Edit: Qing Yun
Đất trời trở nên ảm đạm, vùng trời phía tây nhiễm màu đỏ tươi, khiến không gian cũng bị ánh đỏ nhàn nhạt bao trùm.
Mấy người Minh Kính đứng ở trên ngọn núi cao nhất, trước mắt là núi non trùng trùng, bốn đoạn Phật cốt dừng trước mặt y, ánh vàng kim nhợt nhạt lập lòe.
Chúng nó bị bụi phủ ngàn năm, hiện giờ bụi bặm như được gột rửa sạch, lấy nó làm trung tâm, vạn vật trong vòng bán kính hàng trăm kilomet đều chịu ảnh hưởng của phật quang, phật khí tẩm bổ, cỏ cây khô héo vì mùa Thu, nay lại nảy mầm ra lá.
Hồn thể của Linh Hư lúc ẩn lúc hiện trên không trung, nó thở dài: “Bây giờ ta mới phát hiện thế giới này đúng là hỗn loạn ô nhiễm không thể thở được.”
Minh Kính liếc xéo nó một cái: “Một cái cơ thể cũng không có, linh hồn như ông thì hô hấp thế nào?”
Linh Hư: “…”
Bao nhiêu năm không gặp mà miệng người này vẫn làm người chán ghét như thế.
Phật khí trên Phật cốt lập lòe, Minh Kính vươn tay lấy hai đoạn Phật cốt khác ra, tổng cộng sáu đoạn Phật cốt lơ lửng trên không trung. Giữa các đoạn Phật cốt có liên kết với nhau, sau đó dần dần xuất hiện một cơ thể, cơ thể giống y hệt hồn thể của y.
Ban đầu cơ thể này chỉ nhợt nhạt như ảo ảnh, rồi sau đó ngày càng chân thật, từ không có sinh khí trở nên máu thịt tràn đầy, thậm chí có thể nhìn thấy sự phập phồng ở ngực trái, là trái tim đang đập từng nhịp!
Cơ thể này, sống!
“Ngàn năm không thấy, cậu đúng là ngày càng kh ủng bố…” Linh Hư không khỏi cảm thán, vô số người tu chân đã kinh hãi không thôi khi nhìn thấy hành động của Minh Kính.
Cơ thể này do Phật cốt luyện thành, dẫn tới thể chất cứng cỏi tới mức khó tưởng tượng nổi, nếu là cơ thể này, đương nhiên có thể cất chứa được hồn thể của y.
Vết thương do đao Nuốt Thiên để lại trên hồn thể y đang chậm rãi khép chặt, đáng tiếc lúc ấy hồn thể bị nhốt trong địa phủ, thời gian càng dài, lệ khí của đao Nuốt Thiên càng xâm nhập sâu vào cơ thể y, mỗi một giây phút đều khiến cơ thể bị tổn thương, đến bây giờ, lệ khí đã thâm nhập hồn thể, muốn giải quyết cũng không dễ dàng.
Cơ thể của Hàn Húc chỉ là cơ thể người thường, có thể kiên trì được lâu như vậy đều là do y bỏ không ít công phu.
Nhìn cơ thể mới đúc thành trước mắt, Minh Kính chậm rãi đi qua, thẳng đến khi hồn thể hoàn toàn tiến vào cơ thể, đôi mắt nhắm chặt run lên nhè nhẹ, sau đó mở ra.
“A di đà phật!”
Minh Kính nhẹ giọng niệm một câu, nốt ruồi đỏ giữa mày nhìn càng thêm lóa mắt, càng khiến khuôn mặt y trở nên hiền từ hơn, pháp tướng đoan trang, đã mang theo vẻ trách trời thương dân, rồi lại có cảm giác lạnh băng của tượng Phật.
Từng đóa sen vàng kim nở rộ ở không trung, đây là Phật khí biến thành, Phật khí khổng lồ hóa thành vật thực, nó nổ rộ thành hoa sẽ ở giữa không trung. Linh Hư chỉ từng biết đến cảnh tượng này qua truyền thuyết, có thể khiến cảnh tượng này xuất hiện, chỉ khi một người chân chính thành Phật.
Minh Kính của bây giờ còn mạnh hơn ngàn năm trước!
Linh Hư không khỏi cảm thán, thậm chí thấy đáng sợ. Ngàn năm trước, người này đã khiến mọi người cảm thấy sâu không lường được, ký ức của Linh Hư về y kể từ khi hai người quen biết tới này, người này vẫn luôn đứng ở đỉnh Tu Giới, làm vạn người kính ngưỡng. Vậy mà ngàn năm sau, y càng đáng sợ hơn.
Hiện tại y không chỉ đứng ở đỉnh Tu Giới, thậm chí Linh Hư còn nghĩ y gần như áp đảo Thiên Đạo.
“Nổi gió…” Minh Kính ngẩng đầu, diện mạo ôn nhuận như ngọc nhìn cực kỳ vô hại.
Từng đóa sen nở rộ, nhưng chỉ trong giây lát, tất cả tan biến hóa thành ánh vàng nhỏ vụn theo làn gió cuốn về phía núi Già Nam.
Hiện tại Linh Hư đã cho mưa ngừng, mây đen tan đi, mặt đất hỗn độn. Nước mưa làm quần áo ướt sũng, lạnh lẽo tận xương.
