Đỗ Tư Tư bị học sinh ở hàng phía sau vây lại, cậu một câu tôi một câu mà dỗi ả, làm cho ả tức tới mức đỏ hốc mắt: "Tịch Tu cậu thật quá đáng!"
Nói xong rồi khóc lóc chạy ra khỏi phòng học.
Vẻ mặt Tịch Tu mờ mịt, gãi gãi cái ót: "Tôi cũng có làm cái gì đâu!"
Trương Linh Dịch an ủi cậu, nói: "Tính Tình của Đỗ Tư Tư quái gỡ đó giờ, lại không phải đại tiểu thư gì mà mỗi ngày còn chơi tính tiểu thư với chúng ta! Haiz, Tịch Tu à, cậu mau nói cho tôi biết đi, rốt cuộc hôm qua ả với Nam Cung Ngạo thế nào vậy?"
Trương Linh Dịch tràn đầy lòng nhiều chuyện, các bạn học khác cũng vô cùng hóng hớt, Tịch Tu ra vẻ khó xử nói: "Đây là chuyện riêng của Đỗ Tư Tư, nói ra không hay lắm."
Có nữ sinh trợn trắng mắt nói: "Cái này mà tính là riêng tư gì, cậu đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không nói ra ngoài đâu. Với lại, nếu cậu không nói cho chúng tôi biết, lỡ như Đỗ Tư Tư nói bậy nói bạ ra bên ngoài phá hư thanh danh của cậu làm sao bây giờ?"
Tịch Tu do dự một lúc rồi nói ra chuyện tối hôm qua mà cậu đã nhìn thấy, đương nhiên cậu cũng sẽ không nói ra việc hai lần ném trả đó của cậu rồi.
Mọi người nghe xong hết thảy đều chậc chậc chậc: "Đỗ Tư Tư thật sự có bệnh! Bồn hoa đó suýt chút nữa đập trúng Tịch Tu, ả đã không xin lỗi mà còn nghĩ cách đẩy việc làm bể cửa kính lên đầu Tịch Tu, thật sự quá ghê tởm!"
"Tịch Tu đúng là xui xẻo mà, lại có người hàng xóm như này!"
"Lúc nãy Đỗ Tư Tư chạy ra ngoài chắc không phải đi tìm Nam Cung Ngạo chứ? Lỡ như Nam Cung Ngạo tới tìm Tịch Tu thì làm sao đây? Nam Cung Ngạo chính là giáo bá, đánh nhau dữ dằn lắm đấy."
Tịch Tu nghe xong, cậu nghĩ thầm bây giờ cậu đánh nhau cũng rất lợi hại đó! Có tin là cậu chỉ cần một ngón tay là có thể ấn chết Nam Cung Ngạo hay không?
Có điều, xã hội pháp trị mà, cậu sẽ không luẩn quẩn trong lòng như vậy đâu.
Tục ngữ nói hay lắm, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.
Đỗ Tư Tư khóc lóc hu hu, đi theo bên cạnh là Nam Cung Ngạo với sắc mặt tối tăm, phía sau Nam Cung Ngạo còn đi theo một đám đàn em nữa, cứ thế nghênh ngang đi vào phòng học của bọn họ.
Trong đó có một đàn em đặc biệt khoe khoang, hắn vung tay lên không cẩn thận làm rơi sách vở của một nam sinh đang nghiêm túc đọc sách ở hàng thứ ba.
Nam sinh đẩy đẩy mắt kính, giọng nói trầm thấp: "Nhặt lên ngay!"
Tên đàn em 'xì' một tiếng, loại mọt sách này hắn đã thấy nhiều rồi. Chẳng những hắn không nhặt mà ngược lại dùng chân nghiền vài cái, để lại vài cái dấu chân, sau đó ngạo mạn nói: "Tự nhặt đi!"
Nam sinh giương mắt lên, đôi mắt giấu sau cặp kính lạnh lẽo nhìn tên đàn em đó như nhìn vật chết, cực kỳ lạnh như băng.
Tên đàn em nhìn thấy thì hơi run rẩy, nhưng lại tự thấy như vậy thì quá nhát gan, hắn nhìn qua Nam Cung Ngạo thấy gã không có để ý đến tình huống bên này liền phun một cái dưới đất, cũng không nhìn nam sinh đó nữa mà nhấc chân đuổi theo đám bên mình.
