Một tiếng trước.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến Rosie giật mình đánh rơi cả bánh xà phòng trong tay. Lục đục một lúc tìm khăn tắm, lúc chuẩn bị với tay lấy thì một bóng đen không biết từ đâu vụt tới khiến cô hoảng sợ mà dẫm phải bánh xà phòng mà trượt ngã.
Đầu đập xuống dưới sàn gỗ một cách đau điếng, mọi thứ diễn ra quá bất ngờ khiến Rosie chẳng thể có chút phòng bị gì cả. Lúc thần trí sắp sửa rơi vào tình trạng sập nguồn cô vẫn cảm thấy một đôi chân nhỏ đầy lông không ngừng đánh vào mặt mình.
Âm thanh đáp cửa hết sức chói tai. Bóng dáng cao lớn vừa tiến vào mọi thứ trong mắt liền trở nên tối sầm lại. Rosie nhanh chóng mất ý thức và để Maximilian phải chứng kiến một tình huống siêu khó xử.
Thiếu nữ trẻ trung ngã bất tỉnh trong phòng tắm với trạng thái nguyên thủy nhất của con người!
Rosie chỉ tỉnh lại khi cảm nhận được cơn đau như búa bổ phần sau gáy và cảm giác choáng váng không gì diễn tả nổi.
Tất cả đều tại con mèo hệ thống thối tha đó!
“Rosie, cô cảm thấy ổn chứ?”
Khuôn mặt ngài công tước phóng đại trước mắt của Rosie một cách bất ngờ khiến cô nhớ tới điều gì đó hoảng hốt ngồi bật dậy.
“Tôi chưa mặc…Au!”
Một tiếng cộc vang lên khá to cũng đủ biết cuộc va chạm là không hề nhẹ, Rosie ôm cái trán vừa đâm sầm vào sống mũi của đại công tước kêu lên một cách đau điếng. Phía bên Maximilian tình trạng cũng chẳng hề tốt đẹp là bao, anh thậm chí còn cảm thấy dòng máu ấm nóng đang tuôn ra từ trong mũi.
“Đầu của cô đúng là cứng như đá vậy!” Ngài công tước lẩm bẩm một tiếng rồi quay lưng rời đi.
Rosie lúc này mới nhận ra rằng mình không hề trong tình trạng lõa thể, cô đỏ mặt xấu hổ không dám nhìn thẳng anh. Dù sao người ta cũng là một nam chính ngay thẳng chính trực, sao cô lại có thể ngớ ngẩn đến mức Maximilian sẽ làm gì mình trong lúc bất tỉnh chứ.
Rosie khuôn mặt buồn thiu cứ ngỡ rằng bản thân lại chọc giận đến nam chính, còn đang ngớ ngẩn suy nghĩ làm cách nào để xin lỗi ngài ta thì Maximilian đã nhanh chóng trở lại với một túi chườm ấm nóng dí vào tay cô. Rosie nhìn đến nam chính dù chảy máu mũi vẫn quan tâm đến vết thương của mình chợt cảm thấy ấm lòng muốn rớt nước mắt.
Dù không ưa thích tính cách máu lạnh tàn bạo của ngài công tước cho lắm nhưng trong thế giới này cũng chỉ có một mình Maximilian là thật lòng chiếu cố cô. Dù là vì lý do gì đi nữa thì cô cũng rất cảm động về biết ơn.
“Đừng có mà yêu nam chính…” Âm thanh cảnh cáo của hệ thống bất chợt vang lên trong đầu khiến Rosie thật sự phải thu lại giọt nước mắt cá xấu của mình lại.
Cái hệ thống chết bầm này cũng thật biết cách xuất hiện, lúc cần thì chẳng thấy đâu, lần nào tìm đến cũng chỉ muốn dọa cho cô thăng thiên ngay lập tức. Con mèo đen thối tha đó còn dám ngồi trên đùi nam chính hưởng thụ sự cưng nưng mà hướng ánh mắt kiêu ngạo về phía cô.
Đồ con giáp thứ mười ba!
“Đen Bẩn, mẹ nhớ con chết mất, không ngờ còn biết đường tìm đến tận đây luôn sao. Là mèo mà lại nhạy bén như “Chó” vậy. Thật không uổng công mẹ vất vả bắt cá nuôi con ngày ngày...”
Rosie bất ngờ gào rú lên như một kẻ điên mà tóm lấy hệ thống ôm chặt vào lòng mà bày tỏ thương nhớ. Hệ thống bị nàng ta siết muốn lòi cả con mắt, cảm thấy bị xúc phạm cực điểm.
“Ai là chó ở đây hả, người phụ nữ dối trá kia rốt cuộc là kẻ nào nuôi kẻ nào tôi cho phép cô nói rõ lại một lần nữa… Rosie Gemma… buông ra Rosie Gemma.” Mặc kệ lời gào thét thê thảm chẳng ai nghe thấy được ngoài cô của hệ thống.
Rosie còn vui vẻ trả đũa đến độ đem hệ thống xoay tròn vài vòng, tung lên tung xuống như thể chơi trò tàu lượn siêu tốc.
Thú vị không! Vui vẻ không!… đây là cái giá phải trả cho việc suýt chút nữa dọa chết cô đấy. Không phải lúc dọa ngược lại cô nó cũng hả dạ lắm sao!
Gặp được người chơi như Rosie quả thực không mang thù với hệ thống là không được.
Cách thể hiện tình cảm chủ tớ này thực sự khiến Maximilian cảm thấy thực sự hãi hùng. Trước khi thảm cảnh Rosie muốn tung chết con mèo, anh đã kịp đón nó lại mà đặt xuống đất.
Hệ thống quả thực bị cô ta tung hứng đến muốn nôn ẹo, đầu óc quay vòng vòng vài lần mới có thể bình thường lại. Ngay lập tức nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Rosie bị đả kích lần một.
Nó muốn từ bỏ! Nó không muốn nhận một ký chủ mất kiểm soát như Rosie Gemma một chút nào. Tại sao không bao giờ “ngài ấy” chọn được một người bình thường được hết vậy!
“Đây là con mèo cô muốn mang đi lúc còn ở căn nhà gỗ?”
“Đúng vậy, có phải ngài cảm thấy nó rất thông minh không?” Rosie mang giọng điệu tự hào khoe mẽ, muốn tiến tới ôm lấy Đen Bẩn của mình một lần nữa liền bị Maximilian tùm trở lại.
“Thông minh đến độ suýt dọa chết chủ nhân của mình?” Maximilian nghi hoặc nhìn vẻ mặt vui vẻ đến ngốc nghếch của cô nàng nào đó.
Chủ và thú nuôi đều ngu ngốc hệt như nhau!
Hệ thống chịu đả kích lần hai!
Nó không nên chọn cốt truyện này, nó không nên cứu sống nam chính và quản lý một ký chủ như Rosie.
Đám người phàm thấp kém như các ngươi có biết ta là ai không mà dám xúc phạm như vậy chứ! Hệ thống muốn trở về, nó muốn trở về thế giới mà nó được sùng bái như vua chúa, được tôn thờ như các vị thần, chứ không phải nhìn bản mặt đáng ghét của hai thứ khó ưa này…