Nửa đêm.
Dãy hành lang trải dài không một bóng người. Dưới ánh đèn mập mờ của lâu đài trắng, bỗng xuất hiện một thiếu nữ đầu tóc tóc rũ rượi mặc trên mình chiếc váy ngủ trắng đầy u ám.
Cơn gió lạnh thổi qua cũng những âm thanh phát ra đầy kì quái trong màn đêm tĩnh lặng.
Rosie Gemma xuất hiện với bộ dạng chẳng khác nào bóng ma của lâu đài!
Ôm chiếc bụng đói meo đang không ngừng biểu tình của mình, tới giờ phút này nàng mới nhận ra mình không hề biết nhà bếp ở đâu. Và còn tồi tệ hơn nữa là tất cả mọi người đều đã đi nghỉ, không một hy vọng tươi sáng nào có thể cứu vớt chiếc bụng đói của nàng và hệ thống vào lúc nửa đêm.
Rosie đã nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Theo một chiều hướng tích cực nào đó thì việc cố nhịn đến sáng thì thể nào cũng sẽ được ăn khả thi hơn việc đi tìm nhà bếp trong bé nhỏ trong cái lâu đài bự tổ chảng này. Nhưng Đen Bẩn lại sớm nhắc nhở rằng, Rosie nàng căn bản sẽ chẳng thể ngủ nổi nếu phải ôm chiếc bụng đói và nó cũng vậy.
Chuỗi ngày được sống đầy đủ tiện nghi khiến một cô nàng hiện đại ưa thích lười biếng như nàng khó lòng để chịu khổ.
Một thế giới tồn tại thánh thần và phù thủy, nơi có thể hồi sinh sự sống và gieo giắc cái chết chỉ với những phép thuật kỳ lạ lại chẳng thể biến ra một chiếc tủ lạnh đầy ắp đồ ăn nhanh thì quả là một bi kịch. Cơn đói đã khiến cô nàng với linh hồn đã hai mươi bảy tuổi như Rosie có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy.
Cuối cùng Rosie Gemma cũng phải bước từng bước chân run rẩy của mình trên hành trình giải cứu chiếc bụng đói.
...
Dãy hành lang trải dài cùng những cánh cửa nối tiếp nhau hệt như một mê cung không lối thoát, những người có thể nhớ được toàn bộ lối đi của lâu đài này khiến nàng cảm thấy khâm phục. Thật khó khăn để Rosie có thể bước chân xuống tầng một, nơi sinh hoạt tập trung lớn nhất trong lâu đài này.
Ở đây có sân huấn luyện lớn, trang trại ngựa, khu sinh hoạt tập thể và nhà ăn của các hiệp sĩ. Chắc hẳn nàng sẽ tìm được một nhà bếp nào đó ở dưới này.
Đừng hỏi vì sao Rosie có thể biết được những điều này dù ngày mai quản gia Baron mới dẫn nàng đi thăm lâu đài. Tất cả đều là nhờ ơn hiệp sĩ Duncan thích lo chuyện bao đồng. Bởi vì ghen ghét với nàng mà ngài ta luôn cố gắng làm thân với Alan.
Trước khi về lâu đài, Duncan đã vô cùng hứng khởi giới thiệu nơi ở mới của thằng bé với giọng điệu của người đi trước dù bị bơ đẹp không biết bao lần. Alan lạnh lùng chỉ biết đến người chị gái là nàng nên luôn thành thật từ đầu đến cuối.
Nghĩ đến bao nhiêu công sức chia rẽ nội bộ của Duncan đổ sông đổ bể lại còn được lợi cho nàng, Rosie dù chán ghét cũng phải dành một phút thương cảm cho cái kẻ luôn gọi mình là phù thủy kia.
Nàng cũng phải thầm cảm ơn vì Baron đã sắp xếp cho mình ở một nơi không quá cao trong lâu đài như công tước. Rosie tin chắc mình sẽ ngất nếu phải đi lên đi xuống từng dãy cầu thang trước khi tìm được phòng bếp.
Cơn gió lạnh bất ngờ ập đến khiến nàng nhận ra mình đã đi ra cả phía ngoài lâu đài. Ashton là nơi lạnh giá quanh năm, trong lâu đài luôn ấm áp nhờ hệ thống làm sửa khiến Rosie quên mất mình đang ở một nơi xứng đáng được gọi là bắc cực thứ hai của trái đất.
