Hình như Tô Thanh còn rất mệt, vừa ngã lưng lên ghế xe hơi đã lập tức lại ngủ thiếp đi. Sở Hạo cởi áo khoác ngoài đã được hong khô từ sau trận mưa hôm qua, đắp lên người của Tô Thanh, thoang thoảng mùi nước hoa nam nhàn nhạt khiến cô càng thêm yên tâm chìm vào giấc ngủ. Suốt đường đi, Sở Hạo chốc chốc lại đưa tay sờ lên trán của Tô Thanh để kiểm tra nhiệt độ. Tay của Sở Hạo rất lớn, thon dài, đặt lên trán lành lạnh khiến Tô Thanh thoải mái không ít. Cô ta khẽ mở mắt, mấy tia sáng đầu tiên bất ngờ lọt vào mắt khiến cô khó chịu, lại nhắm chặt mắt lần nữa
- Dậy đi, heo lười, chở em đi ăn chỗ ngon.
Tô Thanh mở mắt, có hơi ngơ ngác nhìn sườn mặt điển trai của Sở Hạo.
- Em không có đói.
Tô Thanh vừa mới nói xong, tiếng kêu phát ra từ dạ dày lại bán đứng cô ta. Tô Thanh đỏ mặt cuối thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Hạo. Quả nhiên là hào quang nữ chính, ngay cả đỏ mặt cũng xinh đẹp. Sở Hạo tấp xe vào một quán cao lầu sang trọng. Chỗ này là quán ăn gia truyền, một bát mắc hơn bình thường gấp mấy lần nhưng ngược lại đồ ăn rất chất lượng, bọn con nhà giàu thường hay tập trung vào mấy chỗ như này vào buổi tối.
Sở Hạo mở cửa xe, lại đi vòng qua mở cửa ghế phụ
- Vào thôi.
Tô Thanh bước xuống xe, ngoài dự kiến chân vừa chạm đất đã run rẩy, bủn rủn ngã ngồi trên mặt đất. Thể trạng vốn yếu ớt cộng thêm việc hôm qua dính mưa khiến sức lực như bị rút cạn, Tô Thanh xấu hổ che mặt. Sở Hạo thở dài, chỉ cần dùng một tay đã nhẹ nhàng bế Tô Thanh lên, tay còn lại đóng cửa xe. Tô Thanh bị bế lên bất ngờ đến hai chân loạng choạng, vòng tay ôm lấy cổ của Sở Hạo.
- Anh làm gì thế, thả em xuống đi.
Sở Hạo không nói chuyện, đặt cô ta lên một cái ghế đá công cộng gần đó, thuần thục cởi giày, xoa xoa cổ chân cho Tô Thanh. Người đi qua đi lại ai cũng ngoái lại nhìn hai thân ảnh kia, nữ ngồi nam quỳ, quan trọng là ngoại hình của người nam kia cực kì xuất sắc. Sở Hạo đeo khẩu trang, nên hầu như không ai nhận ra là ảnh đế nổi tiếng.
- Ngoại trừ những dịp quan trọng, em đừng mang giày cao gót nữa, lấy mấy đôi bệt gót hay giày thể thao cũng được.
Tô Thanh ngồi trên ghế, ánh mắt chiếu xuống mái tóc của Sở Hạo và gương mặt của anh, có chút ngẩn ngơ, ngay cả Diệp Lâm Anh cũng chưa từng làm thế này với cô ta bao giờ, trong tim có chút rung động nhẹ ( Tác giả: Mẻ này ai đẹp trai mẻ cũng rung động :)))))
Sở Hạo vừa xoa xoa vừa hỏi
- Đỡ hơn chưa, em xem thử đứng lên được không
Tô Thanh bám lấy vai Sở Hạo, chậm rãi đứng dậy, quả nhiên cảm giác dễ chịu hơn vừa nãy rất nhiều. Hai người sóng vai bước vào quán, chủ quán vừa nhìn thấy Sở Hạo đã cười tươi rói
- Aido, cậu Sở, hoan nghênh hoan nghênh, lâu lắm rồi cậu không ghé nhỉ.
