An Sênh sờ một chút, tay nhanh chóng thu lại, sau đó nhìn sắc mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền của Phí Hiên, hơi ngẩn người.
"Thực sự bị cảm..."
An Sênh nhanh chóng xốc chăn bông của anh lên, quỳ một chân trên giường, cởi cúc áo ngủ của anh ra, lộ ra khuôn ngực đỏ bừng.
Cô lại vươn tay sờ gáy anh, nhiệt độ vẫn nóng như vậy, trên người không có một giọt mồ hôi.
An Sênh vỗ vỗ mặt Phí Hiên, "Này..này?"
Phí Hiên hừ một tiếng, lông mi giật giật, nhưng không có mở mắt, chăn bông bị vén lên, da thịt lộ ra ngoài, rất nhanh anh bắt đầu run rẩy.
Theo bản năng, cơ thể anh cuộn tròn thành một đoàn. An Sênh ôm đầu Phí Hiên, đặt trên đùi của mình. Nhiệt độ nóng hổi từ cơ thể anh truyền tới đùi cô, quả thực nóng đến doạ người.
"Này?" An Sênh lắc đầu, "Tỉnh lại."
Một lúc sau, Phí Hiên mới rêи ɾỉ, mở mắt ra, vừa thấy An Sênh, liền duỗi tay ôm lấy cô.
"Em đã trở lại ..." Phí Hiên cúi đầu ôm eo An Sênh, lúc nói chuyện, hơi thở nóng như thiêu đốt phun lên eo cô.
An Sênh nâng mặt Phí Hiên hỏi: "Nói cho em biết, anh khó chịu chỗ nào? Có đau đầu không? Cổ họng có đau không? Hả?"
Phí Hiên gật đầu, lại lắc đầu, ngẩng đầu khỏi eo An Sênh, vẻ mặt rất đau khổ, "Chỗ nào cũng đau..."
Tóc tai lộn xộn, mặt đỏ bừng, cả người run lên. Không biết có phải vì sốt cao hay không, hai mắt anh phủ một tầng sương mù, giống như sắp khóc đến nơi.
An Sênh đau lòng sờ mặt anh, thở dài nói: "Em đi lấy khăn tắm, trước tiên chườm lạnh một lúc, rồi em đi mua thuốc cho anh."
Nói xong, cô đẩy Phí Hiên ra, nhưng anh không buông, vẫn ôm lấy cô, không cho cô động đậy.
Cổ họng phát ra tiếng rầm rì như heo con, anh kéo An Sênh lên giường, đem cơ thể nóng bỏng đè lên, "Đừng đi ... Anh mơ thấy em."
Phí Hiên nói, "Rất nhớ em ..."
An Sênh chịu không nổi bộ dạng dính người này của anh. Trên thực tế, mẫu người cô thích vừa vặn là kiểu như bác sĩ Tần, nhưng sau khi tiếp xúc với Phí Hiên một thời gian, hình mẫu liền trở nên vặn vẹo.
Vặn vẹo thành kiểu người độc nhất vô nhị có tên là Phí Hiên.
An Sênh kết luận, lý do mà cô sẽ không bao giờ quên được Phí Hiên, đại khái là vì khi mọi người yêu nhau thì cô đang đi học, khi mọi người yêu nhau thì cô bị ép kết hôn, và khi tất cả mọi người đang yêu nhau thì cô đang trải cuộc hôn nhân tra tấn, khi người khác đang tận hưởng những khoảng khắc ngọt ngào của tình yêu và hôn nhân thì cô lại chết vì một cuộc hôn nhân thất bại.
Lúc người khác đang yêu nhau, cô không có yêu đương. Thế mới nói, chưa nhìn thấy, chưa nếm thử, người khác có nói đó là rễ cỏ, cô vẫn muốn ăn.
Hơn nữa, đối với những người đói lâu ngày, một ngụm nước cỏ đắng cũng thơm ngát.
An Sênh nghĩ, nếu cô đã từng trải qua một mối quan hệ yêu đương bình thường, chắc chắn cô sẽ tránh xa kiểu người như Phí Hiên.
Ngay từ đầu, cô không có khả năng đấu với anh. Sau này, cô biết Nguyên Khúc có thể giúp cô, nhưng cô vẫn không muốn bỏ đi xa. Tất cả các lý do đều là lấy cớ, nói đến cùng chính là còn lưu luyến.
