Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 162



Editor: Qing Yun

Gần đây thành phố B xuất hiện rất nhiều người nước ngoài, đương nhiên làm thủ đô của đất nước, thành phố B luôn có rất nhiều bạn bè nước ngoài, chỉ là bạn bè nước ngoài lần này có thân phận khá đặc biệt, bọn họ đều là mục sư nước Y. Hơn nữa người thường nhìn thấy bọn họ thì cũng chỉ nghĩ họ là mục sư bình thường, nhưng Thiên Sư Minh lại nhìn ra được điểm khác thường.

Ở nước Y, mục sư là một chức nghiệp rất thần thánh, bản thân mục sư cũng có được lực lượng khá mạnh. Cho nên khi có rất nhiều mục sư tụ tập ở nước Z, người của Thiên Sư Minh không muốn để ý cũng không được.

“Thế nào, điều tra ra chưa? Những mục sư này đến nước Z chúng ta làm gì?” Lý Huy sốt ruột nhìn người đi đến, ông ta hỏi.

Thiên sư được phái đi tìm hiểu tin tức trả lời: “Nghe nói những mục sư nước Y này đến nước Z chúng ta là vì có một con ma cà rồng vừa đến đây… Mọi người còn nhớ rõ vài vụ án được thời sự đưa tin gần đây không? Nạn nhân của những vụ án kia đều là con gái, hơn nữa nguyên nhân chết của họ đều giống nhau, là do mất máu quá nhiều. Nhưng trên người họ không có dấu vết giãy giụa, cũng không có miệng vết thương rõ ràng. Sau đó cảnh sát phát hiện sau cổ thi thể có hai dấu răng như là bị cắn.”

“Ý của anh đây là do ma cà rồng làm?”

“Tôi cảm thấy rất có khả năng là như vậy!”

“Chúng tôi đã tiếp xúc với người nước Y, chỉ là hình như các mục sư kia vẫn còn giấu giếm điều gì đó về con ma cà rồng, nói chuyện cũng hàm hồ ba phải.”

Sắc mặt Lý Huy nặng nề, ông ta nói: “Tôi đã gặp mục sư của giáo đường St. Paul nước Y, giáo đường St. Paul là giáo đường lớn nhất nước Y, đại mục sư Johnson cũng là đại mục sư tài giỏi nhất của giáo đường, thậm chí là giỏi nhất cả châu Âu. Bây giờ ngay cả Johnson cũng đến nước Z, điều này chỉ có thể nói lên con ma cà rồng chạy tới nước chúng ta chắc chắn có thân phận không đơn giản.”

Ông ta hỏi Bạch Kỳ Thạch: “Kỳ Thạch, cậu bói thế nào?”

Bạch Kỳ Thạch ngồi trên xe lăn, vùng da bị lộ ra ngoài của anh ta đã trắng gần như trong suốt, người cũng rất gầy, thật sự rất khó có thể tưởng tượng anh ta chính là người đứng đầu nhà họ Bạch.

Bạch Kỳ Thạch rũ mắt thu bài bói toán về, chậm rì rì nói: “Hữu kinh vô hiểm, tuy rằng mục sư nước Y thế tới rào rạt nhưng bọn họ mà muốn làm gì ở nước Z chúng ta thì chỉ là tự chuốc lấy khổ.”

Tuy rằng Lý Huy tin tưởng tài bói toán của anh ta nhưng cũng không lạc quan vào tương lai sắp tới, ông ta lắc đầu nói: “Năng lực của đại mục sư Johnson rất khó lường, còn cả một con ma cà rồng không biết năng lực ra sao…”

Chỉ nói đến đó, ông ta lại bắt đầu sầu não.

Bạch Kỳ Thạch ám chỉ: “Bọn họ có đại mục sư Johnson và một con ma cà rồng đang âm thầm nhìn trộm… Nhưng nước Z của chúng ta cũng có người chứ không phải không có.”

Nghe vậy, Lý Huy hơi trợn mắt lên, nói: “Ý của cậu là…”

Bạch Kỳ Thạch nói: “Nếu bọn họ làm gì quá đáng, tôi tin tưởng hai người kia sẽ không ngồi yên.”

Lý Huy gật đầu, sau đó lại lắc đầu thở dài: “Việt Khê còn dễ nói, chỉ là đại sư Minh Kính… Ngài ấy không gây chuyện cũng đủ cho tôi cám ơn trời đất rồi.”

Đặt mình vào vị trí đó, nếu ông ta là đại sư Minh Kính, bị nhốt ở địa phủ hơn một nghìn năm, lại bị người thân cận phản bội, có lẽ tâm tính ông ta đã vặn vẹo. Làm minh chủ một cái Thiên Sư Minh đã đủ làm ông ta trọc đầu.

