Đêm hôm qua.
Sau khi ngài công tước cao quý phát hiện ra việc nàng dám để bản thân mình ăn thức ăn dành cho gia súc của lâu đài.
"..." Rosie ngơ người một lúc không thể đáp lại ngài ta.
Lúc này nàng mới chợt nhớ ra được những điều từng học trong sách lịch sử Châu Âu. Trước thế kỷ 16, việc sử dụng khoai tây làm thức ăn ở các nước Châu Âu không hề phổ biến. Thậm chí chỉ vì khoai tây không xuất hiện trong Kinh Thánh cho nên bị Giáo hội Công giáo cho rằng Chúa không muốn con người ăn khoai tây. Cách sinh sôi và phát triển khác lạ của nó khiến loài cây này từng bị gọi là "táo quỷ", những quả táo nhăn nhúm sinh sôi trong lòng đất.
Bởi vậy Maximilian mới cảm thấy kỳ quái sao?
Rosie nhanh chóng bình thường trở lại và chỉ cảm thấy thật đáng tiếc khi họ không thể biết được vị ngon của khoai tây sớm hơn.
“Ở đây mọi người đều không ăn khoai tây sao? Vì sao lại như vậy chứ?”
“Chúng sinh trưởng dễ và bảo quản được rất lâu. Như ngài thấy, những món ăn được làm từ khoai tây rất ngon và mang lại cảm giác no nhanh. Ngài không cảm thấy khoai tây sẽ có thể thay thế được nguồn lương thực chính khi xảy ra mất mùa hoặc nạn đói sao.”
Maximilian không ngờ cô nàng này lại có nhiều ý tưởng quái gở đến như vậy. Có lẽ quãng thời gian sống một mình quá lâu trong rừng đã khiến Rosie cảm thấy loài cây quả nào cũng có thể ăn được cả.
“Chưa một ai từng ăn thử chúng cả Rosie, nào biết được loại thức ăn này có an toàn hay không chứ?”
“Chẳng phải tôi đang chứng thực cho ngài đây sao, khoai tây thực sự có thể ăn được.”
Nàng nào dám để bản thân phải gánh cái tội lừa quý tộc ăn thức ăn của lợn được chứ. Vả lại bọn họ không nên phí phạm thức ăn như vậy khi Ashton là một nơi thực sự khan hiếm lương thực, sự lạnh giá của nơi này rất khó để những cây lương thực chính như lúa mì có thể sống được.
Rosie vì ngài ta suy nghĩ nhiều đến thế, nhưng không ngờ Maximilian lại không hề hiểu cho lòng tốt của nàng:
“Rosie cô là một phù thủy hay sao?”
Câu hỏi bất ngờ của công tước dọa cho nàng phải phun hết toàn bộ số súp trong miệng ra.
Ôi chúa tôi!
Sao đi một vòng cuối cùng lại kết luận nàng là phù thủy chứ?
“Không! Tại sao chuyện ăn một loại củ quả lại khiến tôi trở thành phù thủy như vậy chứ đại công tước.” Rosie tức giận phản bác.
Hành động hấp tấp của Rosie Gemma chỉ khiến công tước cảm thấy nàng có tật giật mình. Nhưng Maximilian cũng không muốn dồn cô ta vào bước đường cùng vì sợ Rosie vì nhất thời hoảng sợ sẽ chạy trốn mất.
Maximilian nhìn Rosie rồi lại nhìn đến Đen Bẩn ngồi bên cạnh nàng bằng một ánh mắt khó hiểu, anh lên tiếng đề nghị:
“Chúng ta làm một giao dịch được không Rosie Gemma...”
“Ta biết cô muốn đi theo ta ra khỏi cánh rừng đó là có mục đích riêng của mình. Chỉ cần cô nói cho ta biết vị trí của người ta đang tìm kiếm, Maximilian De Griffith ta sẽ giúp cô thực hiện hết tất cả những nguyện vọng cô mong muốn.”
Một lời đề nghị hấp dẫn để nàng có thể dễ dàng hoàn thành những nhiệm vụ của hệ thống nếu có sự hợp tác của nam chính. Nhưng Rosie lại chẳng thể cảm thấy vui vẻ thoải mái một chút nào khi nhận được lời đề nghị này.
Bởi vì đã xem trước cốt truyện, nàng biết người mà nam chính muốn tìm là ai. Rosie cũng thật lòng muốn giúp đỡ nam chính có thể tìm thấy cựu hoàng hậu Elizabeth nhưng khổ nỗi bản thân nàng làm sao có được khả năng tuyệt vời đó.
Nếu có thể lựa chọn, Rosie nàng rất muốn xuyên không vào thân thể của một nữ phù thủy có phép thuật tài năng chứ không phải một thiếu nữ bình thường thấp kém hết lần này đến lần khác bị ngài ta đe dọa nghi ngờ như vậy.
“Ngài thực sự khiến tôi cảm thấy khó hiểu đấy thưa công tước. Nếu nghi ngờ tôi đến vậy ngài có thể tống tôi đến nhà thờ để kiểm tra nếu muốn.”
Các tu sĩ của nhà thờ có thể phát hiện ra được ma thuật hắc ám, nàng không tin họ không thể chứng minh rằng Rosie không phải là phù thủy.
Maximilian cũng cảm thấy Rosie không phải là đang thách thức mình mà đang nói thật, dường như cô không hề sợ hãi việc bản thân bị phát hiện ra bí mật nào đó.
