*用心良苦 - phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
Không nghĩ tới vừa gặp mặt đã đón nhận một kiếm, tứ trưởng lão Mị Âm Cốc rõ ràng sửng sốt trong chớp mắt, ngay sau đó hơi hơi mỉm cười, không chút để ý mà tùy tay chặn lại.
Rốt cuộc Nguyên Anh kỳ và Kim Đan kỳ khác nhau như trời với đất. Bình thường khi Kim Đan kỳ gặp Nguyên Anh kỳ chỉ biết bị một tát bay ra ngoài.
Trong nháy mắt tiếp theo, tứ trưởng lão đã bị một kiếm đánh bay.
Tạ Hi vẫn còn lại chút lý trí, không hạ tử thủ, nhưng lực đạo cũng không nhỏ. Tứ trưởng lão không kịp phòng ngừa bị một tu sĩ Kim Đan kỳ đánh bay, còn đang mơ hồ, hoàn toàn không phản ứng được đã xảy ra cái gì.
Mấy nữ tử kiều mị kia vừa rồi hai mắt còn sáng lên một cách kỳ dị khi thấy Tạ Hi tuấn mỹ phi phàm đều yên lặng nép sang một bên không dám lên tiếng.
Không khí có chút xấu hổ.
Sở Ngư ho khan một tiếng, giảm bớt không khí ngại ngùng: "......Tứ trưởng lão đúng không?"
Phải nói, đối với thực lực hiện tại của nam chính, chọn bừa một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đánh nhau hẳn là hoàn toàn không áp lực.
Tứ trưởng lão cuối cùng cũng phản ứng lại, tay run run chỉ vào Tạ Hi, thanh âm cũng đang run rẩy, vẻ mặt phẫn nộ: "Ngươi! Ngươi!"
Tạ Hi mặt vô cảm, tiếp lời Sở Ngư, ngữ khí lại không chút khách khí: "Dẫn đường."
Sở Ngư xoa mặt đứa nhỏ, cười tủm tỉm mà hôn lên cằm y khen thưởng.
Vị tứ trưởng lão này mới vừa rồi cố ý ở bên ngoài gây ồn ào. Bất luận là vì bị Ngụy Từ Âm phái ra tiếp ứng bọn họ nên trong lòng khó chịu, hay là xem thường hai tu sĩ Kim Đan kỳ, dù sao cũng là muốn ra oai phủ đầu bọn hắn một chút. Vì tránh những phiền toái nhỏ, vẫn nên để Tạ Hi tạo uy hiếp với đối phương trước.
Sở Ngư trong lòng nhộn nhạo.
Thật là phu phu đồng lòng, hắn còn chưa nhắc nhở, Tạ Hi liền hiểu rõ mà động thủ.
Tạ Hi cúi đầu nhìn Sở Ngư, thấy trong mắt hắn đều là khen ngợi, im lặng một chút. Y đoán được đại để hắn lại hiểu lầm cái gì, nhưng được khen thưởng trong lòng cũng không còn vậy buồn bực cuồng táo, khóe môi cong cong, ôm chặt Sở Ngư cọ cọ.
Nhìn một lớn một nhỏ ở đằng kia tình tứ, khóe miệng tứ trưởng lão giật giật, đen mặt nhìn chằm chằm Sở Ngư một lát rồi hừ lạnh một tiếng, giơ tay ném cho Tạ Hi một đồ vật: "Đây là bảo y thiếu chủ cố ý làm ra. Khi mặc vào thì đám chó điên Độn Nguyệt Môn kia sẽ không nhìn ra linh lực các ngươi có dị thường."
Nói đến hai chữ "Dị thường", hắn cố ý vô tình nhìn Tạ Hi, rõ ràng vẫn còn oán giận một kiếm vừa rồi của Tạ Hi, hoài nghi y tu luyện công pháp quỷ dị gì đó.
Sở Ngư không vui.
