Một buổi sáng nữa lại đến, ánh nắng ấm áp soi rọi vào căn phòng vốn tối tăm mù mịt, rèm cửa kéo sát rạt che đi những tia nắng đầu tiên của bình minh. Chuông báo thức điện thoại của Diệp Lâm Anh reo lên, Lạc Văn Xuyên trở người, khó chịu kêu lên, cậu khẽ lên tiếng.
- Ồn quá
Lạc Văn Xuyên mở hé mắt, chớp chớp lấy lại tiêu cự, một đêm nằm yên không động đậy khiến xương cốt tê rần, khi di chuyển thôi mơ hồ cũng nghe tiếng răng rắc nhỏ. Cậu ngồi dậy ưỡn mình, cố gắng để cho não hoạt động trở lại, cho đến khi xoay qua nhìn thấy gương mặt của Diệp Lâm Anh đang ở khoảng cách gần đến ngượng ngùng, cậu giật mình la lên, trực tiếp rớt cái bịch xuống đất, chửi thề một tiếng
- Đệt mịa.
Lạc Văn Xuyên ngồi vo đầu dưới đất liền chậm rãi đứng dậy, rón rén rời khỏi cái giường. Nhưng vừa đi được mấy bước liền có một cánh tay hữu lực nắm lấy cổ tay của Lạc Văn Xuyên kéo cậu trở lại, cậu không phòng bị liền ngã ngồi trên giường. Diệp Lâm Anh đã mở mắt tự bao giờ, trong đôi mắt không chút gợn sóng chiếu thẳng vào gương mặt của cậu, hắn khẽ hỏi
- Đi đâu.
Thì ra Diệp Lâm Anh vốn ngủ không sâu, vừa nãy khi chuông báo thức reo lên hắn đã sớm tỉnh chỉ là giả vờ ngủ tiếp thôi. Cổ tay của Lạc Văn Xuyên cơ hồ nhỏ, một bàn tay của hắn liền nắm hết, một hình ảnh mang tính chiếm hữu. Ngay cả lúc cậu giằng ra, Diệp Lâm Anh vẫn không có ý định buông tay.
- Tôi đi về phòng vệ sinh cá nhân.
Diệp Lâm Anh nghiêng đầu, hắn hơi xoa cổ tay của Lạc Văn Xuyên, xoáy sâu vào tròng mắt cậu, ánh mắt không có lạnh lẽo, chỉ trong suốt tinh khiết, lặng lẽ như một hồ thu. Vì mới tỉnh dậy nên tóc của Diệp Lâm Anh chạy tán loạn, phủ xuống gần tới lông mày, làm tăng thêm vẻ ôn hoà điềm tĩnh. Hắn dừng lại hồi lâu rồi buông cổ tay của Lạc Văn Xuyên ra, vừa đứng dậy vừa nói.
- Được, cậu sẵn dọn luôn hành lí đi, 10 giờ chúng ta về lại thành phố.
Lạc Văn Xuyên về lại phòng mình, vừa mở cửa thì đã không thấy cậu thanh niên tối qua đâu cả, Đình Văn Ngạn đã rời đi từ lúc nào rồi, cậu để lại một mảnh giấy nhỏ trên bàn trà:” Tôi đợi anh ở dưới sảnh”. Lạc Văn Xuyên thở dài một hơi, bước vào toilet bắt đầu vệ sinh cá nhân. Khoảng hơn nửa tiếng, Lạc Văn Xuyên đã quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng. Cậu bấm thang máy xuống sảnh khách sạn nhưng thang máy lại dừng ở tầng của Diệp Lâm Anh, cửa vừa mở, thân ảnh cao lớn đã đập vào mắt cậu. Hôm nay kì lạ ở chỗ Diệp Lâm Anh giống như tuỳ tiện chọn một bộ đồ thoải mái để mặc, không phải là dáng vóc tây Âu chuẩn chỉnh như cậu thường thấy, tóc hắn cũng không vuốt keo, bên ngoài có một chiếc áo jean để giữ ấm, một thân bình thường xuất hiện trước mặt Lạc Văn Xuyên. Cậu nhìn hơi lâu hơn một chút, nghiêng đầu hỏi hắn.