Chủ quán là một ông chú đứng tuổi rất phúc hậu, phe phẩy cái muôi trên tay với Sở Hạo. Quán này buổi sáng rất vắng vẻ, chủ yếu hoạt động về chiều tối. Họ có lẽ là những vị khách mở hàng đầu tiên. Sở Hạo hơi cười, cũng chào lại
- Vâng ạ, cho cháu hai bát cao lầu đặc biệt
- Có liền có liền
Chủ quán thoăn thoắt làm, vài ba phút đã cho ra bàn hai bát cao lầu nóng hổi. Tô Thanh dù rất đói cũng giữ hình tượng, chậm rãi từng đũa từng đũa ăn, thậm chí một lần gắp cũng không dám gắp nhiều. Sở Hạo bật cười, hướng mắt nhìn cô ta
- Đói thì em cứ ăn đi, giữ hình tượng làm gì nữa
Tô Thanh trừng mắt nhìn anh, giận dỗi
- Đã bảo là em không đói.
Sở Hạo cưng chiều nhét một tờ giấy ăn vào tay cô, hơi xoa tóc
- Ờ được, không đói, không đói.
Sở Hạo tính tiền xong, cả hai liền quay trở về xe. Sở Hạo ngỏ lời đưa cô ta về lại dinh phủ Diệp gia, mặc dù rất không nỡ nhưng hiện giờ anh ta cũng chẳng thể làm gì được cả. Muốn Tô Thanh hoàn toàn thuộc về mình, anh cần phải có một kế hoạch lâu dài và chắc chắn để lật đổ Diệp Lâm Anh. Tô Thanh vừa nghe thấy vậy, nháy mắt lập tức hoảng sợ, bấu lấy áo của Sở Hạo.
- Không được, không được, anh đừng để em một mình. Diệp Lâm Anh đi công tác ngoài nước rồi, nếu không cẩn thận, lỡ chiếc xe đó lại bám theo em thì sao. Sở Hạo, xin anh, ngày mai là anh ấy đã về thành phố rồi. Trong thời gian này, em có thể… ở chỗ của anh được không.
Sở Hạo nheo mắt, có hơi thở ra đáp lời
- Thôi được, như ý em muốn
Thực ra đoàn phim cũng đã ấn định ngày diễn ra phân cảnh đầu tiên nhưng còn cách rất xa. Thời gian này Sở Hạo cũng khá rảnh rồi, nuôi thêm người cũng chẳng sao. Sơ Hạo lái xe đưa Tô Thanh về lại khu phức hợp. Thực ra Tô Thanh cũng đã tới nhà của Sở Hạo mấy lần để chơi , nhưng sau này quen Diệp Lâm Anh, cô ta liền không tới đây một lần nào nữa. Thậm chí có một thời gian Sở Hạo còn đưa cả chìa khoá nhà dự phòng cho Tô Thanh, đến bây giờ cô ta vẫn còn giữ, một đãi ngộ trên cả mức bạn bè. Chỉ là Tô Thanh thực ngu ngốc, tỷ lệ nghịch với sắc đẹp của mình, không hề nhận ra tâm ý của người ta. Đàn ông là một khái niệm rất ngộ nghĩnh, phụ nữ càng đẹp càng ngốc nghếch, lại càng khơi dậy hứng thú của anh ta
Tô Thanh dự định sẽ ngủ lại nhà của Sở Hạo đêm nay, mấy ngày nay cô ta cứ có cảm giác không an toàn, chỉ cần bước chân ra đường thì lập tức sẽ có người bám theo sau cô ta. Tô Thanh có hơi Hoài niệm, nếu như Sở Hạo không có tới nhà của Lạc Văn Xuyên đêm qua, có lẽ cô ta vẫn còn ở lại đó, Hàn huyên với Lạc Văn Xuyên thêm một chút. Tô Thanh không yêu Lạc Văn Xuyên, cậu có nhiều lần tiến tới nhưng đều bị từ chối, Tô Thanh mặc dù ngốc nghếch như lại rất thẳng thắn, bẻ gãy tơ tình của Lạc Văn Xuyên ngay từ trong trứng nước. Có điều cô ta Vĩnh viễn không biết, Lạc Văn Xuyên sẽ không, cũng không bao giờ đứng về phía cô ta thêm một lần nữa. Tô Thanh có lẽ cũng dần nhận ra sự thay đổi của Lạc Văn Xuyên đối với cô ta, bên trong nội tâm cô ta liền nổi lên một chút tiếc rẻ, cùng theo đó là hối hận. Đáng lẽ Lạc Văn Xuyên nên luôn luôn ở đó, chỉ cần quay đầu là có thể thấy, nhưng dường như dạo này cậu đã bắt đầu chạy rồi, bỏ mặc cô ta, Tô Thanh quay đầu sẽ không còn nhìn thấy một người luôn chờ, luôn cưng chiều cô ta vô điều kiện nữa.
