Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm
Mặt trời ngả về phía Tây.
Mạnh Viêm Bân đứng chắp tay ở trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn khung cảnh vắng vẻ bên ngoài, bàn tay hơi nắm chặt, lên tiếng nói.
“Đại sư huynh, ta cảm thấy trong cuộc đời có vài thứ một khi đã vỡ vụn thì không có cách nào sửa lại được nữa, cũng chẳng thể níu kéo thêm. Nếu cứ mãi cố chấp, chỉ càng thêm phần bi thương mà thôi.”
Khóe mắt Cố Phàm giật giật.
“… Mặc dù nghe có vẻ rất có đạo lý, nhưng bởi vì là thủ phạm khiến Sơn Hà lệnh vỡ thành ba mảnh, cho nên Nhị sư đệ à mời ngươi im miệng.”
Vì cái mọe gì sư đệ của y hết đứa này đến đứa khác đều không bình thường như thế? Giờ mà túm cổ gã quăng lên trời đập xuống ghế cũng được nhở!
Hít một hơi thật sâu, y cố gằn xuống cơn xúc động muốn giết người chôn xác, lại dùng bàn chải chấm một chút hồ dán, cẩn thận bôi lên Sơn Hà lệnh.
Trước đây Sơn Hà lệnh dù bị chia làm sáu miếng, nhưng là tách ra theo đường vân vốn có, sau này có muốn ghép lại cũng không hề khó khăn, nhưng mà ba mảnh trong tay y bây giờ, thật sự đã vỡ thành mảnh vụn rồi, ngoại trừ dùng hồ dính tới dính lui thì y cũng chẳng biết làm gì hơn.
Chỗ hồ dính này là móc ra từ trong phòng thuốc của Mộ Dung Tử Hiên, cũng không biết có hữu dụng hay không.
“Nói đi cũng phải nói lại, đại sư huynh, với tình huống bây giờ của ngươi, phải tránh hiềm nghi mới là tốt nhất, cần gì phải cầm Sơn Hà lệnh chen vào? Vỡ rồi thì thôi.” Thấy Cố Phàm nói một câu nói liền vùi đầu không để ý đến gã nữa, Mạnh Viêm Bân bĩu môi, bê ghế ngồi xuống bên cạnh, còn tự rót cho mình ly trà cầm trong tay, cười đùa hỏi.
Ngươi có thể có chút tự giác vì đã làm chuyện xấu được không nhị sư đệ? Thân là đại sư huynh y thân tâm mỏi mệt chỉ muốn phun một ngụm máu dìm chết tươi tên này thôi!
Cố Phàm lặng lẽ thở dài, vừa định uống hớp nước để dặn ngụm máu trong họng xuống thì phát hiện chén trà duy nhất đã bị Mạnh Viêm Bân tranh dùng trước, bàn tay vươn ra cũng đông cứng nửa chừng.
Thẩm Kình Thương vẫn luôn ngồi ở bên cạnh lau kiếm giương mắt nhìn hai người, hơi nghiêng người, bỗng nhiên ra tay cực nhanh, chỉ thấy một bóng đen lướt qua, ly trà trong tay Mạnh Viêm Bân đã nằm trong tay hắn.
Thẩm Kình Thương hắt sạch nước trong cái ly này, lại rót đầy nước rồi đặt vào bàn tay vẫn chưa thu lại của Cố Phàm.
Cố Phàm: …
Mạnh Viêm Bân: “… Ờ ừm, thập nhị sư đệ ới, ta vẫn chưa uống mà.”
Thẩm Kình Thương không cảm xúc liếc gã, nói bằng giọng lạnh lùng: “Ngươi có thể uống bằng bình trà.”
…
Vì mọe gì cũng là sư huynh mà đãi ngộ khác biệt nhiều như vậy? Thật là quá đáng quá bất công!
Mạnh Viêm Bân chuyển oán niệm sang Cố Phàm, tìm kiếm điểm tựa.
