Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm
Cố Phàm từ đầu vẫn âm thầm đề phòng Nhạc Phong, giờ phút này gã đột nhiên ra tay, nhưng Cố Phàm lại chẳng kịp phản ứng, bất thình lình ngã vào lòng ngực gã, phần mũi bị đập thật mạnh, đau đến ứa nước mắt. Y chẳng thể làm gì khác hơn ngoài ngẩng đầu vừa che mũi vừa dùng ánh mắt lăng trì nhìn gã.
“Khụ khụ.” Nhạc Phong nhìn Cố Phàm đang thê thảm, làm bộ ho khan một tiếng: “Cố huynh, coi như ta dang rộng đôi tay ôm lấy ngươi, thì ngươi cũng không cần mừng đến mức chảy nước mắt chứ.”
Mừng đến chảy nước mắt cái đéo gì, đây là quá đau nên mới nhỏ lệ đó!
Cố Phàm nhìn bộ dáng cười khoái chí của Nhạc Phong, nhịn phải nhịn, không nhịn được cũng phải nhịn. Xong xuôi mới cố ý quan sát gã từ trên xuống dưới vài lượt, dùng biểu cảm hết sức chê bai trả lời: “Nhạc huynh nói đùa rồi, nếu là một cô nương xinh đẹp eo nhỏ chân thon ôm lấy ta, ta đương nhiên sẽ rất vui, nhưng là Nhạc huynh, chậc chậc… “
Nhạc Phong cười tủm tỉm nhìn y, hỏi: “Ý của Cố huynh là, so với ta tới, ngươi càng thích Nguyệt Nhi cô nương đêm hôm chui vào mồ mả hơn?”
Cô ta cũng chỉ mới đi đến nghĩa địa tới mà thôi, vẫn còn chưa làm ra chuyện kinh dị như chui vào mộ cơ mà.
Cố Phàm bĩu môi, nhìn về phía trước, nhưng lại phát hiện bóng dáng Nguyệt Nhi đã biến mất sau đám mộ bia dày đặc kia từ lúc nào.
Đêm khuya heo hút, gió thổi rờn rợn, càng tăng thêm vẻ u ám khiến người run sợ của nghĩa địa.
… Phải bình tĩnh, từng chết một lần rồi, phải bình tĩnh!
Cố Phàm nuốt ngụm nước miếng, yên lặng nhích lại gần nơi đó theo Nhạc Phong.
Nhạc Phong nhìn cái bộ dáng này của y, có càng thêm thích thú nhướn mày, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Ta có một người bạn từng thấy tận mắt một quỷ nữ vô cùng diêm dúa, rất thích đi lại vào ban đêm để câu dẫn rồi xơi tái những gã đàn ông ngu muội. Nghe nói một tháng đó có tới hơn hai mươi người chết, về sau mọi người đi đường ban đêm đều nhắm chặt hai mắt, chỉ sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn.”
Cố Phàm vốn là bởi vì đã chết một lần nên sinh ra chút kính sợ với quỷ thần, lại thêm cô ả Nguyệt Nhi vô duyên vô cớ biến mất trong nghĩa địa nên càng thêm sợ hãi, nhưng lại bị câu chuyện ma điên khùng này của gã quấy nhiễu, y ngược lại cảm thấy bình thường. Y hỏi gã một cách khinh thường: “Nhưng mà Nhạc huynh, người bạn kia của huynh sao không bị quỷ nữ ăn?”
Nhạc Phong sặc nước miếng, nghiêng đầu nhìn trời.
“Khụ, có lẽ bởi vì vị bằng hữu kia của ta cũng là nữ… “
Cố Phàm càng thêm khinh bỉ nhìn gã, không nói hai lời, xoay người đi tiếp. Nhạc Phong theo sát sau, miệng nói: “Cố huynh hay là cứ đi phía sau đi, ngộ nhỡ quỷ nữ xuất hiện, ta cũng có thể thay Cố huynh ngăn cản.”
“Hửm?” Cố Phàm nhìn vẻ mặt thành thật của gã, liền thuận miệng hỏi: “Nhạc huynh không sợ mình bị quỷ nữ ăn sao?”
Nhạc Phong hào sảng phất phất tay: “Muốn ăn ta á, sợ rằng ả ta còn thiếu đạo hạnh.” Gã dừng một chút, kéo dài giọng đầy thâm ý: “Huống chi nếu muốn ‘ăn’, vậy cũng nên là ta ra tay. Những chỗ khác ta không có gì tốt, chỉ được cái là người tương đối chủ động.”
