Edit: Qing Yun
Chỗ này rất giống chòi nghỉ mát, tuy rằng trong phòng không có điều hòa nhưng cửa sổ xung quanh đểu mở rộng, gió trời thổi vào phòng cũng đủ khiến phòng mát mẻ, làm cho lòng người thoải mái, cái nóng của thời tiết bị thổi bay hết toàn bộ.
Chuông gió trên hành lang reo vang khi có gió thổi qua, bên tay trái là một cái hồ nước, nước hồ róc rách chảy xuống, mấy con cá quẫy tung dòng nước, bay lên cao rồi lại rơi tõm xuống mặt hồ.
Việt Khê ngồi tựa lưng trên ghế, cô vươn tay ném thức ăn cho cá vào hồ, bầy bé chen chúc bơi đến, đỏ trắng đan xen lại với nhau, rất náo nhiệt.
"Nơi này thật sự rất tốt, đứng đây không thấy nóng chút nào cả. Ông nhớ rõ ngày trước cứ đến mùa hè là ông nội cháu lại đến thích đến đây hóng mát." Ông nội Du vừa bước vào đã không khỏi lên tiếng cảm thán.
Việt Khê cười, đứng dậy nói: "Ông nội cháu đã mất nhiều năm, lúc còn sống ông chừa từng kể cho cháu những chuyện này."
Cô chỉ ghế ngồi trong phòng, cười nói: "Mọi người ngồi xuống đi."
Người giúp việc mang nước trà và điểm tâm lên, ông nội Du thấy Việt Khê uống nước chứ không nói gì cả, dáng vẻ như vẫn đang tức giận, ông không khỏi than nhẹ trong lòng, chỉ có thể tự mình lên tiếng trước: "Việt Khê lần này nhà ông đến là muốn nhờ cháu xem bệnh lạ cho cháu gái ông, nhìn xem rốt cuộc nó bị cái gì."
Việt Khê ngước mắt, ánh mắt dời từ ông nội Du sang người mặc áo khoác đen kia, cô nói: "Xốc áo khoác lên đi, tôi nhìn xem."
Du Nguyệt nắm chặt áo khoác, hô hấp cũng dồn dập hơn, Việt Khê chú ý tới tay cô ta đang run nhè nhẹ, dường như việc kéo áo khoác xuống khiến cô ta cảm thấy vô cùng áp lực.
"Nguyệt Nguyệt..." Ông nội Du gọi một tiếc.
Du Nguyệt hồi thân, do dự kéo áo khoác trên người xuống, lúc này Việt Khê mới nhìn rõ mặt cô ta, sau đó cô không khỏi ai một tiếng.
Dưới mũ là một khuôn mặt vô cùng quái dị, trên mặt đầy lông tơ màu đỏ, khiến ai nhìn thấy cũng nghĩ đây không phải mặt người, mà là mặt hồ ly.
Nếu đã bị nhìn thấy thì cũng không cần che dấu nữa, Du Nguyệt bèn kéo hết xuống, bàn tay trắng nõn của cô ta đã hoàn toàn biến thành móng vuốt có lông, bộ lông màu đó còn hơi xù.
"Không chỉ mặt, tay chân của tôi... Gần như cả người đều biến thành như vậy." Du Nguyệt cắn môi, nước mắt lập tức rơi xuống.
Vốn dĩ cô ta là một cô gái rất xinh đẹp, bây giờ lại bị căn bệnh kỳ lạ này, đến ra đường cô ta cũng không dám ra.
Việt Khê đưa khăn tay cho cô ta, nói cô ta lau nước mắt, lại an ủi: "... Thật ra cũng khá đáng yêu, không phải bây giờ mọi người đều thích lông xù gì đó à? Cô không cần khổ sở."
Du Nguyệt: "..." Hoàn toàn không cảm thấy được an ủi.
"Thì ra là bị âm hồn của hồ ly tinh bám vào..." Tiếng nói vừa vang lên, Hàn Húc cũng tiến vào từ bên ngoài.
Thấy cậu vào, Du Gia vẫn luôn ngậm miệng không nói cũng không nhịn được lên tiếng: "Mày, là mày... A?"
Du Gia vừa cất lời đã phát hiện khác lạ, bà ta sờ miệng mình: "Tốt, tốt rồi?"