Cố Phàm nâng ly lên uống một hơi cạn sạch, rồi lại thả cái ly trống không xuống trước mặt Mạnh Viêm Bân, cười nhạt, làm ra dáng vẻ nói những lời sâu xa: “Nhị sư đệ à, trong cuộc đời có vài thứ không thể níu kéo thêm. Nếu cứ mãi cố chấp, chỉ càng thêm phần bi thương mà thôi.”
Mạnh Viêm Bân: “… Xin lỗi ta sai rồi.”
Thẩm Kình Thương quét ánh mắt qua người gã, chậm rãi hỏi: “Sai chỗ nào?”
Mạnh Viêm Bân: “À ừm … nói bậy bạ?”
Thẩm Kình Thương cắm kiếm vào vỏ, đứng lên đi tới cửa, mở cửa phòng, cọng tóc ngốc lay động theo động tác của hắn, rồi quay đầu nhìn về phía Mạnh Viêm Bân, nói một cách hờ hững.
“Không, là không tinh mắt.”
Đây là đang ghét bỏ gã đấy hửm!
Mạnh Viêm Bân nổi gân xanh trên trán, rỗi bỗng sáng tỏ. Gã yên lặng đứng dậy đi ra cửa, động tác lưu loát vô cùng, thoáng chốc đã mất bóng.
Cố Phàm 囧 nhìn cánh cửa vẫn lung lay trong gió, câm nín.
Tình huống gì, đây là tình huống gì? Y rõ ràng không có ý này!
Lặng lẽ quay đầu nhìn Thẩm Kình Thương.
“Kình Thương, ta cảm thấy ngươi mà cứ tiếp tục như thế thì chỉ chó chê mèo lắm lông mà thôi.”
Thẩm Kình Thương lắc lư mấy sợi tóc ngốc, nghiêm trang trả lời: “Sư huynh, ngươi không nên coi nhị sư huynh là mèo chó.”
Cố Phàm: …
Cạch.
Thẩm Kình Thương: “Sư huynh, mảnh vụ Sơn Hà lệnh lại rớt xuống rồi.”
Cố Phàm: …
Không sao, một lần rơi hai lần rớt lại dính vào là được. Không được nóng nảy, không được nóng nảy, dù sao có một đám sư đệ như vậy mà y còn có thể bình thản sống đến bây giờ, y quả nhiên là thánh nhân mà!
Thấy Cố Phàm bắt đầu cố gắng dán lại Sơn Hà lệnh, Thẩm Kình Thương mặt vẫn không cảm xúc cũng ngồi xuống theo sát bên, nhìn y chăm chú một hồi, đột nhiên hỏi: “Sư huynh lấy được một trong những miếng Sơn Hà lệnh rồi, tiếp theo muốn làm gì?”
Cố Phàm đang định ghép một miếng vụn nữa vào để dính lại, nghe vậy bàn tay ngừng lại một lát, ngẩng đầu lên cười một tiếng như không có chuyện gì xảy ra.
“Đây không phải chuyện đã rõ ràng rồi à? Lấy được khối Sơn Hà lệnh này rồi coi như làm tiền đặt cược để trao đổi với người của những môn phái khác trong giang hồ, để bọn họ không tiếp tục đuổi giết chúng ta nữa. Nhân tiện dụ Phong Việt Trạch xuất hiện, sau đó liên hợp với chính đạo bắt gã lại. Một hòn đá ném trúng hai con chim, không phải rất tốt sao?”
“Vậy à?” Thẩm Kình Thương rủ mắt nhìn xuống: “Chỉ cần sư huynh an toàn, ta sẽ không có ý kiến. Có điều sư huynh thật sự có thể ra tay với Phong Việt Trạch sao?”
Cố Phàm ngẩn người, nheo mắt lại nhìn ra bầu trời u tối bên ngoài cửa, mím môi nói: “Đương nhiên rồi. Chính và tà từ xưa đã ở hai phe, phải làm gì, ta tất nhiên là biết.”