Có ánh vàng nhỏ vụn rơi trên mặt đất, mang đến sức sống vô hạn, ngay lập tức, cỏ cây khô héo vì oán khí của Linh Hư trở nên tươi tốt, đâm chồi nảy lộc.
Bạch Tề Tinh vươn tay, cảm nhận được ánh sáng nhỏ vụn này dừng trên tay, cơ thể lạnh băng của anh ấy lập tức được ấm áp bao phủ, liền thầm nói: “Thật ấm áp…”
Quay đầu nhìn lại, thấy trong tay Việt Khê là một bông hoa sen vàng kim, ánh vàng rơi trên tay cô, không những không tản ra, trái lại càng thêm mỹ lệ.
Bạch Tề Tinh: “… Vì sao trong tay cô là cả bông hoa hoàn chỉnh?”
Việt Khê nghĩ giây lát rồi đáp: “Đại khái là có chống lưng.”
Bạch Tề Tinh: “??”
“Đúng rồi, Hàn Húc đâu? Hồi nãy tôi đã định hỏi rồi.”
“Anh tìm tôi à?”
Anh ấy vừa dứt lời thì nghe thấy có người hỏi ở sau lưng, quay đầu nhìn lại, thấy Hàn Húc đứng ở sau mình, cả người sạch sẽ, không thấy chút bụi bặm nào.
Bạch Tề Tinh nhìn cậu, trong lòng cảm thấy không thích hợp, anh ấy nhíu mày, lầu bầu nói: “Sao tôi thấy cậu khác khác thế nhỉ?”
Có loại thay đổi rất nhỏ, nhưng nó thật sự tồn tại, chẳng qua anh ấy không biết nên hình dung thế nào.
Hàn Húc chỉ cười, không đáp.
Việt Khê nhìn cậu, sau đó đưa hoa sen trong tay cho cậu.
“Minh Kính, sao xá lợi tử của cậu lại ở trên người cô nhóc này? A, tôi nhìn lại, hơi thở hai người tương liên nữa… Này… Tôi ngủ một giấc, thế mà cây vạn tuế Minh Kính cậu lại nở hoa, trâu già gặm cỏ non??” Linh Hư tỏ vẻ rất khiếp sợ, khiếp sợ đến mức hồn thể không duy trì được hình rồng, nó lập tức biến thành một quả bóng tròn.
Hàn Húc: “…”
Sau khi nghe Hàn Húc gọi Việt Khê là sư phụ, hồn thể của Linh Hư không chỉ hóa thành quả bóng mà còn không nói được lời nào.
— Vẫn là hòa thượng các cậu biết chơi!
*
Trong bóng đêm, mọi người thu dọn quay lại nhà họ Hàn, lúc này Tu Giới xem như tổn thất nặng nề, thiệt hại không ít thiên sư. Nhưng mà, không chỉ hồn phách của ác long chạy đi, ngay cả năm khu vực phong ấn cũng bị phá, tà khí tàn sát bừa bãi, thiên hạ này sẽ sớm nghênh đón đại loạn.
Lý Huy nhìn bên ngoài qua cửa sổ xa xa, tà khí đã hiện nơi chân trời, nồng đậm như bóng đêm, con đường phía trước thật sự khiến người ta cảm giác như không tìm thấy hy vọng.
“Tà khí đã sinh, tiếp theo sẽ có rất nhiều tà vật xuất hiện, phân phó thiên sư của Thiên Sư Minh chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, gặp được tà vật lập tức giết không tha!” Ông ta gằn từng chữ, thiên sư của Thiên Sư Minh có được đặc quyền nhất định, đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm bọn họ nên có.
Bạch Trường Y đi quanh phòng hai vòng, nói: “Cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách hay, không thể giảm tà khí được, cái chúng ta làm chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc.”
“Nếu núi Bồng Lai vẫn còn, Xanh Thiên Thụ chưa bị hủy…” Lý Huy nói đến đó liền ngừng.
Nghe vậy, ai nấy đều trầm mặc không tiếp lời.
Núi Bồng Lai luôn được thiên sư gọi là núi tiên, trên núi Bồng Lai có một Xanh Thiên Thụ, Xanh Thiên Thụ hấp thu tà khí thế gian, gột rửa thế giới, đáng tiếc mười tám năm trước Xanh Thiên Thị bị người làm hỏng, bây giờ thế gian này không còn Xanh Thiên Thụ nữa.
Bạch Kỳ Thạch khẽ mở mắt, nói: “Nếu có Xanh Thiên Thụ, lại trồng Xanh Thiên Thụ ở chỗ phong ấn Phật cốt vậy cũng có thể làm chúng ta thả lỏng phần nào.”
Không Sắc lập tức nói: “Kỳ Thạch, cậu có thể bói xem thế gian này còn Xanh Thiên Thụ hay không không?”
“Có, sinh cơ ở phương bắc, chính là thành phố B, Xanh Thiên Thụ cũng ở đó. Có điều thiên cơ che giấu, tôi chỉ có thể tra xét được nhiêu đây, còn vị trí cụ thể thì không được.” Bạch Kỳ Thạch lắc đầu.