Hàn Húc đi đến ngồi xuống bên cạnh Việt Khê, thản nhiên nói: "Tôi đã nói rồi, sau hai mươi bốn giờ chú thuật sẽ được giải trừ, không nhiều một giây, cũng không ít một giây."
Mẹ Du cũng không nhịn được truy hỏi: "Vừa rồi cháu nói bị âm hồn hồ ly bám vào người, chuyện này là sao?"
Việt Khê à một tiếng, nói: "Ý là nói trong người cô ấy có âm hồn hồ ly. Cũng vì nguyên nhân này nên cơ thể cô ấy mới xuất hiện dấu hiệu của hồ ly, mặt, tay..."
Vừa nói, cô vừa chỉ tay và mặt của Du Nguyệt. Khuôn mặt lông xù và bàn tay móng vuốt kia là minh chứng tốt nhất.
"Vậy phải giải quyết thế nào?" Mẹ Du sốt ruột hỏi.
"Âm hồn của con hồ ly này tràn ngập oán khí và lệ khí, nó bám vào cơ thể cô Du, nếu không có gì xảy ra thì nó sẽ không rời khỏi cơ thể cô Du. Nói cách khác, chỉ cần bình ổn oán khí của con hồ ly này là nó sẽ tự động rời đi." Việt Khê hơi dừng lại, hơi nhíu mày: "Cháu có thể cưỡng chế ép nó ra khỏi cơ thể cô Du, nhưng như vậy sẽ tạo thành tổn thương nhất định lên cơ thể cô ấy. Cho nên, tốt nhất vẫn dùng cách đầu tiên."
Ông nội Du nói: "Nó bám lên người Nguyệt Nguyệt rồi, phải làm sao nó mới chịu rời đi?"
"Vấn đề này phải hỏi cô Du xem cô ấy chọc nó như thế nào... Hồ ly mang thù, đương nhiên là không chết không ngừng." Việt Khê nhìn Du Nguyệt, cười nói.
Du Nguyệt mờ mịt nói: "Tôi, tôi không biết, tôi chắc chắn chưa từng làm hại con hồ ly nào cả."
Mẹ Du cũng gật đầu: "Nguyệt Nguyệt nhà bác nhát gan, ngay cả con gà cũng không dám giết, sao có thể hại hồ ly được?"
Việt Khê lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, cô đến bên cạnh Du Nguyệt, vươn tay chạm vào giữa trán cô ta, sau đó nhìn thấy ảo ảnh một con hồ ly xuất hiện trên đầu cô ta. Con hồ ly kia có màu lông đỏ, đỏ như máu, cơ thể cứng đờ, nó tức giận trừng mắt nhìn những người ở đây, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.
"Mày lườm tao làm gì?"
Việt Khê búng nhẹ lên trán nó, con hồ ly kêu một tiếng rồi chui lại vào cơ thể Du Nguyệt, yêu lựng màu đỏ mơ hồ lượn lờ quang người cô ta, trên mặt Du Nguyệt lộ ra vẻ đau đớn, cô ta ngã xuống khỏi ghế, đau đớn kêu lên.
"Sao vậy, sao vậy, Nguyệt Nguyệt?" Người nhà họ Du vây lại.
Du Gia lớn tiếng quát: "Mày làm gì Nguyệt Nguyệt đấy?"
Việt Khê xoay người ngồi xuống ghế, nói: "Cô ấy không biết tại sao con hồ ly này lại bám lên người mình, tôi đương nhiên phải làm cho ấy nhìn thấy. Bây giờ cô ấy và con hồ ly kia có cùng cơ thể, rất dễ dàng chạm được vào trí nhớ của hồ ly."
"Ngao..." Hai tay Du Nguyệt run rẩy, cô ta nhìn tay mình, đôi mắt đần trở nên mơ hồ.
Trước mắt cô ta dần xuất hiện một cảnh tượng, có một con hồ ly màu đỏ rất to nói với cô ta (nó): "Con ngoan, con phải nhớ kỹ con người rất gian giảo, con không được tin tưởng bọn chúng!"
"Không được đến gần con người, để bọn chúng tự ra khỏi rừng!"
"Gào!"
"Bắt lấy nó, con hồ ly kia chạy đâu rồi, mau bắt lấy nó!"
Rất nhiều âm thanh hỗn tạp với nhau, sau đó là đau nhức truyền đến từ hai tay, loại đau đớn thấu tim gan này khiến Du Nguyệt đổ mồ hôi lạnh, cả người run rẩy không ngừng.
Cô ta mở to hai mắt, không biết nghĩ tới cái gì, Du Nguyệt lẩm bẩm: "... Hồ ly, màu đỏ..."
Mẹ Du đau lòng nhìn cô ta, nói: "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, con cảm thấy thế nào? Con có ổn không?"
Du Nguyệt run rẩy đứng lên khỏi mặt đất, cảm giác đau đớn vừa rồi khiến cô ta vẫn vô thức run lên.
"Hồ ly, con hồ ly kia, con nhớ rõ..." Du Nguyệt nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Năm nay lúc đầu xuân con và bạn bè đã đi chơi, sau đó bị lạc đường trong núi, là con hồ ly kia đưa bọn con ra khỏi núi."
Cô ta vẫn nhớ con hồ ly kia đẹp tới mức nào, đuôi to xõa tung, màu long đỏ như lửa, lúc nó chạy trong rừng nhìn không khác gì đốm lửa đỏ.
Cô ta nhớ rõ là bởi vì con hồ ly kia rất có linh tính, bọn họ bị lạc trong núi, nó đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, sau đó dẫn bọn họ ra khỏi rừng.
Lúc ấy các bạn đều nói con hồ ly này thật đẹp, màu lông đỏ kia quá lóa mắt, xinh đẹp đến mức có thể cướp đi ánh nhìn của tất cả mọi người.
Vừa rồi cô ta cảm nhận được sự đau đớn lột da đứt tay trên người con hồ ly này, đau đớn như bị kim đâm, đau đớn khi bị người lột da, làm cho cô ta không thể chịu được.
"Tôi không biết, tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Du Nguyệt lắc đầu.
Việt Khê híp mắt nhìn cô ta, hỏi: "Cô thật sự không biết à?"
Du Nguyệt lảng tránh ánh mắt của cô, lắc đầu nói: "Đúng vậy, tôi thật sự không biết."
Việt Khê gật đầu, đứng dậy nói: "Mọi người về đi, khi nào cô Du nghĩ thông suốt hãy quay lại."
Du Nguyệt sửng sốt, cô ta nói: "Cô Việt Khê..."
"Giả Hủ, tiễn khách!" Hàn Húc cao giọng nói.
"Mời các vị khách đi bên này!" Một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ, làm mấy người nhà họ Du hoảng sợ, Giả Hủ cười tỉm tỉm nhìn họ, mặt mày ông trắng bệch.
"Việt Khê!"
Ông nội Du còn định nói gì đó thì Hàn Húc đột nhiên xoay người phất tay với bọn họ, người nhà họ Du chỉ cảm thấy hoa mắt, đến khi họ hồi thần lại thì phát hiện mình đang đứng trước cửa nhà họ Việt. Mọi người lập tức ngơ ngạc nhìn nhau.
Việt Khê đi đến trước lan can, cô ngồi lên đó, với tay ném thức ăn cho cá vào hồ, bầy cá bơi lại đây, dáng vẻ vô cùng thích ý.
"Con hồ ly kia đúng là đáng tiếc, vô cùng có linh tính, nếu không chết thì tiếp tục ở trong tu luyện thêm vài năm nữa, nói không chừng lại có thể hóa hình người." Hàn Húc lắc đầu nói.
"Cậu cảm thấy lời cô Du kia là thật hay giả?"
"Có thể không phải cô ta giết hồ ly, nhưng cô ta chắc chắn biết gì đó, thậm chí còn từng tiếp xúc với thi thể con hồ ly... Chẳng qua nếu cô ta muốn giấu thì phải chịu tội là xứng đáng."
Việt Khê híp mắt, cô nhìn bầy cá đang đớp mồi trong hồ, lại nói: "Có đôi khi lòng người thật sự tàn nhẫn."
*
Nhà họ Du.
Ông nội Du trừng mắt nhìn Du Nguyệt, hỏi: "Rốt cuộc cháu đang giấu cái gì? Nói đi!"
Du Nguyệt mím môi bối rối, cô ta lắc đầu nói: "Không, không có, cháu không biết gì hết."
"Có phải con giết con hồ ly kia không? Hay là có liên quan đến cái chết của nó, nếu không sao nó đã chết cũng đi theo con?" Ba Du chất vấn.
"Không phải, con thật sự không giết nó, sao con có thể giết nó được?" Du Nguyệt vội vàng lắc đầu.
Ông nội Du nhìn cô ta, đột nhiên nhớ tới gì đó, ông nhíu mày nói: "Ông nhớ rồi, có một ngày cháu cầm một cái hộp về nhà, trong hộp là một đôi bao tay đỏ làm từ lông hồ ly. Có phải cái bao tay kia có liên quan đến con hồ ly này không?"
Hai mắt Du Nguyệt mở to, vẻ mặt trở nên kinh hoàng.
Nhìn dáng vẻ này của cô ta, sao ông nội Du có thể không biết, ông lạnh lùng nói: "Cái bao tay kia đâu? Cháu để đâu rồi, lấy ra đây cho ông!"
Du Nguyệt cắn môi, mẹ Du thấy cô ta như vậy thì tức giận nói: "Con muốn làm cái gì đây hả, bây giờ con bị con hồ ly kia bám vào người rồi mà còn muốn gạt ba mẹ. Chẳng lẽ con thật sự muốn bị hại chết thì mới biết chuyện nào nghiêm trọng thế nào à?"
Du Nguyệt vẫn đang do dự, ông nội Du đã nói với mẹ Du: "Đi đi, con đi vào phòng nó tìm đi, lấy cái bao tay kia xuống cho ba."
"Cháu, cháu đi lấy!" Du Nguyệt nói, sau đó xoay người lên tầng, vài phút sau, cô ta cầm một cái hộp xuống.
Cô ta đặt hộp lên bàn trà, đôi mắt hơi đỏ, nói: "Bao tay ở trong đây."
Lông hồ ly màu đỏ rực rỡ tươi sáng, đôi mắt mọi người không khỏi sáng lên khi nhìn thấy nó.
"Màu này, quả thật rất đẹp..." Du Gia cảm thán.
Vẻ mặt mẹ Du rất khó coi: "Màu này giống y hệt màu lông con hồ ly kia..."
Ông nội Du hỏi: "Ai tặng cái bao tay này cho cháu?"
Du Nguyệt quay mặt sang chỗ khác, một lúc lâu sau mới nói: "Là... Là Tống thắng."
Tống Thắng!
Người nhà họ Du nhìn nhau, bọn họ đều biết Tống Thắng là Du Nguyệt bạn trai, Du Nguyệt yêu thầm người ta tám năm, cuối cùng đến tận năm ngoái mới theo đuổi được người.
Ông nội Du hỏi: "Lần trước Tống Thắng cũng đi chơi xuân cùng cháu à?"
Du Nguyệt gật đầu.
"Nghiệp chướng mà..." Ông nội Du lắc đầu, nhắm mắt nói: "Các cháu lạc đường trong núi, con hồ ly kia hiện thân đưa các cháu ra ngoài, nó là ân nhân cứu mạng của các cháu, thế mà các cháu... Nếu biết cứu các cháu sẽ có kết cục như vậy, còn không bằng không cứu. Đáng thương con hồ ly kia, một con súc sinh cũng có lòng thiện, vậy mà mấy đứa, không bằng cả cầm thú!"
Nói xong, ông nội Du đứng dậy phất tay rời đi.
Mẹ Du vội kéo lại: "Ba, vậy Nguyệt Nguyệt..."
"Nó bị thế này là xứng đáng!" Ông nội Du bỏ lại những lời này rồi lập tức rời đi.
Du Nguyệt che mặt khóc, cô ta lôi kéo tay mẹ, nói: "Mẹ, con thật sự không biết cái bao tay này làm từ lông hồ ly. Nếu con biết thì con nhất định sẽ không nhận."
"... Bây giờ phải làm sao đây? Việt Khê bên kia rõ ràng rất tức giận vì con che giấu không nói, bệnh này của con phải tìm ai giả quyết?" Mẹ Dù sầu vô cùng.
Ba Du nhíu mày: "Con gọi điện hỏi Tống Thắng xem rốt cuộc thế nào mà lại có hai cái bao tay này để đưa cho con. Nếu tất cả chuyện này là do Tống Thắng làm, con hồ ly kia đã bám lấy con rồi, sao có thể bỏ qua cho nó được?"
Du Nguyệt gật đầu, cô ta lấy điện thoại gọi cho Tống Thắng, sau đó vẻ mặt cô ta trở nên rất khó coi, cô ta nói với mấy người mẹ Du: "Tống Thắng, Tống Thắng xảy ra chuyện rồi, anh ấy đang ở phòng cấp cứu!"
Mấy người ba Du lập tức sững người.
Trong bệnh viện, mấy người ba Du đến nơi mới biết Tống Thắng xảy ra chuyện gì, đối phương bị dập nát cả người, nhưng không biết vì sao lại vẫn bám lấy một hơi không chết hẳn.
"Bác sĩ nói có vật nặng nghiền áp qua người thằng bé, khiến xương cốt cả người nó bị dập nát." Mẹ Tống bụm mặt khóc, đôi mắt sưng tấy.
Ba Du nhíu mày hỏi: "Sao Tống Thắng lại gặp chuyện này được?"
"Không biết, nó ở nhà suốt, lúc người giúp việc phát hiện thì nó đã như vậy rồi..."
Du Nguyệt nắm chặt áo khoác trên người, cô ta quay đầu nhì về phía phòng bệnh nguy kịch, dụng cụ y tế lạnh như băng, trong giây lát, dường như cô ta nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực đứng ở trong đó.
"Á!"
Du Nguyệt bị dọa sợ, cô ta bước mạnh lùi về phía sau.
"Sao vậy con?" Mẹ Du quan tâm hỏi.
Du Nguyệt lắc đầu, cô ta nhìn chằm chằm phòng bệnh, nhìn thấy con hồ ly to lớn kia nhìn về phía mình sau đó biến mất khỏi phòng bệnh, lúc này mới thở mạnh ra một hơi.
"Không, con không sao..." Cơ thể run rẩy không thể khống chế, Du Nguyệt vươn tay nắm chặt tay mẹ Du, vội vàng nói: "Mẹ, chúng ta đi tìm Việt Khê đi, chỉ có Việt Khê mới có thể cứu Tống Thắng được."
Mẹ Du do dự nói: "Nhưng mà Việt Khê..."
Bên kia, ba Tống nghe được lời của hai người thì lập tức tiến đến hỏi: "Cô Việt trong lời hai người là ai? Vì sao chỉ có cô Việt mới cứu được Tống Thắng? Còn nữa, Nguyệt Nguyệt, cháu bị sao vậy?"
Mẹ Du do dự, ba Du lại lên tiếng: "Để tôi nói đi..."
Phải cứu Tống Thắng, sớm hay muộn nhà họ Tống cũng biết chuyện này.
"... Các người nói, Tống Thắng nhà tôi bị biến thành thế này là vì quỷ hồn của con hồ ly kia quấy phá?" Ba Tống nhíu mày hỏi, vẻ mặt có vài phần không tin tưởng. Dù là ai thì nghe chuyện như vậy cũng sẽ nghi ngờ.
Ba Du nói: "Đúng vậy, anh có thể không tin nhưng đây là sự thật, chúng tôi lừa anh chị cũng không có lợi gì."
"Cô Việt kia ở đâu? Tôi đi tìm cô ấy ngay!" Mẹ Tống không quan tâm là thật hay giả, bà ta chỉ biết người tên Việt Khê này có thể cứu con mình, bà ta hận không thể kéo người đến đây ngay lập tức.
Ba Tống nhíu mày quay đầu nhìn thoáng qua Tống Thắng trong phòng bệnh.
Tình huống bây giờ chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống, hy vọng cô Việt kia là thật sự có năng lực. Nếu là giang hồ bịp bợp thì đừng trách ông ta không khách khí.
*
Không đợi đến ngày thứ hai, người nhà họ Du đã lại tìm tới cửa, đi theo họ còn có ba Tống, mẹ Tống ở lại bệnh viện chăm sóc Tống Thắng, tuy rằng hiện tại phòng bệnh nặng căn bản không cho người ngoài tiến vào.
"Buổi chiều cô chủ chúng tôi phải đi học, bây giờ không có ở nhà, mời mọi người đến tối lại quay lại." Thường Thanh đứng ở cửa nói.
Gì? Buổi chiều có tiết?
Mấy người mẹ Du dại ra, thật sự là khí thế của Việt Khê quá trầm ổn, làm cho người ta bỏ qua tuổi tác của cô, bây giờ bọn họ mới nhớ ra Việt Khê cũng chỉ mới mười tám tuổi.
"Vậy khi nào cô Việt mới tan học?" Ba Tống hỏi.
Thường Thanh nhìn đồng hồ: "Khoản sáu giờ gì đó."
Ba Tống hơi sốt ruột, hiện tại con trai ông ta đang nằm trên giường bệnh, ông ta căn bản không chờ được, cho nên ông ta hỏi tiếp: "Vậy cô Việt học ở trường nào, bây giờ tôi đi tìm cô ấy."
"Cô chủ nói, nếu mọi người đến đây rồi thì đừng rời đi, nếu không sẽ gặp nạn đổ máu!" Thường Thanh vẫn nhớ rõ lời dặn của Việt Khê trước khi đi học, bèn nói với bọn họ.
Mấy người ba Du nhìn nhau.
Ba Tống không tính, nói: "Tôi thật sự không chờ được."
Thường Thanh nói: "Cô chủ của chúng tôi liệu sự như thần, mấy người tốt nhất nên nghe lời cô ấy nói... Cô chủ học ngành Lịch sử ở đại học Thanh Đồng."
Nhận được đáp án, mấy người ba Tống không dám chậm trễ mà vội vàng đi đến đại học Thanh Đồng luôn.
Ở phía sau, Thường Thanh bĩu môi nói: "Đã nói cô chủ của chúng tôi liệu sự như thần rồi, tôi còn chưa từng lấy ai vội đi chết như vậy."
Tuy nhiên cô đã nhắc nhở rồi, bọn họ muốn tin hay không thì tùy.
Rời khỏi nhà họ Việt, không hiểu sao Du Nguyệt lại cảm thấy hơi hoảng hốt, cô ta ấn ngực mình, nói: "Mẹ, trong lòng con cứ thấy không yên, cảm giác sẽ có chuyện không may xảy ra."
Mẹ Du lo lắng nhìn cô ta: "Có phải con hồ ly trong cơ thể lại làm gì không?"
"Cô Việt nói chúng ta không nên rời đi, hay là chúng ta quay về đi, chờ ở đó cũng được mà." Du Nguyệt nói.
Ba Tống lắc đầu: "Bây giờ mạng của Tống Thắng như chỉ mành treo chuông, nó không chờ được."
Du Nguyệt đang định nói tiếp thì trong tầm mắt cô ta chợt xuất hiện một bóng dáng màu đỏ, cô ta ngẩng đầu nhìn, đôi mắt lập tức trừng to.
"... Quay về, mau quay về!" Cô ta thé to, bởi vì khủng hoảng nên tiếng nói trở nên bén nhọn.
Ở phía trước bọn họ, một con hồ ly to lớn màu đỏ đứng nó, cơ thể nó vô cùng to lớn, kích thước gần bằng tòa nhà hai tầng. Lúc này, hồ ly đang nhìn bọn họ với đôi mắt đỏ tươi như máu.
"Gào!"
Hồ ly ngửa cổ rống lên một tiếng, sau đó nó vung một chân về phía mấy người này.
Biểu cảm trên mặt ba Tống đã hoàn toàn thanh đổi, cảnh tượng này đã hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của ông ta, ông ta ngây ra như phỗng, chẳng qua cũng may ông ta kịp thời tránh được khi bàn chân hồ ly đập đến. Nói cách khác, nếu bị cái chân này đánh trúng, ông ta không chết cũng mất nửa mạng.
Cái xe đang mở toang cửa của bọn họ bị hồ ly đánh bay, xoay hai vòng trên không trung rồi đập vào tường, lập tức tan nát không còn hình dáng.
Hồ ly gầm rú, hai mắt đỏ tươi, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ, nó giơ móng vuốt lên muốn đánh tiếp.
"Tu hành hơn trăm năm, chỉ thiếu một bước nữa là có thể hóa hình người. Nếu mày giết những người này sẽ là vạn kiếp bất phục, đáng giá sao?"
Một giọng nói vang lên, mấy người ba Tống thảm hại ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên đang híp mắt nhìn họ, cậu nụ cười ôn hòa: "Đã nhắc các người không nên rời đi, sao lại không nghe lời như vậy nhỉ?"
Như vậy, chết cũng là xứng đáng!