… Quỷ nữ nào đụng phải tên này tuyệt đối chỉ có kết cục bị miểu sát (1).
Cố Phàm vạn phần hối hận mình đã mở miệng để cho tên điên Nhạc Phong có cơ hội. Vì vậy y gắng gượng ngó lơ gã, ngay cả khóe miệng cũng không thèm dịch chuyển, mắt nhìn thẳng một mình đi về phía trước.
Chỗ Nguyệt Nhi biến mất chỉ quanh quẩn ở đây, chẳng qua là nơi này ngoại trừ những ngôi mộ không tên đổ nát tàn tạ ra thì chẳng còn thứ gì khác.
Cố Phàm đành ngừng lại, nhưng Nhạc Phong vẫn đi thẳng tới trước một bia mộ, gạt đám cỏ dại tươi tốt ra, đưa tay sờ cẩn thận từng tấc phía trên mặt rồi lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Vì vậy Cố Phàm ngồi xuống bên cạnh gã, hỏi: “Sao thế, sờ thấy cái gì sao?”
Nhạc Phong trầm ngâm một hồi, gật đầu nói: “Cảm giác không tệ.”
Cố Phàm: “… “
Còn tin rằng gã sẽ nói ra câu gì đứng đắn, mình thật đúng là quá ngu!
Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình, Cố Phàm cũng đưa tay sờ lên mộ bia: “Ngươi thấy Nguyệt Nhi cứ thế đi vào sao?”
Nhạc Phong nói: “Nàng chỉ đứng lại quanh đây một lúc, rồi bỗng nhiên không thấy. Nơi này chắc chắn có cơ quan cửa ngầm nào đó, đáng tiếc ta không quá hiểu rõ về kỳ môn độn giáp (2), chỉ có thể dựa vào Cố huynh ngươi.”
Không hiểu thế mới vừa rồi người còn nhìn lâu như vậy làm gì?
Cố Phàm cạn ngôn nhìn gã.
Chỉ có điều y cũng không có nghiên cứu gì về mấy thứ này, nhưng giờ cũng chỉ có thể dựa vào vận may, thử xem mèo mù liệu có thể đụng phải chuột chết không.
Tấm mộ bia này được chế tạo từ một khối đá hoa cương bóng loáng, một nửa chôn trong đất, tỏa ra quỷ khí âm u dưới ánh trăng đêm khuya.
Cố Phàm nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra đầu mối gì, vì vậy đứng thẳng nói với Nhạc Phong: “Xem ra hôm nay chúng ta công cốc mà về rồi.”
Nhạc Phong liếc y một cái, bỗng nhiên phụt cười.
“Dựa vào một khối bia đã vỡ nát, cũng không thể bảo chúng ta không công mà về. Nếu rượu mừng không muốn uống, thì chúng ta cho nó rượu phạt.”
Vừa nói gã liền đi lên phía trước, nhấc chân đạp một cước thật mạnh vào bia đá.
Cố Phàm 囧囧 nhìn hắn.
Ngươi cho đây là tiểu cẩu nhà ngươi nuôi sao, vừa đánh vừa xoa nó sẽ nũng nịu quẩn quanh chân ngươi à?
Tấm bia đá bị đạp lắc lư, bỗng cạch một tiếng, dời sang một bên để lộ ra một miệng hang đen ngòm phía dưới.
Vẻ mặt Cố Phàm càng thêm 囧.
Nhạc Phong nhìn vào cửa hang một lúc nói với Cố Phàm đang đứng xốc xếch trong gió: “Cố huynh, xem ra đây chính là cửa vào rồi. Chung quanh cũng không có người canh giữ, có vẻ rất tin tưởng cơ quan này.”
Cố Phàm định thần lại, do dự hỏi: “Có thể… ờ ừm…bị phá giải dễ dàng như vậy, cơ quan này cũng vô dụng quá đi?”
Nhạc Phong nói: “Đó không phải là chuyện rất đơn giản sao? Điều này cho thấy ở dưới kia, tất nhiên còn có cơ quan hết sức nguy hiểm. Dù vào được cũng dễ dàng trở thành người chết.”
“Vậy chúng ta có phải nên tính toán… Này!”
Còn không chờ Cố Phàm nói xong, Nhạc Phong đã nhảy xuống không chút nghĩ ngợi.
Cố Phàm trợn mắt há mồm nhìn gã biến mất trong cái hang “đòi mạng người”. Qua hồi lâu, nghe phía dưới không phát ra tiếng kêu thảm thiết nào, y mới nhảy xuống theo.
Phía dưới là một hành lang rất dài, trên vách có những lỗ thủng để đón ánh trăng. Nơi đây sâu thẳm đáng sợ như đường xuống hoàng tuyền vậy.
Nhạc Phong nhìn y cười cợt: “Cố huynh chịu xuống rồi?”
Cố Phàm ngẩng đầu trả lời hết sức thành thật: “Ừ, ta muốn xuống trễ chút cho an toàn, để giữ lại cái mạng biết đâu còn có thể nhặt xác cho Nhạc huynh ngươi.”
Nhạc Phong nghe vậy khách khí nói một câu: “Vậy thì đa tạ Cố huynh rất nhiều.”
Cố Phàm hết sức bình tĩnh chắp tay đáp lễ: “Nhạc huynh nặng lời, đây là việc ta nên làm.”
Nhạc Phong nhìn y càng đăm đăm, rồi bỗng bật cười: “Cố huynh quả thực vô cùng hợp khẩu vị của ta, yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi, nhất định để ngươi có thể giữ lại mạng giúp ta nhặt xác.”
Nói xong câu này, gã tiện tay móc từ trong lòng ngực ra một món đồ, ném xa về phía trước đường đi.
Trong nháy mắt, những lưỡi đao lạnh băng từ khắp nơi trong hành lang chật hẹp chỉa ra toàn bộ, hiện rõ nguy hiểm chết người.
Nhạc Phong lại như không chút để ý, rút từ bên hông ra một nhuyễn kiếm, chặt đứt toàn bộ những lưỡi đao sắc bén dễ dàng như cắt đậu hũ. Chẳng bao lâu sau đã để lộ ra một con đường đủ cho một người đi qua.
Cố Phàm nhíu mày, tiến lên nhặt một lưỡi đao, lật qua lại kiểm tra, quả nhiên thấy hình vẽ đầu lâu màu đen nằm ở một góc đao không bắt mắt.
Đời trước bởi vì tiểu sư đệ, Cố Phàm từng không muốn sống xông vào ma giáo một lần, cũng từng gặp phải đủ loại cơ quan. Mà đặc điểm chung của những cơ quan này, đều có ký hiệu như vậy.
Bởi vì hình đầu lâu này vẽ thật sự là quá xấu, Cố Phàm có ấn tượng rất sâu với nó. Vào giờ phút này vừa nhìn thấy, lập tức đã nhận ra.
Nói cách khác, nơi này có khă năng rất lớn là do ma giáo giúp Vương Hạo Nam xây dựng lên, Vương Hạo Nam quả nhiên có cấu kết với ma giáo.
Cố Phàm tiện tay ném phiến đao qua một bên, trong lòng lo âu, quay đầu lại thấy Nhạc Phong không tim không phổi ngâm nga một giai điệu lạc quẻ nào đó, miệt mài đi qua đoạn hàng lang tràn đầy đao gãy. Y nói: “Nhạc huynh chậm chút, nơi này có lẽ còn có cạm bẫy khác.”
Nhạc Phong cũng không quay đầu lại.
“Yên tâm, đao trận kín kẽ như vậy đều đã dùng rồi, chắc hẳn sẽ không có thứ khác.”
Nhìn gã như đã có dự tính trong lòng, Cố Phàm tò mò, hỏi: “Mà này, vừa rồi ngươi ném thứ gì thế?”
Nhạc Phong trả lời: “Là thỏi bạc mà thôi, dùng để dò đường ý mà.”
Bạc … để dò đường…
Tên có tiền vạn ác!
Cố-nghèo-nàn-Phàm cảm thấy, tâm tình của mình đã bị ánh sáng chói chang của nhà giàu trên người Nhạc Phong chiếu rọi, xua tan mọi u tối.
Thở ra hít vào, thở ra hít vào, đều đã là người từng chết một lần rồi. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
——————
Chú thích:
(1) Miểu sát (sec kill): Thường gặp trong game online, giết chết địch thủ trong nháy mắt chỉ với một chiêu.;
(2) Kỳ môn độn giáp: Là một khoa học về phương – vị dựa trên cơ sở nguyên lý Cảm Ứng Ðiện Từ.
Nó cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sự ảnh hưởng của điện từ trường đó sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm.
Nôm na kỳ môn độn giáp có liên quan đến ngũ hành, âm dương, phương vị… Bạn này hay đọc các thể loại trộm mộ thì sẽ hay thấy cụm này xuất hiện.