- Cậu nói nóng mà… Cởi ra là hết nóng thôi.
Không gian im bặt đáng sợ, tiếng côn trùng kêu cũng rõ ràng hơn thường. Lạc Văn Xuyên mệt mỏi chống mắt, hất đầu.
- Tôi bảo tôi không sao, anh về đi. Hợp đồng tôi sẽ đem qua cho anh sau.
Diệp Lâm Anh vẫn không buông góc áo hoodie của cậu, chép miệng.
- Không thích.
Lạc Văn Xuyên thở dài thườn thượt, lại ép đầu xuống gối.
- Tuỳ anh.
Diệp Lâm Anh rất tự nhiên mở tủ quần áo, dòm ngó hết một lượt đồ bên trong, hơi hơi nheo mắt. Hắn cứ tưởng tủ đồ của cậu rất cứng nhắc, không ngờ cũng khá đặc sắc đó. Mắt cửa Diệp Lâm Anh liếc đến cái áo thun màu đen bên trong, vơ lấy kéo ra ngoài. Diệp Lâm Anh đóng tủ, vứt cái áo thun lên giường. Hắn thấy Lạc Văn Xuyên vẫn nằm im không nhúc nhích, hai bên gáy đã ướt sũng mồ hôi, nghĩ thầm trong đầu:” Đồ lì lợm”.
Hắn nắm lấy một phần áo hoodie của Lạc Văn Xuyên, đột ngột kéo lên. Cậu giật mình mở mặt, căng chặt hàm dưới, vịn lấy tay của Diệp Lâm Anh, xém nữa chửi thề.
- Anh làm gì?
Diệp Lâm Anh nhún vai:
- Cậu bảo nóng. Nóng thì thay đồ thôi. Không sao đâu, cứ nằm im đó đi. Dù sao cũng là đàn ong với nhau, cậu sợ cái quái gì, nằm im đó.
Lạc Văn Xuyên nhìn cái tay vẫn nắm chặt áo mình, ánh mắt kiên định của Diệp Lâm Anh vẫn luôn dán lên tầm nhìn của Lạc Văn Xuyên, như muốn nhìn xuyên qua người cậu. Lạc Văn Xuyên run lên một cái, lắc đầu.
- Không thích.
Cậu nói xong lại len lén nhìn hắn, con ngươi của Diệp Lâm Anh rất đẹp, có màu nâu trầm tựa gỗ đàn hương, dù bằng phẳng nhưng rất sắc bén và nhạy cảm. Diệp Lâm Anh phải biết là kẻ rất cứng đầu cứng cổ, là dạng người càng cấm càng làm, từ nhỏ hắn đã thế. Hắn không có ý định thuận theo cậu, trầm ngâm nói.
- Tay, giơ lên.
Lạc Văn Xuyên tái mặt tái mày, cắn răng. Cậu phải suy nghĩ cho tương lai sau này mới được, đây là người khiến cậu chịu khổ nhiều nhất suốt toàn bộ cốt truyện. Bây giờ chiều hắn ta được lúc nào thì hay lúc đó. Dù sao đây cũng không phải là thể xác của cậu. Được rồi, nhìn cho thoả thích đi. Diệp Lâm Anh thành công lột được áo của Lạc Văn Xuyên, vắt lên thành giường. Hắn xé miếng khăn lạnh, xích gần hơn một chút, Lạc Văn Xuyên liền đề phòng lùi ra sau
- Làm gì nữa.
Diệp Lâm Anh đưa ra cái khăn lạnh
- Lau người.
Không hiểu tại sao Diệp Lâm Anh lại có thể bình tĩnh tự nhiên nói ra mấy cái lời đáng xấu hổ đó. Hai thằng đàn ông ở chung một phòng, đột nhiên đối phương chủ động muốn lau người cho kẻ còn lại, không phải có chút kì quặc sao. Cậu muốn đuổi người, nhưng lại không dám mở lời. Năng lực hận thù của Diệp Lâm Anh là rất khủng khiếp, còn có cậu nhìn thấy cái nhìn kiên định của Diệp Lâm Anh, liền biết rằng nếu hắn không đạt được mấy cái ý nghĩ mà hắn mong muốn, thì đừng có mơ mà rời khỏi đây.
Cơn sốt dằn vặt khiến Lạc Văn Xuyên mệt mỏi cùng cực, bây giờ mở miệng còn không muốn, mắt nhắm chặt lại, cậu không muốn nhìn cái gì nữa. Diệp Lâm Anh gật gật đầu, liền từ mặt lau trở xuống. Hắn không biết bị trúng tà thuật gì, đều lau rất tỉ mỉ, nhẫn nại và kiên trì. Ngón tay cầm khăn của Diệp Lâm Anh lướt qua cái trán nhẵn bóng của đối phương, rồi tới tai, mắt, miệng, cổ. Khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên đỏ bừng bừng với khoảng cách gần, ngay cả tai cũng đỏ lựng. Lạc Văn Xuyên đẹp trai, năng lực hoàn mỹ là không thể chối bỏ, nhưng nhìn với khoảng cách gần này thì đúng là một tự vị khác, thậm chí còn có thể nói là có chút.. diễm lệ. Diệp Lâm Anh lau xong một lượt lại nhún khăn qua nước mát, đặt trên trán cậu, mở miệng.