Nghĩ đến chiếc váy ngủ mỏng manh trên người mình khó lòng có thể chịu đựng được cái nhiệt độ có thể sát thương người khác của Ashton. Nàng muốn trở vào trước khi bị đóng băng thành bức tượng thiếu nữ.
…
Đã gần hai giờ sáng nhưng Maximilian vẫn trằn trọc không thể ngủ được.
Bởi vì lần điều tra thất bại này khiến sự thù hận trong anh lại càng một lớn. Mỗi lần nhắm mắt lại trong đầu ngài công tước lại chỉ hiện lên những cảnh tượng mẹ và hắn bị đám người của hoàng đế truy sát tàn nhẫn thời còn thơ bé.
Dù đã cố gắng vùi đầu vào công việc để không đầu óc bị ảnh hưởng bởi chúng, nhưng sẽ phải mất một khoảng thời gian dài để công tước có thể lãng quên đi những ký ức khó chịu đó.
Công tước đã lựa còn cách giải tỏa căng thẳng của mình bằng tìm đến sân huấn luyện vào lúc nửa đêm.
Một mình ngài luyện kiếm dưới thời tiết lạnh giá, dùng cách vận động mạnh để trút bỏ cơn khó chịu trong lòng. Maximilian cứ vậy đánh người gỗ đến gần một tiếng đồng hồ.
Nhưng dưới mắt của Rosie đang núp sau một cột gỗ gần đó, nàng chỉ cảm thấy nam chính máu lạnh đang tập chém bay đầu người người khác mà thôi. Tính ra nàng đã đếm được mười mấy chiếc đầu gỗ lăn lóc trên đất rồi đấy. Đúng là không gì có thể ngăn nổi đam mê chém giết của Maximilian ngoài nữ chính, Rosie nghĩ mình cũng nên an phận thủ thường thì tốt hơn. Chí ít thì trước khi nàng bị nam chính chém bay đầu vì nửa đêm rồi còn léng phéng ở đây.
Luyện tập cho đến lúc quần áo đều bị thấm đẫm bởi vì mồ hôi Maximilian mới chịu dừng tay. Tâm trạng của ngài công tước lúc này cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, cảm giác chết chóc không còn bao trùm một cách nặng nề trong lòng. Anh đang quyết định trở về phòng lại phát hiện ra một con chuột nhắt đang lởn vởn trong địa phận của mình như đang muốn trộm cắp thứ gì đó.
Nghĩ một hồi đôi môi mỏng của ngài công tước liền nở một nụ cười quái đản, hôm nay anh nổi hứng muốn làm chú "mèo" gian ác một lần.
…
Rosie Gemma vốn dĩ đi tìm nhà bếp, cuối cùng lại bám trụ ở một góc trong sân huấn luyện mặc cho những lời ai oán mắng chửi của hệ thống.
Nàng phát hiện ra Maximilian không ngủ lại mò ra sân huấn luyện vào ban đêm, còn ăn mặc mỏng manh quyến rũ như vậy chứ. Đúng là đủ hấp dẫn để nàng quên đi sự hành hạ của cơn đói mà.
Hệ thống tuy có một bộ lông ấm áp hơn Rosie nhưng cũng không thể chịu nổi cái lạnh quá lâu. Thật không hiểu sao người phụ nữ điên rồ này lấy động lực ở đâu mà có thể bám trụ ở nơi này gần nửa tiếng đồng hồ chỉ để ngắm trai. Hại nó cũng phải chịu khổ theo mà không làm gì được.
Ngắm nghía một lúc Rosie phát hiện động tác của ngài công tước cũng đã dừng lại. Hình như Maximilian đang định trở về.
Mặc dù vẫn còn lưu luyến thân thể cực phẩm cùng cơ bụng tám múi dưới lớp áo sơ mi mỏng manh của nam chính, nhưng vì tính mạng, Rosie cố nuốt lại nước dãi thèm thuồng của mình vào trong mà rón rén trở lại vài trong.
Đúng lúc này, một tia sát khí lao tới hoàn toàn chắn lại bước chân của nàng.
Cơn gió lạnh thổi qua Rosie chỉ kịp nhìn thấy một đoạn tóc đứt lìa của mình bay trong gió…
Hỡi đức mẹ trên cao...
Tiêu thật rồi!