Có Tạ Hi chống lưng, Sở Ngư không sợ tu sĩ Nguyên Anh kia, bĩu môi, trên khuôn mặt hoàn toàn là sự khinh bỉ: "Chính đạo tu thân dưỡng tính, linh lực đều từng chút từng chút tích lũy mà được. Linh lực thuần khiết, tà ma ngoại đạo đi nét bút nghiêng, tuy rằng học nhanh nhưng linh lực lại không thuần khiết. Nếu Độn Nguyệt Môn đệ tử muốn tìm, cũng nên nên tìm linh lực bình thường mới đúng."
Tứ trưởng lão gân xanh trên trán nhảy dựng, rất muốn một tát quật chết Sở Ngư, nhưng nhìn đến Tạ Hi, vẫn là im lặng một chút, nhịn xuống tức giận.
Sở Ngư hắc hắc lặng lẽ cười.
Tạ Hi cúi đầu nhìn Sở Ngư, khóe môi càng thêm ý cười, trong mắt lại có ám quang chìm nổi. Dừng một chút, y phủ thêm áo choàng cho Sở Ngư, rồi phủ thêm cho chính mình. Tứ trưởng lão không còn tâm tình khách sáo, thấy bọn họ mặc xong, trực tiếp dẫn đường chạy lấy người.
Tạ Hi không thèm để ý, không xa không gần mà đi theo phía sau, cùng Sở Ngư kề tai nói nhỏ.
"Sư huynh......Ta có chút hối hận."
"Hửm?"
"Nơi vừa rồi khá tốt."
Sở Ngư mặt đầy hắc tuyến, biết y nói tốt là cái tốt cái gì. Nghĩ đến Tạ Hi vừa mới nhẹ liếm và hôn cổ mình, tức khắc ác thú ngo ngoe rục rịch. Sở Ngư tiến lên vươn đầu lưỡi nhỏ, liếm liếm yết hầu Tạ Hi, nhỏ giọng cười: "Nơi tốt thì sao? Thiên thời đều không ổn, ta sợ đến lúc đó ngươi doạ tứ trưởng lão sợ mất mật, ta lại phải suy xét đến việc tìm một người khác......"
Yết hầu Tạ Hi di chuyển lên xuống, lưng tê rần, lần đầu tiên cảm thấy cổ mình là chỗ mẫn cảm. Con ngươi y hơi hơi nheo lại, một tay đã nắm lấy cổ tay Sở Ngư, cười đến có chút vặn vẹo.
"Tìm người khác? Sư huynh, huynh đi tìm ai, ta liền giết người đó, đem huynh cầm tù ở trong phòng, mỗi ngày đều chiếm hữu huynh, cả đời đều không cho huynh đi ra ngoài. Đến lúc đó sư huynh có khóc như thế nào thì sư đệ cũng sẽ không mềm lòng đâu."
Sở Ngư nhìn ra Tạ Hi không nói giỡn, cười gượng một tiếng, vội vàng thân thiết cọ cọ: "Vui đùa, vui đùa thôi mà."
Tạ Hi cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Sở Ngư, chuyển chủ đề: "Sư huynh chẳng lẽ hiện tại vẫn không biết sư đệ đã đủ tốt hay chưa sao? Quả nhiên là sư đệ còn chưa đủ cần cù."
......Không không không không nam chính ngươi cần cù nhất! Nông dân cày đồng giữa ban trưa cũng không cần cù bằng người!
Ý niệm vừa mới toát ra trong đầu, Sở Ngư bỗng nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống sau một thời gian dài——
"Đinh ~ làn đạn chuẩn bị tải ~ thỉnh ký chủ chuẩn bị sẵn sàng ~"
Chuẩn bị, chuẩn bị, chuẩn bị cái con mẹ nhà ngươi!!! Mau đóng lại!!!