Thẩm Kình Thương lại nhìn thẳng vào y, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên vươn người về phía trước, một tay đặt lên mặt Cố Phàm nâng cằm y lên, đặt môi hôn. Đôi mắt đen láy sâu như vực thẳm của hắn giờ như hồ nước gợn sóng, từng đợt sóng liên tục tỏa ra, trở nên dịu dàng không ít, tựa như muốn hút người đối diện vào trong đó.
Cố Phàm cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng, phiến môi kia nhẹ nhàng dính vào, đầu lưỡi quét qua, mang theo chút trân trọng dè dặt, dễ dàng đoạt mất tâm trí y. Y luống cuống chỉ đành đặt tay lên vai Thẩm Kình Thương, chẳng thể dùng chút lực nào để đẩy đối phương ra.
Khi trái tim Cố Phàm gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, Thẩm Kình Thương mới hơi ngửa người ra, ngón tay còn vẽ dọc theo phiến môi Cố Phàm, trên mặt nở một nụ cười thoáng qua, nhưng giọng hắn vẫn đạm bạc như cũ.
“Những lời sư huynh đã nói, ta đều nhớ.”
Trái tim Cố Phàm vẫn đang đập rất nhanh, bàn tay trong vô thức kéo ống tay áo Thẩm Kình Thương, nghe vậy chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Thẩm Kình Thương im lặng một hồi, bỗng nhiên siết lấy tay Cố Phàm, ôm chặt y vào trong ngực tựa như muốn siết gãy eo y, nói bằng chất giọng bình thản nhưng rất kiên định, thậm chí có cả sự bướng bỉnh và trịnh trọng trong đó.
“Sư huynh, ta thích ngươi, cho nên bất kể là ai, ta cũng sẽ không nhượng bộ đâu. Cho dù sư huynh có không thích ta, ta cũng sẽ không buông tay huynh.”
Lòng Cố Phàm mềm nhũn, trong đầu bỗng hiện ra gương mặt bánh bao nghiêm túc của Thẩm Kình Thương vào lần đầu gặp nhau, bỗng hơi buồn cười. Nhiều ngày nay sống chung, y cũng đã lờ mờ nhận ra tâm ý của mình, nhưng vì chưa có người thật sự vạch trần, giờ như sương mù tản đi, khiến y hoàn toàn sáng tỏ. Khóe miệng y cũng nhanh chóng cong lên, vỗ nhè nhẹ lên lưng Thẩm Kình Thương, mở miệng nói: “Ừ, ta biết rồi.”
Thẩm Kình Thương buông Cố Phàm ra, bướng bỉnh: “Chỉ biết không thôi thì không được.”
Cố Phàm bất đắc dĩ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Kình Thương đứng lên, nhẹ giọng nói: “Ta cũng không biết. Nhưng mà sư huynh à, chúng ta có thời gian cả đời, có thể từ từ suy nghĩ.”
“Ừ.”
Chờ chuyện lần này kết thúc, cùng về Thanh Sơn Giáo đi.
Sống chết hay chia lìa, cùng nhau lập lời thề, nắm tay nhau đi đến cuối đời(1), chỉ như vậy mà thôi.
————————-
Chú thích:
(1) Nguyên văn: Tử sinh khiết thoát. Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ. Dữ tử giai lão.
Bốn câu nằm trong bài Kích cổ 4 thuộc thiên Bội Phong – Quốc Phong trong Kinh Thi của Khổng Tử.
Dịch nghĩa:
Chết sống hay xa cách,
Đã cùng người thành lời thề ước.
Ta nắm tay người,
(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.
Dịch ý: Nói về nỗi lòng người lính chiến phải xa cách vợ nhà. Người đi quân dịch này nhớ gia đình, kể lại lúc mới lập gia đình, đã hẹn ước với vợ, chết sống hay xa cách cũng không bỏ nhau, lại nắm tay vợ mà hẹn nhau sống đến già.
Khiết thoát: ý nói xa cách.
Thành thuyết: thành lời thề ước.
(Nguồn: thivien.net)
Hết chương 37.