Edit: Qing Yun
Có thể nói âm khí trên người Việt Khê cực kỳ bá đạo, vừa mới bùng ra là lập tức cắn nuốt bức tranh, phòng khách an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kêu r3n đau đớn, nhưng chỉ trong giây lát đã biến mất không còn chút động tĩnh.
Lúc này bức tranh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tấm vải vẽ trống rỗng ở đó.
Việt Khê thiêu cháy vải vẽ, nói: “Bây giờ bức tranh này đã bị thiêu hủy, thuật pháp cũng biến mất, thi thể của những bạn học bị nhốt trong tranh sẽ xuất hiện, chắc là sẽ dọa sợ không ít người.”
Lời cô nói quả thật không sai, ngay khi cô hủy tà vật trong tranh, thi thể những sinh viên mất tích cũng đồng thời xuất hiện ở nơi họ mất tích.
Thi thể bất chợt xuất hiện như vậy, dù ai là thấy được cũng sẽ bị dọa, huống chi cách chết của những người này không thể coi là đẹp, cho nên ngay lúc này ở một vài nơi nào đó trong trường học đồng loạt vang lên tiếng hét chói tai.
Các cảnh sát nhanh chóng chạy đến trường học, trải qua một hồi điều tra thân phận của thi thể, các cảnh sát phát hiện những thi thể này đều là những sinh viên từng bị mất tích, điều khiến người ta sởn tóc gáy chính là toàn bộ thi thể xuất hiện ở khoảng không. Điều này làm cho trường học không tránh được một ít tin đồn nhảm nhí, mọi người đều đang nghị luận liệu có phải trường học có quỷ hay không.
Cảnh sát thông báo người nhà nạn nhân đến nhận thi thể, Lưu Vị Xuyên là trẻ mồ côi, không ai đến nhận, nhưng vì Việt Khê đã nhận lời ủy thác của cậu ta, cho nên sau khi thi thể của cậu ta đã được mang đi thiêu, cô và Hàn Húc đã mang tro cốt của cậu ta về quê quán.
Quê Lưu Vị Xuyên là một vùng quê nhỏ ở thành phố F, nơi này giao thông không phát triển, như là một thế giới khác so với cuộc sống phồn hoa bên ngoài, một vùng quê bị ấn nút tạm dừng, thời gian bị giữ lại ở quá khứ, cũng coi như là một thế giới có sông có núi, có cái đẹp khác.
Nhưng thôn này cực kỳ an tĩnh, gần như không cảm nhận được sinh khí của con người.
Trưởng thôn biết mục đích họ đến đây thì khá ngạc nhiên, ông ta nhìn hũ tro cốt trong tay Hàn Húc, nhìn dáng vẻ như là khó có thể tiếp thu tin tức này, lúng ta lúng túng nói: “Này, sao lại đột nhiên như vậy, thằng bé kia mất ba mẹ từ nhỏ, số khổ, vậy mà bây giờ còn trẻ tuổi cũng đã…”
Việt Khê nói: “Lưu Vị Xuyên nói muốn mang tro cốt của mình về núi Phượng Lạc sau khi chết, muốn yên nghỉ ở núi Phượng Lạc.”
Nghe vậy, thôn trưởng thở dài một hơi, nói: “Thằng bé này… Chỗ đó là núi Phượng Lạc, bác dẫn hai đứa đi.”
Ông ấy duỗi tay chỉ ngọn núi bên trái thôn, núi kia có hình dạng quái dị, nhìn từ xa như là một con chim nghỉ chân ở đó, chim kia giống như phượng hoàng trong truyền thuyết, đây đại khái chính là nguồn gốc cái tên Phượng Lạc.
Thôn trưởng dẫn hai người lên núi, đừng nhìn ông ấy tuổi tác không nhỏ nhưng đúng là càng già càng dẻo dai, sắc mặt hồng nhuận, cơ thể vô cùng khỏe khoắn, leo đến giữa sườn núi rồi mà mặt vẫn không bị đỏ lên, hơi thở vẫn còn bình thường.
Núi Phượng Lạc cỏ cây sum suê, từng cây đại thụ cao lớn gần như che cả khoảng trời, không khí trong rừng tươi mát thoải mái, linh khí nhàn nhạt bao phủ khắp núi rừng làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Ở giữa sườn núi có một cái miếu Thần Núi nho nhỏ, chẳng qua điện thờ chỉ cao chừng đầu gối người trường thành, nhìn khá cũ nát, bên ngoài treo vải đỏ, ở trong có tượng đá, giữa mày tượng đá là nốt ruồi đỏ, đôi mắt rũ xuống, trong mắt như mang theo từ bi đối với chúng sinh.
Bên cạnh điện thờ có một chiếc bật lửa, chỉ là hương nên đã cũ ẩm, thôn trưởng đi trước cầm nén hương thắp lên, sau đó quỳ xuống bái ba cái rồi cắm hương trước điện thờ.
Thôn trưởng nói: “Đây là Thuần Núi Phượng Lạc chỗ bác, nhiều năm nay ngài vẫn luôn phù hộ người trong thôn. Haizz, trước kia điện thờ hương khói chưa bao giờ dứt, nhưng bây giờ thời thế thay đổi, người trong thôn không tin thần linh nữa, người cúng bái cũng ít đi.”