Nhà riêng của Sở Hạo rất lớn, bằng bốn năm nhà dân cư thường gộp lại, cũng rất sang trọng và thời thượng, giống như con người của anh vậy. Tô Thanh muốn tắm nhưng lại không đem đồ thay, tất cả đều để ở dinh thự Diệp gia. Sở Hạo bất đắc dĩ liền đưa cho cô ta một cái áo sơ mi màu xám trong tủ quần áo
- Em trước mặc cái này, quần áo của em sau khi thay thì đưa anh để hong khô. Em đừng mặc lại quần áo cũ, dễ cảm lắm
Sở Hạo làm một loạt thao tác chỉ cô ta sử dùng vòi nước nóng lạnh, sau đó bước ra ngoài, để lại không gian riêng cho Tô Thanh. Cô chậm rãi cởi quần áo, ngâm bồn nước nóng để thư giãn đầu óc. Tô Thanh mặc áo sơ mi của Lạc Văn Xuyên và một cái quần thun đen ngắn bên trong. Tô Thanh không ngại ăn mặc thế này trước mặt Sở Hạo, vì trong tâm thức của cô ta ít nhất luôn nghĩ, cả hai đã là bạn thân, cô sớm xem Sở Hạo như anh trai mà đối đãi
Lúc Tô Thanh tắm xong, Sở Hạo đang ngồi thưởng thức cà phê ngoài phòng khách. Tô Thanh bước ra ngoài, vừa chỉnh lại áo trên người vừa mở miệng.
- Sở Hạo, áo này rộng quá
Sở Hạo ngước mắt, ngay lập tức trầm lặng, nhìn Tô Thanh. Có vẻ ý tưởng đưa áo sơ mi của anh cho người kia có hơi sai trái, hiện giờ có chút hối hận rồi. Tô Thanh vốn gầy nên khi mặc quần áo liền không có gì nổi bật, ít ai ngờ sau lớp quần áo vô vị đó lại là một đường cong thiếu nữ vô cùng đẹp, có chút ngây thơ lại hấp dẫn trí mạng, là điểm yếu của mọi loại đàn ông, cho dù là những kẻ cứng lòng nhất. Sở Hạo thấy miệng mình khô khốc, anh kéo ghế đứng dậy, từng bước lại gần. Tô Thanh không hiểu sao lạnh hết sống lưng, liên tục lùi về sau. Sở Hạo rất bình tĩnh bước lại gần, cuối xuống nhìn lồng ngực đang phập phồng vì lo lắng của Tô Thanh. Anh cũng thực khâm phục sức chịu đựng của mình, ở bên cạnh người phụ nữ này lâu như thế, nhưng vẫn chưa bao giờ bị cơ thể này hấp dẫn đến đánh mất lí trí. Sở Hạo không ham mê sắc dục, nhưng vẫn là đàn ông, hơn nữa còn lại là cô gái anh thích, anh trân trọng.
- Sở.. Sở Hạo, anh tiến lại gần như thế làm gì.
Khăn lau tóc vẫn còn ở trên đầu của Tô Thanh, nhẹ nhàng tuột xuống do di chuyển. Tô Thanh lùi đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau, mày đẹp khẽ nhíu. Sở Hạo chống tay lên tường, cuối xuống nhìn đôi môi đang hé mở của cô.
- Em xem tôi là gì?
Tô Thanh cuối gằm mặt, nắm chặt lấy một góc áo sơ mi, né tránh câu hỏi của Sở Hạo. Anh rất kiên nhẫn, lại hỏi một câu hỏi khác
- Tên họ Diệp kia, đã bao giờ thấy dáng vẻ này của em chưa? Hay tôi vinh hạnh là người đầu tiên nhỉ.
Tô Thanh giật mình, ngước nhìn gương mặt Tuấn tú của Sở Hạo, hơi cắn môi. Diệp Lâm Anh chưa bao giờ chạm vào cô ta một lần, Tô Thanh cũng rất muốn có lần đầu tiên với hắn, nhưng dường như Diệp Lâm Anh đều miễn nhiễm với sắc dục, cho dù Tô Thanh có cố gắng khiêu gợi đến mức nào, Diệp Lâm Anh vẫn giữ một bộ mặt lạnh lùng như thế.
- Anh… anh ấy chưa bao giờ chạm vào em
Sở Hạo hơi nhướn mày, khẽ nâng cằm cô ta, cười xấu xa
- Vậy sao? Thằng đó nói yêu em lắm mà?
