Lucas 100 vạn và Nam Ngôn 250 cùng leo lên hot search.
Nam Ngôn cứng đầu đối diện với phú nhị đại Lucas giới siêu giàu đã gây nên một làn sóng nhiệt không nhỏ. Tất cả fans của cô đồng lòng hô to tên Nam công chúa, vung vẫy slogan về sự giàu có của công chúa nhà mình, trận thế lớn mạnh đàn áp.
Lucas mặc dù hơi tức giận nhưng cậu lại cảm thấy Nam Ngôn thú vị.
Cậu rất sảng khoái đưa một trăm vạn cho Nam Ngôn.
Nam Ngôn trực tiếp đưa lại cho Tưởng Tố, cô muốn quyên góp toàn bộ số tiền 100 vạn này cho Dự án Hy vọng.
Tưởng Tố yêu Nam Ngôn chết đi được.
Chị biết rõ mối quan hệ giữa Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố, tài sản của chồng mình nhiều như vậy, cho dù Nam Ngôn không làm việc vẫn có thể nằm không hưởng thụ, vì thế nên Nam Ngôn có thể quyên góp hết số tiền này ra ngoài mà không hề đau lòng một chút nào, hơn nữa việc này còn giúp Nam Ngôn lấy được danh tiếng tốt, đối với các tác phẩm sau này của Nam Ngôn rất có lợi.
Nam Ngôn giao cho Tưởng Tố xong thì không quản đến nữa, tháng 12, «Gió nổi đêm Trường An» thông báo dự kiến phát sóng đồng thời trên ba đài truyền hình lớn vào khung giờ vàng.
Trước đó, mọi người cần phải phối hợp tuyên truyền, vài diễn viên chính của đoàn phim còn phải đi quảng bá ở một số địa điểm nhất định.
Nam Ngôn chỉ là một vai phụ nhỏ được đặt tên trong kịch bản, những chuyện đó không đến phiên cô, cô chỉ cần phối hợp tuyên truyền một chút trên mạng là được.
Chủ yếu là cô sắp hoàn thành xong bộ phim «Thành Phong Hoa» rồi.
Cảnh quay của nhân vật Vân Tranh công chúa do Nam Ngôn thủ vai đã gần kết thúc, cách ngày đoàn phim đóng máy không xa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Nam Ngôn vẫn phải cưỡi trên lưng ngựa thi triển võ thuật, không ngừng giao phong cùng đối thủ. Nhờ có đạo cụ là ngựa giả nên đã giảm bớt khó khăn khi cô thực hiện động tác.
Công chúa Vân Tranh một thân nam trang, bên trong là một tầng vải mỏng manh và bên ngoài là một lớp áo giáp bằng kim loại, phấn nền trên mặt Nam Ngôn hơi tối, ngoại hình hoàn toàn phù hợp với bộ dáng của một cô gái đã trải qua mưa gió của cuộc đời.
Khi cô thi triển võ thuật, trong đôi mắt là lửa cháy thiêu đốt hừng hực, kiên cường bất khuất, trên tay cầm trường thương, mỗi một lần đều dùng hết khí lực đi chém giết.
Sau khi diễn xong một cảnh quay, cho dù là mùa đông, trên thân thể cô vẫn thấm đẫm mồ hôi.
Nam Ngôn vừa quay lại, Điềm Điềm đã vội khoác một chiếc áo bông thật dày cho cô.
Cảnh bên ngoài không có chỗ chắn gió, Nam Ngôn nhanh chóng rụt cả đầu vào trong áo khoác bông, cuộn người lại, ôm máy sưởi như thể đang ôm chính sinh mạng của mình vậy.
Bộ phim được quay chụp kéo dài từ thời điểm nóng nhất trong năm cho đến tháng 12 mùa đông lạnh giá, đoàn phim bọn họ đã cùng trải qua hai loại thời tiết khắc nghiệt.
"Cô ổn không?"
Trước mắt Nam Ngôn xuất hiện một ly cà phê nóng.
Nam Ngôn ngẩng đầu.
Là Tô Tà. Hắn mặc một chiếc áo khoác lông màu đen dày, một tay đưa cà phê nóng cho cô, một tay nhét vào trong túi áo, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
"Cô còn một cảnh diễn nữa là đóng máy rồi, chúc mừng nhé."
Nam Ngôn cầm ly cà phê nóng hổi trong tay, nói chuyện một cách ôn hoà: "Cảm ơn, thời gian tới anh cũng sắp đóng máy, tôi đây cũng chúc mừng anh trước."
Bọn họ một người là nữ ba, một người là nam hai, cảnh quay gần như sắp hoàn thành cả rồi, thời gian đóng máy của Nam Ngôn và Tô Tà rất gần nhau.