Vừa nói, ông ấy vừa duỗi tay nhổ cỏ dại quanh điện thờ, ông ấy già rồi, làn da nhăn nhúm như vỏ cây, ánh mắt cũng vẩn đục, không còn sáng ngời như khi còn trẻ.
“… Người trong thôn đều hướng tới cuộc sống nơi thành thị, ngày càng có nhiều người dọn đi, bây giờ trong thôn không còn mấy người trẻ nữa, người thờ phụng Thần Núi càng không nhiều, nhưng Lưu Vị Xuyên lại khác, thằng bé luôn tin tưởng núi Phượng Lạc có Thần Núi. Khi còn nhỏ thằng bé từng lạc đường trên núi, nhưng sau đó nó lại từ tìm được đường ra… Khi đó nó bảo là Thần Núi dẫn nó ra ngoài.”
Chính vì nguyên nhân này nên bọn trẻ trong thôn không muốn chơi với cậu ta, mọi người đều cảm thấy cậu ta nói dối. Cái gì mà Thần Núi, đó chẳng qua là phong kiến mê tín, là thứ căn bản không tồn tại.
Nhưng Lưu Vị Xuyên vẫn kiên quyết với niềm tin của mình, thậm chí ngày nào cũng lên núi cúng bái Thần Núi. Khi cậu ta còn ở trong thôn, đồ cúng bái trong điện thờ chưa bao giờ bị đụng tới, nhưng từ khi cậu ta đi học đại học thì không còn ai đến điện thờ nữa.
Việt Khê nhìn tượng thần, đột nhiên hỏi: “Vậy bác có tin núi Phượng Lạc có Thần Núi không? Bác có tin lời Lưu Vị Xuyên nói không?”
Nghe vậy, thôn trưởng không khỏi sửng sốt, ông ấy chợt cười nói: “Bác chưa từng nhìn thấy Thần Núi gì đó… Bác cũng không biết có nên tin hay không, có điều bác vẫn luôn giữ trong lòng sự kính sợ, cái này chắc không thừa đâu, thỉnh thoảng bác cũng lên núi, khi đó bác sẽ thắp nén hương cho Thần Núi.”
Điện thờ đã rất cũ, lọ cắm hương trước điện trống rỗng không có tàn hương. Đại khái là sau khi Lưu Vị Xuyên đi học, chỗ này không còn ai đến nữa.
“Rầm!”. Kiếm Hiệp Hay
Mặt đất dưới chân bắt đầu rung lắc kịch liệt, điện thờ ầm ầm vỡ ra, tượng thần trong điện lăn long lóc dưới đất rồi vỡ nát.
Việt Khê đột nhiên ngẩng đầu lên, cô cảm giác có gió thổi quan, vô số màu xanh trong khu rừng tu tập lại, những ánh sáng xanh này tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ ấm áp sáng ngời.
Thôn trưởng đứng không vững, suýt nữa té ngã trên đất, giây phút ngã xuống, ông ấy cảm nhận được có đôi tay ấm áp nâng người mình lên, làm ông ấy ngồi ổn ở trên mặt đất.
Một cây đại thụ đổ xuống, mắt thấy sắp sửa rơi xuống đầu Việt Khê thì một cơn gió thổi quan, cây bị đẩy sang bên, rơi xuống vị trí bên cạnh cô.
Trận động đất này rất mạnh, kéo dài tới năm phút mới dừng lại, Việt Khê nhìn xung quanh, phát hiện ngọn núi đã không còn dáng vẻ cũ, nhưng khiến người kinh ngạc chính là những nơi khác thì mặt đất nứt toác, cây cối đổ nghiêng ngả, nhưng nơi ba người họ đứng thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
“Bùm!”
Nơi xa truyền đến tiếng vang lớn, thôn trưởng lập tức quay đầu, thấy phía thôn có bụi đất bay lên, sắc mặt ông ấy thay đổi, nói: “Là tiếng nổ từ trong thôn, thôn xảy ra chuyện rồi!”
Ba người họ vội vàng chạy về phía thôn, khi tới cửa, đồng tử cả ba đều co rút lại. Cả thôn đã đổ sập không thành dạng, vì trận động đất vừa rồi mà nhà cửa tan hoang, khắp thôn là tiếng kêu khóc.
Sắc mặt thôn trưởng hoàn toàn thay đổi, ông ấy vội chạy thẳng vào thôn.
Trận động đất vừa rồi xảy ra quá đột ngột, mọi người căn bản không kịp làm gì cả, có thể tưởng tượng được thảm thiết cỡ nào.
Việt Khê lại nhíu mày, cô nhìn thôn trưởng sốt ruột chạy vào thôn, mặt mũi thì trắng bệch, cô bèn tiến lên giữ chặt ông ấy, nói: “Thôn trưởng, bác đừng lo lắng, người dân trong thôn không bị sao cả.”
