Editor: Chiêu
--------------------
Cặp mắt đen sâu không thấy đáy kia như in sâu vào trong linh hồn.
[ Nại Nại đừng sợ, tên nam chủ chó kia chỉ hù doạ cậu thôi, nếu hắn còn đuổi đến đây, tôi sẽ đem đầu hắn bẻ xuống để cho cậu đá! ]
Thiếu niên méo miệng, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên.
"Tôi mới không cần đầu của anh ấy, máu chảy đầm đìa, siêu đáng sợ..."
Trái tim Tơ Hồng sắp nát, vội vàng dỗ nói: [ Được được được tôi sai, Đường Bảo không khóc không khóc, chúng ta phải đi đến thế giới tiếp theo để làm nhiệm vụ. ]
Đường Nại hít hít cái mũi, ừ một tiếng thật mạnh.
Nghe nói nếu hoàn thành mười nhiệm vụ, thì sẽ có thể triệu hồi một Chủ Thần, không cần lại phiêu du nữa.
Tuy rằng nhiệm vụ thứ nhất thất bại, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu!
......
"Ồn muốn chết, khóc cái gì mà khóc!"
Đường Nại mới vừa mở mắt, đã bị một người đẩy vào thân cây, ép đến không thể động đậy được.
Trên mặt Tần Trăn treo lên sự lười biếng uể oải như chưa thanh tỉnh, mí mắt nhếch một nửa, đáy mắt tràn đầy lệ khí, giống như một con sư tử lộ ra móng vuốt, đem vật nhỏ đã xâm phạm lạnh địa của mình giam cầm vào lòng bàn tay.
"Tớ mới không khóc!"
Rõ ràng là nguyên chủ khóc...
Đường Nại tức giận ngẩng đầu lên, mắt mèo màu ngọc bích mới vừa được nước mắt gột rửa, có vẻ sáng ngời trong suốt.
Chút tức giận sau khi rời giường của Tần Trăn không thể hiểu được đã tiêu tán không còn, chậc một tiếng, cúi đầu đi đến trước mặt Đường Nại, khoảng cách gần gũi khiến hô hấp cùng nhau quấn lấy.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, giống như lông vũ mềm mềm mại mại, Đường Nại khẩn trương đến ngừng thở, lòng bàn tay không cầm được mà chảy ra mồ hôi lạnh.
"Tớ cảnh cáo cậu không được làm chuyện xấu, bằng không tớ sẽ đánh cậu!"
"Cậu muốn thế nào?" Mắt phượng Tần Trăn hơi nhọn, nhặt một giọt nước mắt còn dính trên má thiếu niên, ở trước mặt cậu quơ quơ: "Tôi chỉ thu thập chứng cứ mà thôi, cái này không phải gọi là khóc sao?"
Mặt Đường Nại trong nháy mắt trở nên đỏ bừng: "Thật xin lỗi, tớ... Tớ còn nghĩ rằng cậu muốn hôn tớ."
Hắn làm sao có thể sinh ra tâm tư tà ác như vậy? Mọi người không phải ai cũng giống Khương Vân Đình cả!
Tần Trăn giật mình, lòng bàn tay nghiền giọt lệ kia, lông mi dày đặc hơi khép lại, che lấp thần sắc nơi đáy mắt, cẩn thận nhớ lại dư vị xúc cảm vừa mới loé rồi chợt biến mất.
Gương mặt thiếu niên vừa trắng vừa mềm, giống như thạch trái cây bò sữa mịn màng.
Có lẽ môi cũng sẽ rất mềm mại ngọt ngào, nếu hôn lên cảm giác chắc là rất không tồi.
"Thằng nhóc, cậu là học sinh vừa mới chuyển đến trường này? Trước kia tôi hình như chưa từng nhìn thấy cậu."
"Cậu mới nhỏ! Không phải vóc dáng chỉ cao hơn so với tớ một chút thôi sao?"
Dáng người Tần Trăn thon dài, giáo phúc màu xanh trắng mập mạp bị hắn mặc vào như đang thể hiện hào quang của một thương hiệu quốc tế.
Hắn nhìn thiếu niên giương nanh vuốt và hàm răng giống như mèo con, buồn cười mà nhướng mày, bên trong ánh mắt biểu thị sự chênh lệch chiều cao không kém giữa hai người, ý tứ chính là không cần nói cũng biết.
Thấp hơn một cái đầu, cái này gọi là cao một chút?
Đường Nại nhìn hiểu ý tứ của hắn, lập tức tức muốn hộc máu mà đẩy hắn ra: "Người xấu, cậu tránh ra, thật nặng... Cậu đè chết tớ rồi!"
Ngay cả sức lực đánh người cũng yếu, mềm như bông giống như bị mèo cào...
Tần Trăn nghĩ như thế, nhìn lướt qua hai móng vuốt nhỏ trắng nõn đang đặt ở trước ngực chính mình, biết nghe lời lùi về phía sau một bước, giơ tay xoa xoa đầu thiếu niên.
"Lùn không phải cậu sai, uống nhiều sữa bò là có thể cao lên, còn nữa... Tôi không nhỏ, không tin ngày khác cậu có thể thử nhìn xem."
Tơ Hồng truyền tống đến đây tương đối chậm, vừa vặn nghe được câu nói, kém chút nữa đã nhảy ra ngoài đem nam chủ đánh chết.
Đáng tiếc ra không được……
Tơ Hồng tự bế.