Nghĩ đến đây, An Sênh thở dài một hơi, tránh thoát khỏi Phí Hiên yếu ớt, "Đừng làm loạn, anh đang bị bệnh, mau buông ra."
Phí Hiên buông cô ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô. Thật sự đại não của anh bây giờ không tỉnh táo lắm, thậm chí còn không biết bản thân phát sốt, làm sao có thể ngủ cả một ngày.
An Sênh nhanh chóng đi vào toilet, lấy khăn tắm vắt nước, quàng vào cổ Phí Hiên.
Đắp lại chăn bông cho anh, sờ trán anh, hôn lên một cái, "Em đi mua thuốc cho anh, chờ em một lát."
Phí Hiên nhìn chằm chằm An Sênh, cô đứng dậy, anh cũng đột nhiên ngồi dậy, sau đó đi chân trần xuống đất, yếu ớt chạy hai bước, trước khi cô mở cửa liền ôm lấy cô.
Khăn lông chen chúc giữa cổ hai người, An Sênh bị lạnh thầm hô lên, Phí Hiên khàn giọng nói: "Em đừng đi..."
"Em sẽ lập tức trở về, bây giờ đi mua thuốc cho anh.” An Sênh xoay người, cầm cái khăn tắm, mở ra, lau mặt cho Phí Hiên, gấp lại một lần nữa, kéo anh trở lại giường, "Anh nằm một lúc đi."
Phí Hiên ngoan ngoãn nằm xuống, giống như một đứa trẻ, túm lấy góc quần áo của cô không chịu buông ra.
Vẻ mặt đặc biệt uỷ khuất, An Sênh nhẫn nại sờ lên mặt anh, dò hỏi: "Sao vậy bảo bối?"
Phí Hiên sụt sịt, nước mắt tuôn rơi, vì đang nằm nên chảy dọc theo khóe mắt, hoà vào những lọn tóc mai.
An Sênh không khỏi dở khóc dở cười, "Cuối cùng là sao vậy?"
Anh vươn tay ôm lấy cổ An Sênh, kéo cô xuống, ôm, "Anh nằm mơ, mơ thấy em ném anh vào trong này mãi mãi..."
An Sênh sờ sờ tóc Phí Hiên, "Sẽ không."
"Em không cần anh nữa ..." Phí Hiên nghẹn ngào.
Cô lại vuốt ve mái tóc của anh, "Làm sao có thể chứ."
Cô nói đều là những lời thật lòng, nhưng nghe qua lại tựa như một tên cặn bã thuận miệng hứa hẹn, "Em yêu anh nhiều lắm, tại sao em lại không muốn anh chứ."
Phí Hiên nghe xong không cảm thấy được an ủi chút nào, thân thể theo bản năng co rụt lại, ôm An Sênh càng chặt hơn.
Phí Hiên thực sự đã bị mắc kẹt trong cơn ác mộng suốt cả ngày. Giấc mơ và hiện thực rất giống nhau. An Sênh trói anh lại, không cho anh ra ngoài, không cho anh dùng điện thoại, còn nói sẽ trói anh như vậy cả đời.
Nếu mọi chuyện chỉ đơn thuần như vậy, cũng không tính là ác mộng. Nhưng trong mơ, anh đã cố gắng để thoát ra ngoài. Sau khi An Sênh phát hiện, cô liền không cần anh nữa, đem anh nhốt trong phòng, không cho ăn uống, nói muốn biến anh thành tiêu bản sống.
Dù anh có cầu xin cô đừng rời đi như thế nào đi nữa, cuối cùng cô cũng rời đi và nói với anh rằng cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh.
Cho dù có làm thành tiêu bản, cũng phải đặt ở đầu giường, ngày nào cũng phải quan sát ...
Phí Hiên chưa bao giờ trải qua một giấc mơ đau khổ đến như vậy trong đời. Giấc mơ chân thật đến mức khi tỉnh dậy, anh vẫn chưa hồi thần. Hơn nữa cơ thể không được khỏe, lại mơ thấy ác mộng lâu như vậy, cảm thấy thực sự sợ hãi.
Hơn nữa trong mơ, An Sênh cũng đã nói một câu với anh, chính là câu cô vừa nói kia.
Em yêu anh nhiều lắm, sao có thể không muốn anh.
Phí Hiên không nhầm lẫn giấc mơ với hiện thực, nhưng cảm giác uỷ khuất và sợ hãi bị bỏ lại đến giờ vẫn chưa tan.