Thôn trưởng vẫn sốt ruột vô cùng, nói: “Sao có thể không có việc gì? Vừa rồi động đất mạnh như thư, cũng không biết mọi người thế nào rồi.”
Việt Khê nói: “Cháu không cảm nhận được tử khí, trong thôn nhiều nhất là có người bị thương chứ chắc chắn không có người chết.”
Thôn trưởng ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt nói rõ không tin tưởng.
“… Cháu nghĩ, chuyện này có liên quan đến Thần Núi ở đây, ngài ấy dùng hết lực lượng cuối cùng để phù hộ người trong thôn!” Việt Khê nhìn về phía trước, thấy màu xanh lục phiêu tán qua từng ngõ ngách trong thôn.
Thôn trưởng trợn mắt, ông ấy vươn tay, một đốm sáng xanh lục rơi xuống lòng bàn tay, sau đó đi vào cơ thể, khiến cơ thể cảm nhận được sự ấm áp. Thôn trưởng ngơ ngác nói: “Này… Đây là?”
“Thần Núi…” Việt Khê lẩm bẩm.
Có gió thổi tới, Hàn Húc mở nắp hũ tro cốt trong tay, cơ gió này lập tức cuốn lấy tro cốt, mang chúng bay đi xa.
Lực lượng của Thần Núi có được là nhờ con người cúng bái, hương khói càng nhiều, lực lượng càng mạnh, đồng thời nếu mất đi sự cung phụng của con người thì lực lượng của Thần Núi cũng chậm cãi mất đi, đến cả việc duy trì hình dạng cũng không làm được, sớm muộn gì cũng sẽ biến mất trong trời đất. Sau khi Lưu Vi Xuyên chết đi, Thần Núi Phượng Lạc mất đi tín đồ cuối cùng của mình.
Tiếng gió rền vang như có người đang than khóc. Nó bi thương không phải vì mình biến mất, mà khổ sở vì tín đồ cuối cùng của mình đã chết đi, nếu lực lượng của nó mạnh hơn chút nữa, có lẽ nó đã có thể bảo vệ Lưu Vị Xuyên, không để cậu ấy gặp nạn.
Con người đã không còn cần Thần Núi phù hộ, điều cuối cùng mà một Thần Núi như nó có thể làm chính là bảo vệ người dân trong núi bình an, việc này đã hao hết toàn bộ lực lượng của nó.
Giây phút này, toàn bộ người trong thôn như đều cảm nhận được, bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng xanh lục chậm rãi biến mất, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Thôn trưởng quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, ông ấy khóc thét: “Thần Núi, là Thần Núi, là Thần Núi Phượng Lạc vẫn luôn bảo vệ chúng ta! Thần Núi vẫn luôn che chở chúng ta!”
Sau đó có cảnh sát tới cứu người, có người bị kẹt trong phòng nhưng cảnh sát phát hiện động đất mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức nhà cửa trong thôn gần như bị hủy hoại hết nhưng người trong thôn không một ai phải bỏ mạng, điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Theo lời một vài người trong thôn, khi động đất xảy ra, vốn là người này phải bị nhà sập đè chết rồi nhưng giây phút đó, họ như cảm nhận được luồng khí ấm áp bao phủ, sau đó là thấy mình chỉ bị thương nhẹ.
Bọn họ đều biết rõ đó là lực lượng của Thần Núi!
Nhưng điều đáng tiếc chính là Thần Núi của họ đã tan biến, tan biến ở khoảnh khắc nó hao hết lực lượng để bảo vệ mọi người.
Khi hai người Việt Khê rời đi, nhìn thấy người trong thôn lập lại một cái đền thờ khác giống như đúc đền thờ cũ, nhưng tượng thần kia đã vỡ nát, họ phải làm lại cái mới.
Việt Khê nói: “Vốn là Thần Núi kia có một ít lực lượng, tuy không đủ để ngưng tụ thành hình nhưng vẫn đủ để tồn tại vài chục năm nữa… Nhưng nó lại lấy chút lực lượng này đi cứu người trong thôn, lực lượng hao hết nó đương nhiên phải biến mất.”
Cô nghĩ giây lát rồi nói tiếp: “Cái này coi như nguyện vọng của nó đã đạt thành, con người đã không còn cần nó phù hộ cho nên khí nó biến mất, tâm trạng rất bình tĩnh.”
Bọn họ không phải Thần Núi cho nên không biết đối phương có cảm nhận gì, nhưng nghĩ đến chuyện trước khi biến mất có thể lấy hết lực lượng của mình đi che chở con người thì đại khái là nó cũng cảm thấy mỹ mãn.
*
Khi hai người trở lại thành phố B, nơi này đang mưa to tầm tã, trước giờ thành phố B nổi tiếng hanh khô, mưa liên tục hơn một tháng thế này quả thực rất hiếm thấy, rất nhiều nơi trong thành phố đã xuất hiện tình trạng ngập lụt, trên đường không có chỗ đặt chân.
