Lễ tái sinh được coi như một trong ba ngày trọng đại nhất của đế quốc, ngày lễ tưởng niệm đến sự hi sinh của hoàng đế đầu tiên khi ngài đã hiến tế sinh mạng của mình để chấm dứt sự diệt vong. Cái chết của ngài đổi đã đổi lấy sự hồi sinh của đại lục, cũng bởi vậy nên mới đây được gọi là ngày tái sinh của mọi loài.
Một bữa tiệc lớn sẽ được tổ chức tại lâu đài trắng, mọi người đều bận đến tối mắt tối mũi chẳng riêng gì nàng.
Cả ngày hôm nay Rosie bị ngài quản gia và các nữ hầu chôn vùi trong đống váy áo, giày dép hoa lệ từ ngay buổi sáng sớm. Nàng giống như một con búp bê vải bị họ xoay qua xoay chỉ để chọn ra một diện mạo đẹp đẽ nhất.
Lần đầu tiên trong lễ hội tái sinh ngài công tước xuất hiện cùng với bạn nhảy trước các quý tộc. Họ sẽ không để cho bất kỳ điều gì sai sót có thể xảy ra khiến chủ nhân xấu mặt trước khi xuất hiện cùng nàng.
“Tôi… thực sự… nhất định… phải đi đến đó sao ngài công tước?”
Chiếc áo corset mỗi lúc càng siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng khiến Rosie muốn ná thở. Làm phụ nữ cổ đại khổ chết mất, cái thứ quỷ này thì đẹp cái nông nỗi gì chứ mà đám phụ nữ đó lại biết hành hạ nhau như vậy.
Maximilian vậy mà còn dám thong thả đứng dựa ở cửa ngắm nhìn dung mạo đau khổ đến vặn vẹo của nàng. Rosie tức muốn ói máu mà chẳng thể làm gì nổi bản mặt đẹp trai đó được. Sẽ thật là tội lỗi nếu nàng để ngài công tước xuất hiện trên bữa tiệc với một con mắt thâm như gấu trúc.
Ngài Duncan nhất định sẽ không buông tha cho mụ phù thủy tóc đỏ là nàng mất!
“Rosie, những gì cô nghĩ đều đang hiện ra hết trên mặt đó.”
Maximilian diễu cợt đi về phía Rosie rồi nhận lấy dây kéo từ tay hai nữ hầu trước đó còn đang ra sức siết chặt chiếc Corset cho nàng.
"Ngài... ngài định làm gì vậy?" Tên khốn này muốn báo thù bằng cắt siết chết nàng hay sao?
Rosie vùng vẫy muốn bỏ chạy, trên đời này nào có ai biến thái đến độ ngài ta chứ. Cứ như thể lần nào Maximilian cũng đi guốc trong bụng nàng vậy.
Cho dù có đọc được suy nghĩ của nàng thì sao chứ! Rosie trong lòng không ngừng chửi rủa Maximilian một cách thậm tệ.
Cái thứ đồ nam chính nhỏ nhen, nàng bán thảm như vậy là bởi vì ai chứ, nhường nhịn một chút cũng không được, cái đồ nam thẳng đáng ghét...
“Đứng im!” Ngài công tước lạnh lùng bất ngờ quát lớn, lực tay cũng trở nên mạnh hơn và kéo nàng đổ thẳng vào lòng mình.
Đám người hầu đỏ mặt cho rằng công tước và tiểu thư muốn làm chuyện âu yếm liền vội vã lui ra mặc cho sự cầu cứu của Rosie.
"Này... này, đừng đi mà." Làm ơn hãy sống trong sáng một chút và quan tâm đến sinh mạng của nàng được không!
“Như vậy là đủ rồi, còn siết nữa là tôi sẽ ngất ra đây mất ngài công tước…” Rosie nghẹt thở không dám đối đầu với kẻ hung dữ như sói kia liền dâng dâng đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Nhưng công tước chỉ cảm nhận được rằng nàng ta đang cố cảnh cáo mình nếu còn muốn nàng bình an đi đến bữa tiệc cùng, tốt nhất nên dừng tay lại đi.
Maximilian mặc kệ nàng muốn làm gì kéo Rosie đứng thẳng dậy, anh chỉnh một chút độ dài ngắn của những sợi dây trên áo rồi dứt khoát kéo mạnh.
“…” Rosie như chết lặng.
“Bữa tiệc này không phải một trò đùa đâu Rosie, không có sự cho phép của ta thì đừng làm ra bất kỳ hành động quá phận nào cả.” Sau khi nói lên lời cảnh cáo của mình với cô, Maximilian không muốn nghe thêm bất kỳ lời càm ràm nào nữa liền đi thẳng ra bên ngoài.
Nàng vô cùng kinh ngạc sờ đến vòng eo được thít đến thon gọn hoàn hảo nhẹ nhàng thở một hơi. Tay nghề của nam chính không ngờ lại đỉnh cao như vậy. Rosie muốn hỏi một chút bí quyết nhưng có lẽ nàng nên ngâm miệng và không để ngài công tước tức giận đến lần hai nếu còn muốn được hít thở trên đời này.
…
Cánh cửa lớn của sảnh tiệc được mở rộng, một tiếng hô lớn bất ngờ vang lên thu hút mọi sự chú ý của những quý tộc đến tham dự.
“Người bảo hộ vĩ đại của Ashton, Công tước Maximilian De Griffith đã tới!!”
Công tước Maximilian xuất hiện trước tất cả mọi người với phong thái không khác nào một hoàng đế của một phương. Nhưng những điều đó lại không thể khiến bọn họ kinh ngạc bằng việc có một nữ nhân vô cùng xinh đẹp xuất hiện bên cạnh ngài ta vào bữa tiệc tối hôm nay.
Tất cả mọi người đều cúi đầu trước sự xuất hiện của lãnh chúa. Rosie cũng lần đầu được cảm nhận mức độ hào nhoáng của quý tộc thực thụ là như thế nào.
Hình ảnh cây bạch dương dường như xuất hiện trong mọi ngóc ngách của lâu đài trắng, loài cây tượng trưng cho tấm lòng cao thượng của vị thần Hyros, tình yêu cao cả của người đối với thần dân của mình. Ngay cả trên trang phục của ngài công tước cũng dùng hoa văn và màu sắc của bạch dương làm chủ đạo. Là bạn nhảy duy nhất của ngài trong đêm này Rosie cũng không khiến bản thân mình lu mờ khi xuất hiện với một chiếc váy cúp ngực bồng bềnh màu xanh nhạt với điểm nhấn là bộ trang sức được chế tác từ những viên ngọc lục bảo đẹp đẽ như đôi mắt của nàng.
Rosie khá tự tin trước hình ảnh hoàn mỹ đến vô thực này của bản thân. Tuy ban đầu có chút run sợ trước việc phải xuất hiện trước mặt quá nhiều người như vậy, xong cũng không thể làm giảm bớt sự tự tin vốn có về nhan sắc của nữ phụ.
Những lời thì thầm bàn tán nổi nên chỉ ngay sau sự xuất hiện của bọn họ. Maximilian dắt tay nàng đi thẳng một mạch tới vị trí cao nhất, bỏ mặc cho những cái cúi đầu của những quý tộc tộc ở đây
Không ngờ vào chính lúc này Rosie lại nghe được rõ những lời bàn tán của đám quý tộc đó…
“Năm nay cũng không phải là công nương Selina cũng không xuất hiện. Ngài công tước rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì như vậy chứ!”
“Ngài ta đã giết chết cố công tước và ngồi lên vị trí này một cách ngang nhiên. Rõ ràng chủ nhân duy nhất của lâu đài này chỉ có một mình công nương Selina. Một kẻ chỉ là con nuôi như ngài ta lại có thể sống huênh hoang như vậy. Cô nương cũng thật đáng thương mà.”
“Không biết vị tiêu thư xinh đẹp bên ngài công tước là ai, liệu nàng ta có biết cái kẻ mặt người dạ thú bên cạnh mình chỉ là một con sói mắt trắng liệu có còn dám lại gần không nữa…”
Không phải những lời lẽ ca tụng tài năng và vẻ ngoài của nam chính như bao cốt truyện khác. Những âm thanh mà nàng nghe được và lúc này chỉ là lời mắng chửi thậm tệ của đám người mang danh quý tộc kia không ngừng thì thào bàn tán ngay khi đang cúi chào vị công tước đáng kính của Ashton.
Rosie sửng sốt nhìn dáng vẻ giả tạo của họ rồi lại nhìn đến bộ mặt vô cảm lạnh như băng của nam chính.
Maximilian chắc chắn đã nghe thấy! Nàng có thể dễ dàng nghe thấy được như vậy không ý nào ngài ta lại không thể.
Công tước rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì mà lại có thể để họ thốt lên những lời lẽ quá đáng đó. Người đã dùng xương máu mình để bảo vệ mảnh đất chẳng phải ruột thịt này, bảo vệ họ khỏi sự xâm lược và cướp bóc.
Đáng lẽ ra Maximilian không đáng phải nhận những lời buộc tội vô lý đó một cách bình thản như vậy.
"Miễn lễ!"