Nghe vậy, những người khác không những không cảm thấy thất vọng, trái lại hai mắt trở nên sáng ngời, nói: “Ý của cậu là, trên thế giới này thật sự vẫn còn Xanh Thiên Thụ?”
Không có ai nghi ngờ lời Bạch Kỳ Thạch nói, người trong Tu Giới đều biết cậu cả nhà họ Bạch có tài chiêm tinh xuất thần nhập hóa. Tên của anh, Kỳ Thạch, ở cổ đại, Kỳ Thạch chính là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đây cũng là nguồn gốc cái tên của anh ta.
Một đầu tóc trắng cùng đôi chân đã tàn phế là cái giá phải trả cho việc nhìn trộm thiên đạo ở hai mươi năm trước của anh ta, khi đó anh ta mới còn chưa đến mười sáu tuổi. Chỉ ngay trong đêm đó, tóc anh ta từ đen chuyển trắng, hai chân cũng không đứng thẳng được nữa, thậm chí thọ mệnh cũng chịu thương tổn, chỉ có thể sống đến 38 tuổi.
Hiện giờ anh ta đã 37 tuổi, chỉ còn sống được một năm.
“Xanh Thiên Thụ ở thành phố B! Nói những thiên sư khác chú ý tìm hiểu, tìm kiếm Xanh Thiên Thụ.” Lý Huy tiếp tục ra lệnh, ông ta nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Nhà họ Hàn… Hàn phu nhân nói thế nào?”
Mọi người nhìn nhau, Bạch Trường Y thở dài: “Hàn phu nhân thẳng thắng thừa nhận, cô ta nói là cô ta giao cách phá trận cho Quý Trường Qua. Ai có thể ngờ một cô gái trẻ tuổi như vậy lại là thiên tài về trận pháp, chỉ ở bên cạnh Hàn Lệ có hai năm mà có thể tự học thành tài, hiểu rõ trận pháp kia. Nếu lúc ấy người cô ta gặp không phải Hàn Lệ mà là một đại sư về trận pháp thì…”
Như vậy, vận mệnh của cô ta sẽ khác hiện giờ hoàn toàn. Đáng tiếc, tất cả chỉ là nếu, mà điều không có khả năng nhất trên đời chính là nếu.
*
Phòng khách nhà họ Hàn, người nhà họ Hàn phẫn nộ nhìn về phía người phụ nữ ngồi ở chủ vị, từ sau khi cô ta xuất hiện ở nhà họ Hàn, ấn tượng cô ta để lại cho họ đó chính là một người xinh đẹp quyến rũ, nhưng không ai biết một đóa hoa nhìn như vô hại lại có thể âm thầm hại nhà họ Hàn tới mức này.
“… Tại sao cô lại muốn làm như vậy? Cô có biết đây là hủy hoại mọi sinh linh không!” Hàn Từ Thư trợn mắt nhìn Hàn phu nhân, trong mắt trải rộng tơ máu, cảm xúc phức tạp khó nói.
Hàn phu nhân ngồi bắt chéo chân, cô ta liếc nhìn Hàn Từ Thư, tươi tươi mị hoặc: “Sinh linh trên đời có liên quan gì đến tôi? Tôi sống không vui, sao phải quản sinh linh khắp thiên hạ? Cái tôi muốn hủy hoại không phải sinh linh mà mà nhà họ Hàn các người.”
Bởi vì phong ấn Phật cốt vô cùng quan trọng, không ai dám mạo hiểm, cho nên địa vị của nhà họ Hàn ở Tu Giới luôn rất cao. Nhưng bây giờ thứ nhà họ Hàn dựa vào đã không còn, nhà họ Hàn lấy cái gì để giữ địa vị cho mình.
Chỉ cần nghĩ đến đó, Hàn phu nhân liền cảm thấy cực kỳ thú vị.
“Cô… Đồ ác phụ này, lúc trước mẹ cô bệnh tình nguy kịch, nếu không phải Hàn Lệ thì ba mẹ và người thân cô còn sống trên đời được không? Thế mà cô lại lấy oán trả ơn!” Có người mắng to.
Ý cười bên khóe miệng Hàn phu nhân phai nhạt, cô ta cười nhạo: “Ba mẹ người thân của tôi xảy ra chuyện không phải đều do nhà họ Hàn các người bày kế à? Tôi và nhà họ Hàn các người nào có ân, chỉ có thù, chỉ có hận!”!
Nhà họ Hàn bị thái độ của cô ta chọc giận, bác hai Hàn nói: “Người đâu, nhốt phu nhân vào phòng, không có lệnh của tôi thì không được thả cô ta ra.”
Hàn phu nhân cười, cô ta đứng dậy, tư thái vẫn ung dung đoan trang, thậm chí là kiều mị, cô ta cười nói: “Không cần các người ra tay, tôi tự đi được… A, có phải còn muốn khóa Thúc Tiên Liên không?”
Thúc Tiên Liên, người nhà Hàn chỉ cần phạm sai lầm đều bị khóa bằng loại xích sắt này, xuyên quan tay và hai chân, không thể không nói rất tàn khốc.
Xiềng xích tinh tế xuyên qua xương đùi, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra, Hàn phu nhân quỳ rạp xuống đất, dù chịu đau đớn nhưng cũng không rên một tiếng, thậm chí khóe miệng còn mang theo ý cười vui sướng.
