Nam Chính Không Thay Người

Chương 57: Tát



Edit: Gin’s

Khu vực công cộng của thành Hàng Hải đâu đâu cũng có camera theo dõi, tuy rằng bị thế gia bóp méo cắt bỏ lúc xảy ra chuyện nhưng với đa số người mà nói muốn phạm tội trong khu vực công cộng vẫn khó có thể thành công.

Nơi Tân Duyên mua thức ăn chính là khu vực công cộng!

Ngoài ra Tân Duyên ít khi đến khu vực tư nhân, tình cờ ra ngoài ăn cơm thì cũng chọn nhà hàng công cộng chứ không phải một số nhà hàng tư nhân chú trọng riêng tư.

Muốn lặng yên không một tiếng động hạ thuốc cho Tân Duyên là không có khả năng.

Người tiếp cận Túc Giang Nham theo lệnh của Triệu Khoa Lâm tên là Lâm Kỳ Minh, nhíu mày nói: “Túc thiếu, tôi không tránh được camera, làm thế sẽ bị phát hiện.”

Túc Giang Nham nói: “Anh có thể ngụy trang thành người khác để ra tay.”

Lâm Kỳ Minh nói: “Túc thiếu… Camera giám sát không chỉ ghi lại khuôn mặt mà còn tự động ghi chép lại tín hiệu thiết bị liên lạc của những người đi ngang qua. Thiết bị liên lạc của mỗi người sẽ phát ra tín hiệu khác nhau, tôi không có cách nào giả trang thành người khác.”

Túc Giang Nham không biết rất nhiều quy tắc ở thế giới này, Lâm Kỳ Minh nhắc lại gã mới nhớ ra điểm này chỉ có thể từ bỏ ý định.

Nhưng gã đến cùng vẫn không cam lòng: “Không phải ngày nào Tân Duyên cũng ra khỏi thành à? Anh cũng ra ngoài thành nhân cơ hội động thủ.”

“Được.” Lâm Kỳ Minh đồng ý.

Lúc này Túc Giang Nham lại lấy ra một bình thuốc đưa cho Lâm Kỳ Minh: “Thuốc này rất độc, ăn vào chắc chắn phải chết, không cẩn thận dính vào cũng nhất định phải cắt thịt xuống mới có thể thoát… Nếu có cơ hội anh để Tân Duyên dùng hoặc cứ giội lên mặt Tân Duyên là được.”

Túc Giang Nham cũng muốn bắt Tân Duyên, nhục nhã Tân Duyên một phen sau mới giết chết nhưng Tân Duyên là nhân vật chính!

Mà gã cũng đọc rất nhiều truyện… Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều!

Triệu Khoa Lâm là nam phụ, trong truyện sau khi y bắt được Tân Duyên cũng không hoàn toàn chiếm lấy y, cuối cùng để Sở Đông Vũ cứu Tân Duyên không chút tổn hại ra ngoài?

Gã không muốn thừa nhận mình là nhân vật phản diện nhưng để tránh ngày càng rắc rối, gã vì muốn tốc chiến tốc thắng thậm chí còn đặc biệt lấy ra thuốc độc đã lén mua sau khi đến thành Hàng Hải, muốn giết chết Tân Duyên.

Không giết được thì tạt thuốc lên mặt Tân Duyên, làm Tân Duyên hủy dung!

Nếu Tân Duyên bị hủy dung, Triệu Khoa Lâm nhất định sẽ hết hứng thú với Tân Duyên?

Triệu Khoa Lâm ngoại tình tư tưởng, Túc Giang Nham buồn nôn nhưng không làm gì được, nhưng gã cũng không muốn từ bỏ Triệu Khoa Lâm, dù sao nhân tài trẻ tuổi ưu tú trong truyện cũng chỉ có Sở Đông Vũ và Triệu Khoa Lâm.

Gã và Sở Đông Vũ đã không thể gương vỡ lại lành, vậy chỉ có thể túm chặt Triệu Khoa Lâm.

Lâm Kỳ Minh mang theo thuốc rời khỏi chỗ Túc Giang Nham đi tìm Triệu Khoa Lâm, nói lại toàn bộ lời Túc Giang Nham dặn dò cho Triệu Khoa Lâm.