【Người đọc Hạt Mè Bánh Trôi: Ha ha ha ha ha!! Vừa đập giường vừa cười!!! Sư đệ ơi sư đệ à, ta đã nói rồi, không thể ăn cả bánh bao cá và ăn cá cùng lúc đâu╮(╯▽╰)╭ thiếu niên đáng thương~ +2】
【Người đọc Lam Phong · Thủy Ảnh: Ha ha ha ta còn đang nghĩ vì sao cái tín vật đính ước Ánh Sao như thế nào còn chưa xuất hiện →_→ +2】
【Người đọc Ái Phi Bệ Hạ: _(:3" ∠)_ Không hài lòng, vì cái gì vừa rồi sư đệ không thừa dịp tẩu hỏa nhập ma đem sư huynh làm này làm nọ, đã lâu không ăn cá rồi......+2】
【Người đọc Passer: Sủng nhau!!! Sư huynh bao che! Bao che! Bản tính bao che của Sở gia đã thể hiện trên người sư huynh rồi! +2】
【Người đọc Mênh Mang: Ha ha ha, cày đồng giữa ban trưa, sư đệ x sư huynh...... Đều chăm chỉ cày cấy......+2】
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư mặt vô cảm mà nhìn làn đạn ha ha ha, hệ thống cũng ha ha ha, bị ha ha ha đủ rồi, hắn đóng làn đạn, lãnh đạm nói: "Ngại quá, ta đã quyết định sẽ lưu lại nơi này, không cần tích cóp điểm nữa, ngươi có thể tự hủy rồi."
Hệ thống im lặng một chút, khóc than: "Đinh ~ trước khi kết thúc nội dung chính ~ ký chủ không thể tự giải trừ hợp đồng với hệ thống ~"
Sở Ngư nhẫn nhịn, đen mặt làm lơ hệ thống.
Tạ Hi kỳ quái mà xoa mặt Sở Ngư: "Sư huynh làm sao vậy? Đột nhiên mặt lại đầy sát khí, muốn giết tên biến thái kia sao? Sư huynh muốn là ta đi giết hắn liền."
"......Không muốn, ta thấy đây là thời điểm thích hợp để phóng thích một chút cảm xúc mà thôi." Sở Ngư biết rõ bản lĩnh tìm đường chết của mình mỗi khi mở miệng, trầm mặc, rụt lại vào trong lòng Tạ Hi, không nói gì.
Gió tuyết càng lớn, táp vào mặt lạnh đến tận cốt tuỷ. Tạ Hi nhìn chằm chằm Sở Ngư một lát, thu hồi ánh mắt, kéo áo choàng đem Sở Ngư bọc lại, trầm mặc đi theo người của Mị Âm Cốc.
Mị Âm Cốc cách nơi này không quá xa cho nên Ngụy Từ Âm đã sớm phát hiện được xôn xao, phái người tới đón.
Xuyên qua một đỉnh núi, sơn cốc đột nhiên rơi vào mắt, lại giống như một thế giới cách biệt. Bên ngoài gió tuyết đan xen, mênh mang một mảnh, bên trong lại xuân về hoa nở, muôn hồng nghìn tía.
Ngụy Từ Âm chỉ ăn mặc áo trong tuyết trắng, nằm trong bụi hoa, trước người là một cái bàn nhỏ, trên bàn bày rượu ngon món ngon. Hắn đang nhàn nhã uống rượu, trên khuôn mặt thiên về nét nữ là ý cười thật sâu, tóc rối che mắt, thích ý lại tự tại.
Vừa thấy mặt hắn, Sở Ngư không chút do dự lấy ra nỏ đã chế tác ở trên đường, móc ra phích lịch đạn đã chuẩn bị trước, lắp lên nỏ, động tác dứt khoát lưu loát, còn chưa đáp xuống đất đã bắn một phát chào hỏi trước tiên.
Phích lịch đạn này là Sở Ngư đặc chế. Hắn cố ý dùng đằng hồng, hoa thanh, đất son nắn thành một quả thiết hoàn nho nhỏ đẹp mắt, giống như đạn châu mà trẻ con phàm nhân hay dùng chơi. Đối với người tu chân mà nói thật ra không có mấy thu hút.
Ngụy Từ Âm cũng không nghĩ Sở Ngư vừa tới đã đưa lên một phần đại lễ, cười tươi mà ngồi dậy giơ tay tiếp đón. Sau đó nghe ầm ầm ầm vài tiếng, phía dưới nổi lên mấy đám mây nấm.
Tứ trưởng lão che mặt quay đầu: "......"
Sở Ngư thu hồi nỏ, tò mò mà nhìn chằm chằm phía dưới, có chút khẩn trương. Không nghĩ Tạ Hi bỗng nhiên đem hắn ôm càng chặt, tránh sang bên cạnh.
Ngụy Từ Âm đã đứng ở vị trí bọn hắn đứng vừa rồi, chỉ là Ngụy thiếu chủ từ trước đến nay luôn thong dong lúc này tóc tai rối tung, quần áo bất chỉnh, hơi hơi chật vật. Hắn nhìn chằm chằm Sở Ngư nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên cười rộ lên.
"Sở tam công tử, phản lão hoàn đồng, thú vị không?"
Sở Ngư mặt vô cảm: "Ngại quá, ta vốn không phải lão."
Ngụy Từ Âm nghẹn nghẹn, chuyển hướng sang Tạ Hi tim pha lê: "Tạ đạo hữu, ngày ngày chỉ có thể nhìn Sở công tử, cảm giác như thế nào?"
Tạ Hi sắc mặt lãnh đạm: "Ngày ngày chỉ được xem thì liên quan gì đến ngươi."
Ở hai nơi đều không chọc được phản ứng, Ngụy Từ Âm rõ ràng buồn bực một chút, rồi lại nhặt lên nụ cười: "Nếu Sở đạo hữu đã tới Vân Thác, vậy đại biểu là muốn giúp tại hạ."
Sở Ngư nhìn hắn mặt không đổi sắc mà nói ra lời này, suy tư hồi lâu, vẫn không tìm ra lời nào có thể biểu đạt cảm xúc của mình, chỉ có thể ha ha một tiếng, một lần nữa móc ra nỏ.
Ngụy Từ Âm hơi lùi về sau, "Sở đạo hữu khi nào sẽ giúp tại hạ?"
"Khi nào ngươi cho người giải thuật trên người ta, ta liền suy xét xem."
Ngụy Từ Âm nhăn mày: "Việc này khó mà nói. Nếu tại hạ giải thuật cho Sở đạo hữu rồi Sở đạo hữu liền lập tức chạy mất, vậy chẳng phải tại hạ đã làm việc phí sức sao."
Sở Ngư tiếp tục cười ha ha.
Bị một câu nói vạch trần, thật là có chút ngượng ngùng.
Ha ha.
Ngụy Từ Âm suy nghĩ một lúc lâu, gian nan lựa chọn: "Như vậy đi, gia phụ đã nhiều ngày không ở Mị Âm Cốc, Sở đạo hữu lại sốt ruột giải thuật, vậy ta thỉnh Phương trưởng lão giải một nửa thuật, như thế nào?"
Sở Ngư còn chưa lên tiếng, Tạ Hi nhướng mày: "Một nửa?"
"Ban ngày bảo trì bộ dáng đáng yêu này, ban đêm thì khôi phục nguyên thân, như thế nào?" Ngụy Từ Âm bỏ qua Sở Ngư, ý vị thâm trường mà nhìn Tạ Hi, "Tại hạ thấy Tạ đạo hữu cũng rất yêu thích bộ đang này của Sở đạo hữu, nếu giải một nửa thuật, chẳng phải là một công đôi việc sao?"
Thật con mẹ nó một công đôi việc.
Sở Ngư giận dữ: "Không......"
Tạ Hi che lại miệng hắn, vui vẻ gật đầu: "Được."
Sở Ngư trầm mặc, quay đầu nhìn Tạ Hi, Tạ Hi nhìn lại, ôn nhu mỉm cười: "Sư huynh, buổi tối có thể khôi phục thì tốt rồi."
Sở Ngư: "......"
Từ khi thu nhỏ, hắn đã làm không ít việc đùa bỡn Tạ Hi đến mức y dục hỏa đốt người, hai mắt nổi tơ máu. Hắn biết trong một chốc nữa cũng sẽ không thay đổi trở về, chờ khi biến trở về rồi chắc hẳn Tạ Hi đã hạ hoả, sẽ không chịu trả thù quá lớn.
Không nghĩ Ngụy Từ Âm sẽ giải một nửa thuật.
Đậu má, còn không bằng không giải.
Phương trưởng lão tốc độ rất nhanh, nhận được truyền âm phù liền chạy đến. Nghe được yêu cầu của Ngụy Từ Âm, ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chằm Sở Ngư cùng Tạ Hi một trận, giải thuật.
Hiện tại vẫn là ban ngày, Sở Ngư không có cảm giác gì, lại rõ ràng cảm thấy ánh mắt Tạ Hi sáng quắc, im lặng sau một lúc lâu, khóc không ra nước mắt: "...... Phương trưởng lão, vẫn là đừng giải trừ chú thuật cho ta, hoặc là giải hoàn toàn."
Giải hoàn toàn tốt xấu gì hắn vẫn có một chút sức phản kháng.
Tạ Hi cọ cọ đỉnh đầu Sở Ngư, "Sư huynh, không cần bướng bỉnh."
Ngữ khí ngọt ngào, như là rót mật. Chỉ có kẻ ngốc mới không nghe ra hưng phấn trong ngữ khí. Ngụy Từ Âm nhìn nhìn sắc trời, cũng đã tối dần, cực có ý tứ mà nói: "Kia liền thỉnh hai vị ở Mị Âm Cốc một thời gian."
Nói xong, chỉ một thiếu nữ kiều mị, dẫn theo Tạ Hi đi về hướng phòng cho khách.
Bình tĩnh mà xem xét, nơi này tuy là tông phái ma đạo, hoàn cảnh lại thực sự không tồi. Chính đạo bên kia đại khái bởi vì thái bình lâu năm, không biết ma tu cũng đã bắt kịp thời đại. Trong sách vở dạy học cho trẻ nhỏ đều vẽ ma tu bộ dáng âm thảm, xương khô vờn quanh, phần mộ lan tràn, trên trời dưới đất đều là một mảnh âm khí, quạ kêu thảm thảm mấy tiếng, không khác gì địa ngục trần gian.
Sở Ngư cảm thán trong lòng một tiếng, quay đầu thấy Ngụy Từ Âm cười tủm tỉm mà hướng mình phất tay, nhịn không được lấy ra nỏ, lắp phích lịch đạn một lần nữa bắn qua.
Ngụy Từ Âm tuy rằng da mặt dày như góc tường thành nhưng hố Sở Ngư như vậy một hồi, đại để vẫn là có chút chột dạ. Cấp cho Sở Ngư cùng Tạ Hi một căn phòng nhỏ trong rừng trúc riêng tư, cảnh quan thật là u nhã. Tới nơi, nữ tử kia rất thức thời mà rời đi. Sở Ngư cười gượng cùng Tạ Hi đối mắt một cái, da đầu đã tê rần, tránh thoát ôm ấp nhảy xuống mặt đất, chạy vào trong phòng.
Vốn định đi vào rồi lập tức khoá cửa, Sở Ngư đẩy cửa quét mắt bên trong, sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Rầm" một tiếng đóng lại cửa, đen mặt ngồi xổm ở trước cửa không nói gì.
Tạ Hi nghi hoặc mà tiền lại gần: "Sư huynh, làm sao vậy?"
Sở Ngư yên lặng ôm đầu gối không nói lời nào.
Khó hiểu trong mắt Tạ Hi càng sâu, đẩy cửa ra đảo mắt qua căn phòng.
......Ngụy Từ Âm quả nhiên đã khổ tâm rồi.
Trong phòng có tầng tầng màn lụa đạm tím rủ xuống, bị gió thổi lộ ra một góc mơ hồ là giường ngủ rộng lớn. Trong phòng còn có một loại hương không biết tên, ngọt nị nị. Chỉ cần ngửi một hơi, liền khiến người có chút hoa mắt say mê.
Quan trọng không phải cái này.
Mà là gần trong gang tấc, đặt ở trên tiểu án cách trước cửa ba thước.
Nhiều vô số, giản lược lại thì có: cao hoa hồng, roi mây, nến, tơ hồng tác tinh tế. Đầy đủ mọi thứ. Dưới ánh nến đỏ thẫm của ngọn nến đặt bên cạnh bàn đều ái muội đến cực điểm.
Tạ Hi cúi đầu nhìn Sở Ngư đang cực kì ủy khuất: "......"