“Bác hai, đủ rồi, Vãn… Mẹ chỉ là một người phụ nữ, như vậy không khỏi quá tàn nhẫn.” Hàn Từ Thư dời mắt, nói khẽ với bác hai Hàn.
Bác hai Hàn nhìn anh ta, nói đầy thâm ý: “Từ Thư à, có một số việc chắc cháu biết cái gì nên ầm, cái gì không nên làm đúng chứ.”
Hàn Tư Thư cúi đầu, nói: “Cháu biết, chỉ là nói như thế nào mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ. Chỉ cần khóa chân là đủ rồi.”
“Bất kể là ai, chỉ cần phản bội nhà họ Hàn thì đều phải bị trừng phạt như vậy, Từ Thư, dù cô ta là Hàn phu nhân thì cũng không có ngoại lệ!”
Hàn Từ Thư quỳ xuống, anh ta nói: “Bác hai! Coi như nể mặt cháu, cháu cầu xin bác.”
Bác hai Hàn nhíu mày nhìn anh ta, một lâu sau, ông ta lắc đầu nói: “Chỉ có lần này, không có lần sau!”
Trong mắt Hàn Từ Thư hiện lên nét vui mừng, lập tức gật đầu.
Bác hai Hàn rời đi, Hàn Tư Thư đứng ở ngoài do dự một lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Hàn phu nhân bị khóa ở trong góc, Thúc Tiên Liên tinh tế xuyên qua đôi chân, xích sắt kia cực kỳ tinh tế, nhưng lại cực kỳ nặng, khóa cứng cô ta trên tường.
“Mẹ.”
Hàn Từ Thư đi tới, ngồi xổm xuống gọi khẽ.
Hàn phu nhân lười nhác ngước mắt, cười như không nhìn Hàn Từ Thư, nói: “Đừng, tôi nào đảm đương nổi một tiếng mẹ này, ba anh cóc ghẻ già ăn thịt thiên nga, tôi còn nhỏ hơn anh hai tuổi, anh gọi một tiếng mẹ này không thấy khiếp à?”
Hàn Từ Thư: “…”
Anh ta đứng dậy, nói nhỏ: “Tôi sẽ cầu tình những người khác, sẽ không để họ tổn thương cô.”
“Anh cho là tôi sẽ tin à? Tám năm trước anh cũng nói như vậy, anh nói sẽ mãi mãi bảo vệ tôi, thậm chứ còn nói muốn cưới tôi…” Nói xong, cô ta hồi thần khỏi những hồi ức tốt đẹp, lắc đầu nói tiếp: “Sự thật nói cho tôi, đàn ông đều là đám tồi tệ, tin đàn ông còn không bằng tin con lợn biết leo cây, cái này còn đáng tin hơn chút.”
Trong lòng Hàn Từ Thư khó chịu, anh ta cẩn thận đánh giá người trước mắt, trong mắt ngân ngấn nước. Hướng Vãn trước kia tươi đẹp mà hào phóng, giống như đóa hoa hướng dương luôn mãi hướng Mặt Trời, làm người khác ở bên cạnh cô những bị sự tích cực của cô ảnh hưởng. Nhưng cô của bây giờ, hoàn toàn khác người trong trí nhớ của anh ta.
Cô càng đẹp, vũ mị mà lười biếng, chỉ hơi chút là có thể làm đàn ông mất hồn, nhưng lại làm anh ta khổ sở không thở nổi.
“Tôi sẽ cứu cô ra ngoài!” Hàn Từ Thư nói lời đảm bảo.
Hướng Vãn chỉ cười không nói.
Hàn Từ Thư thấy cô ta không muốn nói gì mới mình thì há miệng th ở dốc, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Anh ta đi rồi, Hướng Vãn ngồi dưới đất, mặt mũi thẫn thờ, ánh mắt không tiêu cự.
Sau một lúc lâu, cô ta cười một tiếng, cơ thể khẽ động, xiềng xích trên chân cô ta cũng phát ra tiếng vang theo.
“Kết thúc rồi…” Cô ta thở dài, trên mặt là nụ cười thoải mái cùng giải thoát.
Có lửa bốc lên từ phòng cô ta, sau đó mọi góc ở nhà họ Hàn đều bốc cháy, lửa lập tức bao trùm nhà họ Hàn.
Lúc này, Việt Khê và Hàn Húc đang ở trong phòng nói chuyện, Linh Hư bay trên không, cả hồn thể hơi mờ ảo, nhìn như giây tiếp theo sẽ tan biến ngay lập tức.
Hàn Húc cầm một viên ngọc tới, cậu dễ dàng điêu khắc một cái hồ cá, thậm chí cả nhà ở bên trong. Tuy chỉ là một viên ngọc nhỏ chừng đầu ngón tay cái, nhưng vật dụng đầy đủ, tinh xảo vô cùng.
“Vào đi.” Khắc xong nét cuối cùng, Hàn Húc đón Linh Hư vào.
Linh Hư chui vào trong viên ngọc, căn nhà kia lập tức có thêm một con rồng nhỏ màu vàng, nó cuộn tròn trên giường, Linh Hư nói: “Trước kia bị cậu chém giết, bây giờ còn để cậu cứu, thật là mất mặt.”