Triệu Khoa Lâm nói: “Không ngờ gã còn rất quyết đoán.”

“Tiếp theo thuộc hạ nên làm thế nào?” Lâm Kỳ Minh hỏi.

Triệu Khoa Lâm nói: “Đến lúc đó cậu nói với gã bên cạnh Tân Duyên có người bảo vệ nên không tìm được cơ hội ra tay.”

Lâm Kỳ Minh đáp lại.

Triệu Khoa Lâm lại nói: “Mấy ngày nữa chờ tôi xử lý nhà họ Vương xong cậu sẽ liên thủ với cặp sinh đôi bắt Tân Duyên, còn Quan An… Phế bỏ Phúc Năng của hắn.”

Hiện tại Triệu Khoa Lâm rất ghét Quan An.

Tân Duyên ở với Quan An lâu như vậy nhất định hai người đã xảy ra chuyện gì.

Người y coi trọng lại để cho người khác chiếm trước, tóm lại đây chẳng phải chuyện làm người ta vui vẻ cho cam.

Y không giết Quan An chỉ vì tránh khỏi phiền phức —— đời này Quan An không làm những chuyện khiến thân bằng hảo hữu của Quan Thừa Phong ghét, mấy người Nhạc Hoằng cũng sẽ che chở Quan An… Nếu bỗng nhiên Quan An chết có khi những người này sẽ đến tìm y gây sự.

Vậy thì cứ để Quan An sống thêm mấy ngày.

“Vâng.” Lâm Kỳ Minh đáp lại.

Ngày hôm sau khi Quan Thừa Phong mang theo Tân Duyên ra khỏi thành đi săn Lâm Kỳ Minh lại tìm đến Quan Thừa Phong, nói tất cả mọi chuyện cho Quan Thừa Phong.

Nói xong liền “ẩn núp” cùng cặp sinh đôi cách chỗ Quan Thừa Phong và Tân Duyên không xa.

Dạo này ngày nào họ cũng được ra ngoài dạo chơi ngắm phong cảnh, lại còn được lương cao, thật sự đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Tân Duyên không nghe Quan Thừa Phong nói chuyện với Lâm Kỳ Minh, y hỏi Quan Thừa Phong: “Người kia là ai? Các anh nói cái gì thế?”

Quan Thừa Phong nói: “Không có gì.”

Quan An có chuyện gạt mình!

Tân Duyên nhận thức được điểm này nhưng không thể làm gì chỉ có thể tức giận bất bình lườm Quan Thừa Phong một cái, tiếp tục rèn luyện.

Quan Thừa Phong: “…” Đang yên đang lành Tân Duyên lườm hắn làm gì?

Hắn cũng đúng là không còn gì để nói, bị Tân Duyên lườm mà còn cảm thấy rất được lợi, hận không thể khiến Tân Duyên lườm mình thêm vài lần nữa.

Thậm chí trên người hắn có hơi nóng.

Đàn ông đúng là vô dụng, hơi bất cẩn một chút là cái bộ phận nào đó bên dưới sẽ điều khiển cả đầu óc ngay, sau đó bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ.

Quan Thừa Phong càng phỉ nhổ mình hơn rồi quay người đi giết dị thú.

Bằng không… Với cái đầu toàn suy nghĩ màu vàng, nghĩ nhiều quá cũng không tốt! (Suy nghĩ màu vàng = suy nghĩ đồi trụy)

Tân Duyên vừa không để ý đến lúc hoàn hồn rồi xung quanh y đã chất đống thi thể của mấy con dị thú mạnh, Quan An còn đang hành hạ một con bọ rùa đáng thương.

Hắn cảm thấy □□ đều có nguyên nhân.

Con bọ rùa không phải đối thủ của Quan An, nó đã sớm chết rồi, kết quả Quan An còn đánh nát lớp vỏ giáp xác trên người nó…

Con bọ rùa quá thảm, chết rồi còn bị đối xử như vậy!

“Anh làm sao thế?” Tân Duyên không nhịn được hỏi.

“Không có chuyện gì, tôi nhìn nó không vừa mắt.” Quan Thừa Phong nói, thật ra hắn đang xả bớt tinh lực dư thừa miễn cho bản thân nghĩ bậy nghĩ bạ.