An Sênh vỗ vỗ lưng Phí Hiên, "Anh nằm nghỉ một lát đi, em đi mua thuốc hạ sốt cho anh. Anh canh đồng hồ, 15 phút nữa em quay lại."
Trong tiểu khu có một hiệu thuốc, qua lại 15 phút là đủ rồi.
Khuyên can mãi cuối cùng Phí Hiên cũng buông An Sênh ra. Cô lại vắt khăn nhét vào dưới cổ anh.
Hai mắt anh vẫn luôn nhìn cô. An Sênh mở cửa đi ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất đến hiệu thuốc. Bởi vì Phí Hiên nói chỗ nào cũng đau. Thuốc hạ sốt, giảm nhiệt, cô mang về một đống lớn.
Mở cửa liền bắt gặp tầm mắt của anh. Vậy mà cô thực sự nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt anh.
Phí dính người không sợ trời không sợ đất, vậy mà cũng có loại cảm giác này sao?
Sau khi cho Phí Hiên uống thuốc hạ sốt, cách một lúc sau lại uống thuốc cảm. An Sênh thay khăn lông quấn trên cổ cho anh. Đi ra khỏi phòng, một lúc sau quay lại, tay cầm nồi điện. Cô cho một ít gạo và rau vào, đổ một ít nước nóng, khuấy đều rồi cắm điện.
Phí Hiên uống rất nhiều thuốc, một lúc sau mới có tác dụng, nên phải ăn một ít.
An Sênh đỡ anh dậy, dùng thìa khuấy cháo rồi đưa lên miệng Phí Hiên.
"Anh không muốn ăn ..." Phí Hiên một chút cũng không che giấu. Anh phát sốt, cả người mềm nhũn như vũng bùn, gục đầu vào vai cô, giọng nói còn run run, nghe thế nào cũng giống như tiếng khóc nức nở.
"Ăn một chút nào, ngoan," An Sênh nói, "Nếu không một lát nữa thuốc có tác dụng, dạ dày sẽ cảm thấy khó chịu."
Phí Hiên ngậm miệng, tựa vào vai cô, nói lảm nhảm nhưng không chịu ăn.
Cô sợ cháo nguội nên nâng cằm anh lên, chạm vào đôi môi khô khốc vì sốt cao của anh, "Anh muốn em dùng miệng bón thì mới chịu ăn phải không?”
Phí Hiên vốn chỉ muốn làm nũng, vừa nghe như vậy liền nở nụ cười. Ý kiến không tồi ... Nhưng anh sợ cô bị lây cảm.
Lắc lắc đầu, "Cứ ăn thế này..."
An Sênh và Phí Hiên vẫn như trước ngầm hiểu ý nhau. Nếu anh khoẻ mạnh, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt cách bón thức ăn như vậy. Nhưng bây giờ anh sợ cô bị cảm, trái tim An Sênh mềm nhũn, hôn lên trán anh một cái.
Sau đó, cô dùng thìa múc cháo, đút cho Phí Hiên ăn từng thìa một. Anh uống hết nửa bát liền nhíu mày không chịu ăn nữa, “Không muốn ăn nữa…”
“Ăn hơn phân nửa bát cháo rồi mà bây giờ lại bảo không ăn.” An Sênh bĩu môi, "Ăn thêm hai miếng nữa."
Phí Hiên lại ăn thêm hai miếng nữa, nhưng vẫn còn một ít.
An Sênh lại đi lấy khăn lau mặt cho anh, đặt đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường rồi ngồi trên giường ăn cơm. Còn Phí Hiên ôm eo cô từ phía sau.
Giằng co như vậy một lát, thuốc bắt đầu có tác dụng, Phí Hiên bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng cả người cảm thấy thoải mái hơn, lúc này mới nhớ tới tình trạng ban sáng.
"Anh không có nói dối em ..." Phí Hiên nói, "Bị cảm chính là bị cảm, em còn bỏ mặc anh ở đây cả ngày."
An Sênh mơ hồ gật đầu, "Thực xin lỗi, em tưởng anh lừa em. Dù sao anh cũng lừa em nhiều lần như vậy, nên em không biết lời nào của anh là thật.”