“Long hành vũ, nơi có rồng đương nhiên sẽ mưa to không ngừng, xem ra con rồng này vẫn chưa rời đi.” Nói đến đây, Việt Khê nhíu mày nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng rồng là sinh vật có thể khống chế lực lượng của mình, sẽ không làm mưa to không dứt, vậy mà trận mưa ở thành phố B này… Xem ra con rồng kia bị thương không nhẹ, ngay cả lực lượng của mình cũng không khống chế được nữa.”
Chú Phúc đặt chén trà lên bàn, nói: “Nghe chị Thương nói gần đây trên đường xuất hiện không ít người có hơi thở kỳ lạ, làm chị ấy sợ hãi không thôi, hình như là thiên sư gì đó, nhìn dáng vẻ họ như đang tìm kiếm thứ gì.”
Hàn Húc cười một tiếng, cậu duỗi tay rót hai chén trà nóng, đưa một chén cho Việt Khê rồi cười nói: “Xem ra mấy thiên sư này có cái mũi thính như mũi chó, nhìn xem, cả đám đều ngửi được mùi rồi đuổi tới hết cả.”
Bây giờ đã là cuối mùa thu, trời lại mưa liên miên không dứt khiến ai nấy đều cảm giác như mùa đông đến sớm, lạnh thật sự.
Việt Khê uống một hớp trà nóng, nói: “Loài rồng da dày thịt béo, có thể làm rồng bị thương cũng là người có bản lĩnh.”
Cô quay đầu nói với chú Phúc: “Gần đây bên ngoài không yên ổn, chú Phúc nói với mấy người khác đừng ra ngoài, tránh gặp phải người nào đó không có mắt.”
Bên này cô vừa nói xong, bên kia chú Vương đã xông tới, nôn nóng nói: “Cô chủ, không tốt, không tốt… Thương Thu bị thiên sư bắt rồi!”
Thương Thu là tên chị Thương.
Chú Phúc vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao cô ấy lại đụng phải thiên sư?”
Chú Vương thở dài: “Không phải cô chủ nói thích ăn bánh mật ở cửa hàng bên cạnh à? Thương Thu nói đi mua một cân nhân bánh về nghiên cứu, như vậy dù ở nhà thì cô chủ cũng có bánh mật để ăn. Nhưng ai biết bọn tôi mua nhân bánh về thì đụng phải ba thiên sư, trong ba người kia có một người vừa thấy chúng tôi là biết là quỷ, nói muốn bắt chúng tôi… Thương Thu ở lại ngăn cản, tôi thì chạy nhanh về báo tin.”
Việt Khê nhíu mày, nói: “Tôi đi xem.”
*
Tuy rằng Thương Thu sống rất lâu, xem như quỷ có thâm niên, nhưng kiếp sống quỷ của chị ấy là trầm mê trong nghiên cứu mỹ thực, nếu đánh nhau thì thật sự là không có bản lĩnh gì, không so được với quỷ khác, cho nên bị ba thiên sư này đuổi theo khiến chị ấy hoàn toàn không có cách.
“Chú Vương đã quay về báo tin, cô chủ nhất định sẽ đến cứu mình, mình phải kiên trì đến lúc đó!” Chị Thương che bả vai, trên mặt khó nén vẻ đau đớn.
Cơ thể chị ấy làm từ giấy cho nên rất yếu ớt, còn chiếc roi trên tay người trẻ tuổi kia không biết làm từ thứ gì mà vừa trúng một roi, cơ thể chị ấy không những bị hủy hoại mất một nữa mà còn đánh cho thần hồn suýt nữa là bị diệt.
Chị ấy trốn vào ngõ nhỏ, vì đã quen thuộc khu vực này nên chị ấy mong mình có thể dựa vào ưu thế về địa hình để cắt đuổi ba người kia.
“Vù!”
Trong không khí truyền đến tiếng xé gió như là có gì bay đến, sắc mặt chị Thương thay đổi, vội tránh sang một bên nhưng vẫn bị thứ kia đánh trúng bả vai.
“Á!”
Chị ấy hét thảm một tiếng, duỗi tay sờ lên vai mình, lòng bàn tay lập tức truyền đến cảm giác nóng bỏng, sắc mặt chị Thương thay đổi, chị ấy nhấc tay ra xem, quả nhiên lòng bàn tay đã bị đỏ bừng vì nóng.
“Cô chạy trốn nhanh đấy…” Người nói hừ nhẹ một tiếng, sau đó là ba người đi tứ từ chỗ ngoặt.
Ba người có hai người tuổi hơi lớn, đại khái khoảng 25-26 tuổi, hai người họ là sư huynh, họ Tống và Hồ. Người còn lại chỉ có thể nói là thiếu niên, khuôn mặt chưa nảy nở hết, cậu ta mặc áo dài, cơ thể rất gầy, trong tay cầm một chiếc roi dài màu trắng.
Roi trắng nhìn qua rất bình thường, nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy thân roi có một tầng gai ngược, chỉ cần đánh vào người rồi kéo ngược lại, gai ngược sẽ dựng thẳng lên, nghĩ thôi cũng biết đau tới mức nào.
Chị Thương dựa lưng và tường, cơ thể giấy nứt nẻ rơi xuống đất, hồn thể của cô ấy trở nên trong suốt, trên người là một cây đinh đen nhánh.