Hắn cho rằng khí thế của tên mọt sách này cho dù có mạnh mẽ đi nữa, lớn lên có đẹp trai đi nữa thì cũng chỉ vô dụng thôi, đương nhiên nắm đấm vẫn là lợi hại nhất.
Nhưng mà giây tiếp theo, bỗng nhiên hắn bị người ta đạp vào thắt lưng ngã xuống, không hề có chút phòng bị nào. Ngay sau đó bởi vì tác dụng của quán tính mà hắn bị nhào về phía trước, kết quả giống như các quân bài domino, lần lượt mấy tên đàn em một người nối tiếp một người mà ngã xuống đất, tên đàn em đằng trước không kịp phòng ngừa mà nhào vào Nam Cung Ngạo làm gã ngã gục.
Nam Cung Ngạo không đề phòng kịp mà làm một tư thế quỳ đầu rạp xuống đất ngay dưới chân Tịch Tu. (Kiểu vậy: Orn.)
Không khí yên tĩnh một giây, ngay sau đó là giọng nói mang theo tiếng cười dịu dàng của Tịch Tu: "Ây dô, mọi người đều là bạn học cả mà, gặp mặt là được rồi, đâu cần phải làm đại lễ như thế chứ? Làm cho người ta thấy mắc cỡ quá à."
Mọi người không nhịn được cười, trường hợp này thật sự buồn cười quá đi mất.
Nam Cung Ngạo từ mặt đất bò dậy, mặt đen tới nỗi có thể chảy ra nước đen luôn, 'Sơn vũ dục lai phong mãn lâu*', gã xoay người qua đạp cái tên đàn em đã nhào vào gã rồi nghiến răng nghiến lợi: "Mày tìm chết!"
(*Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: Nghĩa là cơn giông trước lúc mưa nguồn. Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo bất thường.)
Nam Cung Ngạo gã từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị mất mặt đến thế này!
Tên đàn em bị đá nhe răng trợn mắt nhưng lại không dám oán giận, vội vàng nói là do người trước đẩy ngã hắn ta làm cho hắn ta mất trớn nên mới đẩy ngã Nam Cung Ngạo.
Một người tiếp một người, rốt cuộc tìm được đầu sỏ gây tội.
Nam sinh đeo mắt kính khung vàng cứ thế đứng nơi đó, ngón tay thon dài phủi phủi sách vở đã bị tên đàn em kia giẫm dơ, anh cũng không thèm ngẩng đầu lên, giống như căn bản không thèm để Nam Cung Ngạo vào mắt.
Đỗ Tư Tư kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, làm sao cũng không ngờ thế mà do Đồng Tư Thanh đá.
Đồng Tư Thanh là ai chứ?
Chính là học thần bảng vàng chính hiệu, hàng năm độc chiếm Top 1 toàn khối, là học sinh cưng trong lòng các thầy cô giáo, là đối tượng khiến cho các học sinh khác phải hâm mộ ghen tỵ hận.
Anh độc lai độc vãng, làm người lạnh lẽo, thậm chí làm bạn học lâu như vậy mà Đỗ Tư Tư còn chưa nói được mấy câu với Đồng Tư Thanh.
Nhưng mà, Đỗ Tư Tư lại rất thích anh.
Học tập xuất sắc, diện mạo tuấn mỹ, văn nhã lễ phép, dù ở đâu cũng là đối tượng mà nữ sinh cực kỳ yêu mến, đặc biệt là khi so sánh với Nam Cung Ngạo.
Tuy rằng dáng vẻ Nam Cung Ngạo cũng dễ nhìn, nhưng tính tình táo bạo, cứ hở một chút là đánh nhau, so với Đồng Tư Thanh hoàn toàn là người ở hai thế giới.
Một người là công tử thế gia cao quý, một người thì giống như tên nhà giàu mắc bệnh trẩu tre bốc đồng.
Nhưng ai cũng không ngờ, cái người lạnh lẽo lãnh đạm như Đồng Tư Thanh, thế mà cũng biết đánh nhau?
OMG! Là mắt bọn họ bị mù hết rồi sao?
Tịch Tu nhìn Đồng Tư Thanh, cậu cũng thấy có chút kỳ lạ, không rõ tại sao đối phương lại ra tay. Dù sao trong mơ của cậu thì Đồng Tư Thanh là đối tượng mà Đỗ Tư Tư thích lắm, cũng vì Đồng Tư Thanh mà Nam Cung Ngạo đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần với Đỗ Tư Tư.