Việt Khê nhìn hai người, nói: “Xem ra quan hệ của cả hai rất tốt.”
Hàn Húc thuận miệng nói: “Cũng không thể nói là tốt, lúc ấy nếu ông ta không nhập ma thì tôi cũng không ra tay với ông ta.”
Nghe vậy, cảm xúc của Linh Hư lập tức hạn xuống.
“… Tôi chỉ muốn cứu Loan Loan.” Linh Hư nói nhỏ, hồn thể đều bẹp xuống.
Loan Loan?
Việt Khê nghi hoặc nhìn Hàn Húc, Hàn Húc bèn giải thích: “Loan Loan là người ông ta yêu, lúc ấy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Loan Loan bỏ mình, tên này lên trời xuống đất muốn cứu cô ấy. Nhưng hồn phi phách tán không còn một mảnh, làm bao nhiêu cũng thành công cốc.”
Linh Hư: “… Câu có thể đừng chọc dao vào lòng tôi không?”
“Không thể, tôi là đang làm ông tỉnh táo hơn, để tôi không cần phải ra tay làm thịt ông lần nữa. Loài rồng các ông da dày thịt béo, giết cũng không dễ dàng.” Hàn Húc thản nhiên nói.
Linh Hư: “…”
Hôm nay thật sự không nói chuyện được nữa, bi thương gì đó đều tan thành mây khói, một ngàn năm qua đi, sao người này vẫn chỉ biết phá hư không khí như vậy!
“Thân là hòa thượng, tại sao cậu không học được chút từ bi nào của nhà Phật hả?” Linh Hư nói thầm.
Hàn Húc cầm viên ngọc, cười đáp: “Tôi không từ bi thì liệu giờ ông còn sống được không? Ngủ say hơn một nghìn năm, tỉnh lại cũng chỉ còn tàn hồn, không để ý một cái là tan biến không còn. Ông thì hay rồi, vừa tỉnh là hết gây loạn đến gọi mưa, sợ mình chết không đủ nhanh à? Vạn Diệt trận kia, nếu không phải có tôi thì tàn hồn cuối cùng của ông chỉ có nước tan, đến lúc đó thật sự trở hành không khí, ông muốn đi cùng Loan Loan hả? Giống như nghìn năm trước, ép tôi gi3t chết ông.”
“Cậu luôn thông minh, thông minh như yêu… Không, dù là yêu quá cũng không thông tuệ như cậu, tôi chỉ cảm thấy rất mệt thôi, Loan Loan không còn, vạn vật thế gian đều là hư không.” Linh Hư thở dài, giọng nói có loại chết tâm nản lòng, ông ta ngừng giây lát, nói tiếp: “Lại nói, người khinh Long tộc đều đáng chết! Bọn họ giám giết Long tộc, tôi liền giết bọn họ.”
Hàn Húc lắc đầu, cho nên mọi người mới nói bắt nạt ai chứ đừng bắt nạt Long tộc. Giết một con rồng đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của cả tộc, không có ngoại lệ.
“…Cháy rồi, người đâu, mau đến cứu hỏa!”
Bên ngoài chợt truyền đến tiếng ồn, mấy người Việt Khê nhìn nhau, Hàn Húc bỏ viên ngọc có Linh Hư vào túi sau đó đi ra ngoài cùng Việt Khê, trước mắt cả hai lập tức sáng ngời, là do biển lửa trước mắt, cả nhà họ Hàn đã chìm trong biển lửa.
Khi bọn họ vừa rời khỏi phòng không bao lâu, dãy nhà phía sau bọn họ cũng bốc cháy.
“Sao lại thế này, sao lại thế này? Sao lại bốc cháy? Dưới nền nhà họ Hàn có trận pháp, đến cả con rồng kia quấy loạn cũng không làm nhà sập được, sao lại cháy được?” Bạch Tề Tinh thảm hại đi đến, trên đầu vẫn còn bọt biển, nhìn dáng vẻ có lẽ vừa rồi đang tắm rửa.
Việt Khê nhìn ngọn lửa chỉ chốc lát đã bao trùm cả tòa nhà, cô híp mắt nói: “Là Đốt Thiên trận… Trận pháp này bao trùm toàn bộ nhà họ Hàn, một khi bốc cháy thì rất khó dập tắt.”
Có thiên sư ở bạnh sử dụng pháp thuật hệ thủy để dập lửa nhưng nước thêm vào lại khiến lửa cháy to hơn. Trận lửa lớn này như muốn đối trụi toàn bộ nhà họ Hàn.
Các loại pháp thuật hệ thủy được đánh ra, Việt Khê lắc đầu: “Dùng nước sẽ khiến tình hình xàng xấu đi, Đốt Thiên trận được tạo ra từ phương pháp ngũ hành, thổ khắc hỏa, nếu muốn dập lửa thì phải dùng thổ mới được.”
Tiếng vỡ vụn bùm bùm vang lên, nhà cửa cũng đổ sụp theo đó.
Bên nhà chính truyền đến âm thanh kịch liệt, mấy người Việt Khê nhìn nhau, cả đám đi đến nhà chính.
