá đắt.

*

Người trong cục cảnh sát lại tới tìm Cổ Tùng Khê, bà Cổ thế mới biết bạn tốt La Y của con trai mình đã chết.

“Thằng bé chết như thế nào?” Phục hồi lại tinh thần, bà Cổ hỏi.

Mạnh Tân ho nhẹ một tiếng, nói: “Dáng vẻ khi chết của cậu ta có phần khó coi, tôi sợ nói ra sẽ dọa bà Cổ… Thật ra cậu ta bị cắt thành tám phần, bị chặt đứt hai chân ở phòng tắm, sau khi bò ra phòng ngủ thì bị chặt mất hai tay, trên mặt đất đều là máu…”

Theo lời trần thuật của anh, trong đầu mọi người không khỏi hiện lên cảnh tượng như vậy, bà Cô che miệng lại, cảm thấy có chút buồn nôn.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa…”

Ma

h Tân cười cười, tỏ ý xin lỗi rồi nói: “Chúng tôi biết La Y và Cổ Tùng Khê là bạn thân, cho nên mới lại tới cửa, muốn hỏi cậu nhà chút việc… Không biết ngày thường La Y có kẻ thù gì hay không?”

Cổ Tùng Khê lắc đầu, nói: “La Y không có khả năng có kẻ thù, tính tình cậu ấy rất tốt, đối với anh cũng vui cười hớn hở.”

Mạnh Tân nhíu mày nói: “Vậy thì thật kỳ quái, đối phương cắt cậu ta thành tám phần, chứng tỏ rất hận cậu ta… Thật ra vụ án như vậy không phải lần đầu, trước đó không lâu cũng có hai học sinh nam bị giết, đều là học sinh của trường cấp ba Vũ Dương, là Trương Hổ và Lý Quần. Hai người này, một người tự uống hết máu của mình cho đến chết, một người bị cửa kẹt chết…. Lại nói tiếp, những người này đều là bạn tốt của cậu Cổ, không biết bên trong có liên quan gì không?”

Cổ Tùng Khê bình tĩnh hỏi lại: “Anh cảnh sát đây là đang hoài nghi tôi sao?”

“Đương nhiên không phải.” Mạnh Tân mỉm cười, anh lo lắng nói: “Tôi chỉ lo lắng cậu Cổ cũng bị người kia theo dõi, tôi sợ người tiếp theo bị đối phương nhìn đến là cậu.”
Nghe vậy, vẻ mặt Cổ Tùng Khê cũng thay đổi.

Sau khi hỏi Cổ Tùng Khê một số câu hỏi, đám người Mạnh Tân đứng dậy chào hỏi, lúc muốn rời đi, Mạnh Tân nhìn thấy một người quen cũng ở đó.

“Việt tiểu thư, sao cô cũng ở đây?” Anh hỏi cô, ngữ khí có phần kinh ngạc.

Việt Khê mỉm cười: “Anh Mạnh.”

Người nhà họ Cổ ngạc nhiên: “Hai vị quen nhau?”

Mạnh Tân cười nói: “Việt tiểu thư là cố vấn đặc biệt của cục, lần trước còn trợ giúp cục cảnh sát chúng tôi phá án… Vừa lúc, Việt tiểu thư, tôi đang có việc muốn tìm cô.”

Hai người đi vào hoa viên, vẻ mặt Mạnh Tân có phần nghiêm túc, nói: “Việt tiểu thư, sao cô lại ở chỗ này, có phải là chứng tỏ vụ án này có liên quan đến… mấy thứ đó không?”

Việt Khê kỳ quái hỏi: “Cũng chỉ là thiện ác đến cùng cũng có báo thôi… Anh Mạnh, cục cảnh sát các anh nghĩ như thế nào?”

Vẻ mặt Mạnh Tân thay đổi, anh thở dài, biểu cảm có phần rối rắm, anh nói: “Có đôi khi tôi không thể không nghĩ chính nghĩa mà tôi luôn theo đuổi có phải là chuyện cười hay không… Nữ quỷ kia, tên là Tiết Mạnh à?”

Đột nhiên anh hỏi.

Việt Khê cũng không cảm thấy lạ khi anh biết, cô gật đầu nói: “Phải, cô ấy tên là Tiết Mạnh, là học sinh trường Vũ Dương… Tin tức khác, tôi nghĩ anh còn biết rõ hơn tôi.”

Mạnh Tân hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Làm cảnh sát, điều tôi phải làm chính là bắt phạm nhân về quy án, chịu tội trước pháp luật… Nhưng mà, nếu tội phạm này là người bị hại thì sao? Tôi nên làm thế nào, cảm giác làm gì cũng là sai.”

“Ít nhất anh có thể giữ lại chút công bằng cho người khác, vậy đã đủ rồi… Anh lại không phải thần, không có khả năng nhìn thấu tất cả mặt tối.” Việt Khê mở miệng nói.

Mạnh Tân phục hồi tinh thần lại, anh cười nhẹ rồi nói: “Lúc này có lẽ Việt tiểu thư sẽ không giúp tôi rồi.”

Việt Khê mỉm cười với anh, ý tứ trong đó là không cần nói cũng biết.

“….Dạo này sao cứ thấy mấy vụ án thần quái này càng ngày càng nhiều.” Lúc trở về, Mạnh Tân không nhịn được lẩm bẩm.

Chỉ trong một năm này, cục cảnh sát bọn họ đã gặp được ba vụ án thần quái thế này. Nếu là trước kia, quả thật là một vụ cũng không thấy.

Nghe được tiếng nói thầm của anh, ánh mắt Hàn Húc giật giật, cậu khẽ động ngón tay, một sợi khí mỏng màu đen quấn quanh ngón tay của cậu.

“Hàn Húc…” Việt Khê ở bên kia kêu một tiếng rồi đi tới bên cậu.

Hàn Húc thu tay lại, cậu cười một tiếng, nhìn thật thuần lương, “Sư phụ…”

Việt Khê nói: “Đi tôi, chúng ta trở về đi.”

“Về nơi đó?”

“Đương nhiên là về nhà… Tôi không thích ở chỗ này, ở đây khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái.”

Hai người Việt Khê phải rời khỏi nơi này, thật sự khiến người nhà họ Cổ khẩn trương, công Cổ lập tức nói: “Việt tiểu thư, hai người đây là… Có phải chúng tôi đã làm gì đắc tội hai người không. Tính mạng con trai tôi nằm trong tay cô, cô không thể buông tay mặc kệ được.”

Bà Cổ càng sốt rượt, nói: “Có phải hôm qua tôi nói chuyện không dễ nghe, khiến cô không vui…”

“Bốp!”

Bà ta giơ tay lên tự tát mình một cái, nói: “Ai bảo mình nhiều lời, ai bảo mình nhiều lời… Việt tiểu thư, tôi không phải người giỏi ăn nói, cô đừng để trong lòng. Con trai tôi, con trai tôi còn phải dựa vào cô cứu giúp.”

Ngày hôm qua, Việt Khê lộ ra bản lĩnh kia, bọn họ đương nhiên tin tưởng, giống như tìm được người đáng để tin cậy. Nhưng mà lúc này Việt Khê nói muốn buông tay, sao bọn họ có thể ngồi yên được.

Việt Khê trả lại bao lì xì lên bàn, cô nhìn về phía Cổ Tùng Khê, nói: “Nữ quỷ kia là lệ quỷ, cô ấy rất lợi hại, hơn nữa lòng cô ấy có oán hận với cậu Cổ…. Không bằng bà Cổ hỏi con trai mình một chút, rốt cuộc cậu ta đã làm gì để dù người ta thành quỷ rồi mà cũng không muốn buông ra cho cậu ta.”

Nghe vậy, ánh mắt Cổ Tùng Khê nhìn Việt Khê lập tức thay đổi.

Cô ta biết, cô ta đã biết!

Lúc này, trong đầu cậu ta chỉ có một suy nghĩ như vậy.

Việt Khê và Hàn Húc không tiếp tục ở lại nhà họ Cổ mà trực tiếp rời đi.

Ghé vào trên lưng Hàn Húc, để cậu cõng mình về nhà, Việt Khê lẩm bẩm nói: “Có hơn một trăm vạn mà cứ mất đi như vậy, có thể mua được rất nhiều hạt dẻ rang đường đấy.”

“Vậy sao sư phụ còn tử bỏ số tiền này?” Hàn Húc cười hỏi.

Việt Khê dựa đầu lên vai cậu, nói: “Cái tên Cổ Từng Khê này quả thật rất hư, tôi không thích cậu ta.”

Hàn Húc a một tiếng, nói: “Tôi còn tưởng rằng sư phụ thương hại nữ quỷ kia…”

Việt Khê không nói gì cả.

Hà Húc xoay người lại, ở bên ngoài nhà họ Cổ, người thường sẽ không thể thấy được có một bóng trắng cúi chào bọn họ, sau đó xoay người sang chỗ khác, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nhà họ Cổ, trên mặt cô lộ ra nụ cười quỷ dị.

“Cô ấy nói, dù lại chết thêm một lần nữa cũng muốn kéo những người đã hại mình xuống địa ngục… Có đôi khi, thế giới này chính là không công bằng như vậy, người tốt không sống lâu, tại họa lại có thể lưu ngàn năm.” Việt Khê lẩm bẩm.

Đến cuối cùng, nhân quả cũng có báo, trên thực tế, dù Tiết Mạnh không ra tay, mấy người Cổ Tùng Khê sớm hay muộn cũng sẽ nhận được báo ứng. Sau này, nhà họ Cổ sẽ phá sản, mà Cổ Tùng Khê, nửa đời sau sống sau thất vọng, cuối cùng bởi vì giết người mà vào tù. Chỉ là, báo ứng không phải đến ngay từ bây giờ, Tiết Mạnh không muốn chờ, không muốn chờ đến ngày kia.

Thật ra Việt Khê có thể siêu độ Tiết Mạnh, làm oán khí trên người cô ấy tiêu tan, sau đó đầu thai chuyển thế, thậm chí cô còn có thể hối lộ người ở dưới, để cô ấy có thể đầu thai vào gia đình giàu có, chỉ là Tiết Mạnh từ chối điều này.

Mà Việt Khê, từ trước tới nay cô đều tôn trọng quyết định của người khác.

“…. Lưng cậu thật rộng, không phải trong sách luôn nói lưng cha có cảm giác dày rộng mà an toàn sao, lưng cậu đại khái chính là cảm giác này đi.”

“….”

“Này, sao cậu lại thả tôi xuống?”

“Sư phụ tự mình đi đi thôi!”

Cậu còn không muốn làm cha già từ bây giờ đâu!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv