Editor : Chiêu
--------------------------
"Nếu không có Nại Nại, anh sẽ thích thư ký Từ có phải không?"
Đường Nại nghiêm túc hỏi, con ngươi sáng ngời ngày thường như bị phủ một tầng sương mù, vừa cô đơn vừa bất lực.
"Sẽ không!"
Tần Trăn không rõ vì sao cậu lại có loại lo lắng như vậy, trong đầu hiện lên muôn vàn suy nghĩ, bỗng nhiên từ giữa vén ra một con đường.
Từ Lệ Phi kia... Hình như lớn lên có chút giống Nại Nại?
Cậu cho rằng chính mình tìm người thế thân?
"Năng lực của thư ký Từ không tồi, cho nên anh mới giữ cậu ta lại bên cạnh để làm việc, nếu Nại Nại không thích, anh sẽ cho cậu ta nghỉ việc hoặc điều đi chi nhánh khác."
"Không cần không cần," Đường Nại nhanh chóng lắc đầu, "Nếu sau này anh có thích người khác, thì cũng là anh thay lòng đổi dạ, không liên quan đến người khác."
Hắn nhìn trông giống người dễ thay lòng đổi dạ như vậy sao?
Tần Trăn giơ tay bóp thái dương.
"Trăn Trăn, em còn có một vấn đề, nếu... Có một ngày anh phát hiện Nại Nại là người đặc biệt xấu, anh có phải sẽ không thích Nại Nại nữa không?"
Tần Trăn ôn nhu nâng gương mặt thiếu niên lên, rũ mi cười nhạt: "Giả thuyết này không thành lập, Nại Nại tốt như vậy, là bạch nguyệt quang trong lòng anh."
Đường Nại ủy khuất trừng lớn con ngươi, nước mắt quay tròn đảo quanh hốc mắt: "Không, em là bạch liên hoa!"
Cậu diễn thật sự không giống sao?
Tần Trăn kém chút nữa đã ho ra một ngụm máu.
Bạch liên hoa là người ngoài không tâm cơ, cố ý giả yếu đuối giả tốt bụng để lấy lòng người khác.
Nhưng cậu thật sự là không tâm cơ, vừa mềm vừa đáng yêu, xuất phát từ tâm can đối tốt với Tần Trăn, ngay cả chính mình cũng đều đưa đến miệng cho nam chính chó này ăn!
Nó sai rồi, ý nghĩ lúc trước của nó quá ngây thơ.
Giữa ngốc bạch ngọt và bạch liên hoa chỉ có một chữ giống nhau mà thôi!
"Được được được, Nại Nại là hoa sen băng thanh ngọc khiết." Tần Trăn chiều theo cậu nói, nhưng nói ra lại thay đổi hoàn toàn.
"Là bạch liên hoa, là loại người đặc biệt xấu!" Đường Nại giơ ngón tay lên nhấn mạnh một lần, "Nếu anh phát hiện Nại Nại đối tốt với anh đều là giả, hoặc là có người so với Nại Nại càng tốt với anh, anh sẽ còn thích em không?"
"Không phát sinh chuyện này, anh không có biện pháp trả lời, nhưng anh có thể bảo đảm, người anh thích vẫn luôn là em, sau này vô luận Nại Nại biến thành dạng gì, anh đều sẽ không thay lòng."
Người hắn thích, từ đầu đến cuối chỉ có một.
Từ khi có cậu, trong lòng ngay cả trong mắt cũng không cách nào nào dung những người khác.
Đường Nại cảm giác tim nhảy bang bang.
Giống như có thứ gì đó sắp dâng lên, vui vẻ đến mức muốn nhảy nhót hoan hô.
Cậu duỗi tay sờ sờ gương mặt chính mình, phát hiện gương mặt nóng đến lợi hại.
Khoé môi đỏ bừng không tự chủ được mà nhếch lên, trên má trắng như sữa hiện ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ tinh xảo, trong ánh mắt giống như có ngôi sao đang lập lòe.
Tần Trăn bị cậu cảm nhiễm, cũng nhịn không được nở nụ cười.
"Chỉ cần sau này Trăn Trăn không lăn giường với em, em cũng sẽ không thay lòng."
"Không thể được, yêu em... Mới có thể sinh ra du͙ƈ vọиɠ với em, nhưng mà..."
Tần Trăn vỗ mông nhỏ của cậu, bàn tay to lớn di chuyển đến trên vòng eo mềm mại tinh tế.
"Mỗi lần làm xong, anh sẽ giúp Nại Nại xoa xoa, sẽ không làm gãy eo em."
Đường Nại nghĩ đến lúc trước chính mình hình như khóc thét nói eo muốn gãy rồi, nháy mắt gương mặt thẹn quá đỏ bừng.
"Anh làm xong công việc đi, em không làm chậm trễ thời gian của anh!"
Cậu thẹn quá hóa giận vỗ Tần Trăn, mới vừa đứng dậy.
Bỗng nhiên nam nhân nắm lấy hai tay của cậu.
"Vì để sau này Nại Nại không nghi ngờ lòng trung thành của anh, anh cảm thấy chính mình cần phải làm một chuyện --"
Tần Trăn quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn thiếu niên: "Nại Nại, em có đồng ý gả cho anh không?"