Chẳng nhẽ là anh đã đoán nhầm, rằng cô ta thực sự không phải một phù thủy như mình đã nghĩ. Rosie Gemma rất kỳ lạ, mọi việc liên quan đến cô nàng đều khiến Maximilian cảm thấy không bình thường một cách khó hiểu.
“Người đó rất quan trọng với ta Rosie. Cô đã mất đi cả ba và mẹ nên chắc chắn sẽ hiểu được nỗi đau đó. Nếu có thể còn cơ hội được gặp lại họ, cô sẽ giống như ta thôi Rosie Gemma.”
Công tước biết nàng là một người khá cứng cỏi nhưng lại sở hữu một trái tim dễ mềm lòng trước người yếu thế. Maximilian rất hy vọng nàng có thể buông bỏ phòng bị và coi mình như là một người yếu thế cần được giúp đỡ. Anh chẳng còn lại gì ngoài mẹ, Maximilian chỉ có một hy vọng duy nhất là có thể tìm được và bảo vệ mẹ của mình mà thôi.
Rosie ngạc nhiên quay lại nhìn nam chính, đôi mắt xanh của anh lại chỉ nhìn vào ánh lửa đang cháy rực trong lò sửa một cách trầm trầm lặng. Bí mật về thân thế của nam chính luôn được anh ta giấu kín với gần như tất cả mọi người. Công tước rất khó lòng để tin tưởng một người, nàng không hề nghĩ nam chính có thể tiết lộ với mình nhiều đến vậy. Sự mơ hồ khiến Rosie chẳng thể nào xác định nổi đó là tin tưởng hay chỉ là vô tình.
Nhưng công tước đã nói đúng một điều! Ngay chính nàng cũng không thể chấp nhận được nỗi đau chia cắt với người thân của mình. Những điều nàng đang làm cũng chẳng phải vì muốn trở về thế giới có ba và mẹ hay sao.
Có lẽ nàng có thể nhờ hệ thống giúp đỡ Maximilian một chút.
…
Sáng hôm sau, ngay sau khi được ngài công tước đích thân hộ tống về phòng, Rosie liền vội vã chạy đi tìm hệ thống biểu đạt lòng tốt bụng muốn giúp đỡ nam chính của mình.
Đen Bẩn chỉ nhìn nàng một lúc lâu mà không chịu nói gì. Kể từ những ngày đầu tiên được hợp tác với ký chủ mới này, hệ thống nhận thấy được rằng Rosie Gemma không hề phù hợp để trở thành vai phản diện một chút nào. Cô nàng này quá mức chính trực và dễ mềm lòng, tuy có đôi chút điên khùng cùng khôn vặt nhưng những điều đó cũng không đủ khiến cô trở thành một nữ phụ phản diện thực thụ.
Có lẽ sẽ đây sẽ là một chặng đường vô cùng vất vả để nó có thể cùng ký chủ đi đến đích cuối.
“Rosie Gemma, tuy điều cô muốn tôi làm không hề phạm luật nhưng cô giám chắc mọi thứ sẽ không thay đổi nếu Maximilian biết được cái chết của mẹ mình chứ.” Hệ thống thở dài nói với nàng.
Nếu theo đúng như cốt truyện Maximilian sẽ không bao giờ tìm thấy mẹ mình cả, nhưng điều mà Rosie không ngờ tới nhất rằng bà đã chết. Nàng sững người khi nghe hệ thống nhắc đến điều này, nam chính căn bản chẳng còn bất kỳ cơ hội nào được gặp mẹ của anh nữa. Thậm chí còn không hề biết được bà đã chết như thế nào và ở đâu. Như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không?
“Đừng xen vào mọi thứ Rosie, cô đang dần mềm lòng trước nam chính. Liệu cô có dám chắc rằng mình sẽ không có một ngày nảy sinh tình cảm với anh ta. Cô sẽ phải chết một cách đau đớn đấy Rosie, Maximilian đã được mặc định chỉ dành tình yêu của mình cho nữ chính. Cô sẽ đau khổ và không thể thoát khỏi thế giới này.”
Hệ thống đem toàn bộ kinh nghiệm của mình mà khuyên giải nàng, nó đã đến quá nhiều thế giới và gặp qua nhiều ký chủ khác nhau nên vô cùng biết rõ. Thân phận nữ phụ vốn dĩ chẳng ai có thể tìm thấy một kết cục tốt đẹp cho mình cả.
“Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra với tôi đâu Đen Bẩn… Tôi sẽ không yêu nam chính và sẽ trở về nơi thuộc về mình. Tôi sẽ không bao giờ hỏi ngài về những chuyện như hôm nay nữa.”
Rosie tuy cảm thấy lời khuyên của hệ thống có chút thái quá, nhưng nàng cũng sẽ đồng ý với điều kiện của nó.
Không phải vì sợ hãi bản thân sẽ nảy sinh tình cảm với nam chính, nàng chỉ sợ bản thân sẽ một lần nữa phải đối diện với cái chết mà thôi. Xét cho cùng cuộc sống này vẫn còn nhiều thứ khiến Rosie cảm thấy lưu luyến.
Vậy cho nên nàng tuyệt đối sẽ không yêu Maximilian dù có bất kỳ điều gì xảy ra đi chăng nữa.