Nhưng so với cậu một tên pháo hôi lên sân khấu không quá ba tập thì Đồng Tư Thanh mới là con trai ruột của tác giả, địa vị cao, suất diễn nhiều, Nam Cung Ngạo còn không bao giờ chiếm được thứ gì tốt ở trước mặt anh nữa kìa.
Tịch Tu trong nháy mắt biến thành chanh tinh, đã không phải là vai chính rồi, vậy dựa vào cái gì mà đối phương có thể trôi qua thoải mái hạnh phúc như vậy chứ hả!
Có điều nể tình Đồng Tư Thanh và Nam Cung Ngạo là kẻ địch của nhau nên Tịch Tu cảm thấy bản thân cậu vẫn đừng nên ghen ghét thì hơn.
Dù sao kẻ địch của kẻ địch chính là bạn hữu, đây chính là danh ngôn từ ngàn đời đấy!
"Tôi đã nói rồi, nhặt sách vở của tôi lên."
Đồng Tư Thanh sửa sang lại sách vở rồi để lại vị trí ban đầu, vẻ mặt anh hờ hững nhìn mấy tên đàn em nằm liệt tập thể: "Không có tai nghe, vậy thì chỉ có thể làm cho cậu nhớ thật kỹ."
Tên đàn em kia mặt đỏ tai hồng, hắn muốn đi lên đánh nhau với anh một trận.
Nhưng lại không tính được Nam Cung Ngạo mới là người không nhịn được trước mà đi lên vung nắm đấm vào mặt Đồng Tư Thanh.
Đừng tưởng gã không biết, Đỗ Tư Tư rất thích cái thằng mặt trắng (Gốc: Tiểu bạch kiểm*) này, ả đã khen đối phương ở trước mặt gã không chỉ một lần.
(*Tiểu bạch kiểm: Chỉ mấy cậu đẹp trai, trắng trẻo, ngoài ra còn dùng để chỉ trai bao hoặc trai hám tiền, kiểu châm chọc.)
Còn nói gã không bằng tên này.
Nợ mới nợ cũ cùng nhau tính, Nam Cung Ngạo cảm thấy chỉ cần một quyền này của mình cũng đủ để cho thằng mặt trắng này bị hủy dung.
Đỗ Tư Tư la lên: "Nam Cung Ngạo anh dừng tay lại!"
Đỗ Tư Tư càng ngăn cản thì Nam Cung Ngạo càng phẫn hận.
Ngay cả Tịch Tu cũng có chút lo lắng muốn đi lên hỗ trợ, nhưng hiện thực lại một lần nữa xoay ngược chiều.
Đồng Tư Thanh nhẹ nhàng kiềm lại nắm đấm nện xuống của đối phương, sau đó anh dùng sức đạp Nam Cung Ngạo một cái, trực tiếp làm cho Nam Cung Ngạo ngã ra đất.
Đôi mắt Tịch Tu sáng ngời, mẹ kiếp, nhìn không ra được nha, Đồng Tư Thanh đẹp trai đến ngây người!
Nam Cung Ngạo bị ngã trên mặt đất dính đầy tro bụi, gã bị sặc đến ho khan, lúc này đúng là toàn bộ mặt trong mặt ngoài gì đều bị mất sạch hết luôn rồi.
Bọn học sinh ban nhất vui sướng khi người gặp họa, đã vậy còn cố tình chụp hình lại để làm xấu mặt Nam Cung Ngạo, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó!
Chỉ tiếc không bao lâu sau thì chủ nhiệm lớp đã đến, nhìn thấy nhóm người vây quanh ở đó có vẻ như đang bắt nạt học sinh đắc ý nhất của mình thì lập tức lạnh mặt: "Làm gì đây? Làm gì đây? Các cậu là học sinh ban nào hả? Thời gian này không đi học còn vây quanh ở đây làm cái gì?"
Nam Cung Ngạo cực kỳ khó chịu, gã là người có tính tình cuồng ngạo như này sao có thể chỉ vì có thầy giáo mà buông tha cho Đồng Tư Thanh chứ.
Thậm chí gã muốn thét to kêu các đàn em cùng nhau xông lên, hôm nay mà không đánh Đồng Tư Thanh một trận thì ngọn lửa này của gã không thể nào dập tắt được.