Làm việc chung trong một đoàn phim suốt hai ba tháng, Nam Ngôn đã hoàn toàn buông xuống thành kiến trong quá khứ với Tô Tà, cô đối xử với hắn như một người đồng nghiệp bình thường, gặp gỡ sẽ khách khí chào hỏi rồi nói chuyện vài ba câu, giống như mọi người xung quanh.
Theo sự biến mất của Tần Di Nhiên, tất cả những điều tồi tệ cũng bay đi mất, thật tuyệt vời.
Tô Tà có rất nhiều điều muốn hỏi Nam Ngôn.
Nhưng hắn không có tư cách gì để trò chuyện cùng Nam Ngôn, ngay cả thân phận bạn bè cũng không phải. Tô Tà đứng bên cạnh Nam Ngôn một lát, thấy cô vẫn giữ im lặng, hắn chỉ đành chào hỏi một tiếng rồi rời đi.
Sau đó Tô Tà cũng không đến tìm Nam Ngôn nữa. Cảnh quay cuối cùng của Nam Ngôn là cảnh quay đơn độc, cô lội qua sông trong cơn gió rét, trở về quê hương Sở quốc của mình.
Không có một lời thoại nào, ống kính cuối cùng là bóng lưng xa dần của cô.
Mà sau lưng cô, là thiên quân vạn mã.
"Chúc mừng đóng máy!"
"Chúc mừng Tiểu Nam, cô cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi."
Nam Ngôn ôm bó hoa do đoàn phim chuẩn bị trong tay, cô tươi cười rạng rỡ cùng mọi người trong đoàn phim chụp ảnh kỷ niệm.
Đoàn phim còn vài ngày quay chụp nữa là hoàn thành xong nội dung và đóng máy. Nam Ngôn quá lạnh, sau khi đóng máy xong, cô đặt một chiếc xe đồ ăn tiếp ứng cho đoàn phim rồi vội vàng cùng Điềm Điềm quay về thành phố A.
Lúc Nam Ngôn rời đi vẫn là ngày hè nóng bức, khi cô trở về trời đã có tuyết rơi.
Khi cô xuống máy bay bắt taxi về nhà, xém chút nữa cô đã báo ra địa chỉ nhà của Thẩm Quân Cố, hên là cô xoay chuyển đầu óc nhanh, nhớ ra mình đã dọn ra ngoài ở.
Chỉ là lúc đó cô vừa chuyển ra ngoài chưa được mấy ngày đã phải vào đoàn phim mới, đi tận ba tháng trời, vì ở nhà mới chưa được hai ngày nên cô không thể nhớ được địa chỉ, đành phải gọi điện thoại cho Tưởng Tố, cố gắng lắm mới tìm được vị trí nhà mới của mình.
Nam Ngôn vừa về nhà liền ngã đầu ngủ ngay, cô muốn ngủ đông bất tỉnh trong căn phòng ấm áp này luôn.
Quay trong phim trường và quay ngoại cảnh làm cô mệt muốn chết, cô lên cân xem thì thấy bản thân đã giảm mất năm cân, Nam Ngôn đau lòng xỉu lên xỉu xuống. Ngày hôm sau, cô vội vàng đi mua đống đồ ăn vặt bổ sung thịt tăng cân, hận không thể ăn ăn ăn cho đến khi thân thể trở nên mập mạp.
Nam Ngôn về nhà được vài ngày, cô sa đoạ đến mức chơi game cả ngày, vừa uống sữa chua vừa ăn khoai tây chiên, trên sàn nhà của nhà mới đã được cô lót một miếng thảm nhung siêu dày, hai nơi yêu thích nhất trong nhà của cô là chiếc giường thân yêu và miếng thảm ấm áp.
Lông tơ mềm mại, nằm trên đó thoải mái như đang lạc vào chốn thần tiên vậy.
Khi Tưởng Tố đến gặp cô, chị đã bị sinh vật khó hiểu tràn đầy bong bóng màu hồng hạnh phúc đang nằm trên đất ép ra khỏi phòng.
An nhàn vậy sao?
Tưởng Tố không biết có nên khen tâm lý của Nam Ngôn vững vàng như núi Thái Sơn không nữa.
Chị đến đây đương nhiên là có kèm theo thông báo, hiện tại còn 10 ngày nữa là đến Lễ Giáng Sinh, cuộc họp hằng năm của công ty sẽ được tổ chức ngay sau ngày Lễ Giáng Sinh, nhằm mục đích tổng kết mức độ hoàn thành công việc của công ty giải trí Mãn Thành mỗi năm.
