WAR: Chương này có cắm lỗ hậu, ai thấy không hợp thì lướt qua nhé!
Edit: Mị Mê Mều
Không có cô bé nhà ai giống như cô, lúc đầu cô lấy dáng vẻ tươi sáng xông vào sinh mệnh anh, tùy tiện dấy lên sóng lớn, nhưng dáng dấp bây giờ thì sợ hãi, yếu đuối. Có lẽ điều đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Đáng tiếc.
Cô nhỏ hơn anh nhiều như vậy, mới mười tám tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất. Sinh ra với cơ thể mềm mại lại giày vò người như vậy, hoàn toàn không chịu nổi việc làm tình. Mỗi lần anh còn chưa tận hứng đã cảm thấy cô quanh quẩn bên bờ vực sắp chết.
Trần Thù Quan ngồi bên cạnh cô gái nhỏ, đầu ngón tay phác họa hình dáng, đường nét hoàn mỹ dưới cằm, cô gái nhỏ không dám nhúc nhích, mí mắt rũ xuống, lông mi khẽ rung động.
Anh lại cúi đầu, dịu dàng dùng môi hôn lên mắt cô, trằn trọc vuốt ve nơi quý giá mà quan trọng. Một lúc lâu, anh xoa xoa gò má mềm mại của Mạnh Sơ: "Sơ Sơ ngoan, mở mắt đi."
Chẳng biết tự lúc nào, cơ thể của người đàn ông đã phủ trên người cô, đè nhẹ lên cô, vóc dáng nhỏ nhắn, cơ thể của cô gái đều bị anh bao trùm.
Mạnh Sơ mở mắt, anh gần như kề sát mặt cô, gần trong gang tấc, Mạnh Sơ chưa bao giờ nhìn thẳng vào anh với khoảng cách gần như vậy.
Sự lạnh lẽo thường có trong mắt Trần Thù Quan đã không thấy đâu, thay vào đó là ý cười mơ hồ, ẩn chứa dịu dàng trầm lắng và tâm tình cô xem không hiểu, phấn khởi, thẫn thờ, thương hại hoặc còn những thứ khác.
Ánh mắt như thế, trong ấn tượng của Mạnh Sơ, dường như cô từng thấy, nhưng có lẽ đại khái hơi khác, trong lúc nhất thời cô quả thực không nhớ nổi.
Người đàn ông không nhịn được cúi đầu cọ cọ tóc đen của cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nụ hôn ấm áp ùn ùn kéo tới, rơi vào đuôi mày cô, chóp mũi cô, cuối cùng anh vội vàng ngậm lấy bờ môi mềm mại của cô, vừa mút vừa liếm, hận không thể nuốt nó xuống.
Giữa môi cô gái nhỏ tràn ra mùi thơm ngọt ngào, anh duỗi lưỡi, cạy răng cô ra, tìm chiếc lưỡi đinh hương của cô tinh tế bắt lấy, quấy đảo.
"Ưm..." Cô cảm thấy khó thở, kêu rên, quay đầu muốn tách ra, ánh nước lóng lánh trên gương mặt yêu kiều chưa khô cạn, do lúc anh hôn liếm để lại.
Nụ hôn của anh chậm chạp không hạ màn, người đàn ông cúi đầu, khom lưng dạo trên người cô, hơi thở nóng rực lướt nhẹ qua từng tấc da thịt. Lúc anh há miệng ngậm đỉnh xinh tươi trước ngực, cô gái nhỏ run mạnh lên một cái.
Đau.
Mặc dù động tác của anh trông mềm nhẹ, nhưng lúc chạm đến lại cắt chặt hàm răng, núm vú mềm mại, xinh xắn của cô gái nhỏ bị kẹp giữa răng nhọn, sờ sờ bị anh cắn ra vết máu.
"Đau... ưm...." Cô gái nhỏ đưa tay bịt kín một bên ngực không chịu cho anh chạm nữa, nước mắt không ngừng chảy ra.
Anh kéo tay cô ra mà không tốn chút sức lực nào, đè chặt bên người, đầu v* nhỏ mảnh mai mà trắng nõn, lót trên một mảng máu bầm màu tím đen, trông thật đáng thương.
Anh cúi người khẽ liễm, không có động tác dư thừa thêm nữa, khàn giọng nói một câu: "Ngoan, về sau sẽ không làm em đau, muốn khóc thì khóc đi."
Cô lại ngừng khóc trong nháy mắt, cắn môi nhìn anh một cách nghi ngờ.
Trần Thù Quan anh, giống như cố ý.
Trần Thù Quan chỉ vò rối mái tóc mềm mại của cô, không nói gì.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Chờ đau đớn của cô dịu xuống chút ít, anh giữ chặt eo cô, đặt thẳng cơ thể nhỏ bé, hoa thịt giữa hai chân cô gái mở rộng, đối diện với mặt anh.
Thịt mềm hai bên nhô ra bao bọc lấy, huyệt trai mềm mại bên trong sợ sệt mà co rút dưới môi âm hộ, được người ta cẩn thận đẩy ra.
Còn chưa kịp giãy giụa, người đàn ông đã không chống cự nổi mê hoặc, cúi đầu vùi vào giữa hai chân thiếu nữ, nuốt trọn cả mật huyệt, ngay sau đó lại phun ra, chạm khẽ, liếm cắn từng chút từng chút một.
Thiếu nữ chưa tắm rửa, nơi riêng tư giấu trong quần lót mấy tiếng đồng hồ, không giống với mùi thơm ngát trên người cô, có một mùi thoang thoảng không tả rõ được, thực ra nó chẳng thơm như vậy.
Người đàn ông chỉ do dự nửa giây, đầu lưỡi đã tiến vào huyệt đạo trơn nước, đỏ bừng, xẹt qua vách hoa, không buông tha cho bất kỳ nơi nào có thể chạm tới.
Anh thành kính nằm ở đó, ăn rất lâu, đầu lưỡi anh ấm áp, khác xa với con người của anh, nó mềm mại đến mức khiến người ta an lòng. Huyệt mềm không dễ dàng để lộ trước người khác của cô gái nhỏ hoàn toàn thành vật riêng tư của người đàn ông, mặc anh tùy ý làm bậu, liếm mút, chọc rút.
"Ưm... ừm a..." Sự đau nhói của đầu v* dần dần bị cô quên lãng vì từng trận tê dại như thủy triều cuồn cuộn đánh úp ở dưới thân, cô gái khó chịu cong người lên, bật tiếng rên rỉ nỉ non.
Đường hoa co giật, rút lại không thể khống chế, dần tràn ra luồng chất lỏng trắng sệt, dinh dính, không ngừng tuôn ra theo miệng huyệt, bắn tung tóe ướt cả ráp giường dưới thân và cúc huyệt gần trong gang tấc.
Có kinh nghiệm lần trước làm nền, hiển nhiên Trần Thù Quan đã thành thạo hơn. Anh há miệng nuốt những chất lỏng kia xuống một cách cuồng loạn, vẻ mặt không nhìn ra chút bối rối, thậm chí những chất lỏng chảy theo nếp uốn hậu huyệt cũng bị anh nâng mông cô gái lên, ăn sạch sành sanh.
Anh đưa ngón trỏ chọc chọc cúc huyệt hồng nhạt của thiếu nữ, gần như không thấy được cửa động, cô gái nhỏ lập tức uốn éo mông né tránh, anh thuận thế buông lỏng tay.
Thấy người đàn ông không tiếp tục chơi đùa nơi này, Mạnh Sơ choáng váng thờ phào nhẹ nhõm một hơi.
Trần Thù Quan ăn quen bén mùi (1), ăn mãi không đã ghiền, anh đong đưa cơ thể của cô gái nhỏ, tiếp tục trêu chọc mầm mật đang phun bọt trong miệng huyệt hé mở, dỗ dành cô: "Bé ngoan, tiết một lần nữa đi."
(1) Nghĩa gốc: Thực tủy tri vị (食髓知味): nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa. Cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất kích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích
"Ưm..." Cô cảm thấy phía sau có người cầm gậy đâm vào lưng cô, cô bắt đầu giãy giụa, thẳng người một cách rối loạn, hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ.
Miệng huyệt lại lần nữa lầy lội không thể tả.
Lần này người đàn ông không ăn hết những dịch mật kia nữa mà chỉ nuốt một hồi rồi ngồi dậy, nâng hai chân của cô tựa lên gối anh. Tầm mắt lướt qua cánh hoa đáng thương, dừng lại trên nụ cúc xinh xắn, căng mịn, chưa từng có người ghé thăm.
Dâm dịch chảy ra từ huyệt thịt tập hợp bên nhau, ngón tay đẫm nước thăm dò đặt lên nếp uống mẫn cảm.
Rốt cuộc, Mạnh Sơ hoảng sợ nhận ra anh muốn làm gì, cô thật sự không biết những chiêu trò này từ đâu mà anh có: "Đừng, đừng mà, Trần Thù Quan, có được không?"
"Sơ Sơ ngoan, chỉ lần này thôi." Người đàn ông báo cho cô một cách chắc chắn.
Tận dụng triệt để.
Đầu ngón tay vẫn chưa dừng vuốt ve đường vân tinh tế, anh lại dùng lực tách ra một khe hở, ngón trỏ hoàn toàn xen vào trong vách hậu huyệt, mật dịch thấm theo miệng hẹp chảy vào.
"Đừng... a... đau!" Người đàn ông quyết tâm muốn chạm vào nơi này, Mạnh Sơ định thả lỏng thân thể để mình đừng khó chịu như vậy nhưng vì quá mức căng thẳng, huống chi hoa cúc vốn cũng không phải đường thông thường, mới bị vật lạ xâm lấn, sao có thể thả lỏng được, trái càng càng kẹp chặt ngón dâm loạn tay anh.
Vật to lớn hình nấm thô thẳng thuận thế đặt trên cúc huyệt, vuốt ve nếp uốn nông, nửa người cô được ôm trong lòng anh, khẽ run lên: "Trần Thù Quan, anh đừng chạm vào nơi này được không, em sợ... ưm... Ít nhất hôm nay đừng... ư... em sẽ chết mất..."
Trần Thù Quan chỉ bình tĩnh nhìn cô một cái, chợt như thú hoang cuồng loạn nhấn thẳng lưng, dương vậy dữ tợn không nói lời nào, nhét thẳng vào cúc huyệt, trượt tới nơi sâu của huyệt đạo.
Mạnh Sơ kêu thảm một tiếng, anh cau mày nhìn chỗ kết hợp của hai người, cúc huyệt nuốt vật to lớn không hợp với nó, ướt át trơn tru, mùi máu tanh tỏa ra nồng nặc, giống như lúc Sơ Sơ cô tiếp nhận anh, cô gái nhỏ hẳn là bị xé rách.
Anh đè sự nóng nảy trong ngực xuống, liếm liếm cô gái nhỏ ướt đẫm: "Sơ Sơ, ngoan, chỉ có..."
Câu nói kế tiếp Mạnh Sơ không hề nghe rõ, cô đau quá.
Hết chương 28