Edit: Gin’s
Tân Duyên hoài nghi mình nghe lầm.
Hai người này có vẻ như đều là sống lại thì cũng thôi đi, cái gì gọi là y vốn nên cùng Sở Đông Vũ sống hạnh phúc bên nhau?
Sao y và Sở Đông Vũ lại dính vào nhau thế này?
Còn… Túc Giang Nham cướp bàn tay vàng của y, sao y không biết mình có bàn tay vàng?
Tân Duyên không hề động đậy mà giả bộ bất tỉnh, nhưng lúc này giọng nói run rẩy của Túc Giang Nham vang lên: “Anh đến cùng muốn thế nào?”
Triệu Khoa Lâm cười rộ lên: “Em yên tâm, tôi sẽ vẫn nuôi em, tuy rằng em ích kỷ lại độc ác nhưng tôi sẽ không để em chết, chỉ có điều sau này thiệt thòi cho em phải sống trong phòng thí nghiệm.”
“Anh mới ích kỷ, độc ác!” Túc Giang Nham đều sắp hỏng mất: “Tại sao anh phải đối với tôi như vậy!”
“Em hỏi như vậy rất thú vị… Tân Duyên, em cũng muốn hỏi gã như thế, đúng không?” Sau khi Triệu Khoa Lâm nói đến liền nhìn về phía Tân Duyên nằm trên đất.
Y tráo đổi thuốc độc thành thuốc mê đưa cho Lâm Kỳ Minh, ngoài ra còn đưa cho Lâm Kỳ Minh thuốc giải, để khi Lâm Kỳ Minh mang Tân Duyên lên xe sẽ cho Tân Duyên uống.
Tân Duyên bây giờ là tỉnh, y có thể nghe được từ tiếng hít thở của Tân Duyên.
Tân Duyên biết mình không gạt được, y mở mắt ra, ngồi dậy nhìn về phía Triệu Khoa Lâm.
Sắc mặt Túc Giang Nham vốn khó coi lại càng khó coi hơn.
Gã bắt Tân Duyên đến là muốn xem chuyện cười của Tân Duyên để có thể cười cợt y!
Nhưng bây giờ Tân Duyên nhất định đang cười nhạo gã.
“Lời bọn anh vừa nói em nghe được hết đúng không?” Triệu Khoa Lâm nhìn về phía Tân Duyên: “Có muốn hỏi gì không?”
“Anh muốn thế nào?” Tân Duyên hỏi.
“Anh sẽ giấu em đi, chỉ anh có thể đụng vào.” Triệu Khoa Lâm nói.
Tân Duyên còn chưa nói Túc Giang Nham đã đố kị lại hung ác nhìn về phía Tân Duyên.
“Các người đều sống lại? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Tân Duyên lại hỏi.
Triệu Khoa Lâm dịu dàng nhìn về phía Tân Duyên: “Chuyện này chúng ta từ từ nói sau.”
“Hiện tại tôi muốn biết ngay.” Tân Duyên nói.
“Cục cưng, em gấp thế… Đương nhiên, nếu em đồng ý theo anh thì anh sẽ nói cho em sớm chút.” Triệu Khoa Lâm vươn tay muốn sờ mặt Tân Duyên.
Nhưng y chưa sờ được đã thấy một nắm đấm bay thẳng đến rồi đập lên mặt mình.
Tân Duyên ra tay.
Vốn Tân Duyên còn muốn hỏi thêm vài câu, nếu đã hỏi không ra thì dứt khoát ra tay luôn!
Ngược lại lần này mai phục đã thành công, từ cuộc đối thoại của Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham y đã biết được rất nhiều thông tin.
“Cục cưng ơi, đừng bạo lực như vậy…” Triệu Khoa Lâm muốn khống chế Tân Duyên.
Y cho là cái này sẽ rất đơn giản.
Sau khi y và Túc Giang Nham ở bên nhau đã thành chiến sĩ Phúc Năng cấp năm, Tân Duyên mặc dù là chiến sĩ Phúc Năng cấp bốn nhưng y mới tu luyện Phúc Năng tổng cộng được bao lâu?
Hắn cảm thấy chiến sĩ Phúc Năng cấp bốn như Tân Duyên nhất định rất yếu, không có trình độ gì.
Triệu Khoa Lâm tự tin tràn đầy, sau đó liền bị Tân Duyên đấm vào trên mặt.
“Em không phải chiến sĩ Phúc Năng cấp bốn!” Triệu Khoa Lâm cũng bối rối.
“Ông mày đã cấp năm rồi!” Tân Duyên đáp, lúc nói lời này y oai phong lẫm liệt, dù cho thô tục thì vẫn khiến người khác cảm thấy đáng yêu như lúc ban đầu.