Tân Duyên: “…”

Bởi vì nguyên nhân Quan Thừa Phong ra tay nên lần này Tân Duyên mang rất nhiều con mồi về thành.

Trong lúc y bán dị thú ở cổng vào Lâm Kỳ Minh đã sớm một bước vào thành.

Túc Giang Nham luôn chờ trong thành, Lâm Kỳ Minh vừa vào thành gã liền lén lút đi gặp Lâm Kỳ Minh: “Sao rồi? Có tìm được cơ hội ra tay không?”

“Không.” Lâm Kỳ Minh nói, “Thực lực của Tân Duyên và Quan An giống nhau, nếu chỉ có hai người họ tôi còn có thể bắt người rồi đổ thuốc vào miệng Tân Duyên nhưng bên cạnh hai người này lại có một cặp sinh đôi ẩn núp, như là có người đang bảo vệ bọn họ… Thực lực anh em sinh đôi kia sàn sàn tôi.”

“Là Triệu Khoa Lâm!” Túc Giang Nham cắn răng nói.

Anh em sinh đôi kia cũng là người được viết trong sách viết.

Sau khi đến thành Hàng Hải gã từng muốn nhắc nhở Triệu Khoa Lâm sớm đi thu phục những người vốn nên là thủ hạ của Sở Đông Vũ.

Nhưng gã sợ Triệu Khoa Lâm hỏi vì sao lại biết đến những chuyện này nên cuối cùng không nói gì.

Nhưng dù gã chưa nói Triệu Khoa Lâm vẫn thu phục được mấy người, trong có cả hai anh em sinh đôi này.

Khi gã biết chuyện này còn cảm thấy vui thay cho Triệu Khoa Lâm nhưng bây giờ chỉ còn sót lại phẫn nộ.

Triệu Khoa Lâm lại để hai anh em sinh đôi đi bảo vệ Tân Duyên!

Túc Giang Nham lại hỏi Lâm Kỳ Minh một ít chuyện, cuối cùng khóc lóc với Lâm Kỳ Minh một hồi nói mình oan ức.

Trong những lời của Túc Giang Nham, Tân Duyên là người từ nhỏ đã bắt nạt gã, là đứa khốn nạn cướp bạn trai của gã. Sau khi gã và Triệu Khoa Lâm cùng nhau rời khỏi thành Sùng An Tân Duyên lại theo tới, còn theo dõi Triệu Khoa Lâm…

Gã tỏ vẻ vô tội vu oan cho Tân Duyên, biến Tân Duyên thành kẻ tội ác tày trời.

Cũng nhờ có những “tiền đề” này gã mới cây ngay không sợ chết đứng sai khiến Lâm Kỳ Minh đi giết Tân Duyên.

Lâm Kỳ Minh an ủi Túc Giang Nham hồi lâu Túc Giang Nham mới lau khô nước mắt đứng lên: “Tôi muốn gặp Tân Duyên!”

Túc Giang Nham đến cửa ra vào của thành Hàng Hải.

Những người vào thành sau khi cọ rửa tiêu độc xong sẽ đi ra từ lối này.

Sau khi đến nơi Túc Giang Nham ánh mắt lom lom nhìn nhìn chằm chằm những người vào thành, nhìn một quãng thời gian gã liền thấy cặp sinh đôi Lâm Kỳ Minh nói.

Sau khi vào thành cặp sinh đôi liền trốn vào trong một góc, họ vừa trốn xong Tân Duyên và Quan An cũng tiến vào.

Quả nhiên Triệu Khoa Lâm an bài cặp sinh đôi bảo vệ Tân Duyên!

Túc Giang Nham nhanh chân đi về phía Tân Duyên: “Tân Duyên, cậu chờ một chút, tôi có lời nói với cậu!”

“Tôi không có gì muốn nói với cậu hết.” Tân Duyên nói.

“Chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, chỉ có mấy câu mà cậu cũng không muốn nói với tôi?” Túc Giang Nham hỏi.

“Đúng!” Tân Duyên nói. Quan An mấy lần nhắc nhở y, dặn cẩn thận Túc Giang Nham, y cũng rất nghe lời!