- Âu phục của anh đâu
Diệp Lâm Anh bước vào thang máy, đáp lại
- Tôi lười mặc
Lạc Văn Xuyên: “Ò” 🤨
Thang máy chưa đi đến sảnh thì đã dừng lại một lần nữa, lúc mở cửa thì một đám người tràn vào, đông đến mức ép Lạc Văn Xuyên đến trong góc, Diệp Lâm Anh cũng bị ép sát, thân người của cả hai sát rạt vào nhau khiến không khí có chút ngượng ngùng. Vì Lạc Văn Xuyên thấp hơn hắn nên khuôn mặt của cậu giống như toàn bộ đều đem vào rúc dưới cằm của Diệp Lâm Anh, tóc của cậu xoẹt qua cằm hắn, xúc cảm mềm mại khiến đôi mắt của Diệp Lâm Anh hơi gợn sóng. Vì bị ép sát nên hông của Lạc Văn Xuyên liền tì vào chỗ tay cầm thang máy khiến cậu đau điếng, Lạc Văn Xuyên cắn môi chịu đựng cơn đau. Hắn liếc nhìn khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên, đưa tay lót ra đằng sau thắt lưng của cậu, ghé sát vào tai cậu thì thầm
- Đỡ đau chưa?
Lạc Văn Xuyên điếng người cảm nhận hơi thở nóng của Diệp Lâm Anh sát ngay bên tai, miễn cưỡng gật đầu quay đi
- Ừm.
Sau khi xuống đến sảnh, cả đám người trong thang máy rốt cục cũng ra ngoài, cậu liền lập tức tiến nhanh về phía trước, ấp úng nói
- Đi… đi thôi.
Diệp Lâm Anh đi theo sát đằng sau, không hiểu sao thấy tâm trạng hôm nay đúng là không tệ. Thực ra nếu không giữ thái độ thù địch thì Lạc Văn Xuyên trong ý nghĩ của hắn cũng không tệ là mấy. Không những gia thế tốt, tài năng lại đẹp trai giỏi Giang, rõ ràng hơn mấy phần so với cặp đôi Sở Hạo-Tô Thanh kia. Đình Văn Ngạn đã chờ sẵn ở dưới, vừa nhìn thấy thân ảnh cao gầy của cậu liền giấu đi khuôn mặt độc đoán, vẻ ngây ngô của tuổi thiếu niên bùng nổ, cậu nhìn vào chỉ miễn cưỡng nói “giả tạo”. Vẫn y một bộ đồ ngày hôm qua, trông Đình Văn Ngạn có hơi nhếch nhác nhưng khuôn mặt vẫn rất nổi bật, mặc đồng phục học sinh càng khiến mọi người xung quanh chú ý đến dáng vẻ của cậu ta.
- Chào buổi sáng, Lạc Tổng.
Lạc Văn Xuyên bất giác lùi lại một bước, núp sau tấm lưng của Diệp Lâm Anh, miễn cưỡng nhấc môi
- Chào.
Diệp Lâm Anh nhíu mày nhìn kẻ trước mắt, thì thầm một câu.
- Cậu sợ?
Lạc Văn Xuyên không nói chuyện, hơi nhẹ gật đầu. Hắn chạm mắt với Đình Văn Ngạn, thực ra Diệp Lâm Anh cũng biết cậu nhóc trước mặt hắn không hề bình thường. Hôm qua bị chĩa súng vào người nhưng tên nhóc này vẫn không hề nao núng, chỉ lộ ra một chút sợ hãi giả tạo, đương nhiên nếu hắn không nhìn thấu thì hắn chẳng phải là Diệp tổng ác ma trong truyền thuyết nữa. Lạc Văn Xuyên vẫn biết nhiều thông tin hơn hắn một chút, điều này cho thấy tại sao cậu lại tỏ ra đề phòng như vậy.
Diệp Lâm Anh kéo lấy khuỷu tay của cậu, đẩy lên đứng ngang hàng với hắn, khẽ thì thầm.
- Đừng có sợ, cậu làm thế xấu hổ lắm.
Nói xong hắn ngước lên nhìn thanh niên vẫn đang ngồi cười trước mặt, hất đầu
- Đi trước đây.
Đình Văn Ngạn thấy Diệp Lâm Anh một đường kéo người ra ngoài sảnh, cậu liền gọi với theo, chộp lấy một bàn tay của Lạc Văn Xuyên, sức lực mạnh mẽ đến kinh người, nhưng mặt cậu ta trông lại rất thản nhiên
- Anh Xuyên, cho em số để liên lạc đi, mấy ngày nữa em cũng sẽ về Bắc Kinh.
Diệp Lâm Anh quay đầu nhìn bàn tay đang chạm lên người Lạc Văn Xuyên, hắn nhíu chặt mày, dùng giọng điệu lạnh băng đối chất với Đình Văn Ngạn
- Buông ra.
Đình Văn Ngạn đương nhiên không phải kẻ tầm thường, hắn còn muốn xem thêm, Diệp tổng vốn tàn nhẫn trong truyền thuyết sẽ có thể làm gì nữa
- Tại sao phải buông? Anh ấy có cho hay không là quyền của người ta, anh là ai mà xen vào.