Bạch Kỳ Thạch cười nhạt: “Ông nhìn nhầm đại sư Minh Kính rồi, ngài ấy là người rộng rãi, tâm tính nào phải thứ đám phàm tục chúng ta có thể so sánh được? Sao có thể dễ dàng rơi vào mặt trái cảm xúc?”

Lúc ấy đại sư Minh Kính đã được xưng là người đứng đầu Phật gia, tâm tính tu vi đều vượt xa bọn họ, bây giờ thời gian qua đi hơn một nghìn năm, năng lực đã sâu không lường được.

“… Kỳ Thạch, cậu cầm cái gì thế?” Lý Huy chú ý đến thứ trên tay Bạch Kỳ Thạch, thứ đồ kia nhìn giống một loại bài nào đó, hiếm khi thấy Bạch Kỳ Thạch chơi những thứ này.

“Cái này hả?” Bạch Kỳ Thạch giơ thứ trên tay lên, nói: “Đây là bài Tarot truyền tới từ phương Tây, khá thú vị đấy, cũng có thể xem may rủi… Minh chủ, muốn tôi rút cho ông vài lá không? Tôi dùng bài Tarot tính nhân duyên rất chuẩn.”

Nói đến cái này, anh ta nhìn vẻ mặt do dự muốn thử của Lý Huy.

Lý Huy: “… Không cần, cảm ơn.”

Ai cũng biết gia chủ nhà họ Bạch tính nhân duyên mười lần thì chín lần không đúng, còn một lần là mèo mù vớ phải chuột chết. Đại khái là không biết cái gì thì càng thấy hứng thú với cái đó. Bạch Kỳ Thạch chính là như vậy, tính nhân duyên cực kỳ không chuẩn, nhưng anh ta lại rất thích tính nhân duyên cho người khác. Có lẽ đây cũng là vấn đề huyền học nào đó, không phải mọi người đều nói con người không hoàn mỹ à, chắc là ai cũng phải có một vài khuyết điểm nào đó.

Thanh niên đứng phía sau Bạch Kỳ Thạch nói với Lý Huy: “Dạo này cậu chủ của chúng tôi đang bày quán đoán mệnh cho người ta ở công viên, chuyên môn tính nhân duyên.”

Lý Huy trợn mắt, nghe thấy thanh niên nói thầm: “Nhưng anh ấy chưa xem đúng cho người ta lần nào, không kiếm được tiền cũng thôi, trái lại còn phải đền cho người ta không ít tiền, suýt nữa là bị bảo vệ ở đó đuổi đi.”

Nhưng hôm nay đuổi đi, ngày mai Bạch Kỳ Thạch lại nói thanh niên đẩy mình đến công viên, bảo vệ chỗ đó cũng chịu phục. Đánh không được đuổi không đi, chỉ đành mắt nhắm mắt mở để anh ta ở lại đó.

“Tôi thật sự sợ ngày nào đó cậu chủ của mình sẽ bị khách hàng đánh!” Thanh niên cảm thán, đương nhiên, anh ta chắc chắn sẽ không để cậu chủ bị đánh.

Lý Huy: “…”

Ông ta không nhịn được liếc nhìn Bạch Kỳ Thạch, thanh niên dáng người gầy yếu, làn da trắng đến mức không có chút máu. Trên môi anh ta là nụ cười ôn hòa, khi nói chuyện với người khác luôn làm họ cảm thấy mình như tắm trong gió xuân.

Anh ta, chỉ còn sống được nửa năm!

Lý Huy nhớ đến việc này, chỉ biết âm thầm thở dài.

*

Sáng hôm nay Việt Khê có hai tiết học, cô đến trường học từ sớm, trên hàng hiên có mùi nước sát trùng, hai thím lao công đang thu dọn túi rác, vừa đi vừa nói.

“Sao dạo này có nhiều dơi chết trong trường thế? Hôm trước quét phòng học cũng thấy có dơi chết trong đó.”

“A, chị cũng thấy vậy à… Tối hôm qua lúc tôi đi qua khu phòng học có nghe thấy tiếng ríu rít kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn thì thấy một đàn dơi bay ra từ trong phòng, làm tôi sợ chết khiếp.”

“Sao tôi cứ thấy lo lo thế nào ấy?”

Lời nói mang theo khẩu âm của các thím lao công rơi vào tai Việt Khê, cô hơi nhíu mày, tiếp tục cất bước đi vào phòng học.

Cô đến sớm, trong phòng học vẫn chưa có ai, rèm cửa hai bên kéo căng che khuất hết ánh mặt trời, đèn trong phòng đang bật, là một loại sắc điệu trắng bệch.

“Phạch phạch phạch!”

Tầm mắt bị che kín, một đàn dơi trốn sau tấm rèm bị Việt Khê kinh động, bọn chúng lập tức vỗ cánh lao đến cắn cô.

Việt Khê lạnh nhạt duỗi tay gọi sét đến, dưới tia sét, đám dơi bị đánh cháy đen rơi lả tả xuống đất.

“Ách, sao ở đây có nhiều xác dơi vậy?” Bạn học cùng lớp đi vào, đầu tiên là chú ý đến Việt Khê, sau đó mới nhìn thấy một đống xác dơi đen nhánh dưới chân cô, cậu ta hoảng sợ hỏi.

Bạn học phía sau nhìn thoáng qua, nói: “Mà gần đây trường mình có nhiều dơi lắm, tao nhìn thấy rất nhiều… Những con dơi đó, hình như đang tìm gì thì phải.”

“Đủ rồi đấy, nói như thể dơi có tư tưởng không bằng…”

“Mày nói thế làm tao thấy đúng là có cảm giác này.”

Việt Khê nhìn cậu thanh niên đang nói chuyện, cô hơi kinh ngạc khi phát hiện ra thể chất của thanh niên này khá đặc biệt, làm cho cậu ta mẫn cảm với âm khí.

“Đủ rồi, mày đừng nói nữa, khiếp quá, phòng bên mới xảy ra chuyện như vậy, gần đây tao nghe được loại chuyện này là nổi hết da gà.”

“Phòng bên, phòng bên của mày bị sao?”

“Thôi, đừng nói nữa, phòng bên có người thắt cổ tự sát, làm mấy ngày nay đến đi toilet tao cũng không dám đi.”

Việt Khê tìm chỗ ngồi xuống, vốn cô không cố ý nghe bọn họ nói chuyện, nhưng có một số việc bọn họ nhắc tới làm cô để ý.

“Thắt cổ tự sát, sao lại vậy…”

“Ai biết được, nghe mấy đứa phòng đó nói buổi sáng không thấy nó dậy rửa mặt nên mới đi gọi, ai biết bò được lên giường thì thấy thi thể đã lạnh rồi. Uầy, hai phòng bọn tao còn từng ăn cơm với nhau, ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, mới chớp mắt đã không còn rồi.”

Nam sinh viên thở dài, nhưng ngay sau đó giọng nói là trở nên thần bí: “Hơn nữa bọn mày có biết điều đáng sợ nhất là gì không, lúc nó chết, trên cổ nó có một đoạn dây thừng, cái dây thừng kia buộc chặt cổ nó… Cảnh sát đến kiểm tra nói nó tự sát, còn hỏi có phải mấy đứa phòng bên phá hủy hiện trường không, chúng mày nói có lạ không?”

“Xảy ra việc này, cả tầng bọn tao sợ chết khiếp, cứ cảm thấy việc này ghê ghê thế nào ấy.”

Người bên cạnh nghe xong, bèn nói: “Có thể là có người thắt cổ cậu ta sau đó đặt lại lên giường không?”

“Ông nội, con xin ông đừng nói nữa, ông càng nói con càng thấy rợn người, có một người như vậy ở bên cạnh rất đáng sợ đấy.”

Vài người cùng tầng ký túc xá cũng khóc không ra nước mắt, da gà da vịt nổi hết lên, lẩm bẩm nói: “Hy vọng cảnh sát phá án mau lên, nếu không sẽ có ngày tao không dám về ký túc xá nữa.”

Mọi người thảo luận vài câu, đề tài này hơi nặng nề, thật sự làm người ta cảm thấy không ổn, cho nên bọn họ nhanh chóng đổi đề tài, nói sang chuyện khác.

Việt Khê trầm tư suy nghĩ, lúc mấy người Vinh Hương đến đây nhìn thấy cô đang cau mày suy nghĩ, bọn họ hỏi: “Cậu gặp phải chuyện phiền lòng gì à? Hiếm khi thấy cậu bày ra vẻ mặt thế này.”

Việt Khê hoàn hồn: “Không có gì, chỉ là nghe được một tin tức… Trường học có người chết à?”

Hoa Dung nói: “Chuyện này hả, tớ biết chuyện này, chính là ở lớp bên cạnh bọn mình, còn từng học cùng nhau nữa… Nghe nói là tự sát, sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?”

Việt Khê lắc đầu: “Không có gì, hy vọng là tớ nghĩ nhiều.”

Cô nhìn về phía bọn họ: “Khả năng trong khoảng thời gian này bên ngoài không quá yên ổn, tốt nhất buổi tối các cậu đừng ra ngoài.”

Có lẽ những con dơi này là của vị công tước mà Jerson nói, nếu ông ta đang tìm cái gì thì rất có khả năng bây giờ đã tìm được rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv