Lạc Văn Xuyên bị đánh thức bởi tiếng gọi của tiếp viên hàng không. Đã đến giờ ăn, cô gái đưa một cái menu cho cậu, mỉm cười. Lạc Văn Xuyên nhìn qua Diệp Lâm Anh đang cắm tai nghe xử lí công vụ, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào laptop để trên đùi. Cậu nheo mắt, đưa lại menu cho nữ tiếp viên. Hất đầu qua hắn.
- Cứ cho tôi giống anh ấy
Nữ tiếp viên mỉm cười gật đầu, cầm menu bước vào trong. Lạc Văn Xuyên ngáp một cái, khẽ nhìn qua người bên cạnh đang bận rộn làm việc. Diệp Lâm Anh cũng để ý đến cậu, hắn tháo nhẹ tai nghe, hướng mắt nhìn qua.
- Dậy rồi đấy à.
Lạc Văn Xuyên dụi dụi mắt. Gật đầu
- Ờ. Hôm qua tôi thức trễ nên có hơi mệt. Chúng ta bay được bao lâu rồi
Diệp Lâm Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, lạnh nhạt đáp.
- Còn 2 tiếng rưỡi nữa liền đáp.
Lạc Văn Xuyên gật gù, bắt đầu lấy điện thoại ra lướt tin tức. Trong đầu cậu không hiểu sao liền hiện ra câu hỏi lúc trước của hắn. Cái gì mà nếu là phụ nữ thì sẽ có hay không thích kiểu người như hắn. Lạc Văn Xuyên nhìn qua góc nghiêng hoàn hảo của hắn. Ngày hôm ấy khi nghe câu hỏi của Diệp lâm Anh, cậu như dự định đơ ra một hồi, khoé môi giật giật. Lạc Văn Xuyên thật sự muốn chửi thề:” Thích cái gì, thích cái *beef*”. Nhưng vì hắn là nam chính, năng lực ghi hận lại là level max , cậu chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật.
Nói thật nếu là phụ nữ, cậu liền còn lâu mới thích cái loại thủ đoạn như Diệp Lâm Anh, thà lấy con cún còn hơn. Lạc Văn Xuyên nghĩ ngợi hồi lâu, không biết từ lúc nào phần ăn đã được đem ra, của cậu và Diệp Lâm Anh giống như nhau. Đều là món ăn chính kiểu Âu và tráng miệng tiramisu .
Dùng bữa xong, Lạc Văn Xuyên xử lí văn kiện ở công ty, làm xong cũng vừa vặn đáp máy bay. Hai người đáp xuống đã là một buổi chiều đông ở New York, gió ở đây cũng rét không khác gì lúc còn bên Bắc Kinh, nhiệt độ thấp đến mức những cành cây khô cứng lại và còng queo một bên đường. Lạc Văn Xuyên đứng bên đường hít từng đợt khí trời, sau đó lại thở ra một hơi. Không khí lạnh lẽo khiến ngón tay của cậu tê cứng, có hơi khó chịu. Trong lúc đứng đợi, Diệp Lâm Anh đã vừa vặn lái xe tới, chiếc Mez xoay một vòng, chậm rãi lui tới trước tầm mắt của Lạc Văn Xuyên. Quả nhiên kẻ giàu thì làm gì cũng phô trương. Cậu mở cửa xe chui tọt vào trong, thoải mái cảm nhận máy sưởi ấm áp bên trong xe, xoa xoa lòng bàn tay vào nhau. Diệp Lâm Anh lạnh lùng nhìn sang, trên mặt vẫn là nét băng lãnh ngàn năm.
- Lạnh như thế còn mặc quần jean, cậu là đồ ngốc à.
Lạc Văn Xuyên không quan tâm đến lời chăm chọc của hắn, dựa vào ghế xe, hơi thở ra.
- Ngày mai mấy giờ xuất phát. Đừng bắt tôi dậy sớm, tôi mệt lắm.
Diệp Lâm Anh vừa khởi động xe chạy vừa đáp.
- Tôi nhận được thư mời qua Mail của Đình gia rồi. Sáng sớm ngày mai lúc 9 giờ sẽ xuất phát, cậu cứ chuẩn bị trước đi, sẽ có xe đến đón chúng ta.
Lạc Văn Xuyên gật đầu xem như đã biết. Khách sạn nằm ở khu nhà giàu tại trung tâm New York city, từ Quảng trường thời đại( Time Square) đi tới chỉ cách vài bước chân. Đây là khu vực tập trung đồng đúc nhất, nổi tiếng nhất của thành phố. Khách sạn hạng sang đó nghe nói cũng là một khu vực lâu đời của Diệp gia, mới vừa năm trước Diệp Lâm Anh đã cho tu bổ lại, nằm ở vị trí vàng trong lòng thành phố.
Từ sân bay về cách cỡ chừng 15 phút, Lạc Văn Xuyên mải mê ngắm đường phố ở trời Tây. Đã lâu rồi cậu không có đi du lịch, mấy cảnh tượng náo nhiệt sầm uất cũng là đã lâu mới cảm nhận lại được. Nếu đây là một chuyến đi công việc, vậy thì tiện thể sẽ nghỉ xả hơi một chút. Từ lúc xuyên tới đây cậu chưa một ngày nào thực sự được thả lỏng. Không phải đối đầu với nhân vật chính thì cũng là lo lắng chuyện công ty, mệt bở hơi tai.
Diệp Lâm Anh đậu xe trước cửa lớn, tuỳ ý ném chìa khoá cho bảo tiêu đứng gần đó, hai tay đút túi quần chậm rãi bước vào trong. Mấy người nước ngoài nhìn thấy hắn, tựa như quen thuộc cất tiếng chào bằng tiếng anh. Diệp Lâm Anh chỉ gật nhẹ đầu rồi lướt qua.
Một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp từ sau quầy tiếp Tân bước đến, dáng người uyển chuyển đi đến trước mặt Diệp Lâm Anh. Người phụ nữ mặc một bộ váy đắt tiền, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn cùng đôi mắt xanh điển hình của phụ nữ phương tay hướng hắn cười. Mặc dù là người nước ngoài nhưng lại nói tiếng trung rất thành thạo, cô ta gọi Diệp Lâm Anh bằng tên nước ngoài.
- Ôi trời ơi, xem ai đến này, Henry, sao cậu không báo trước với tôi một tiếng.
Cô ta che miệng ngạc nhiên, bắt lấy tay của Diệp Lâm Anh cười rộ lên. Diệp Lâm Anh cũng cười nhẹ, hơi siết tay đối phương,
- Ừ, đến giải quyết công việc. Tiện thể đến xem khách sạn hoạt động thế nào.
Diệp Lâm Anh nói xong liền quay sang cậu, bắt đầu giới thiệu thân phận.
- Lạc Văn Xuyên, đây là Vivian, một người bạn học cũ của tôi. Cô ấy là giám đốc thường trực ở đây.
Lạc Văn Xuyên mỉm cười, đưa bàn tay đến trước mặt Vivian, lịch sự cuối đầu.
- Chào cô. Tôi Họ Lạc tên Xuyên, cô có thể gọi tôi là Xuyên cũng được.
Vivian nhìn nụ cười treo trên môi của Lạc Văn Xuyên, có hơi mất hồn.
- Người này là….
Diệp Lâm Anh nhìn thấy ánh mắt hơi mất tiêu cự của Vivian, hơi nhíu mày, chặn lại tầm nhìn của cô ta.
- Đối tác của tôi.
Vivian vén tóc khẽ cười, hơi nghiêng đầu nhìn cậu, cười rộ lên.
- Ra là đối tác à. Trông anh Xuyên trẻ thật đấy. Tôi cứ tưởng là sinh viên đại học cơ. Còn trông rất đẹp trai nữa. Xuyên này, anh có biết không, phụ nữ phương tây đặc biệt thích đàn ông Châu Á trẻ tuổi đấy, anh Xuyên hẳn là có rất nhiều mối tình nhỉ.
Vivian tinh nghịch cười. Vì phụ nữ phương tây rất cởi mở nên mọi người hầu hết đều không thấy ngượng khi nói về vấn đề này. Lạc Văn Xuyên cũng không có cảm thấy có vấn đề gì, huống chi ở thế giới thực cậu cũng là một kẻ không còn nhỏ tuổi, trường hợp này đã trải qua mấy ngàn lần. Cái xấu hổ thiếu niên vốn đã qua lâu lắm rồi.
Lạc Văn Xuyên bắt lấy cánh tay đang đưa ra của Vivian, khẽ bắt. Vivian cảm nhận được lòng bàn tay lạnh của Lạc Văn Xuyên, lại nhìn lên khuông mặt bắt sáng đẹp rạng ngời của cậu, trái tim lỡ một nhịp. Quả thật trước đây Vivian đã từng yêu thầm Diệp Lâm Anh, nhưng cô ta liền biết rằng hắn là khối băng ngàn năm, theo đuổi mãi cũng chán nên đành thôi. Hôm nay gặp được Lạc Văn Xuyên liền lĩnh hội được cái gì gọi là mặt trời ấm áp.
- Vậy không biết trong mắt cô Vivian, tôi có phải gu của cô không nhỉ.
Vivian khẽ vuốt tóc thướt tha, hơi bước lại
- Không giống lắm, nhưng nếu để thử thì có thể vẫn được .
Diệp Lâm Anh không hiểu sao hơi khó chịu, giơ tay đẩy vai của Vivian, khiến cô ta hơi lùi ra sau mấy bước. Hắn cau mày đứng chắn trước mặt của Lạc Văn Xuyên.
- Vivian này, có vẻ dạo này cậu rỗi nghề quá nhỉ, không có việc làm à.
Vivian che đôi môi đỏ mọng khẽ cười mấy tiếng. Cô hơi cuối người nhìn Diệp Lâm Anh.
- Sao nào, từ lúc còn là sinh viên cậu đã từ chối thư tình của tớ mấy lần rồi. Bây giờ ngay cả cơ hội làm quen bạn trai mới cũng không cho tớ hả.
Diệp Lâm Anh hơi mím môi mỏng, nhìn Vivian. Không biết hắn bị ma xui quỷ khiến thế nào liền mở miệng, cất tiếng nói lạnh lùng.
- Không có kết quả đâu.
Vivian lại cười lớn hơn nữa, ánh mắt vẫn không rời dáng người cao của Lạc Văn Xuyên.
- Sao lại không?
Diệp Lâm Anh khẽ cười khẩy, liếc mắt sang Lạc Văn Xuyên, không hiểu sao trong đó cậu liền cảm thấy có chút xấu xa.
- Bởi vì, cậu ta là đồng tính luyến ái.
Không khí ngay lập tức ngưng trọng, có cảm giác như có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ai đó ho húng hắng, hay tiếng muỗi vo ve bên lỗ tai, trần trụi đến kì lạ. Vivian giật giật khoé môi, ngay cả Lạc Văn Xuyên cũng im như phỗng, khuôn mặt dần hoá đá, trong lòng dâng lên cơn sóng trào, muốn nhào lên đánh kẻ trước mặt, sau lại khóc không thành tiếng. Không ngờ rằng lời nói dối trước đây cậu sử dụng để lấp liếm bây giờ lại trở thành nhát dao trí mạng quay ngược đâm cậu, ông trời đúng là không có mắt mà.
Vivian cứng người, nghiêng đầu nhìn cậu.
- Anh Xuyên, thật đấy à.
Lạc Văn Xuyên không nói, cố nặn ra nụ cười.
- À ừ, tôi cũng mới phát hiện gần đây thôi.
Vivian tiếc nuối một chút. Khuôn mặt kia chỉ riêng thôi cũng đã là cực phẩm rồi, lại còn dáng người ngon nghẻ kia nữa, lại còn là chủ tịch trẻ của một tập đoàn, một người đàn ông hoàn hảo. Thế mà không hiểu sao…. Haizzzz. Cô ta đã từng nghe nói rằng nếu là trai đẹp một là đã có vợ hai là yêu nhau hết rồi. Hôm nay lời nguyền này mới được chứng thực một cách rõ ràng.
- Thế á… Tiếc thật đấy. By the ways, dù gì tôi cũng không có kì thị đâu, ở phương Tây này họ thoải mái lắm, anh cứ chơi vui vẻ đi nhé. Tôi xin phép đi trước.
Vivian nói xong liền xoay người, để lại một bóng lưng xinh đẹp. Lạc Văn Xuyên liếc sang người bên cạnh mình đang cười khẩy, cáu
- Này, anh điên à?
Diệp Lâm Anh nhún vai, từ trên cao nhìn xuống.
- Tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà. Cái này cũng chính miệng cậu nói đấy còn gì, tôi chỉ là cho cô ấy biết thêm thông tin thôi.
Lạc Văn Xuyên có hơi khó chịu, trực tiếp kéo vali đi về phía trước, để lại cho hắn một bóng lưng. Diệp Lâm Anh chăm chú nhìn vào áo thun màu đen của cậu, sau đó lại di chuyển đến cần cổ của Lạc Văn Xuyên. Quả thật là cái gì cũng gầy nhỉ, giống như chỉ cần một nắm tay thôi cũng có thể ngang nhiên bẻ gãy. Hắn nhếch môi.
- Hơ.. Cậu ta thực sự là gu của Vivian đấy à. Phụ nữ phương Tây thực sự thích cậu ta hay sao? Có gì ngoài một cặp chân dài và cái eo mảnh khảnh đâu?