Người ném đinh, cũng chính là Tống sư huynh cực kỳ đắc ý nói: “Đinh Thực Cốt, đây chính là pháp khí tôi dưỡng ba năm, chỉ cần đinh trụ quỷ là có thể làm cô hồn phi phách tán!”
Thiếu niên bên cạnh lại khom lưng nhặt giấy vụn lên, cậu ta nhíu mày: “Tống sư huynh, quỷ này có thiên sư làm cơ thể cho cô ta, có lẽ cô ta là quỷ của thiên sư nào đó, chúng ta làm cô ta bị thương, khả năng sẽ chọc giận người ở sau cô ta. Sư phụ nói rồng rắn hỗn tạp, nói chúng ta không nên gây chuyện, đệ thấy chúng ta buông tha cô ta thì hơn.”
Nghe cậu ta nói vậy, một sư huynh họ Hồ lại nói: “Sư đệ, không thể nói vậy được, nếu là thiên sư chính phái sao lại giam quỷ hồn để nó làm việc cho mình? Thiên sư chúng ta cần bắt yêu trừ quỷ, quỷ này bị chúng ta đụng phải thì nên nộp mạng ra.”
Tống sư huynh cười nói: “Sư đệ, không thì đệ đưa rơi Si Hồn cho huynh mượn dùng nhé? Roi Si Hồn này của đệ dùng tốt hơn đinh Thực Cốt của huynh nhiều. Dù là người mà bị roi này đánh trúng thì hồn cũng phải bị thương!”
Còn hồn phách mà bị roi Si Hồn đánh thì chắc chắn sẽ hồn phi phách tán!
Nghe vậy, thiếu niên có hơi chần chờ, nữ quỷ kia vừa bị cậu ta đánh một roi, nhưng khả năng trên người có gì đó phòng thân nên roi đó không thể đánh nữ quỷ hồn phi phách tán hoàn toàn được. Lúc này cậu t do dự, đó là vì sợ năng lực của nữ quỷ ở sau có năng lực quá mạnh, nếu chọc phải người không nên dây vào, vậy không tốt.
Nếu lại đánh một roi, nữ quỷ này chắc chắn không chịu nổi.
“Sư đệ, cho huynh mượn roi Si Hồn chơi đi, sư phụ cho đệ thứ tốt này, sư huynh còn chưa từng đụng đến đâu.” Hồ sư huynh cười tủm tỉm nói.
Tuy rằng thiếu niên còn hơi do dự, nhưng vẫn không bỏ qua lời thỉnh cầu của hai sư huynh, cuối cùng cậu ta vẫn đưa roi qua.
Gai trên roi nhìn thì mềm mại, nhưng đánh vào hồn người thì cảm giác kia quả thật không cần phải nói. Roi Si Hồn này còn là bảo vật của môn phái bọn họ, trước hai hai sư huynh Tống Hồ chưa từng chạm đến, không ngờ sư phụ lại tặng cho người sư đệ nhỏ nhất là Cửu Tư, bây giờ lại cho họ cơ hội.
Tống sư huynh nhận lấy roi Si Hồn, ánh mắt tràn đầy vui mừng, anh ta đi đến trước mặt chị Thương, cười nói: “Roi Si Hồn, đây chính là bảo vật trấn trông bọn tôi, nữ quỷ cô có thể chết dưới roi Si Hồn, cũng coi như cô có phúc.”
Nói xong, anh ta đã không kìm nén được tâm tư đang rục rịch, múa may roi đánh về phía chị Thương.
“Rầm!”
Chị Thương nhắm mắt lại theo bản năng, chỉ là chị ấy đợi một lát cũng không cảm nhận được cảm giác đau đớn, trái lại còn nghe thấy Tống sư huynh tức hộc máu nói: “Đây là thứ gì?”
Một lá bùa bay giữa không trung, rơi của Tống Sư huynh đánh vào lá bùa rồi không thể nhúc nhích được nữa.
“Vù!”
Một tia sáng xẹt qua tay Tống sư huynh, Tống sư huynh bị đau, bàn tay đang nắm roi cũng buông lỏng, rơi Si Hồn lập tức rơi xuống đất.
Cửu Tư thấy không đúng, vội giơ tay muốn lấy roi Si Hồn lại, nhưng một tia sáng đánh thẳng đến trước mặt cậu ta, rơi xuống đất, phát ra tiếng keng keng rồi cắm xuống phiến đá, đó là một đồng tiền xu.
Một bàn tay duỗi tay nhặt roi lên, thấy người đến, hai mắt chị Thương sáng ngời, cao giọng gọi: “Cô chủ!”
Chú Vương duỗi tay đỡ chị Thương, thấy hồn thể của chị ấy trong suốt như sắp hồn phi phách tán, chú ấy sợ tới mức nói lắp bắp: “Thương Thu, cơ thể cô…”
Việt Khê quay đầu nhìn, cô duỗi tay củng cố thần hồn của chị Thương, sau đó rót vào hồn thể một ít chân chí, lại đập một cái lên vai chị ấy, cái đinh đen nhánh đâm trên vai chị ấy lập tức rơi leng keng trên mặt đất.
Việt Cầm một lá phù Ngưng Thần tới để chị Thương chui vào, củng cố thần hồn. Nếu không phải họ tới kịp thì chỉ e chị Thương đã hồn phi phách tán, nhưng dù đã cứu lại thì hồn thể chị ấy cũng đã bị thương nặng.
“Hai người là người nào?” Hồ sư huynh cảnh giác nhìn Việt Khê và Hàn Húc.
Tống sư huynh che tay, tay anh ta bị tiền xu cắt ra một vết rách rất lớn, máu tươi chảy ra không ngừng. Cửu Tư vội vàng niệm chú cầm máu cho anh ta.
Việt Khê lạnh lùng nhìn roi Si Hồn trong tay, cô duỗi tay vỗ gai ngược ở trên, nói: “Thứ này nếu đánh lên người quỷ sẽ xé rách hồn của chúng… Dùng nó để đánh quỷ nhà tôi cũng thật là dùng dao mổ trâu để giết gà.”
Tống sư huynh đau đến mức mặt mũi trắng bệch, nhìn thấy cô cầm roi Si Hồn, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi, nói: “Mau trả roi Si Hồn lại cho bọn tôi.”
“Roi Si Hồn? Tên khá hay, không biết sức mạnh thế nào.” Việt Khê nói xong, roi trên tay lập tức bay ra ngoài, đánh thẳng về phía ba người kia.
Vẻ mặt Cửu Tư nặng nề, tay làm một pháp quyết hộ thân, một màng sáng trong suốt xuất hiện trước mặt họ rơi dài đánh vào mang sáng, từng bước khó đi.
Hồ sư huynh cười một tiếng, nói: “Sư đệ là người có tu vi cao nhất trong đám sư huynh đệ bọn tôi, cô muốn đánh vỡ kết giới hộ thân của cậu ấy là chuyện không dễ đâu!”
Anh ta vừa dứt lời lập tức nhìn thấy sắc mặt Cửu Tư thay đổi, roi dài quất đét một cái lên người cả ba.
Roi Si Hồn, roi Si Hồn, đánh xuống đương nhiên là đánh thẳng vào linh hồn, bị roi đánh trúng, cả ba đều cảm thấy thần hồn lung lay, hồn phác hai người Tống Hồ bị đánh thẳng ra ngoài, cơ thể ngã rầm xuống đất.
Thần hồn của Cửu Tư cũng rung chuyển, ngọc bội trên người lập lòe sáng, sau đó lập tức củng cố lại hồn phách của cậu ta.
“Roi Si Hồn!” Bình tĩnh lại, Cửu Tư lập tức gọi roi Si Hồn quay về.
Cậu ta luyện hóa roi Si Hồn từ rất lâu, giữa cả hai đã có mối liên kết chặt chẽ, roi hành động theo ý thức cậu ta, hoàn toàn bị cậu ta khống chế, nếu không cậu ta cũng không lấy roi ra dùng.
Roi trong tay run lên kịch liệt, nó muốn thoát khỏi tay Việt Khê, quay lại bên chủ nhân.
Việt Khê nhíu mày nắm chặt roi dài.
Hàn Húc cười nói: “Thứ này đã bị cậu ta luyện hóa, đương nhiên sẽ nghe lời cậu ta nói. Sư phụ thích nó à?”
Việt Khê bĩu môi, cô vốn dĩ không có hứng thú với cói roi này.
Hàn Húc cười khẽ, cậu duỗi tay nhận lấy cái roi từ trong tay Việt Khê, cậu nhẹ nhàng phất tay qua thân roi, cái phất tay cực kỳ dịu dàng, nhưng roi trong tay cậu lại bắt đầu run lên, giống như là có ý thức, nó đang sợ hãi.
Cửu Tư trợn mắt, cậu ta cảm nhận được khi rơi vào tay thanh niên này, roi Si Hồn đã sợ hãi.
Roi Si Hồn là linh khí trăm năm, đã sinh ra chút ý thức, tuy rằng còn chưa hoàn toàn sinh ra linh trí nhưng chỉ cần có thời gian, việc khai trí chỉ còn là chuyện sớm muộn.
“Nếu đồ vật không thể có ích cho ta, vậy cũng không cần tồn tại làm gì.” Nói vậy, tay Hàn Húc sử dụng thêm chút lực.
“Không!” Cửu Tư nhận ra ý định của cậu, sắc mặt cậu ta thay đổi, muốn tiến lên ngăn lại.
Vẻ mặt Hàn Húc không đổi, động tác lại rất dứt khoát, cậu duỗi tay bóp nhẹ, roi dài vừa có được chút ý thức đã bị cậu bóp nát, roi Si Hồn vừa rồi còn tràn ngập linh khí, lúc này đã ẩm đạm đi rất nhiều.
Thần thức của Cửu Tư và roi Si Hồn liên kết với nhau, cậu ta lập tức hộc máu, sắc mặt trắng bệch, rất khó coi. Không nói từ khi có được roi Si Hồn này, nó luôn ở bên cậu ta nửa bước không rời, chỉ xem việc roi Si Hồn này là sư phụ tặng cho, bây giờ roi Si Hồn bị đánh nát ý thức, bảo cậu ta dễ chịu thế nào được?