Dưới ánh đèn vàng, tóc Tô Thanh xoã dài tới eo, khuôn mặt ửng hồng do bị khi dễ, một dáng vẻ khiến bất kì người đàn ông nào cũng có thể gục ngã. Sở Hạo có thể giữ bình tĩnh được cho đến lúc này, có thể thấy anh ta thực sự rất coi trọng người phụ nữ trước mắt.
- Cái anh ta không thể cho em, tôi có thể. Sao nào, em tự quyết định đi.
Sở Hạo dừng một chút, thổi một hơi lạnh lạnh vào trán của Tô Thanh
- Tiểu Thanh, em thừa biết, tôi yêu em mà, đúng chứ!
Tô Thanh run run, mặc dù cô ta muốn đẩy người đàn ông trước mặt nhưng tay chân thì vẫn cứ yếu ớt như vậy. Mặc dù nhìn từ bên ngoài có vẻ như Sở Hạo đang nhượng bộ. Nhưng thực ra thế đứng của anh khiến cho Tô Thanh khó có thể nhúc nhích , dường như khoá toàn bộ cơ thể của cô lại một chỗ, muốn đẩy ra cũng không xong. Tô Thanh ngước nhìn khuôn mặt thâm tình của Sở Hạo, một gương mặt rất đỗi yêu nghiệt, ở khoảng cách này thậm chí còn có thể đếm rõ từng cọng lông mi của anh.
- Diệp Lâm Anh.. còn anh ấy, em không thể phản bội anh ấy.
Sở Hạo làm dáng vẻ đau lòng, mỉm cười yêu nghiệt để lộ ra cái răng nanh nhọn nhọn.
- Em nói thế thì tôi cũng đành chịu. Nhưng mà bây giờ, hắn còn đang chôn chân ở nước ngoài kìa, em không muốn vui vẻ một chút à.
Tô Thanh không từ chối ngay, chứng tỏ cô ta đang do dự. Sở Hạo đã nhìn thấy được đáp án mình muốn. Anh lập tức cuối xuống, ngậm lấy đôi môi anh đào của Tô Thanh. Ngay khi môi lưỡi vừa giao nhau, Sở Hạo lập tức thể hiện kỹ thuật hôn siêu đỉnh của mình. Anh hơi nâng người Tô Thanh, làm cô có cảm giác cả người bị nhấc bổng lên, chân còn không thể chạm đất. Tô Thanh theo quán tính nhắm chặt hai mắt, Sở Hạo hôn quá giỏi, không biết tự bao giờ cô đã bị cuốn vào, hai tay cũng vòng lấy ôm cổ của Sở Hạo, vô thức nhướn người khiến cả hai càng áp chặt vô cùng. Không khí vang lên tiếng chụt chụt vô cùng ám muội. Sở Hạo không đơn giản là đáp môi xuống, mà còn đưa cả lưỡi vào trong, khuấy đảo khoang miệng của đối phương. Phải biết, ngay cả Diệp Lâm Anh cũng chưa từng hôn môi của Tô Thanh, chỉ dừng lại ở những nụ hôn vụn vặt trên mặt.
Ngay khi cả hai còn đang đắm chìm liền không hề hay biết, cánh cửa đằng kia đang chầm chậm xoay, một lúc sau liền nhẹ nhàng bật mở. Tô Thanh còn không có nhận ra vì đang còn chìm trong nụ hôn kiểu pháp ngọt ngào của Sở Hạo( Tác giả: Viết tới đây tự nhiên tui mắc ói quá mấy bà :)))))))
Ngay khi tiếng giày cồm cộp vang lên trong căn nhà, Tô Thanh mới tự tỉnh, lập tức trợn tròn mắt, đẩy mạnh Sở Hạo. Nhưng với sức lực của cô ta thì làm sao có thể đẩy nổi một người ư đàn ông, chỉ đành giãy giụa kịch liệt.
- Ngon quá nhỉ, Sở tiên sinh, đôi môi đó tôi còn chưa nếm qua được đâu, cậu đã giành phần của tôi trước rồi. Làm sao, có vị gì không?
Diệp Lâm Anh đút tay vào túi quần, cười khẩy nhìn cặp đôi trước mặt. Hắn đứng giữa căn nhà, mặc dù đang cười, nhưng Tô Thanh liền biết, cơn thịnh nộ của Diệp Lâm Anh đang ập tới một cách khủng khiếp.