Đây là cô nói lời thật lòng. Nhưng sự thật thì mất lòng. Phí Hiên nghe vậy liền nghẹn ngào, cảm thấy hơi khó chịu. Anh dán vào lưng cô, sau một hồi im lặng, nói: "Những gì anh nói đều không có gạt em.”
An Sênh vừa nuốt thức ăn vào miệng, không quay đầu lại, dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào đầu Phí Hiên, "Phải không? Anh không có nói dối em hay là chưa nói dối em?"
Phí Hiên hoàn toàn nghẹn họng, cái đầu buồn buồn áp lên eo An Sênh không nói nữa.
Nhưng cô không định bỏ qua chủ đề này. Cô vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, "Anh chưa nghe câu chuyện về sói xám sao? Nếu anh lúc nào cũng như thế, em sẽ không thể tin lời anh."
An Sênh nói: "Này chỉ là cảm mạo, nếu là chuyện khác, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đúng không?"
Phí Hiên rầu rĩ ừ một tiếng, An Sênh lại thử thăm dò nói: "Về sau đừng nói dối em nữa, được không?"
Phí Hiên không hé răng, nhưng cô kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng đợi đến khi anh rầu rĩ “ừm” một tiếng mới lộ ra ý cười.
Cô lại hỏi tiếp: "Vậy nếu em nói dối anh, anh có còn tin những lời em nói không?"
"Đương nhiên tin." Phí Hiên trầm giọng đáp, "Chỉ cần là em nói, anh sẽ tin."
"Nhớ kỹ những lời anh đã nói," An Sênh nở một nụ cười.
Sau khi An Sênh ăn xong, cơn sốt của Phí Hiên đã giảm. Bình thường anh rất hiếm khi bị bệnh. Dù sao nền tảng sức khoẻ tốt, hai giờ sau liền vui vẻ trở lại.
Nhưng khi hoàn toàn tỉnh táo, liền phát hiện có gì đó không đúng.
Anh chẳng qua chỉ là phát sốt, làm sao có thể ngủ một ngày như vậy?
TV đang bật, không biết là kênh nào, đang chiếu chương trình tạp kỹ và khiêu vũ, Phí Hiên không hứng thú, nhưng An Sênh lại chăm chú theo dõi.
Anh nằm sau lưng An Sênh, ôm cô vào ngực. Nghĩ nghĩ, nhịn không được hỏi: "Sáng nay em lại cho anh uống thuốc?"
An Sênh không quay đầu lại, thề thốt phủ nhận, "Không có."
“Không có?” Phí Hiên ngồi dậy, bộ dáng còn có chút chật vật. Kỳ thật anh mấy ngày nay cùng với lúc anh đi làm hoàn toàn là hai hình tượng khác nhau.
Trời sinh anh được Thượng Đế ưu ái, rất có lợi đó. Mặt mày tuấn tú, đường nét cương nghị, sắc nét, khoát lên mình bộ tây trang, tóc tai được chải tỉ mỉ, khỏi phải nói, chính là nghiệp giới tinh anh*.
*Nghiệp giới tinh anh: một người ưu tú, xuất sắc trong một lĩnh vực/chuyên môn nào đó.
Ngược lại, bây giờ mái tóc xõa thế này, mặc bộ đồ ngủ ở nhà mềm mại, cúc áo cao thấp cài không đều, trên cổ đeo một sợi dây vàng sáng. Thấy thế nào cũng giống như vòng xích cổ chó săn.
Lúc này, chó săn ngồi dậy, cau mày, xoay người An Sênh lại, nghiêm túc thảo luận với cô, "Anh chỉ bị cảm, làm sao có thể ngủ cả ngày? Em nói xem, có phải em cho anh uống thuốc không?"
An Sênh nhìn Phí Hiên, trong mắt mang theo ý cười, nhưng nhanh chóng cầu xin tha thứ, "Em chỉ nghĩ là anh gạt em, vì không muốn em đến tiệm bánh, cho nên em mới..."
"Thuốc đó em lấy ở đâu?" Phí Hiên hỏi: "Là thuốc gì?"
An Sênh ngậm chặt miệng lại, trên mặt lộ vẻ vô tội, không có ý định nói thêm.
Kỳ thật, Phí Hiên có chuyện luôn muốn hỏi An Sênh, nhưng chuyện lại liên quan đến cô và Nguyên Khúc. Phí Hiên sợ bản thân không kiềm chế được cảm xúc, sẽ nói ra những lời tổn thương người khác, cho nên chưa bao giờ hỏi.