- Đỡ chưa?
Lạc Văn Xuyên không đáp lại, trầm lặng thở đều đều. Hắn liền biết lực tay vừa phải của mình đã khiến người kia thoải mái đến ngủ luôn. Diệp Lâm Anh chống cằm, đột nhiên thấy có chút đáng yêu, bật cười. Hắn rất ít khi cười thoải mái như vậy, hầu hết thời gian là nhíu chặt mày hoặc là một tư vị không có cảm xúc gì, lạnh lùng quanh năm. Diệp Lâm Anh nhìn đồng hồ, hiện tại đã quá nửa đêm, khẽ liếc nhìn khuôn mặt nhẵn nhụi của Lạc Văn Xuyên, chăm chú tỉ mỉ như đang phác hoạ một bản thảo. Hắn liền đột nhiên nhớ đến tình cảm trước đây của Lạc Văn Xuyên dành cho Tô Thanh, một mảng thâm tình dữ dội như con sóng lớn. Trong ba người Sở Hạo, hắn và Lạc Văn Xuyên, dường như cậu chính là kẻ kiên nhẫn nhất, cũng là kẻ tỉ mỉ nhất. Diệp Lâm Anh nheo mắt Phượng, nhếch môi
- Lạc Văn Xuyên. Tô Thanh ấy à, không xứng với cậu. Cũng không xứng với tôi. Chúng ta đều là những kẻ thất bại trong tình cảm.
—————————————————————————————
Một buổi sáng lại đến, vài tia nắng đầu tiên xuất hiện, lọt qua cái rèm cửa vừa dày vừa nặng trong phòng của Lạc Văn Xuyên, đậu trên lông mi của cậu. Lạc Văn Xuyên khó chịu trở mình, lấy tay chặn lại. Cậu ngồi dậy chậm rãi, khẽ vuốt mặt. Lạc Văn Xuyên hơi sờ tóc, lại sờ đến cổ, đột nhiên mở bừng mắt, phát hiện ra cái thân trên trống không, chỉ có cái quần dài là vẫn dính trên người cậu. Não của cậu có hơi trì trệ, vò đầu bứt tóc
- Cái mợ gì thế này
Lạc Văn Xuyên chầm chậm nhớ lại khung cảnh tối quá, đầu của cậu nhức bưng bưng, nhưng dù sao thì cơn sớt cũng đã qua đi, bất quá giờ vẫn còn chóng mặt. Cái khăn trên trán chậm rãi trượt xuống, mờ mịt rơi trên chăn của cậu. Lạc Văn Xuyên sờ sờ trán, nhiệt độ đã giảm, cơ thể thoải mái . Lạc Văn Xuyên vơ lấy cái áo thun màu đen trên thành giường vội vã tròng vào, chân Trần bước ra ngoài. Cậu mở bung cửa, nếu như thường lệ sẽ là một mảnh yên tỉnh, trong lành của buổi sáng, chịu hót líu lo, không khí thanh đạm. Bất quá sáng nay cũng vậy, nhưng trên ghế sopha nhiều thêm một người.
Diệp Lâm Anh ngồi đó, an tĩnh đặt laptop trên đùi xử lí công việc, trên tai hắn cắm tai nghe không dây, dường như xung quanh không có thứ gì có thể khiến hắn phân tâm. Lạc Văn Xuyên ú ớ mấy cái, dụi dụi mắt để xác minh bản thân không có nhìn nhầm, hắn thật sự đang ngồi trên ghế, người thật việc thật. Nhưng mà tại sao???? Đây là nhà của cậu cơ mà.
Lạc Văn Xuyên Huỳnh huỵch đi tới, bước gần lại chỗ hắn. Diệp Lâm Anh cuối cùng cũng để ý đến cậu, khẽ mỉm cười tháo xuống tai nghe, tỉnh bơ hỏi,
- Ngủ ngon không?
Lạc Văn Xuyên rơi vào trầm tư, bỗng dưng cậu bật cười Khanh khách, mở miệng.
- À Ha, tôi biết rồi. Đây là một giấc mơ mà thôi, anh là đang ở trong giấc mơ của tôi thôi. Bây giờ chỉ cần tôi tỉnh lại là được.
Diệp Lâm Anh nheo mắt.
- Cậu đang nói gì vậy ?
Miệng của Lạc Văn Xuyên đột nhiên méo xệch, ra là không phải mơ. Nhưng thế quái nào hắn lại vào được đây? Hàng vạn câu hỏi vì sao quay như chong chóng trong đầu cậu. Lạc Văn Xuyên cứ ngơ ngẩn như kẻ bị mất hồn, khuôn mặt đại ngốc nghếch khiến đối phương không nhịn được bật cười. Mày của cậu cau lại, liếc mắt.
- Sao anh ở đây? Rốt cuộc làm sao anh vào đây được. Không phải tôi đã bào anh về trước hôm qua rồi à?
Diệp Lâm Anh gập lại laptop, chậm rãi đứng lên. Cường quyền của hắn cao ngất ngưỡng, vóc dáng cũng uy mãnh hơn cậu rất nhiều, nhanh chóng ép Lạc Văn Xuyên đến sợ hãi cụp đuôi. Cậu lùi ra đằng sau mấy bước, quơ quơ tay.
- Anh tới làm gì???? Tôi bảo anh, quân tử động ngôn không động tay động chân nha.
Đừng trách cậu sao lại né như né tà thế này. Diệp Lâm Anh là kẻ rất nguy hiểm, không thể để vẻ bề ngoài yêu nghiệt kia đánh lừa, còn là kẻ hẹp hòi thù dai nữa.
Hắn nhìn người trước mặt cố gắng kéo giãn khoảng cách,bật cười.
- Làm sao? Cậu thật sự không nhớ gì à? Tối hôm qua cậu sốt cao, tôi là người dìu cậu vào phòng, cho cậu uống thuốc, chườm lạnh cho cậu, còn có…. Thay đồ.
Lạc Văn Xuyên trợn mắt, giơ tay lên.
- Dừng, dừng đã. Anh nói bậy bạ cái gì, tôi có kêu anh thay đồ đâu?
Diệp Lâm Anh đút hai tay vào túi quần, thản nhiên đáp.
- Hôm qua cậu liên tục níu lấy áo tôi, than nóng, bảo tôi…. Muốn thay đồ.
Lạc Văn Xuyên xấu hổ đến mức muốn chui tụt xuống đất để trốn, dùng hết sức đưa tay lên bịt miệng của hắn, nhíu mày.
- Đừng… không muốn nghe.
Diệp Lâm Anh ngạc nhiên nhìn người trước mắt, cảm nhận lòng bàn tay mềm mại của Lạc Văn Xuyên lướt qua khoé môi. Khớp ngón tay rõ ràng, thon dài và trắng, cái nhẫn trên ngón giữa lành lạnh áp vào má hắn. “ Thì ra, đàn ông cũng có người có bàn tay đẹp thế này”. Lạc Văn Xuyên nhận ra mình thất lễ, lại lùi lại
- Tôi… tôi… Tôi không nhớ gì hết. Cái đó, anh cũng mau quên đi nhé, cứ coi như chưa có chuyện gì sảy ra là được.
Nói xong, lạc Văn Xuyên chợt nhận ra lời bản thân nói có chút bậy bạ, thật giống như cưỡng gian người ta rồi bỏ đi vậy, khuôn mặt từ bình thường lại chuyển hoá thành đa sắc thái. Diệp Lâm Anh nhếch môi, bước đến.
- Làm sao bây giờ, khung cảnh tối qua rõ ràng như thế, cậu bảo tôi quên cũng khó. Có điều, lời tôi nói lần trước là đúng mà, chuyện mà cậu không có cơ bụng ý, thực sự là không có mà. Haha.
Diệp Lâm Anh cười xấu xa, ánh mắt lướt qua khuôn mặt b đại biến của đối phương. Cậu hận, hận kẻ không biết điều này, muốn đá một cước vào bụng của anh ta. Nhưng Lạc Văn Xuyên niệm Phật một trăm lần, ngăn cản ý nghĩ đồ sát trong đầu.
- Cái đó… haha. Diệp tổng, anh đói bụng không?
Diệp Lâm Anh cười, bật cười đến thoải mái. Lí do thoái thác của người này là lần đầu tiên hắn mới chứng kiến, cảm thấy có chút đáng yêu. Từ lúc chạm mặt cậu, dường như trên khuôn mặt lạnh băng ấy đã vui vẻ lên mấy phần, hắn cũng cười nhiều hơn bình thường. Người như Diệp Lâm Anh, đã không cười thì thôi, một khi cười rộ lên cảm thấy giống như gió xuân tháng giêng đang thổi, nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ta thấy thoải mái, dẹp bỏ vẻ cứng nhắc mọi ngày.
Hắn xoa cằm:
- Ừm, cũng có chút đói. Để trả công cho tôi đã chăm sóc Lạc Tổng đây cả đêm hôm qua rất vất vả, Lạc Tổng sẽ tự tay làm bữa sáng cho tôi chứ, hửm
Lạc Văn Xuyên kìm nén buồn nôn, nếu không ngăn cản, cậu chắc sẽ ọe ra một bãi mất. Trên mặt vẫn là điềm tĩnh, cậu hơi gật đầu.
- Ừ được, ngồi chờ một chút đi