“Sao em lại cấp năm?” Triệu Khoa Lâm nhanh chóng choáng váng.
“Ông đây thiên phú dị bẩm, không được sao?” Tân Duyên hỏi.
Đây đương nhiên là được, Triệu Khoa Lâm bị Tân Duyên đè xuống đánh cảm thấy có hơi khó mà tin nổi.
Dù cho y đã sớm biết thực lực của Tân Duyên hôm nay khác hẳn lúc xưa, nhưng ấn tượng của y với Tân Duyên vẫn là nhu nhược.
Gã không nghĩ tới Tân Duyên sẽ mạnh như vậy.
Tuy rằng kinh nghiệm đánh nhau của Triệu Khoa Lâm không đủ nhưng trên người vẫn mang theo vũ khí.
Nhưng y cũng không muốn thương tổn Tân Duyên nên cũng chỉ là mấy loại vũ khí không có lực sát thương, vật lộn với Tân Duyên.
Triệu Khoa Lâm từng giết dị thú, nhưng đánh nhau với người khác… chuyện như vậy người coi trọng hình tượng như Triệu Khoa Lâm sẽ không làm.
Ngược lại là Tân Duyên, có Quan Thừa Phong huấn luyện, y rất am hiểu cách đánh ngã đối thủ trong không gian hẹp.
Vì vậy Túc Giang Nham liền thấy cảnh Tân Duyên đè lên đánh Triệu Khoa Lâm.
Lúc trước Tân Duyên hình như còn đánh ngã Sở Đông Vũ?
Sao y lại mạnh như vậy?
Hoàn toàn khác truyện gã từng đọc!
Là gã xuyên nhầm sách, hay thực ra gã đã xuyên vào một thế giới song song?
Hay là, đây là bàn tay vàng mới thiên đạo tặng cho Tân Duyên?
Túc Giang Nham đang nghĩ như vậy lại thấy Triệu Khoa Lâm bị Tân Duyên đá một cú.
Triệu Khoa Lâm cũng có ngày hôm nay!
Nhưng… Tân Duyên cũng ngu!
Bên ngoài vẫn còn rất nhiều người của Triệu Khoa Lâm, y lại dám đánh Triệu Khoa Lâm!
Trong lòng Túc Giang Nham dấy lên chút hi vọng.
Gã hi vọng sau khi Tân Duyên đánh Triệu Khoa Lâm sẽ càng thêm thảm.
Thành Hàng Hải đã là của Triệu Khoa Lâm, Triệu Khoa Lâm muốn thu thập Tân Duyên thực sự quá mức đơn giản.
Túc Giang Nham đang nghĩ như thế, chỉ thấy Triệu Khoa Lâm bị Tân Duyên ném đến cửa nhà xe.
Triệu Khoa Lâm nhìn chằm chằm Tân Duyên một phút chốc, quay người mở cửa nhà xe ra: “Các cậu bắt y lại cho tôi!”
Y sai khiến Lâm Kỳ Minh và cặp sinh đôi đi bắt Tân Duyên.
Nhưng mà… Lâm Kỳ Minh và cặp sinh đôi cười cười với y, đột nhiên nhằm vào y, tấn công y.
Triệu Khoa Lâm biến sắc mặt: “Các cậu phản bội tôi!”
Lâm Kỳ Minh đầy mặt vô tội: “Triệu thiếu, tôi vốn cũng không phải là người của ngài, sao ngài có thể nói tôi phản bội?”
Lời này rất quen tai, trước đây không lâu Lâm Kỳ Minh mới vừa nói câu tương tự với Túc Giang Nham.
Triệu Khoa Lâm bị cặp sinh đôi đè lại, còn bị tước hết vũ khí mang theo trên người, lại nhìn bên ngoài… Những người còn lại của y đang chia thành hai phe đánh nhau!
Kẻ phản bội y không chỉ có Lâm Kỳ Minh và cặp sinh đôi, còn có người khác!
Những người này đến cùng là ai?
Triệu Khoa Lâm bối rối không thôi, Túc Giang Nham cũng bối rối.
Sở Đông Vũ đã phế bỏ, là ai lợi hại như vậy, lại dám ra tay với Triệu Khoa Lâm?
Là người của đại thế gia khác?
Hay là trong bóng tối còn có người khác trọng sinh?
Bọn họ dĩ nhiên không phải độc nhất vô nhị!
“Rốt cuộc là ai!” Triệu Khoa Lâm lại hỏi.
Không có người trả lời Triệu Khoa Lâm, bọn họ chỉ… đút cho Triệu Khoa Lâm chút thuốc khiến y không thể sử dụng Phúc Năng.
Mà vào lúc này thủ hạ bên ngoài của Triệu Khoa Lâm đã được giải quyết.
