Edit: Heo Lười
Đợi đến khi về đến nhà, đã hơn hai giờ đêm, Việt Khê vừa mở cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy một hàng bảy người giấy nhỏ đứng chắn trước mặt, nhóm người giấy tay chống eo, tức giận nhìn Việt Khê. Đừng nhìn tụi nó nhỏ xíu như vậy mà coi thường, nhìn con nào cũng vô cùng khí thế.
"Việt Khê cả đêm không về nhà, cả đêm không về nhà."
" A, Việt Khê không ngoan, Việt Khê học hư......làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Mấy người giấy nhỏ sốt ruột chạy vòng vòng, nhớ tới trong phim truyền hình nữ sinh cao trung học không giỏi thì cảm thấy sầu buồn muốn bạc hết cả tóc, tuy rằng bọn chúng không thể nào có tóc.
"Việt Khê không tốt, Việt Khê không ngoan."
....
Việt Khê: "...."
Đối mặt với sự lên án của bảy người giấy, cô chỉ có thể ngồi xổm xuống dưới mặt đất tỏ vẻ hối hận sẽ không bao giờ về trễ nữa, kiên nhẫn đảm bảo với tụi nó, thái độ vô cùng nghiêm túc thành khẩn.
" Bạn giữ lời chứ? Chắc chắn?"
" Tớ hứa, tớ chắc chắn!" Việt Khê chỉ thiếu một bước nữa là phải giơ tay lên trời thề, suy nghĩ lại bổ sung thêm một câu "Nếu thực sự có việc bận, tớ nhất định sẽ gọi điện thông báo trước cho mọi người biết, để cho các bạn không phải lo lắng."
Nhìn thái độ nhận lỗi của cô rất tốt, nhóm người giấy nhỏ mới khoan hồng độ lượng tha thứ cho cô, bọn chúng cứ lải nhải như người già, sau đó lại thúc giục cô, kêu cô nhanh chóng đi tắm rửa, rồi ngủ sớm một chút.
" Không ngủ sớm, sẽ trở nên xấu xí, xấu xí đó."
" Chính là như vậy, chính là như vậy a."
Việt Khê bất đắc dĩ đi vào trong phòng tắm rửa thay quần áo, quần áo vứt đầy trên mặt đất, nhóm người giấy nhỏ vươn tay nhỏ của mình giúp cô sắp xếp gọn lại.
Tiểu Nhị và Tiểu Rhất thì mở tủ lạnh, đổ một ly sữa bò, sau đó đặt lên bếp hâm nóng sữa bò.
"Buổi tối uống sữa bò nóng rất tốt, sữa bò nóng rất tốt."
Cho nên chờ đến khi Việt Khê tắm xong đi ra ngoài, liền thấy trên đầu của những người giấy có một cái khay, bên trên còn đặt một ly sữa nóng trông rất nguy hiểm. Cái khay kia, còn lớn gấp mười lần bọn chúng, mấy người giấy bị đè ở dưới, thực sự không thể nào thấy được bóng dáng của bọn chúng.
Trong lúc cô đang tắm rửa, thì con rắn nằm trong túi xách bị mấy người giấy nhỏ lấy ra, chiếc bình thủy bị mấy người giấy lăn qua lăn lại chơi, làm cho con rắn ở bên trong bình thủy tinh hoảng sợ đến hoa mắt chóng mặt hết cả đầu, thật muốn xỉu ngay lập tức.
" Việt Khê Việt Khê, đây là thứ gì, đây là thứ gì?" Nhóm người giấy nhỏ hỏi.
Việt Khê a một tiếng, nói: " Hôm nay bắt được một con rắn ma, chính bởi vì nó, mà hôm nay tớ mới về trễ như vậy."
Đầu của con rắn dán trên thành bình thủy tinh, tức giận trừng mắt nhìn mấy người giấy nhỏ.
Mấy người giấy bị nó dọa cho hoảng sợ, nhanh chóng chạy đi, tránh ở phía sau của Việt Khê, cái đầu nhỏ thì ló ra ngoài, nói: " Con rắn đầu to này thật hung dữ, thật hung dữ!"
Việt Khê bật cười, nhặt lấy chiếc bình thủy tinh đặt trên cái bàn ngay đầu giường, đến bây giờ cô cũng chưa nghĩ ra cách phải xử lý con rắn đầu to này như thế nào, không biết ông cụ có ghi lại cách nào không.
