Editor: Chiêu
--------------------------------
"Nại Nại muốn ở phía trên?" Giọng nói nam nhân trầm thấp khàn khàn gợi cảm.
"Đúng vậy, em muốn ngủ..."
Đường Nại gật đầu thật mạnh, đang muốn tiếp tục nói tiếp.
Bỗng nhiên Tần Trăn nói được, đem cậu ôm lên hướng phía trên bàn cơm, xốc vạt áo ngủ của cậu.
"Nếu không ngoan ngoãn ăn sáng, vậy thử thay đổi khẩu vị đi."
Tơ Hồng đột nhiên không kịp phòng ngừa thì đã bị kéo vào trong phòng tối, có câu MMP (*) còn chưa kịp nói ra.
(*) Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-À-Y".
Thẳng đến lúc kết thúc, Đường Nại cũng chưa phản ứng được vì sao bản thân lại bị Tần Trăn ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Lần này cậu thật sự ở phía trên, nhưng eo càng nhức, toàn bộ quá trình đều bị Tần Trăn khống chế.
"Chuyện này không giống như lời nói a." Đường Nại méo miệng.
"Bảo bối, chỗ nào không giống?" Tần Trăn cong môi nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trên eo mình.
"Cùng miêu tả trong sách đều không giống, anh tránh ra đi!" Tính tình Đường Nại trở nên nóng nảy.
Cậu rõ ràng không thích lăn giường, vì sao phải nhắc chuyện này với Tần Trăn, thật là ngu ngốc!
"Anh rõ ràng đã đồng ý với em, ngủ cùng nhau anh sẽ không chạm vào em rồi mà!" Đường Nại bỏ thêm một câu.
"Chính là khi chúng ta đi ngủ sao? Em bây giờ không phải còn tỉnh?" Tần Trăn mặt dày vô sỉ giảo biện nói.
Nháy mắt Đường Nại nghĩ đến chuyện phát sinh vừa rồi, mặt đỏ gần như có thể nhỏ ra máu.
Cậu đồng ý không tỉnh, cũng tốt hơn tỉnh táo mà phải cảm nhận tất cả!
Đặc biệt nóng...
"Anh là đồ khốn, anh là đồ cầm thú!"
Đường Nại giơ tay đánh Tần Trăn hai quyền, run run rẩy rẩy muốn từ trên người hắn bò xuống, nhưng mà mới vừa giật mình, đã bị Tần Trăn kéo trở về.
"Bảo bối, em muốn đi đâu?"
"Trên người dính dính không thoải mái, em muốn đi tắm, tắm rửa xong còn phải về nhà, em không muốn cùng anh ở bên nhau."
Ánh mắt Tần Trăn tối sầm, khoé miệng cong lên tươi cười quyến rũ, cắn cắn lỗ tai cậu.
"Không thể được, Nại Nại từng nói cả đời đều muốn cùng anh ở bên nhau, cũng chỉ có thể thuộc về một mình anh, thầy giáo đã dạy chúng ta nói thì phải giữ lấy lời, Nại Nại sẽ không phải không nhận nợ đi?"
Đường Nại chu miệng.
"Nại Nại có sức lực nghĩ đến những việc này, xem ra là anh không đủ cố gắng."
Tần Trăn khe khẽ thở dài, nháy mắt phản khách thành chủ (*), đem Đường Nại đè dưới thân.
(*) Phản khách thành chủ: Từ chỗ là khách biến thành vai chủ, lấn dần dần đất của địch để đến chỗ địch không còn chỗ đứng.
Chờ sau khi Đường Nại ngủ, nam nhân mới lấy điện thoại của cậu, mở ra vừa thấy, đáy mắt dâng lên ý cười.
Khó trách túi khóc nhỏ chủ động như vậy, hóa ra là đọc cái này, ngây ngốc biết được vai chính bên trong đưa mình đến cửa cho người ta ăn.
Tần Trăn vung tay, cho quyển sách một vạn điểm thưởng.
Tác giả viết không tồi, hy vọng cô ta sau này sẽ tiếp tục cố gắng, nghiên cứu ra nhiều loại tư thế cung cấp cho bọn họ thực hành.
Đúng lúc, điện thoại hắn bỗng nhiên vang lên.
"Sếp, Đường tiên sinh và Đường phu nhân đang ở bên ngoài, muốn đón Đường thiếu gia trở về."
Nháy mắt tâm trạng tốt đẹp của Tần Trăn biến mất không còn một mảnh.
"Bọn mày ở đó chờ tao, tao lập tức đến."
Ba Đường nghe được giọng nói phóng ra ngoài, mặt đã sắp tức điên.
Tên thúi này không hiểu lễ phép, vậy mà lại không để cho bọn họ đi vào!
Thôi, ông cũng không muốn đi vào làm khách!
"Tần Trăn, hôm nay tôi đến đây để mang con trai tôi đi, cậu giao con trai tôi ra, chúng tôi lập tức rời đi."
"Không thể được, thưa bác."
"Đừng gọi tôi là bác, tôi không nhận nổi cậu gọi tôi bằng từ này."
"Vậy... Bố vợ đại nhân?"
Nếu bây giờ Tần Trăn xuất hiện trước mặt ba Đường, ba Đường xác định sẽ vững chắc đấm hắn một quyền.
Tên thúi sao lại dán lên mặt chính mình nhiều thiếp vàng (*) như thế, bọn họ rất thân quen sao?
(*) Thiếp vàng ở đây là đang chỉ Tần Trăn đánh giá mình quá cao.
Ông từ khi nào đã đồng ý đem con trai mình đưa cho hắn?