Cửa nhà xe mở ra, có người đi vào.
Tất cả mọi người đều quen biết người vừa bước vào, là Quan Thừa Phong.
“Quan An?” Triệu Khoa Lâm không thể tin được: “Sao lại là mày!” Quan An ở trong lòng y vẫn luôn gắn liền với từ “vô học”, là phú nhị đại không có bản lĩnh.
Nhưng bây giờ, người này bộ dáng như vậy xuất hiện…
Triệu Khoa Lâm ra khỏi thành đương nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng cặp sinh đôi và Lâm Kỳ Minh, y dẫn theo hai chiến sĩ Phúc Năng cấp sáu để cho họ bảo vệ mình!
Kết quả hiện tại, hai người kia đều bị giải quyết.
“Tại sao không thể là tao?” Quan Thừa Phong nói.
Triệu Khoa Lâm yên lặng, ngược lại Túc Giang Nham hét ầm lêm: “Này không đúng! Rõ ràng anh sớm đã phải chết!”
“Duyên Duyên, hai người này đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Quan Thừa Phong hỏi Tân Duyên.
Nhà xe cách âm rất tốt, người bên trong lúc trước nói gì hắn không nghe được.
“Bọn họ đều sống lại, hiện tại chúng ta phải làm sao?” Tân Duyên hỏi.
Quan Thừa Phong nói: “Đều bắt lại, đưa đến phòng thí nghiệm.”
Chân Thiệu Tề xây phòng thí nghiệm.
Hai người này vừa vặn có thể đưa đến, xem xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên, trước đó, bọn họ muốn đào thêm một vài thứ trong miệng hai kẻ này.
Túc Giang Nham đã khóc lên, Triệu Khoa Lâm ngược lại vẫn rất bình tĩnh: “Thành Hàng Hải không có tao sẽ loạn!”
“Mày yên tâm, thành Hàng Hải sẽ không loạn.” Quan Thừa Phong nhìn về phía Chân Thiệu Tề: “Mày yên tâm, hơn nửa số người bên cạnh mày là người của bọn tao, họ sẽ quản lý tốt thành Hàng Hải.”
Hết chương 65.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu:Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế nguy hiểm.
Thời Xuân Thu, Ngô Vương là một vị vua vô cùng ngang ngược, các vị đại thần đều khó mà thuyết phục được ông.
Một lần, Ngô Vương chuẩn bị tấn công nước Sở, nói rằng nếu ai can gián thì sẽ giết chết người đó. Các vị đại thần biết được tin này đều rất lo lắng, bởi nếu nước Ngô đem quân đi đánh giặc nước khác thì chính nước Ngô có thể bị một nước khác mạnh hơn tấn công. Thế nhưng, không vị đại thần nào dám can ngăn Ngô Vương.
Trong số các vị đại thần, có một người tính tình chính trực. Trở về nhà, ông vẫn lo lắng không yên về chuyện này, nhưng không biết phải can ngăn vua như thế nào. Ông sốt ruột đi đi lại lại trong hoa viên. Bỗng nhiên, ông nhìn thấy một con bọ ngựa đang rình bắt một con ve sầu, đằng sau bọ ngựa có một con chim sẻ đang nhìn chằm chằm vào nó. Nhìn cảnh ấy, ông liền nghĩ ra một cách để khuyên can vua.
Sáng sớm hôm sau, vị đại thần đến ngự hoa viên. Khi Ngô Vương đi tới, ông giả vờ không trông thấy, trong tay cầm một cái súng bắn chim, nhìn chăm chú vào một cái cây. Ngô Vương rất tức giận, hỏi:
– Mới sáng ra khanh đã đến đây làm gì? Tại sao nhìn thấy bản vương mà không quỳ?
Vị đại thần làm ra vẻ vừa nhìn thấy nhà vua, vội vàng nói:
– Vừa rồi thần mải nhìn con ve sầu và bọ ngựa trên cây nên không biết bệ hạ đến. Xin bệ hạ thứ tội.
Ngô Vương tha tội vô lễ cho ông ta, tò mò hỏi:
– Con ve sầu và bọ ngựa trên cái cây này có gì đáng để xem vậy.
Vị đại thần đáp:
– Thần nhìn thấy một con ve sầu đang uống sương, không đề phòng một con bọ ngựa đang cong mình chuẩn bị tấn công nó. Nhưng con bọ ngựa không ngờ rằng có một chú chim sẻ cũng đang rình bắt mình, còn con chim sẻ lại không biết rằng trong tay thần đang cầm súng bắn chim định bắn nó.
Ngô Vương nghe xong, ngẫm nghĩ rồi cười:
– Ta đã hiểu ý của khanh rồi.
Cuối cùng, Ngô Vương quyết định không tấn công nước Sở nữa.