Đây cũng là một bữa tiệc tối trước Tết dương lịch, tổng kết lại tình hình công tác trong một năm qua và tuyên dương những nhân viên xuất sắc.
Vào ngày này, tất cả nghệ sĩ dưới trướng công ty đều phải tham dự, nhưng tham dự như thế nào mới là chuyện. Không có công việc, không nổi tiếng sẽ ngồi ở ghế dự bị, Tưởng Tố đương nhiên không thể để Nam Ngôn ngồi ở ghế dự bị.
Nam Ngôn là người mới, nhưng cũng được xem là nghệ sĩ hạng A, trước báo cáo thường niên, cô đã tham gia diễn trong bộ phim «Gió nổi đêm Trường An» mà bây giờ sắp phát sóng, cho dù hiện tại cô không nhận công việc thì vẫn có tác phẩm.
Tưởng Tố đến định đo số liệu cơ thể của Nam Ngôn, sau đó đi thuê váy cho cô để dự tiệc tối vào hôm đó, thuận tiện hỏi xem Nam Ngôn có trang sức gì không.
Đây là năm đầu tiên Nam Ngôn hoạt động, nhất định không thể lu mờ trước mọi người, cô cần phải tỏa sáng, tỏa sáng đến mức chói mắt người khác.
Nam Ngôn suy nghĩ, hình như lúc chuyển nhà cô có nhìn thấy trang sức thì phải.
Cô đi tới mở ngăn kéo chuyên dùng để cất trang sức ra, đủ loại kim cương hột xoàn rực rỡ sáng mù mắt Tưởng Tố.
Điều đáng sợ là có hơn mười bộ trang sức kim cương, bên cạnh còn có rất nhiều mẫu mã cổ điển của các hàng hiệu xa xỉ.
Nếu nói có điều gì tiếc nuối thì đó là các mẫu mới của năm nay không có trong bộ sưu tập.
Tưởng Tố xem qua, trong lòng bấm tay tính toán.
Một bộ trang sức trong đây có giá từ mấy chục vạn cho đến hàng trăm vạn, mang ra ngoài mặc dù không doạ người, nhưng Nam Ngôn tốt nhất vẫn nên mang những bộ trang sức kiểu mới.
Tưởng Tố lập tức buông tha ý định để cho Nam Ngôn dùng trang sức của bản thân, chị lựa chọn thương hiệu rồi liên hệ với họ để thuê váy và trang sức mới.
Nam Ngôn không thành vấn đề.
Tưởng Tố không đồng ý với dáng vẻ lãnh đạm như thế của Nam Ngôn, chị liên tục dặn dò Nam Ngôn, phải ăn thức ăn nhẹ, trong thời gian này nên dưỡng da cho tốt, bởi vì làn da khi phơi nắng hoặc phơi gió nhiều sẽ dễ bị thô ráp.
Nam Ngôn không có ý kiến gì về việc chăm sóc da, vừa rảnh rỗi, cô liền hẹn Trịnh Thiến La và Tề Oánh cùng nhau đi thẩm mỹ viện.
Vài ngày sau, weibo chính thức của đoàn phim «Thành Phong Hoa» thông báo bộ phim đã hoàn thành và đóng máy.
Tiệc đóng máy cũng được tổ chức sau đó.
Lần này Nam Ngôn không phải là một nhân vật nhỏ như lúc trước nữa, cô đường đường chính chính là nữ ba, nhất định phải có mặt.
Bữa tiệc đóng máy được đặt tại một nhà hàng cách nhà Nam Ngôn rất xa, cô không cần hình tượng mặc một chiếc áo lông vừa dày vừa dài tới tận mắt cá chân, còn trùm mũ lại và đeo khẩu trang kín mít. Khi cô bước vào phòng riêng, không một ai nhận ra cô cả.
"Tiểu Nam, cô sợ lạnh tới mức nào thế? Mặc vậy không thấy nóng sao?"
Người thứ nhất nhận ra Nam Ngôn là Hà Chỉ.
Anh ta ăn mặc rất mát mẻ, bên trong áo khoác là một chiếc áo thun ngắn tay, cười nhạo Nam Ngôn không thương tiếc.
Nam Ngôn cởi áo lông ra, bên trong là một chiếc váy len dày.
"Không còn cách nào mà, tôi chống lạnh không tốt."
Bầu không khí ở đoàn phim này tốt hơn nhiều so với bầu không khí ở đoàn phim lúc trước Nam Ngôn tham gia.
Có lẽ là do trên người cô mang danh đại lão đem tiền đầu tư vào đoàn phim, mọi người đều đối xử lịch sự với cô trong mấy tháng qua, lịch sự thành thói quen, mọi việc đều lấy Nam Ngôn làm trung tâm, mà Nam Ngôn chưa bao giờ gây rắc rối, cho nên tất cả mọi người đều ở chung rất hoà thuận.
Hơn nữa, bây giờ là tiệc đóng máy rồi, ngày sau mọi người đường ai nấy đi, mặc dù cùng làm việc trong giới giải trí, nhưng có khả năng cả đời này sẽ không có lần hợp tác thứ hai.
Không ai nói trước được tương lai của ai sẽ ra sao, người thông minh sẽ lựa chọn cố gắng kết bạn thay vì đắc tội gây thù.
Trong bức ảnh chụp chung tại bữa tiệc đóng máy, tất cả mọi người đều nâng cao ly rượu và nở một nụ cười thật tươi, bức ảnh này được weibo của đoàn phim đăng lên, thông báo «Thành Phong Hoa» chính thức bước vào giai đoạn hậu kỳ.
Nam Ngôn chụp ảnh xong liền đặt ly rượu xuống. Mấy tháng nay cô chưa từng uống rượu, tất cả mọi người đều biết nên không ai khuyên cô.
Đạo diễn Tôn thậm chí còn cười nói: "Tiểu Nam, cô có biết cái tên phó đạo diễn bởi vì mời rượu nữ diễn viên, mời rượu chưa đủ, hắn ta còn muốn chiếm tiện nghi của người ta, cuối cùng bị nhiều người thay phiên nhau nhào vô đánh chưa? Nghe nói hắn ta bị đánh xong còn bị báo cáo lên cấp trên, kết quả là trực tiếp bị phong sát trong ngành luôn. Sau vài tháng, hắn ta đã hoàn toàn biến mất khỏi cái giới giải trí này. Chúng tôi bây giờ không cho mấy cô gái các cô kính rượu nữa, con gái mà, thích thì uống hai ngụm cho vui, còn không muốn uống cũng không sao."
Nam Ngôn cầm cốc nước trái cây, đôi mi thanh mảnh chớp chớp.
Trong ấn tượng của cô, cô đã từng gặp qua một tên phó đạo diễn như vậy, lúc đó nếu không nhờ có Thẩm Quân Cố.....
Nhắc mới nhớ, từ lúc cô đến chúc mừng sinh nhật Thẩm Quân Cố cho tới bây giờ đã qua hai tháng. Thời gian trôi qua nhanh thật, ngay cả khi bọn họ thường xuyên liên lạc với nhau qua WeChat, cô vẫn cảm thấy đã rất lâu rồi bọn họ chưa gặp nhau.
Tiệc đóng máy kết thúc, thời gian vẫn còn sớm, mọi người trực tiếp di chuyển đến KTV.
Ca hát như một buổi biểu diễn dành riêng cho Tô Tà và Đổng Duyệt vậy, hoàn toàn không nhìn ra hai người đó hát có gì hay. Nam Ngôn yên tĩnh ngồi ở một góc vừa uống nước chanh vừa ăn gà trong tiếng ca hát.
Âm thanh trong KTV vô cùng ầm ĩ, mọi người đều nói chuyện với nhau, tay Nam Ngôn run lên, một cái hộp thành công rơi xuống đất.
Hơn chín giờ tối, Nam Ngôn ngáp dài một cái.
Cô muốn về sớm đi ngủ, nhưng cô là hậu bối, không có cách nào rời đi trước.
Tôn đạo diễn cầm micro đắm chìm trong bài hát buồn thương tâm, ông rống lên một cách tê tâm liệt phế.
Nam Ngôn cất điện thoại đi, tụ tập chơi bài cùng Thành Sương Linh và Tô Tà.
Cô chơi bài rất may mắn, Thành Sương Linh và Tô Tà thua đến mức nghi ngờ cuộc sống, Nam Ngôn rốt cuộc cũng lên tinh thần được một chút.
Nam Ngôn không biết bây giờ là mấy giờ, cô mở điện thoại ra xem thử. Màn hình di động sáng lên.
Trên màn hình khoá là thông báo bảy tin nhắn WeChat đến từ một người.
[Anh đã trở về.]
[Tiệc đóng máy kết thúc chưa em?]
[Đừng uống rượu nhé.]
[Mọi người đang đi hát karaoke sao?]
[Anh muốn nghe em hát.]
[Em đang ở đâu? Anh tới đón em.]
Cuối cùng là tin nhắn được gửi vào ba phút trước.
[Anh đến rồi.]1
Tim Nam Ngôn đập mạnh.
Đúng lúc đó, cửa phòng KTV vang lên tiếng gõ cửa.