Hai sư huynh Tống Hồ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại cảm nhận được sự tuyệt vọng từ sư đệ nhà mình, hai người lập tức luống xuống. Tuy bọn họ mang danh sư huynh nhưng chỉ hơn ở chỗ vào sư môn sớm hơn, trên thực tế tu vi của cả hai không thể so với sư đệ này.
“Hai người rốt cuộc là ai?” Tống sư huynh mạnh miệng hỏi: “Chúng tôi là đệ tử Phiếu Miểu Tông, nếu hôm nay hai người làm chúng tôi bị thương, Phiếu Miểu Tông tuyệt đối không tha cho hai người,”
“Phiếu Miểu Tông?” Nghe thấy cái này tên, Việt Khê thầm nghĩ.
Nghe nói trước kia ông nội là đệ tử Phiếu Miểu Tông, lại nói tiếp, giữa họ cũng coi như có chút quan hệ. Có điều xem tình hình bây giờ cô và người của Phiếu Miểu Tông không có duyên phận gì, không chỉ vô duyên mà trái lại còn có thù.
Thấy vẻ mặt cô thay đổi, Tống sư huynh vui mừng ra mặt, anh ta cho rằng Việt Khê đang sợ, lập tức đứng thẳng lưng, nói: “Phiếu Miểu Tông chúng tôi chính là tông môn đứng đầu Tu Giới, nếu cô biết điều thì nên thả chúng ta ra!”
Việt Khê nhìn cậu ta với ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ, nói: “Anh có tin nếu tôi muốn giết các anh thì hoàn toàn có thể khiến Phiếu Miểu Tông không phát hiện bất cứ điều gì, các anh có chết cũng là chết không động tĩnh!”
Cửu Tư ngẩng đầu, có lẽ là cậu ta đã hồi thần, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Sư tỷ nói giỡn, hai ta vốn là người một nhà, sao sư tỷ có thể ra tay với chúng ta được?”
Nghe cậu ta nói như vậy, Việt Khê không khỏi nhìn cậu ta một cái, cô khá là kinh ngạc.
Cửu Tư cười nói: “Nếu tôi đoán không sai, chắc sư tỷ chính là cháu gái của sư thúc Chu Tam Thông đúng không, như vậy sư tỷ coi như một nửa là người Phiếu Miểu Tông, chúng ta chính là người một nhà.” Việt Khê đăm chiêu nhìn cậu ta: “Sao cậu lại cảm thấy tôi là người cậu nhắc đến?”
“Tuổi này mà có tu vi sâu như thế, ngay cả tôi cũng không có lực đánh trả. Tôi nghĩ người như vậy chắc trên thế giới này không thể trùng hợp đến mức lại xuất hiện hai người ở thành phố B.” Cửu Tư hơi mỉm cười, cậu nhìn nói với Việt Khê: “Khi đến thành phố B, sư phụ đã nói ở đây tôi có một sư tỷ rất tài giỏi, còn nói tôi có việc gì thì cứ đi tìm sư tỷ.”
Cậu ta tuổi nhỏ, khi không cười nhìn rất lạnh lùng, nhưng cười lên làm người khác cảm thấy rất mềm mại, là mềm mại dễ khiến người có thiện cảm.
Việt Khê đi đến trước mặt cậu ta, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Cậu rất thông minh, tùy tiện một chút là đoán được thân phận của tôi. Tôi hủy hoại pháp khí của cậu mà cậu còn gọi tôi là sư tỷ, chẳng lẽ cậu không hận tôi à?”
Cửu Tư cười khổ nói: “Khi đến đây sư phụ đã nói huynh đệ chúng tôi không nên gây thị phi, nói là thành bố B có nhiều người tài, nếu tôi đắc tội những người đó thì chỉ e là sẽ phải nếm chút mùi khổ sở. Là chúng tôi đắc tội sư tỷ trước, nếu không phải chúng tôi động đến sư tỷ thì đã không xảy ra chuyện như vậy, cũng không xảy ra xung đột với sư tỷ.”
“Tuy rằng không biết lời này của cậu có phải thật lòng hay không, nhưng không sao cả, dù cậu có hận tôi, muốn đi báo thù thì cũng không có cơ hội. Xem ở quan hệ của ông nội và Phiếu Miểu Tông, tôi không so đo chuyện này với mấy người!”
Nói xong, Việt Khê không nói gì nữa, cô dẫn theo Hàn Húc đi về.
Chờ họ rơi đi, hai sư huynh Tống Hồ không khỏi thở phào một hơi, Tống sư huynh kia vỗ ngực nói: “Thật là đáng sợ, cảm giác tu vi của hai người kia còn cao hơn cả sư phụ.”
Loại áp lực này, dù là đối mặt với sư phụ thì họ cũng không cảm nhận thấy.
“Về roi Si Hồn, Cửu Tư, đệ…” Hai sư huynh lo lắng nhìn cậu ta, muốn nói lại thôi.
Cửu Tư chớp mắt, hốc mắt cậu ta đỏ lên nhưng đến cùng vẫn không rơi xuống, cậu ta nói: “Đệ không sao, sư phụ nói chúng ta đến thành phố B phải hành động cẩn thận, là chúng ta quá xúc động.”
Cậu ta đứng dậy đưa hồn phách hai người quay lại cơ thể, thần hồn chia lìa, chỉ sợ không thể ổn định lại trong thời gian ngắn được.
Hồ sư huynh đứng lên, vừa đứng đã không nhịn được hít vào một hơi, anh ta cúi đầu nhìn, roi kia đánh lên người để lại vết thương, miệng vết thương trên người đã máu thịt lẫn lộn. Nhưng đến thương ngoài da còn tốt, loại thương tổn trong hồn phách này còn khó giải quyết hơn.
Hồ sư huynh lẩm bẩm: “Cháu gái của sư thúc Chu Tam Thông, nếu biết trước cô ấy là ai thì chúng ta đã không gặp phải chuyện này. Còn cả roi Si Hồn nữa, cái này thật là….”
Cửu Tư nhấp môi, vẻ mặt lạnh băng, cậu ta nói: “Chúng ta về khách sạn trước đi.”
Bên kia, Việt Khê và Hàn Húc về đến nhà, cô thả hồn phách của chị Thương ra, tuy rằng cô đã củng cố lại cho chị ấy nhưng chị ấy bị thương quá nghiêm trọng, vừa lấy hồn phách từ phù Ngưng Hồn ra là thấy nó như muốn phiêu tán ngay lập tức.
“Cô chủ, tôi gây phiền toái cho cô…” Chị Thương cực kỳ áy náy.
Việt Khê nói: “Không liên quan gì tới chị cả, hồn phách của chị bị thương rất nghiêm trọng, cần phải dưỡng kỹ… Ngày mai tôi đến chợ đồ cổ xem có ngọc gì không mua về dưỡng hồn cho chị, hôm nay chỉ có thể để chị phải chịu khó ở lại trong phù Ngưng Hồn này.”
Chị Thương đương nhiên không có ý kiến, chị ấy cho rằng mình sẽ bị hồn phi phách tán, bây giờ có thể tồn tại cũng là rất may mắn rồi.
Đưa chị Thương vào phù Ngưng Hồn xong, Việt Khê quay sang hỏi Hàn Húc: “Cậu biết họ là người của Phiếu Miểu Tông à?”
Nghe cô nói thế, Hàn Húc bình tĩnh hỏi: “Sao có thể? Tôi chưa từng gặp họ, làm sao biết được bọn họ và cô có quan hệ?”
Việt Khê nói: “Những người khác là không có khả năng, nhưng cậu không giống… Bọn họ là đệ tử trong môn phái của ông nội, đương nhiên có chút quan hệ với tôi, chắc chắn cậu nhìn ra được.”
Hàn Húc đột nhiên cười, cậu đi tới ngồi xổm bên cạnh Việt Khê, hỏi: “Sư phụ rất để ý cái này à? Phải tức giận với tôi vì họ sao?”
Việt Khê cụp mắt nhìn cậu, lắc đầu đáp: “Bọn họ không có quan hệ gì với tôi, chỉ có quan hệ với ông nội thôi, sao tôi phải vì người râu ria mà nổi giận với cậu?”
Nghe vậy, ý cười trên mặt Hàn Húc đã không thể che dấu, cậu vươn tay về phía Việt Khê, nói: “Này, tôi chỉ muốn cho mấy tên sư đệ đó của cô bài học nho nhỏ, nhưng không thật sự bóp nát ý thức của cái roi kia.”
Trong bàn tay cậu có một vòng sáng xanh nhàn nhạt đang run bần bật, nó chính là ý thức của cái roi Si Hồn kia.
Việt Khê nhìn cậu chằm chằm, như là muốn nhìn ra suy nghĩ từ tận đáy lòng cậu, chỉ là Hàn Húc có thể làm cho người ta nhìn ra được suy nghĩ chân thật của mình sao? Cô nhìn mãi cũng không nhìn ra cảm xúc trong lòng cậu là gì.
“Cửu Tinh Liên có tác dụng với cậu không?” Việt Khê nhận đồ trong tay cậu, thuận miệng hỏi.
Ánh mắt Hàn Húc hơi lóe lên, cậu đáp: “Đương nhiên là có.”
Chỉ là thứ này nói cho cùng cũng chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc.
Nghe cậu nói có tác dụng Việt Khê liền an tâm, lại nói: “Lần trước lấy được mấy thứ đồ ở thành phố C, tôi xử lý một chút rồi sẽ đưa cho cậu. Ông nội nói thứ này rất có ích cho việc rèn luyện cơ thể, cậu cầm đi khả năng có tác dụng.”
Nghe vậy, Hàn Húc không nhịn được cười, cậu thở dài nói: “Sư phụ, cô đối xử với tôi thật tốt…”
Đúng là vì Việt Khê tốt với cậu quá, cậu mới muốn cắt đứt mọi liên hệ của cô với người khác, khiến người cô quan tâm chỉ có mình cậu mà thôi.