Hỗn loạn một hồi Maximilian mới khiến vật nuôi và chủ nuôi ngồi im một chỗ, đối diện với hai kẻ khả nghi giả bộ ngờ nghệch này anh nghiêm giọng tra hỏi:
“Rosie, cô nói chú mèo này do cô nuôi. Vậy là cô nhận nuôi nó từ nhỏ sao?”
Đối diện với câu hỏi của nam chính, Rosie nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hệ thống. “Hệ thống, nam chính đang hỏi về ngài đó, tôi phải trả lời làm sao đây?”
Rosie dùng suy nghĩ truyền tín hiệu đến cho hệ thống, con mèo chết tiệt đó vẫn làm mình làm mẩy liếm láp bộ lông của mình không thèm đáp lại cô. Cô phải giải thích thế nào đây, tại sao Maximilian lại hỏi về con mèo chứ, anh ta bắt đầu nghi ngờ điều gì về sự xuất hiện khác lạ của con mèo thối tha này rồi à. Thường thì mèo đen luôn được gắn với dấu hiệu không may mắn, là vật nuôi luôn xuất hiện bên cạnh những nhân vật tà ác như phù thủy.
“Đừng nói với tôi là trước khi xuyên tới nơi này, Maximilian đã từng gặp ngài rồi đấy nhé?”
“Đã từng gặp mặt, xong chắc hẳn anh ta không nhớ nổi đâu vì lúc đó nam chính mới có mấy tuổi thôi.” Hệ thống hờ hững đáp lại cô, hoàn toàn để Rosie tự ý giải quyết. Nó muốn cảnh cáo cho Rosie một bài học, nếu cô ta không chịu dựa dẫm vào hệ thống cô sẽ có kết cục gì.
Mấy tuổi thôi của nó cụ thể là bao nhiêu chứ, cho dù là lúc một tuổi đi chẳng nữa nhưng nhìn thái độ hiện tại của ngài công tước có vẻ như anh ta không hề quên. Một con mèo kỳ lạ sống lâu như quái vật như vậy lại xuất hiện bên cạnh cô, thử hỏi nam chính sẽ nghĩ cô là dạng người gì cơ chứ.
Đừng nói Maximilian vẫn nghi ngờ cô là một nữ phù thủy đấy nhé, nhỡ như giải thích nhưng nam chính không tin tưởng liệu Rosie có bị anh đem lên giàn hỏa thiêu luôn không vậy? Thời đại này con người vô cùng căm ghét những thứ liên quan đến pháp thuật đen như phù thủy, một người minh mẫn như nam chính liệu cô có nói dối qua mắt nổi anh ta không đây.
Càng suy nghĩ Rosie lại càng rơi vào căng thẳng, đúng lúc này giọng nói lạnh lùng của ngài công tước đột nhiên vang lên bên tai cô:
“Rosie Gemma, cô đang trò chuyện với ai thế?” Giọng điệu âm trầm mang theo chút nguy hiểm khiến hàng mi của Rosie bất giác run lên, trái tim cô không khỏi đập dồn dập.
Ngài công tước đã nghe được cuộc trò chuyện của cô với hệ thống rồi sao?
Rõ ràng là Rosie không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Nhận thấy được sự nghi hoặc của cô, Maximilian nheo mắt chậm rãi giải thích:
“Cô không biết rằng bản thân có thói quen mỗi khi nói chuyện sẽ không hề thở hay sao. Nhịp thở ban nãy của cô ngắt quãng và không đều đặn giống như bình thường chắc hẳn là đang nói chuyện với ai đó ngoài tôi rồi.”
“Không, tôi làm gì biết bản thân mình có thói quen kỳ quặc ấy chứ.”
Maximilian đã biến thái đến độ để ý cả tần suất hơi thở của cô khi đang nói chuyện rồi hay sao. Rosie sửng sốt, lập tức cảm thấy rợn người, cô thực sự không muốn thở nữa. Maximilian nên làm nam phản diện độc ác đúng hơn là làm một nam chính được người người yêu thích.
“Tôi còn tưởng cô đang nói chuyện với thú cưng của mình chứ.” Anh đã để ý Rosie đã liếc mắt rất nhiều lần với con mèo một cách rụt rè, tưởng chừng như nó không phải là thú nuôi mà là như một ông chủ của cô vậy.
“Cho dù tôi muốn nó cũng đâu có hiểu nổi chứ.” Rosie tìm mọi cách lẩn trốn ánh mắt nghi ngờ của nam chính, trong lòng khẩn thiết cầu xin hệ thống có thể giúp đỡ mình.
Hệ thống thấy ký chủ của mình bị dồn đến chân tường như vậy cũng đã cảm nhận được mức độ đáng sợ của nam chính, nó nhanh chóng gửi lại thông tin cho Rosie và kiểm tra lại số liệu của hệ thống. Đáng lý ra những ký ức đó nam chính đều phải quên đi rồi chứ, nó đều đã xóa hỏi chứng từ cốt truyện rất lâu rồi.