“Không, để anh đi vào, để anh đi vào! Vãn Vãn vẫn còn bên trong, anh phải đi cứu cô ấy!” Ngoài cửa nhà, Hàn Từ Thư kích động muốn đi vào trong nhưng bị người nhà họ Hàn cản lại.
Hàn Từ Tuyết kêu lên: “Anh đừng đi vào, lửa lớn như thế sẽ thiêu chết anh.”
Hai mắt Hàn Từ Thư đỏ bừng, trong mắt anh ta là ánh lửa thiêu đốt hừng hực, anh ta đau đớn nói: “Không, không, Vãn Vãn còn trong đó, anh phải đi cứu cô ấy. Cô ấy bị nhốt trong phòng, sẽ chết, sẽ chết!”
Nói xong, anh ta tránh thoát khỏi thuật pháp của bọn Hàn Từ Tuyết, thậm chí không tiếc phản phệ để thoát thân lao vào biển lửa.
Thế lửa khổng lồ, anh ta làm như vậy không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Vớ vẩn! Vì một đứa con gái mà thảm hại như vậy, nhìn xem giống cái gì? Đúng là làm mất hết mặt mũi nhà họ Hàn.” Bác hai Hàn giận tái mặt, trực tiếp dùng thuật pháp đánh anh ta.
Hàn Từ Thư té ngã trên đất, anh ta trợn mắt vươn tay về phía đám lửa, nhỏ giọng kêu: “Vãn Vãn, Vãn Vãn…”
Hàn Từ Tuyết chạy tới ôm lấy anh ta, thất thanh khóc rống: “Anh, không kịp nữa rồi, không kịp nữa rồi. Lửa lớn như thế, Hướng Vãn bị nhốt trong phòng, chị ấy chắc chắn đã chết rồi.”
Nghe vậy, cả người Hàn Từ Thư chấn động, anh ta trợn mắt nhìn lửa lớn, trận hỏa hoạn này như đang thiêu đốt trong lòng anh ta, đốt đến mức hai mắt anh ta đẫm lệ mơ hồ.
Khi mọi người dập tắt được đám lửa đã là lúc trời hừng sáng.
Khói đặc sặc mũi, Hàn Từ Thư nhào vào đám phế tích, duỗi tay đào đống than đen cháy vụn, đôi tay bỏng rộp nước mà anh ta như không có cảm giác, cho đến khi tìm được một cái lắc tay, lúc này anh ta mới thất thần ngồi quỳ xuống đất, chỉ giây lát mà anh ta như mất hết sinh lực.
Sau đó, anh ta ôm lắc tay gào khóc, khóc một cách thảm hại không còn chút hình tượng.
Mọi người đều nói cậu cả nhà họ Hàn đoan trang bình tĩnh, không có ai từng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của anh ta. Nhưng hiện tại, rất nhiều người nhìn thấy anh ta gào khóc, thảm hại vô cùng, cũng đáng thương vô cùng.
Hàn Từ Tranh ngây ra, anh ta không hiểu ra sao, lúng ta lúng túng nói: “Người… Người phụ nữ kia đã chết, anh cả nên vui mới đúng, sao lại khổ sở như vậy, giống như…”
Giống như đau lòng vì mất người yêu!
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Hàn Từ Tranh lập tức lắc đầu thật mạnh để ném nó ra, ý tưởng này thật sự quá kinh khủng.
Nhà họ Hàn bị thiêu hơn nửa, chỉ có mấy cái sân là còn giữ được, trận lửa này gần như thiêu nhà họ Hàn sạch sẽ. Sắc mặt người nhà họ Hàn không quá đẹp, những người khác nhìn thấy cảnh này thì trong lòng thầm nghĩ — e rằng lần này nhà họ Hàn cũng bị hủy hơn nửa, giống như thiêu hủy tòa nhà này!
Mọi người kiểm tra lại, phát hiện trung tâm trận pháp là phòng chủ nhà chính, cũng chính là phòng của Hàn phu nhân. Hơn nữa có thể âm thầm bày Đốt Thiên trận khắp nhà họ Hàn thế này, ngoài Hàn phu nhân ra thì những người khác không thể nghĩ ra ai có thể làm chuyện này.
Nói cách khác, trận hỏa hoạn này là chính tay Hàn phu nhân làm ra, cô ta bày một cái trận pháp như vậy để thiêu hủy nhà họ Hàn, cũng tự táng thân trong biển lửa.
Mọi người liếc nhìn vẻ mặt khó coi của người nhà họ Hàn, ai nấy không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ tự làm tự chịu. Có lẽ chính người nhà họ Hàn cũng không ngờ rằng vốn nghĩ người ta là thỏ con, nhưng thực chất lại là đóa hoa ăn thịt người, nhà họ Hàn lại bị một cô gái trẻ tuổi như vậy hủy hoại.
Hàn Từ Thư vẫn luôn yên lặng không nói, anh ta lấy một cái bình gốm đựng tro bụi ở nơi tìm được lắc tay vào, nói không chừng trong đó có tro cốt của Hướng Vãn.
Bác hai Hàn nhìn thấy dáng vẻ anh ta thế này thì cực kỳ tức giận, ông ta duỗi tay muốn đập nát bình, cả giận nói: “Cô ta hủy hoại nhà họ Hàn chúng ta vậy mà cháu còn muốn thu tro cốt cho cô ta. Nếu ba cháu còn trên đời, chỉ sợ chú ấy chỉ hận không thể đánh chết cháu.”
Hàn Từ Thư bảo vệ cái bình trong lòng, cái tát cả bác hai Hàn đánh trúng người anh ta.
“Bác cả, cô ấy không muốn ở lại chỗ này, nơi không khí ô trọc khiến cô ấy hít thở không thông. Cháu muốn đưa cô ấy rời khỏi nơi này.” Hàn Từ Thư gằn từng chữ một.
Từ đầu đến cuối, Thư Ảnh vẫn luôn đứng bên cạnh, bây giờ thấy tình huống thế này, cô ta tiến lên trước, đưa vòng ngọc qua rồi nói: “Tôi nghĩ cái vòng tay này vẫn… Thích hợp với cô Hướng hơn.”
Hàn Từ Thư nhìn cô ta, nói nhỏ: “Cảm ơn cô, Thư Anh, cảm ơn về mọi chuyện.”
Thư Ảnh thở dài: “Lúc ấy anh tìm tôi đóng giả làm bạn gái anh, tôi liền biết anh nhất định có chỗ khó xử. Chỉ là hoàn toàn không ngờ tới, anh lại…”
Lại có quan hệ không rõ ràng với mẹ kế như thế!
“Hướng Vãn là bạn gái của tôi, chúng tôi ở bên nhau khi đang học cấp ba.” Hàn Từ Thư nói, anh ta không hy vọng có người hiểu lầm Hướng Vãn, cho rằng phẩm cách cô đê tiện.
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt.
Hàn Từ Tuyết mắt ngấn lệ, nhưng lại không cảm thấy ngoài ý muốn, cô ta đã từng nhìn thấy ảnh chụp chung của Hàn Từ Thư và Hướng Vãn, khi đó hai người đều rất trẻ, đứng bên nhau rất xứng đôi. Nhưng cuộc sống khó nói trước, cuối cùng bọn họ lại biến thành thế này.
Hàn Từ Tranh không biết gì cả, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Anh cả và người kia… Bạn gái?”
Hàn Từ Thư yên lặng, có lẽ đối với Hướng Vãn, không gặp được anh ta mới là tốt nhất. Chuyện của anh ta và Hướng Vãn chỉ là ý trời trêu ngươi, bọn họ đã từng ước hẹn đời đời kiếp kiếp, nhưng nào ai biết, anh ta chỉ ra ngoài một chuyến, khi trở về lại phát hiện Hướng Vãn đã thành mẹ kế của mình, buồn cười biết bao. Chuyện này, dù là đối với Hàn Từ Thư hay Hướng Vãn cũng đều là đả kích to lớn.
Đối với Hướng Vãn, mỗi một giây phút ở nhà họ Hàn đều là tra tấn. Cô chỉ có hận nhà họ Hàn, cho nên cô mới không màng tất cả đi hủy hoại nhà họ Hàn. Đối với cô, nói không chừng chết đi mới à kết quả tốt nhất.
Một hồi lửa lớn thiêu sạch nhà họ Hàn, cũng thiêu sạch chính bản thân cô, để cô sạch sẽ rời đi. Những ân oán đau khổ này, từ nay về sau không còn liên quan gì đến cô nữa.
*
Nhà họ Hàn gặp kiếp nạn này, chỗ ở cũng không còn, mấy người Việt Khê chỉ có thể rời khỏi núi Già Nam. Có Phật khí phát ra từ trên người Hàn Húc ngày ấy tẩm bổ, núi Già Nam vốn căn cỗi toàn sỏi đá vì oán khi của Linh Hư, bây giờ đã tươi tốt bừng bừng, đại khái là sang năm, nơi này sẽ là một mảnh non xanh nước biếc.
Hàn Húc và Việt Khê trở lại thành phố B chưa bao lâu liền nghe Bạch Tề Tinh nói một ít chuyện nhà họ Hàn sau đó, Hàn Từ Thư mang theo tro cốt của Hướng Vãn rời khỏi nhà họ Hàn, không biết đã đi đâu. Tình huống của nhà họ Hàn bây giờ không thể coi là tốt. Hướng Vãn là kẻ tàn nhẫn, cô ta không chỉ thiêu trụi nhà họ Hàn, thậm chí nguồn kinh tế nhà họ Hàn cũng bị làm hỏng, trăm miệng ăn nhà họ Hàn bây giờ, đến cả ăn cơm cũng là vấn đề.
“Hướng Vãn này, đúng là tàn nhẫn…” Bạch Tề Tinh không khỏi cảm thán, thủ đoạn này, nếu không bị lão già nhà họ Hàn kia quấy phá, để Hướng Vãn gả cho Hàn Từ Thư, nhà họ Hàn ở trong tay hai vợ chồng này nhất định sẽ nâng cao một bước.
Việt Khê chỉ có thể đánh giá Hàn Lệ: “Ngu xuẩn!”
Còn không phải ngu xuẩn sao, quả thực chính là ngu không ai bằng, nhà họ Hàn tốt đẹp bị đánh thành dáng vẻ này, chẳng trách bây giờ bị hủy hoại.
