Editor: Chiêu
-----------------------
Nam sinh đặc thù xúc động, đặc biệt rõ ràng vào sáng sớm.
Tần Trăn không biết mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ rõ mình đã mơ một giấc mộng tươi đẹp khác thường.
Thời điểm tỉnh lại, thiếu niên giống như con bạch tuộc bám vào mình, hai chân kẹp vòng eo của hắn, giống như cảm nhận được có đồ vật cứng ngắc đang chọc chọc khiến bản thân không thoải mái, mông nhỏ cọ cọ.
Sau đó... Tiểu Trăn Trăn càng thêm mạnh mẽ.
Vẻ mặt Tần Trăn xấu hổ muốn đem người dính trên người đẩy ra, thế nhưng khi bàn tay rơi xuống trên da thịt bóng loáng mềm nhẵn, ngay lập tức như bị điện giật thu tay về.
Tổn thọ!
Hắn sắp bị tra tấn đến điên rồi!
"A..." Đường Nại nhăn mày, vô ý thức duỗi tay xuống dưới sờ sờ, trong giọng nói nhiễm hương vị làm nũng, "Thứ gì vậy? Đâm vào tớ..."
Tần Trăn cả người cứng đờ, nhìn thấy lông mi thiếu niên run run, chậm rãi mở mắt.
Cặp mắt kia, hiện lên mờ mịt vừa mới tỉnh ngủ, tóc trên trán bị cong lên, có vẻ càng thêm đáng yêu.
Làm người nhịn không được muốn ôm vào trong ngực sủng.
Đường Nại hừ một tiếng, con ngươi đột nhiên mở lớn, phủ lên một tầng hơi nước: "Trăn Trăn cậu bó tớ đau quá..."
Tần Trăn bay nhanh đẩy cậu ra, mặt đỏ tai hồng mà nói: "Là cậu lăn đến đây ôm tôi!"
"Tớ cũng không biết vì sao lại không ôm gối đầu mềm mại, mà lại ôm cậu nha, cậu cứng quá a, giống như cục đá lớn vậy đó, chụp đến tớ không thoải mái..."
Đường Nại nhướng mắt, nỗ lực tìm kiếm nguyên nhân từ tối hôm qua trong trí nhớ.
Đáng tiếc cậu ngủ say như chết, cũng không biết là khi nào đã ôm lấy Tần Trăn.
Tần Trăn nghe được chữ "Cứng", không tự chủ được mà hiểu sai, trịnh trọng phổ cập cho cậu kiến thức "Sinh vật" khoa học: "Nam sinh mà, sáng sớm tinh mơ đều dễ dàng phản ứng, tôi tuyệt đối không phải vì cậu nên mới như vậy!"
Câu cuối cùng, có chút giấu đầu lòi đuôi.
May mắn là Đường Nại ngốc, không ý thức được sơ hở trong lời nói của hắn, thậm chỉ không rõ lắm vừa rồi là thứ gì đâm chính mình.
Chỉ là bản năng cảm thấy Tần Trăn cứng như cục đá, không giống cậu, sờ lên mềm mại.
Một lòng muốn tìm ra nguyên nhân vì sao lại bám trên người Tần Trăn.
"A! Tớ đã biết, trên người Trăn Trăn đặc biệt nóng, giống như cái lò lửa lớn, tớ hẳn là cảm thấy rất ấm áp, cho nên đã ôm lấy cậu."
Nói đến đây, cậu phát giác vẻ mặt Tần Trăn có chút không đúng, thật cẩn thận hỏi: "Trăn Trăn cậu có phải ghét bỏ tớ không?"
Cứng, nóng, hai chữ này không dùng đúng ngữ cảnh sẽ khiến gây ra hiểu lầm rất lớn.
Đặc biệt là người đang chột dạ dưới tình huống nào đó.
Hai chữ này, giống như ám chỉ tâm tư hắn không trong sạch.
Bởi vậy sắc mặt Tần Trăn có chút khó coi, nghe được Đường Nại đặt câu hỏi, lúc này mới phản ứng kịp tiểu ngu ngốc nào đó căn bản không biết được trong lời của hắn có ý tứ gì, nhanh chóng lắc đầu.
"Nhưng tớ nhìn dáng vẻ của cậu giống như cậu không thích được tớ ôm a." Vẻ mặt Đường Nại có chút đau lòng.
Lúc vừa rồi hắn dùng sức đẩy chính mình...
"Thích, tôi thích cực kỳ!" Tần Trăn "Nghiến răng nghiến lợi" nói ra mấy chữ này.
Hắn không ngại tiểu ngu ngốc này mỗi ngày đều làm như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết đó chính là đợi cậu đủ, mười, tám, tuổi, hơn nữa là lúc sau khi cậu thích chính mình!
Hiện tại vẫn không nên.
Nếu có một mâm bánh ngọt ở trước mắt lắc lư, nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn, rất dễ khiến người ta nghẹn chết!
Hắn hoài nghi chuyện này lại xảy ra nhiều lần, sau này tính đem tiểu ngu ngốc này lừa đến tay, hắn cũng không có năng lực cho cậu hạnh phúc.
"Nại Nại, trước tiên cậu có thể đem quần áo mặc vào được không?"