Hệ thống không hề biết được rằng Maximilian đang bắt đầu có dấu hiệu kháng cự lại sự sắp xếp của cốt truyện vì một thứ cảm xúc kỳ lạ đang bắt đầu nảy sinh trong trái tim anh. Thứ cảm xúc mà ngay từ đầu một nam chính như Maximilian không nên có…
“Đen Bẩn là chú méo hoang sống trong khu rừng, lúc tôi bỏ trốn rồi lạc trong đó cũng là đi theo nó mới tìm được thấy căn nhà gỗ. Từ đó hai chúng tôi đều sống dựa vào nhau, tôi thật sự cũng không biết nó đến từ đâu nữa.” Rosie nhanh chóng đáp lại câu hỏi, chấm dứt sự tra hỏi không ngừng từ anh.
Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh, trái tim cô đập như trống loạn xạ chờ đợi phản ứng từ anh.
Ngài công tước bỗng dưng duỗi tay nắm lấy cằm của Rosie ra lệnh: “Nhìn thẳng vào mặt ta nói lại tất cả một lần nữa.”
Rosie bị bắt phải nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lạnh lẽo của ngài ta, thứ áp lực trong tim vẫn chưa một chút suy giảm. Cuối cùng cô đã đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo.
“Nó chỉ là một con mèo, nếu ngài cảm thấy tôi không thành thật và có ý định không tốt thì có thể bỏ lại tôi ở đây rồi rời đi… Cũng không phải tôi cầu xin sự cưu mang của công tước.”
Run sợ nhưng cũng rất cứng rắn, đứng trước áp lực của anh lần đầu tiên mới có một người táo bạo như vậy. Maximilian mỉm cười rồi buông tay khỏi chiếc cảm nhỏ của cô, đôi mắt to tròn của Rosie cũng đã sớm trở nên ngấn nước mang theo đầy sự tủi thân như vừa bị ức hiếp.
“Đừng gắt gỏng như vậy, tôi chỉ là hỏi thăm một vài câu chuyện mà thôi. Maximilian sao có thể nghi ngờ ân nhân đã cứu mạng của mình được chứ.” Ngài công tước mỉm cười đáp lại cô, nhưng Rosie cũng thừa biết rằng bản thân cũng chỉ khiến anh ta tạm thời từ bỏ.
Đồng nghĩa rằng cô cũng sẽ tiếp tục phải sống trong thứ áp lực đáng sợ này cho đến khi anh ra nhìn thấy chứng cứ điều tra thân thế của cô một cách chắc chắn nhất.
Ngay cả hệ thống cũng không thể ngờ, Rosie trong tình huống này lại có thể bạo gan như vậy. Một bước sai thôi, hoàn toàn có thể khiến cô kết thúc nhiệm vụ ngay lập tức nếu bị nam chính giết.
“Điện hạ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.” Âm thanh thông báo của hiệp sĩ Duncan bất ngờ vang nên phá vỡ cục diện rối rắm trong phòng.
Công tước đến phòng Rosie mãi không chịu trở về khiến anh ta cảm thấy sốt ruột, sợ hãi chủ nhân của mình bị con cáo đỏ đó bỏ bùa mê thuốc lú gì. Duncan không hề biết rằng chủ nhân của anh suýt chút nữa đã ép chết người phụ nữ mà mình cho là xấu xa gian xảo đó.
Rosie như vớt được cọng rơm cứu mạng vội thở phào một hơi, còn đang muốn đứng lên tìm cơ đuổi người, chiếc váy trên người cô bất ngờ trượt xuống một cách bất ngờ.
Maximilian sửng sốt, phản ứng kịp thời vội vàng ôm chầm lấy cô che chắn tầm nhìn của người bên ngoài.
Tình huống quá bất ngời, tuy chưa kịp lộ đến phần nhạy cảm, nhưng cả ba người ai cũng ngượng chín mặt.
“Điện hạ, thần chưa thấy…” Duncan lắp bắp muốn giải thích.
“Đóng cửa lại ngay lập tức.” Đáp lại là một cái hét đầy tức giận của ngài công tước.
“Thần… rời đi ngay ạ…”
Ngài hiệp sĩ sợ hãi, ba chân bốn cẳng bỏ chạy ngay lập tức, trong căn phòng chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ ôm chắc lấy nhau không hề buông.
Rosie xấu hổ muốn độn thổ cố gắng kéo cái mớ rắc rối trên người mặc trở lại nhưng không được, cô bắt đầu phát hiện ra vấn đề liền vùi mặt vào lồng ngực to lớn của công tước khó xử nói.
“Quần áo trên người tôi bị mặc ngược rồi, rốt cục là ngài đã kêu kẻ ngốc nào đến thay đồ cho tôi vậy?”
Maximilian không dám đáp lại lời của cô, vì chính anh là cái tên ngốc không biết cả cách mặc đồ đó…