Uống sữa xong, Việt Khê liền bị nhóm người giấy đẩy đi ngủ, bảy người giấy bò từ đầu giường bò lên, nằm ở trên gối đầu của Việt Khê, cùng cô đi ngủ chung với nhau.
" Hôm nay đến lượt tiểu Thất, tiểu Thất."
Tiểu Thất ngồi ở trên gối ngủ, mở miệng hát khúc nhạc ru ngủ cho Việt Khê, lại cố ý hát nhỏ giọng để tạo cảm giác mơ màng, bạn sẽ rất khó có thể tưởng tượng được cơ thể nhỏ bé của tụi nó, lại có thể hát ra âm thanh hay đến như vậy.
Bất quá, cho dù là tiếng hát có hay đi chăng nữa, Việt Khê cũng đã nghe mười mấy năm, đã rất quen thuộc, nói cách khác, đối với âm thanh này cô đã quá miễn dịch với nó.
"Tớ đã mười mười bảy tuổi rồi, các bạn có thể không cần hát khúc nhạc ru ngủ này được không?" Cô nhịn không được thấp giọng nói một câu.
Tiếng hát đột nhiên im bặt.
Tiểu Thất cúi đầu, thấp giọng bên tai lẩm bẩm: "Là do tiểu Thất sai, tiểu Thất hát không hay, Việt Khê chán ghét tiểu Thất, tiểu Thất buồn quá, thật buồn quá."
Việt Khê: "....."
Cô nên làm thế nào bây giờ, người giấy của mình, mình chỉ có thể sủng ái nó.
" Không có, tiểu Thất hát siêu hay, tớ siêu cấp thích luôn." Cô nói thật lòng.
" Vậy còn tớ, còn tớ?"
Những người giấy khác vây lại cũng muốn cô khích lệ.
" Tất cả các bạn đều hát rất hay!"
" Hì hì hì, Việt Khê thật tốt, thật tốt!"
Việt Khê bất đắc dĩ, cô cảm thấy, mấy người giấy này vẫn xem cô như đứa trẻ năm tuổi mà chăm sóc, tới giờ đi ngủ là sẽ la hét muốn hát khúc hát ru trẻ em ngủ, nhưng mà cô hiện tại đã không còn năm tuổi nữa, mà là mười bảy tuổi rồi.
Bất quá, tụi nó vui là được.
Tiểu Thất lại tiếp tục cất tiếng hát, Việt Khê chậm rãi đi vào giấc ngủ, một đêm không mơ, vô cùng ngọt ngào. Con rắn đầu to nằm trên tủ cạnh đầu giường cảnh giác nhìn bọn họ, nghe tiếng hát cũng chậm rãi khép mắt lại, chiếc sừng nhỏ trên đầu trong bóng tối lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Văn đã gọi cho cô, ấp a ấp úng hỏi sự tình như thế nào rồi. Là khách hàng của mình, thái độ của Việt Khê đối với cô ấy cũng ôn hòa hơn, hẹn thời gian với cô ấy, chờ buổi chiều sau khi tan học thì đi gặp cô ấy.
" Hiện tại không được sao?" Tô Văn hỏi.
" Không được" Việt Khê không chút do dự " Hôm nay tôi phải đi học"
Làm một người học sinh, tuy rằng thành tích của cô không được tốt, đi học chỉ biết ngủ, nhưng từ nhỏ đến lớn, Việt Khê chưa bao giờ đi sớm về trễ cả.
Trong lòng Tô Văn có chút thất vọng, phải nói nếu chuyện này còn chưa giải quyết xong, trong lòng cô không yên tâm, nhưng nếu Việt Khê đã nói như vậy, cô cũng chỉ có thể đáp ứng.
Ngủ một ngày, chờ đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Việt Khê liền chậm chạp thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi bệnh viện.
" Cậu muốn đi bệnh viện sao? Tôi đi cùng với cậu" Hàn Húc đi tới, nhìn qua có vẻ vô cùng quen thuộc với Việt Khê, làm cho những người khác trong phòng học còn chưa rời đi kinh ngạc không thôi.
Việt Khê chậm rãi gật đầu, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên nhìn cô có một chút mơ màng.
Hai người đi đến bệnh viện Tô Văn đang nằm, thì thấy Bạch Tề Tinh đã ở bệnh viện rồi, lúc thấy hai người bọn họ thì rất vui mừng mời bọn họ vào phòng.
Bác sĩ đang làm kiểm tra cho Tô Văn, trừ việc cơ thể bên ngoài bị thương nhẹ ra, thì mọi chỗ đều không có vấn đề gì cả, chỉ là những chiếc vảy trên người cô ra lại không hề biến mất.
Bác sĩ sờ sờ những chiếc vảy trên tay cô, nhíu mày nói: " Những cái vảy này từ trong cơ thể mọc ra, nhìn rất giống như mộ làn da bình thường, thật sự là kỳ lạ"
Nhóm bác sĩ sau khi khám xong thì rời đi, Tô Văn nhìn về phía Việt Khê, kêu một tiếng: "Bà chủ nhỏ"
Việt Khê đi tới, lấy con rắn ở bên trong túi xách ra.
" Đây là con rắn đó sao?" Tô Văn có chút tò mò, con rắn bị nhốt trong cái bình thủy tinh, nhìn qua thì rất nhỏ, nên không gây ra chút nguy hiểm nào. Tô Văn mới dám nhìn thẳng vào nó.
Nói như thế nào thì, suy nghĩ của cô cũng có một chút khác biệt. Vốn dĩ nghĩ rằng đó là một con rắn to lớn hung dữ, lại không ngờ rằng nó lại nhỏ như vậy, hơn nữa cái đầu của nó lại rất to, mắt to đầu to, lâu lâu lại lộ ra bộ dạng ngây thơ, nếu nói cô sợ con rắn này thì,quả thật cô cũng không sợ nó lắm.
Việt Khê nói: " Độc rắn trên người cô, chính là hậu quả, mà các người đã đối xử với nó. Chỉ cần con rắn này tha thứ cho cô, độc rắn tự nhiên sẽ biến mất. Nếu không thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh, dùng biện pháp cạo xương để cạo đi lớp độc rắn, nhưng mà cách đó sẽ rất đau đớn.
Tô Văn thấp giọng nói: " Chúng tôi đi du lịch tổng cộng hai mươi lăm người, tất cả mọi người ai cũng đều bị nhiễm độc rắn, mà tình hình của tôi lại là nhẹ nhất."
Cô chỉ ngay lên cánh tay của mình chỗ mọc vảy rắn, còn những người khác, đều đã mọc toàn bộ cơ thể. Một khi vảy rắn mọc toàn bộ cơ thể, mỗi khi đến tối, toàn thân đều nóng rát, làm cho người đó phải chịu đau đớn không ngủ được.
Tô Văn có chút thất thần nói: " Nguyên nhân chắc có thể là do tôi không ra tay giết nó..."
Cho dù, không phải là cô ra tay, nhưng lại là đồng phạm.
Vài đồng nghiệp của Tô Văn cũng được đưa đến bệnh viện này, bệnh trạng của bọn đều giống nhau, đều bị trúng độc rắn, cơ thể toàn bộ là vảy rắn. Rõ ràng là người, nhưng mà trên cơ thể toàn thân đều là vảy rắn, điều này làm cho mọi người đều thấy rất kỳ lạ, hai ngày nay ở bệnh viện cũng vì việc này mà trở nên náo nhiệt ai ai cũng cũng bàn luận.
Việt Khê cũng đi nhìn thoáng qua, bộ dạng mấy người kia so với Tô Văn thì thê thảm hơn nhiều.
Con rắn đầu to này oán khí quá nặng, Bạch Tề Tinh cũng đã thử độ kiếp cho nó, nhưng đáng tiếc tu vi không đủ cao, hai mí mắt của nó đã muốn nhắm lại, bộ dạng mơ màng muốn ngủ, giống như những gì mà hắn làm một chút cũng không có gì ảnh hưởng tới nó.
Mấy người đi vòng quanh con rắn đầu to, trong lòng Bạch Tề Tinh buồn bực không thôi, Việt Khê nghĩ nghĩ nói: "Nếu không, tôi bắt nó ăn luôn, tôi còn chưa bao giờ ăn thử qua rắn ma, cũng không biết hưởng vị của nó như thế nào."
Dù cho con rắn ma này có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, thì nó cũng chỉ là một linh hồn, linh hồn bị Việt Khê ăn, đừng nói là một nghìn con có khi còn hơn nữa.
Vốn dĩ Bạch Tề Tinh còn tưởng cô nói giỡn, nhưng lại thấy bộ dang nghiêm túc của cô, có chút cười không nổi.
Người bình thường có thể ăn linh hồn sao?
Nội tâm hắn la hét, biểu tình có chút cứng đờ nói: " Cho là cô ăn được nó đi, nhưng còn hậu quả của nó thì sao, như vậy cũng không giải quyết được vấn đề của Tô tiểu thư.
Việt Khê suy nghĩ, thật sự đúng là như vậy, chỉ là có chút tiếc nuối thở dài.
Thân thể cứng đờ của con rắn đầu to nằm trong bình thủy tinh chậm rãi thả lỏng cơ thể nó, thật là muốn hù chết rắn mà.
Buổi tối Viết Khê sớm rời đi trước về nhà, cô để lại con rắn trong phòng bệnh, dù sao miệng bình cũng đã bị cô dùng bùa phong ấn lại, con rắn đầu to đó muốn chạy trốn cũng không được.
Tô Văn nằm ở trên giường trằn trọc, cô lật người lại, chỉ cần đưa mắt một cái là có thể thấy được con rắn đầu to được đặt trên đầu giường. Kỳ thật nhìn đi nhìn lại thì, con rắn có vẻ ngoài rất đáng yêu, đầu to mắt to, cuộn tròn nằm bên trong bình thủy tinh hai mắt hơi hơi khép lại.
Vốn dĩ nó có thể biến thành giao long.
Tô Văn nhớ tới lời nói của Bạch Tề Tinh, cô duỗi tay cầm lấy bình thủy tinh, con rắn đầu to nằm bên trong cảm nhận được có động tĩnh bên ngoài, mở to mắt cảnh giác nhìn cô.
".... Thực sự xin lỗi, chúng tôi không nên đối xử với mi như vậy." Tô Văn thấp giọng nói, con rắn không có làm gì sai hết, nó không có hại người, lại còn bị con người giết hại, thật sự bọn họ thiếu nó một lời xin lỗi.
Con rắn đầu to chớp chớp mắt, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt rơi xuống.
Nó thật đau khổ mà, những viên đá đó đập lên người nó rất đau. Nhưng mà người ta cũng đã đối với nó nói lời xin lỗi, vậy nó liền miễn cưỡng tha thứ cho cô ấy đi.
Một luồng ánh sáng màu vàng bay ra từ trong người nó, xuyên qua cái bình thủy tinh, ngay lập tức dừng trên người Tô Văn, luồng ánh sáng này ấm áp như vậy, làm cho người ta cảm giác như có một ngọn gió xuân ấm áp vừa lùa ngang qua.
Chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, Tô Văn mới phát hiện, vảy rắn trên cánh tay của cô vậy mà đã biến mất toàn bộ, hiện tại chỉ con lại cánh tay trắng treo xinh đẹp.
Ai mà nghĩ được, cái mà con rắn đầu to này muốn, lại chỉ là một câu xin lỗi đơn giản như thôi sao?
Chỉ một câu thực sự xin lỗi này, mà con rắn đã làm oán khí cùng âm khí toàn bộ tan đi mất.
Ngày hôm sau,Bạch Tề Tinh đến bệnh viện thì nhìn thấy cảnh một người một rắn chơi đùa với nhau bộ dạng thực sự vui vẻ, quả thật nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
Hắn nhìn về phía Việt Khê, thần sắc có chút phức tạp nói: " Cô sớm đã đoán ra được? Cho nên mới để con rắn đầu to lại phòng bệnh của Tô Văn.
Việt Khê mói: " Không phải, tôi chỉ nghĩ, nếu con rắn này muốn giết bọn họ, thì bọn họ đã sớm chết từ lâu, mà chỉ phải chỉ là bị nhiễm độc rắn như vậy. Cho nên tôi nghĩ, có thể điều mà con rắn này muốn, không phải là báo thù, mà chỉ là một lời xin lỗi mà thôi."
Trong lòng Bạch Tề Tinh cảm thấy phức tạp không thôi.
Hàn Húc cười nói: " Việt Khê, cậu thật sự quá lương thiện rồi."
Chỉ có người thiện lương, mới có thể nghĩ người khác thiện lương giống như vậy.
Ba người đang nói chuyện, Tô Văn cùng con rắn đang chơi đùa vui vẻ thì biểu tình biến đổi, đột nhiên phát ra tiếng hét đau đớn thống khổ.