Túc Giang Nham thấy Tân Duyên khó chơi trong lòng càng thêm tức giận, đột nhiên vung một cái tát về phía Tân Duyên.

Tân Duyên trực tiếp tránh ra: “Một người bình thường như cậu mà dám đánh tôi… Đầu óc cậu có bệnh à!”

“Mày lại dám trốn…”

“Tôi có cái gì không dám trốn, tôi còn dám đánh cậu!” Tân Duyên nói xong một cái tát đáp xuống mặt Túc Giang Nham.

Hôm nay Túc Giang Nham không dẫn theo vệ sĩ!

Túc Giang Nham đột nhiên bị táng một bạt tai ngây người: “Mày dám đánh tao!”

“Đương nhiên tôi dám đánh cậu, tôi còn dám mắng!” Tân Duyên lại cho Túc Giang Nham một bạt tai nữa: “Tiện nhân!”

Túc Giang Nham hại y thì thôi, trước đó còn hại Quan An… Y đã sớm muốn đánh Túc Giang Nham rồi!

Nghĩ như thế, Tân Duyên cười nói: “Ôi ôi, vừa nãy hai cái bạt tai đều đánh một bên mặt, như vậy không hay lắm… Như này đi, bên còn lại tôi cũng tới hai lần nhé?”

Y nói xong định xông lên đánh Túc Giang Nham.

“Tân Duyên…” Giọng Sở Đông Vũ đột nhiên vang lên, hắn chạy chậm lại đây, lúng túng nhìn Tân Duyên: “Em ấy… Em ấy chọc giận cậu? Có thể thả em ấy không?”

Mặc dù Sở Đông Vũ đã không còn tình cảm với Túc Giang Nham nhưng dù gì Túc Giang Nham cũng đã cứu hắn.

Coi như Túc Giang Nham nham hiểm độc ác, thì phần ân tình này vẫn cần trả lại.

Hơn nữa… Bây giờ Túc Giang Nham là người của Triệu Khoa Lâm, Tân Duyên nhất thời kích động đánh gã sẽ bị Triệu Khoa Lâm nhằm vào!

Sở Đông Vũ cảm thấy mình tốt nhất vẫn nên khuyên bảo.

Tân Duyên, Túc Giang Nham, còn có cả Quan Thừa Phong đứng bên cạnh dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tân Duyên đồng thời nhìn về phía Sở Đông Vũ.

Hình tượng của Sở Đông Vũ hiện tại rất tệ.

Tóc quá dài, rối bù không tạo kiểu, râu ria trên mặt hắn cũng không cạo đã hài hơn hai mi li mét, quần áo rách rưới…

Nếu không phải hắn da dẻ ngăm đen vóc người cường tráng, vừa nhìn đã biết đây chính là một thợ săn dị thú mạnh mẽ thì nhất định sẽ bị người ta coi là ăn mày.

Sự ghét bỏ của Túc Giang Nham tuôn ra ào ào không thèm khống chế.

Tân Duyên thì lại hỏi: “Sở Đông Vũ, sao anh phải giúp gã?”

“Chỉ lần này, một lần cuối cùng.” Sở Đông Vũ coi Tân Duyên là sư nương, trước mặt Tân Duyên cũng không thèm làm giá, thái độ tốt còn mang theo chút khẩn cầu: “Nể mặt tôi… Có thể đừng đánh em ấy được không?”

Tân Duyên nói: “Anh là bại tướng dưới tay tôi, dựa vào đâu yêu cầu tôi nể mặt anh không đánh gã?”

Sở Đông Vũ không có gì để nói.

“Bại tướng dưới tay?” Túc Giang Nham lại sửng sốt.

Tân Duyên nói Sở Đông Vũ là bại tướng dưới tay y? Sao có khả năng! Tân Duyên trở thành chiến sĩ Phúc Năng mới bao lâu? Mà Sở Đông Vũ… Dù không có sự giúp đỡ của gã Sở Đông Vũ cũng là một kẻ mạnh!

Mà Sở Đông Vũ với thái độ này của Tân Duyên… Trước đây khi Sở Đông Vũ còn yêu đương với gã tuyệt đối chưa từng cho gã vẻ mặt như vậy bao giờ!

Rõ ràng hắn nên lạnh lùng, trịch thượng!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv