Tiểu loli chính là người hô giá mua cây trâm.
Nhưng lại có nhãi con nhà ai không muốn sống, cư nhiên dám tranh giành đồ vật của nam chính và (một trong số) nữ chính?
Sở Ngư nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện nhãi con đó ở đâu.
Tạ Hi mím đôi môi mỏng, đạm thanh mở miệng: "Hai trăm."
Trực tiếp nhân đôi giá.
Sở Ngư rời ánh mắt sang tiểu thiếu niên bên cạnh, không biết nói gì.
Hoá ra là nhãi con nhà hắn......
Nam chính ngươi gấp cái gì, thứ này sớm muộn gì cũng là của ngươi, đằng nào thì tiểu loli kia cũng sẽ đưa cho ngươi làm tín vật đính ước!
Cùng lão bà trong tương lai tranh giành đồ vật có được không thế?
Tiểu loli bên kia quả nhiên thoáng nhìn sang hướng này, biểu cảm không còn ôn nhu nước, liếc mắt đưa tình như trong nguyên tác. Nàng mang theo lửa giận ngút trời, hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Hi một cái, xoay đầu: "300 linh thạch trung phẩm!"
A, lại tăng rồi.
Sở Ngư chống cằm, lười nhác mà nhìn đôi người yêu trong tương lai cùng đấu giá tín vật đính ước, xem đến hết sức vui vẻ. Bỗng nhiên hệ thống yên lặng đã lâu đột nhiên "Đinh" một tiếng.
Ngay sau đó chính là âm thanh thông báo điểm số tăng giảm dồn tới như thủy triều. Sở Ngư cả kinh ngồi thẳng dậy, háo hức nhìn chằm chằm giao diện hệ thống trước mặt. Hệ thống hiện tổng điểm còn có một con số của hắn bây giờ lại vù vù tăng lên tận ba con số.
ĐCM!!
Cảm giác kích thích không khác gì ngồi tàu lượn siêu tốc!
Hắn lại không thể ở trước mặt mọi người GG một cái!
Tiểu loli bị chiều hư tính sao đây!? Đại ca đệ khống bị chiều hư tính sao đây!?
Rốt cuộc sau một chuỗi tiếng thông báo đinh đinh đinh, điểm số ngừng tăng.
007: "Cập nhật hoàn thành ~ hoan nghênh ký chủ tiếp tục sử dụng hệ thống nhập vai ~ 007 hân hạnh phục vụ ngài ~tổng điểm hiện tại: 132 điểm ~ xin hỏi ký chủ có muốn xem bình luận? ~"
Đã lâu như vậy rồi, phải có tất cả bao nhiêu bình luận?
Sở Ngư lau mồ hôi lạnh, quyết đoán không xem.
Đóng giao diện hệ thống, nhận được ánh mắt lo lắng của Sở Thanh, Sở Ngư lắc lắc đầu, cười đến suy yếu.
Thật là, thiếu chút nữa đã bị hù chết.
Mới qua một lát, giá của trâm Ánh Sao đã nâng tới 900 khối linh thạch trung phẩm. Tiểu loli sắc mặt cực kỳ khó coi, nếu không phải vì nhà đấu giá có quy định, nàng chắc chắn đã nhào tới cắn chết Tạ Hi.
Tạ Hi mặt vô biểu cảm mà nhìn chằm chằm trâm Ánh Sao trên đài, trong mắt ám quang lưu động, làm lơ ánh mắt mãnh liệt như hỏa bên kia.
Sở Ngư suy nghĩ: Chẳng lẽ đây là phương pháp tán tỉnh đặc biệt nào đó sao?
Tiểu loli ban đầu còn không thèm nhìn sang hướng này một cái, hiện tại chỉ cần Tạ Hi mở miệng, nàng liền hung tợn mà trừng qua. Trẻ con lại có thể có bao nhiêu oán khí với nhau, chỉ cần nhận thức ra điểm chung, chơi chung một thời gian là có thể là ve vãn đánh yêu nhau như oan gia.
Sở Ngư cười tủm tỉm mà xoa đầu Tạ Hi.
Nhóc con, rất tốt. Thật không hổ là nam chính, thực sự có sách lược.
Đến khi giá cây trâm đã tăng đến 1300 khối linh thạch trung phẩm, tiểu loli buộc phải bỏ cuộc.
Trước khi rời đi lại hung tợn mà liếc xéo Tạ Hi vài lần.
Có được Tinh Viêm thảo, Tạ Hi cũng lấy được thứ đồ y muốn, Sở Ngư quyết định lập tức rời khỏi chiến trường. Đi theo nhân viên nhà đấu giá đến phía sau điện, giao nộp linh thạch, nhận vào tay Tinh Viêm thảo cùng trâm Ánh Sao.
Sở Ngư đem Tinh Viêm thảo cẩn thận cất vào hộp ngọc, cười tủm tỉm mà đưa trâm Ánh Sao cho Tạ Hi.
Tuy rằng có chút vấn đề nhỏ, tiểu loli tức giận quá mức, trâm cũng đến tay nam chính trước thời gian......
Bất quá lại không phải vấn đề gì lớn, không ảnh hưởng cốt truyện phát triển, làm lơ đi thôi ~
Tạ Hi tiếp nhận trâm Ánh Sao, lại không cất đi, ngược lại chớp chớp mắt, nói: "Đại sư huynh, huynh ngồi xổm xuống đi."
Sở Ngư theo lời ngồi xổm xuống.
Tạ Hi giơ tay tháo xuống bạch ngọc quan trên đầu hắn, tóc đen thoáng chốc xõa xuống như thác nước. Sở Ngư mờ mịt mà nhìn Tạ Hi mang sắc mặt nghiêm túc, đem tóc của hắn vấn lại, cắm trâm Ánh Sao lên.
Tinh quang nhàn nhạt toả ra từ cây trâm cài trên mái tóc đen, càng làm cho Sở Ngư thêm lịch sự tao nhã.
"Rất thích hợp với Đại sư huynh." Tạ Hi cười rộ lên, một bộ biểu cảm như muốn nói "Mau khen ngợi ánh mắt tốt của ta đi".
Sở Ngư: "......"
Đây là đồ của ngươi mà! Là tín vật đính ước trong tương lai của ngươi và (một trong số) lão bà của ngươi! Đây là vật có thể tùy tiện đưa cho người khác sao?!
Trong lòng rít gào, bên ngoài hắn vẫn mỉm cười: "Thì ra là mua cho ta? Đa tạ sư đệ."
Dù sao cuối cùng cũng sẽ trở lại về tay Tạ Hi thôi, coi như hắn tạm thời mượn dùng chơi đi.
Sở Thanh cắn khăn tay, vẻ mặt đầy oán niệm: Rõ ràng ta cũng muốn mua cho đệ đệ, rõ ràng nụ cười của đệ đệ phải là cho ta mới đúng......
Hắn trừng mắt nhìn Tạ Hi, đột nhiên cảm thấy nhìn không thuận mắt.
Đúng lúc này, trước mắt Sở Ngư đột nhiên hiện lên hai hàng chữ đỏ to đùng khiến hắn không thể bỏ qua:
【Người đọc nho nhỏ: Ha ha ha ha đại ca đây là ghen tị đúng không! ( ̄^ ̄)ゞĐáng yêu ghê á! +2】
【Người đọc phương đông tổng tiến công: (≧▽≦)/ đại ca muốn cùng bé con tranh sủng sao? Đại ca ta thích huynh rồi nha! +2】
......Má! Tình huống này là sao! Ảo giác à!
Sở Ngư nghẹn họng nhìn trân trối, bên tai lại vang lên giọng điệu bán manh của hệ thống: "Hệ thống sau khi cập nhật bổ sung tính năng làn đạn ~ bình luận mới sẽ được hiển thị theo hình thức làn đạn trước mắt ký chủ ~ Rất tuyệt nha ~"
CMN! Tuyệt cái đầu mi!
Chẳng khác gì máu người phun tung tóe trong phim kinh dị!
Khi rời khỏi hội đấu giá bên ngoài đã là đêm khuya. Sở Thanh như cũ ngự kiếm ở phía trước dẫn đường, Sở Ngư ôm Tạ Hi theo ở phía sau. Vừa mới ra khỏi thành không lâu, phía sau đột nhiên thoáng hiện ra mấy điểm đen, trong nháy mắt tiếp theo, bảy tám tu sĩ mặc áo bào xám xuất hiện đem ba người bao vây lại.
Sở Ngư sửng sốt: Tình huống này là sao? Cảnh này có chút quen mắt......
Một cái đầu nhỏ nhô ra từ sau lưng tu sĩ áo bào xám, ánh mắt lạnh lùng trừng Sở Ngư một cái, đặc biệt khi nhìn đến trâm Ánh Sao trên đầu Sở Ngư, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó xem, giọng the thé nói: "Hay lắm! Ra là ngươi cố ý đoạt cây trâm của ta! Chính mình còn không muốn tự tay đoạt mà lại bắt thằng nhãi bên cạnh ra tay, đúng là không ra gì!"
...... Quả nhiên.
Đây không phải là tình tiết giết người đoạt bảo kinh điển sao......
Nhóc loli, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không, thằng nhãi này là lão công tương lai của ngươi đấy......
Sở Ngư vô ngữ cứng họng, trước mắt một đống bình luận bay qua "Ha ha ha ha cười chết ta! Em gái này chỉ số thông minh âm sao!" "Vốn dĩ cho rằng nàng sẽ là nữ chính, bây giờ lại thành pháo hôi rồi" "Làm nữ chính không làm lại đi tìm chết".
Tạ Hi sắc mặt trầm xuống: "Đem lời vừa rồi rút lại."
Sở Thanh sắc mặt cũng lạnh lẽo.
Trong lúc nhất thời bình luận quá nhiều, Sở Ngư nhức đầu không thôi, nhìn tới nhìn lui mới thấy được nút ẩn bình luận, nhanh chóng ấn vào, hắng giọng, duy trì bộ dạng cao quý lãnh diễm, đạm thanh nói: "Tiểu cô nương, trung phẩm Tiên Khí này vốn là ở hội đấu giá ai ra giá cao hơn thì có được, ngươi dẫn người tới bao vây chúng ta, chẳng lẽ là muốn cướp?"
"Thức thời thì đem trân Ánh Sao giao ra đây." Tiểu loli sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lại sắc nhọn lại ác độc, "Nếu không, các ngươi đừng nghĩ muốn được toàn thây!"
Quả nhiên là muốn giết người đoạt bảo. Đứa bé này mới có bao nhiêu tuổi mà tâm địa lại ác độc đến mức này.
Sở Ngư âm thầm lắc đầu, trong lòng gạch tên tiểu loli khỏi danh sách em dâu tương lai.
Vai nữ chính không muốn làm liền chạy đi làm pháo hôi?
Tiểu loli mang đến tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Bốn người Trúc Cơ sơ kỳ, ba người Trúc Cơ trung kỳ và một người Trúc Cơ hậu kỳ.
Người bình thường muốn đạt đến Trúc Cơ kỳ đều cần 50, 60 năm, thiên tư tốt cũng cần 40 năm. Những người này hiển nhiên là người bình thường, xem khuôn mặt, đều đã có chút già nua.
Loại người này kỳ thật có chút khó giải quyết, bởi vì bọn họ suốt cuộc đời khó có thể tiến tới tầng tiếp theo, đã mài giũa tu vi Trúc Cơ vài thập niên, muốn giết rất khó.
Sở Ngư đang nghĩ có nên trực tiếp ném ra một đống bùa chú nổ bay bọn họ hay không, một tu sĩ trong đó đột nhiên chú ý tới y phục thêu lá phong đỏ của Sở Thanh, sắc mặt biến đổi: "Lá phong...... Các ngươi là người của Sở gia Lạc Phong Cốc?"
"Ngươi không có tư cách hỏi." Sở Thanh đã sớm tức giận đến cực điểm, Tam Hoả dưới chân toả ra màu diễm lệ, phảng phất như lửa cháy, lại giống như tiếng phượng hoàng kêu.
"Tam Hoả!" Tu sĩ đang bảo vệ tiểu loli sắc mặt trắng bệch, lại nhìn đến thanh kiếm dưới chân Sở Ngư, run rẩy nói: "......Tầm Sanh!"
Sở Ngư mặt vô biểu cảm: "Muốn đấu võ sao? Tại hạ phụng bồi."
Tu sĩ áo bào xám hai mặt nhìn nhau, người cầm đầu nhanh chóng quyết định che lại miệng tiểu loli, cúi đầu nói: "Tại hạ không biết hai vị là Sở Thanh công tử cùng Sở Ngư công tử, đã mạo phạm rồi. Tiểu thư nhà tại hạ trẻ người non dạ, không biết lựa lời, thỉnh hai vị thứ lỗi. Qua mấy ngày gia chủ sẽ tự tới Lạc Phong Cốc thỉnh tội hai vị công tử."
Dứt lời, trực tiếp vung tay, "Vèo" một cái bay đi còn nhanh hơn bay tới.
Sở Ngư: "......"
Lần đầu tiên gặp được tình tiết giết người đoạt bảo kinh điển, kết quả đối phương còn chưa bắt đầu đấu võ đã chạy!
Sở Thanh hừ lạnh một tiếng: "Chạy cũng nhanh đấy."
Sở Ngư thật ra không để ý lắm, cúi đầu nhìn Tạ Hi. Tiểu thiếu niên sắc mặt âm trầm bất định, trong mắt ẩn ẩn tức giận, môi mỏng mím chặt, hiển nhiên thập phần tức giận.
Sở Ngư đồng tình mà xoa đầu y, trái lương tâm mà an ủi: "Ngoan, cũng không có việc gì, đừng tức giận."
Lão bà trong tương lai đổi vai thành phản diện pháo hôi, có thể không giận sao? Bị lão bà tương lai mắng là thằng nhãi, có thể không giận sao?
Sở Ngư yên lặng ngự kiếm, trong lòng cảm thán. Em dâu cũng thật không tốt, xem ra nam chính lần đầu tiên ra tay không thu được lão bà rồi.
Muốn bồi dưỡng Tạ Hi thành nam chính kinh điển truyện ngựa đực, xem ra hắn thỉnh thoảng còn phải dạy cho y một ít kỹ xảo. Cũng không thể để Tạ Hi cứ chạy lung tung rồi ném lão bà lên con đường một đi không trở về được,vốn dĩ y còn không có nhiều để mà ném đi như vậy.
Ba người ngự kiếm về tới Thanh Hà trấn, lúc này mặt trời mới mọc lên ở phía Đông. Tia nắng vàng kim mới lộ nửa bên mặt, chiếu lên trấn nhỏ một mảnh ấm áp hòa hợp.
Sở Ngư nhìn chằm chằm trấn nhỏ trầm tịch, trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia bất an, vội vàng đáp xuống. Sáng tinh mơ, trong thị trấn lại không có một chút nhân khí, tử khí trầm trầm. Giống như trấn không người.
Sở Thanh ngạc nhiên nói: "Sáng tinh mơ, tại sao cả tiểu thương cũng không thấy đâu?"
"Đại sư huynh......" Tạ Hi đột nhiên kéo tay áo Sở Ngư, nhỏ giọng nói, "Cửa nhà của người dân...... Giống như toàn bộ đều bị mở ra."
Sở Ngư quay đầu nhìn, quả nhiên mọi cửa nhà đều mở ra, hoặc phải là nói là bị đá văng. Vừa hắn rồi chỉ lo chú ý trên đường, không nhìn sang hai bên, hiện giờ vừa thấy, càng là kỳ quặc.
Hắn bế Tạ Hi lên, đánh bạo đi vào một nhà dân trong trấn, Sở Thanh vội vàng định đi cùng, lại thấy Sở Ngư sắc mặt âm trầm đi ra, liền xoay người đi tới một nhà khác.
Như thế lặp lại năm sáu lần, Sở Ngư rốt cuộc hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi: "......Người trong trấn, toàn bộ mất tích."