Diệp Lâm Anh phì cười, hắn lại cuối mắt nhìn Lạc Văn Xuyên đang bị giằng co giữa hai người đàn ông, nhấc một ngón tay nâng cằm của cậu lên, chiếu ánh mắt thẳng lên đồng tử của Lạc Văn Xuyên.
- Vậy Lạc tổng có định cho không?
Câu hỏi của Diệp Lâm ANh rất nhẹ nhàng, như một câu nói bâng quơ, nhưng trong lời nói ẩn chứa hàng ngàn những con dao sắc bén, buộc cậu phải trả lời theo đúng ý hắn. Mọi lông tơ trên người Lạc Văn Xuyên đột nhiên dựng lên hết, cậu không thể nhìn lâu hơn vào đôi mắt kia, vội quay đầu lắp bắp
- Không.. không muốn.
Diệp Lâm Anh khẽ cười, đưa tay xoa xoa mái tóc của cậu, gật đầu tán thành.
- Được rồi, tốt lắm.
Lạc Văn Xuyên đơ ra trong chốc lát, cho tới khi tay của Diệp Lâm Anh rời khỏi cậu mới chậm rãi hoàn hồn. Hắn dùng lực kéo cậu đi, nhưng Đình Văn Ngạn vẫn không chịu bỏ qua, nắm càng chặt hơn cổ tay của Lạc Văn Xuyên khiến cậu nhói đau, nhíu mày chặt.
- Anh Xuyên, em thật sự muốn giữ liên lạc với anh… Em…
Đình Văn Ngạn còn chưa nói xong, một cơn gió chớt thoáng thổi qua mặt cậu ta, Diệp Lâm Anh không nói một lời đã tiến tới nắm chặt cổ tay của Đình Văn Ngạn, ép cậu ta phải buông ra. Diệp Lâm Anh đứng trước mặt cậu ta, nghiêng đầu nhìn bằng một cặp mắt tử thần
- Mày ồn ào quá.
Đình Văn Ngạn đứng như trời trồng, cậu ta nhìn cánh tay đang bị nắm chặt của mình, bỗng dưng cười ha hả, cười đến gập người lại, cười đến chảy cả nước mắt. Cười xong cậu ta lại đứng thẳng người, hàm căng chặt.
- Đệt mẹ, tôi lại đang muốn thấy, anh sẽ làm gì tôi? ( Tác giả: thằng này điên cmnr:))))))))
Lúc này đây người ta liền biết, hai kẻ mạnh đã gặp nhau, sẽ không ai chịu thua ai. Diệp Lâm Anh thủ đoạn tàn nhẫn đối mặt với Đình Văn Ngạn có máu điên từ nhỏ, đây là cuộc chiến giữa hai con thú săn mồi bậc cao, bất kì ai cũng không thể khiến một trong hai người xuống nước trước
Nhưng, vẫn có một ngoại lệ duy nhất, mà cái ngoại lệ này sẽ là điểm yếu của Diệp Lâm Anh nhiều năm về sau.
Lạc Văn Xuyên tiến lên nắm lấy một góc áo của Diệp Lâm Anh, khẽ thì thầm.
- Chúng ta ra khỏi đây thôi, trễ chuyến bay mất.
Diệp Lâm Anh buông cổ tay của Đình Văn Ngạn ra, hắn quay đầu đối mặt với Lạc Văn Xuyên, cầm lên cổ tay đã ửng đỏ của cậu, thì thầm
- Đau lắm không?
Lạc Văn Xuyên vì hành động của hắn ngơ mất mấy giây, miễn cưỡng cười trừ
- Không đau lắm, tôi không sao mà.
Hắn nhíu mày xoa tới xoa lui vết thương trên cổ tay cậu, xong liền nắm lấy cổ tay còn lại không bị của Lạc Văn Xuyên kéo ra ngoài, đi mất hút trước tầm mắt của Đình Văn Ngạn. Cậu đứng đó một lúc lâu, khoanh hai tay trước ngực. Đình Văn Ngạn là kẻ điên từ nhỏ, một kẻ điên khoác trên mình một giao diện tuấn mỹ đẹp đẽ, nhưng trái tim thì lại mục nát đến tận cùng. Đình Văn Ngạn bước ra khỏi khách sạn, ngước mắt lên nhìn từng tốp mây đang bay trên bầu trời. Thời tiết hôm nay cực kì, cực kì đẹp. Xong, cậu liền ngắm cổ tay đã hằn rõ ràng năm vết ngón tay, cười sặc sụa, lộ ra một bộ mặt của ác quỷ
- Lạc Văn Xuyên, Diệp Lâm Anh, ta sẽ còn tái ngộ