Tịch Tu cảm thấy Đồng Tư Thanh hoàn toàn là do cậu mà bị liên lụy, trong lòng có chút xấu hổ. Cậu thấy Nam Cung Ngạo không thuận theo không buông tha nên cậu làm trò trước mặt Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo, mách lẻo nói Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo đang yêu nhau, tối hôm qua gã còn đi vào nhà Đỗ Tư Tư, hai người đập vỡ cửa kính ban công trong nhà rồi đẩy mọi chuyện vào người qua đường là cậu.
Bởi vì cậu không gánh tội thay làm cho Đỗ Tư Tư rất tức giận nên đi tìm Nam Cung Ngạo báo thù giùm ả, kết quả đàn em Nam Cung Ngạo quá không coi ai ra gì, lúc trả thù thì làm hỏng sách vở của Đồng Tư Thanh không nói đi, đã vậy còn làm dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, Đồng Tư Thanh là tức giận quá nên mới ra tay thôi.
Không chỉ có Tịch Tu mà các học sinh khác trong lớp đều có thể làm chứng, là do Đỗ Tư Tư động miệng trước, sau đó là Nam Cung Ngạo động tay.
Tịch Tu là vô tội, còn Đồng Tư Thanh là tai bay vạ gió.
Học sinh giỏi trong lớp yêu đương với Nam Cung Ngạo, thế mà còn mang vào nhà, việc này khá lớn.
Mặt chủ nhiệm lớp trầm xuống, ông lập tức kéo hết cả đám người có liên quan vào trong văn phòng.
Tịch Tu và Đồng Tư Thanh là đương sự nên đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hai người bọn họ đi sau cùng, Tịch Tu có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, liên lụy cậu rồi."
Đồng Tư Thanh lạnh nhạt nhìn cậu: "Không sao, trấn áp những kẻ ngu ngốc, chính là trách nhiệm của mỗi người."
Tịch Tu nhịn không được phì cười, thì ra học thần là người thú vị như thế sao?
Nam Cung Ngạo cảm thấy bị mời phụ huynh cũng không hề hấn gì, dù sao trợ lý của cha gã sẽ xử lý tốt, một học kỳ mà không bị mời phụ huynh năm lần bảy lượt thì không phải là phong cách của gã.
Mà Đỗ Tư Tư thì không như vậy, tối hôm qua mới bị đánh cho một trận nhừ tử, ả đã đảm bảo chia tay với Nam Cung Ngạo, không bao giờ qua lại với gã nữa.
Kết quả ngày hôm sau lại bởi vì gã mà bị mời phụ huynh, đủ để có thể thấy được, nếu cha mẹ ả mà tới thì chắc chắn ả sẽ không có quả ngọt ăn.
Nghĩ đến đây, sự oán hận của Đỗ Tư Tư đối với Tịch Tu càng thêm sâu sắc.
Ả quay đầu nhìn thì thấy Tịch Tu lại đang nói chuyện với Đồng Tư Thanh, trong lòng ả càng thêm bực bội, ả cố tình bước chậm lại vài bước chờ Tịch Tu tới, ánh mắt ai oán: "Tịch Tu, tại sao cậu lại làm như vậy? Tôi bị mời phụ huynh thì cậu đắc ý lắm chứ gì?"
Tịch Tu: "...???"
Đỗ Tư Tư đỏ hốc mắt, nhìn cực kỳ đáng thương, không hề có sự ngang ngược vô lý kiêu căng của trước kia: "Rõ ràng cậu là người làm vỡ cửa kính, tại sao cậu không thừa nhận? Cậu muốn chia rẽ tôi với Nam Cung Ngạo phải không, là vì cậu thật sự thích tôi đúng không hả?"
Tịch Tu một lời khó nói hết, bản lĩnh tự biên tự diễn của Đỗ Tư Tư thật là càng ngày càng lợi hại vô cùng!
Đồng Tư Thanh hời hợt nhìn Đỗ Tư Tư rồi nói với Tịch Tu: "Đi thôi, không thấy rất ồn ào à?"
Đỗ Tư Tư không dám tin mà nhìn Đồng Tư Thanh, nước mắt ả ào ạt chảy xuống.
Vậy mà anh ta cảm thấy ả rất ồn ào? Ả bị oan ức lớn đến như này mà anh ta lại đối xử với ả như thế.
Lúc này tâm tình Tịch Tu sảng khoái giống như mùa hè được ăn kem vậy, quá mẹ nó sướng! Ha ha ha ha ha!