Bạch Tề Tinh lại nói: “Bây giờ người đứng đầu giải quyết mọi chuyện của nhà họ Hàn là Hàn Từ Tuyết, haizz, anh cả cô ấy đi rồi, bây giờ nhà họ Hàn thành ra thế kia, Hàn Từ Tranh không hiểu cái gì cả, nhà họ Hàn chỉ có thể dừng trên vai cô ấy.”
Nói đến cái này, lại nghĩ đến Tu Giới đang lung tung rối loạn, Bạch Tề Tinh sầu thật sự, anh ấy nói: “Cô nói đại sư Minh Kính muốn hủy diệt thiên hạ thì chúng ta nên làm cái gì? Ông ấy thu hồi hết Phật cốt trấn áp tà khí rồi, bây giờ tà khí tàn sát bừa bãi, chỗ nào cũng có thể thấy một ít yêu ma quỷ quái, tôi sắp mệt chết rồi.”
“… Nếu Minh Kính muốn điên đảo thiên hạ vậy các người chờ chết đi.” Việt Khê lãnh đạm đáp.
Bạch Tề Tinh: “??”
Việt Khê nói: “Cả Tu Giới gộp lại cũng không phải đối thủ của ông ấy, cho nên các người từ bỏ ý nghĩ đối địch với người ta đi, khả năng tìm miếng đậu phụ đâm đầu đi chết còn dễ dàng hơn.”
Hàn Húc đang chơi cờ ở Linh Hư, nghe cô nói vậy thì cười khẽ, nếu cậu muốn đảo loạn thiên hạ thì đúng là đơn giản. Ngàn năm trước, cậu đã đứng ở đỉnh cao nhất của Tu Giới, ngàn năm sau, những người này càng không làm gì được cậu.
Bạch Tề Tinh tủi thân, nói: “Việt Khê, cô thay đổi, cô không săn sóc chút nào.”
Việt Khê đáp: “Tôi nói thật, Minh Kính muốn làm cái gì, các người không cản được, cũng không có tư cách cản. Phật cốt vốn là của ông ta, bây giờ ông ta chỉ thu hồi đồ của mình thôi, người của Tu Giới còn đi oán hận lại ông ta thì đúng là có bệnh.”
“Tuy cô nói cũng có lý, nhưng mà… Bây giờ mọi người đều đang tìm Xanh Thiên Thụ, hy vọng có thể dùng Xanh Thiên Thụ trấn áp tà khí… Anh trai tôi xem một quẻ, nói là Xanh Thiên Thụ đang ở thành phố B, chỉ cần tìm được là có mười nghìn điểm thưởng nhiệm vụ!” Bạch Tề Tinh lập tức có tinh thần, mười nghìn điểm có thể đổi được rất nhiều thứ.
Nghe vậy, mắt Việt Khê khẽ giật, cô a một tiếng, nghe như chẳng hề để ý.
Nhóm người giấy bưng một mâm bánh hạch đào vào nhà, chị Thương mới vừa làm, còn đang nóng hổi. Việt Khê kết thúc cuộc gọi với Bạch Tề Tinh, cô duôi tay nhận mâm bánh.
Hồn thể của chị Thương đã dưỡng một thời gian, cuối cùng cũng có thể đi ra, có thể chạm vào đồ vật, cho nên mấy người lại được nếm tay nghề chị Thương lần nữa. Chị Thương cũng nghẹn hỏng rồi, gần đây liên tục thay đổi thực đơn nấu ăn cho bọn họ.
“Muốn ăn muốn ăn…” Người giấy bò lên người Việt Khê, lôi kéo ngón tay cô làm nũng.
Tuy chúng nó không phải người, không ăn được mấy thứ này, nhưng Việt Khê có thể sử dụng thật pháp làm chúng nó nếm được hương vị. Có thể nếm hương vị cũng rất không tệ, đồ ăn của con người rất ngon.
Ánh mắt Việt Khê hơi ám, cô chia một ít bánh cho chúng nó, thi triển thuật pháp để chúng nó ghé vào bánh hạch đào nếm hương vị.
Linh Hư thò qua, kinh dị nói: “Bảy nhóc này… Hơi thở này là tinh linh trên núi Bồng Lai mà, còn tài liệu làm người giấy, hình như có hơi đắc thù.”
“Oa, một đám đen như mực, vừa thấy là biết không phải thứ tốt.” Tiểu Tam nói nhỏ, vừa nói vừa để lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Linh Hư: “…”
Bây giờ đến người giấy cũng có thể bắt nạt mình à?
Chú Phúc rót trà cho bọn họ, rót trà xong, ông ấy mới nhớ tới chuyện muốn nói: “Đúng rồi cô chủ, nghe nói phố dạo này Thanh Cách bên kia không yên ổn, rất nhiều người hôn mê không rõ lý do, các cô đi ngang qua thì nhó cẩn thận.”
“Hôn mê không rõ lý do?”
Chú Phúc ừ một tiếng, nói: “Đưa đi bệnh viện kiểm tra nhưng tra không ra, chỉ nói là ngủ rồi. Nhưng nào có người ngủ ba ngày ba đêm, mười ngày mười đêm cũng không tỉnh? May mà khoa học kỹ thuật phát triển, dù người hôn mê cũng không chết, nếu không dù không khát chết cũng bị đói chết.”
Hôn mê không rõ lý do…
Việt Khê suy tư.