Nhưng nhìn An Sênh thế này, anh thực sự có chút phát hỏa, "Tiền em trả nợ cho anh, còn có cửa hàng bánh, thậm chí cả thuốc em hạ dược, đều là ..."
“Đều là tiền do em trúng thưởng.” An Sênh nói, “Xổ số.”
Phí Hiên tức giận cười, "Tiền thưởng cao nhất cũng chỉ là 1000 vạn, em trúng được bao nhiêu lần?”
An Sênh làm bộ nghiêm trang, “5, 6 lần đi…”
Tiền của cô quả thật là trúng sổ xố, tuy rằng là do Nguyên Khúc đưa cho cô. Nhưng quả thật là dùng tên của cô mua, cũng là Nguyên Khúc giả dạng thành An Sênh đi nhận tiền. Nếu Phí Hiên có điều tra, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng Phí Hiên không tin, “Đừng có lừa anh, anh còn chưa thấy ai trúng liên tiếp vài lần!”
An Sênh khịt mũi, “Không phải anh nói, em nói cái gì cũng tin sao? Em nói đều là sự thật."
Cô nhìn Phí Hiên,"Anh cẩn thận nghĩ lại xem, em đã bao giờ nói dối anh không?”
Phí Hiên vẫn không tin, xác suất trúng thưởng như vậy căn bản là không hợp lý. Nhưng nhìn bộ dáng An Sênh không có ý định nói ra sự thật nên cũng không truy cứu nữa.
Buổi tối hai người vẫn ôm nhau ngủ như thường lệ, nhưng trước khi đi ngủ không có hành động thân mật như những lần trước. Phí Hiên không hôn An Sênh vì sợ lây bệnh cho cô.
Còn cơ thể của anh cảm thấy rất tốt. Sau khi uống thuốc, sáng hôm sau tỉnh dậy cũng không còn sốt nữa, nhưng cổ họng có chút không thoải mái.
Sau khi ăn điểm tâm sáng, phát hiện An Sênh muốn đi làm, anh hối hận không thôi.
Phí Hiên đi theo An Sênh đến cửa, “Anh bị ốm, sao em không ở nhà với anh? "
"Không phải anh đã khoẻ hơn rồi sao?” An Sênh nói xong, đưa tay sờ trán anh, “Không có phát sốt, cũng đã uống thuốc rồi.” Cơm cũng ăn không ít, rõ ràng không sao cả.
Phí Hiên chặn cửa. Hôm nay An Sênh không xịt nước hoa, anh đang bị bệnh, cô không đành lòng.
Nhưng anh lại không để cô đi, không nói gì, cũng không phát cáu. Chỉnh là cả người dán lên cửa, không cho cô mở cửa.
“Phí Hiên, anh đừng nháo.” An Sênh nhìn thấy kim đồng hồ đã đến hơn 9 giờ, dù nói thế nào Phí Hiên cũng không tránh đường.
Hai người cứ giằng co như vậy, mãi đến khi đồng hồ điểm đến 10h, cô chịu thua, "Được rồi, hôm nay em không đến cửa hàng, em ở nhà với anh."
Sau đó cô thật sự không đi ra ngoài, bật TV lên, chuyển kênh.
Lúc đầu, Phí Hiên còn cảnh giác, nhìn An Sênh chằm chằm một hồi, sau đó ngồi ở mép giường, hài lòng ôm lấy cô.
An Sênh ngồi một lúc, mở tủ lạnh cắt một ít hoa quả, sau đó ngọt ngào ngồi cùng Phí Hiên xem TV, nhét hoa quả từng miếng từng miếng vào miệng anh.
"Anh không ăn đâu ..." Phí Hiên nhíu mày cự tuyệt. An Sênh lại dỗ dành anh, "Ăn miếng nữa đi, miếng dưa hấu này rất ngọt."
Phí Hiên chịu không nổi An Sênh làm nũng, anh mở miệng cắn một miếnh lại một miếng, một lúc sau thì buồn đi vệ sinh.
Đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, một điểm nghi ngờ cũng không có.
Kết quả là đang tiểu nửa đường, nghe thấy tiếng đóng mở cửa, Phí Hiên vội vàng kéo quần lên chạy ra ngoài. Quả nhiên An Sênh đã biến mất không thấy tăm hơi!
Phí Hiên đột nhiên nhớ ra An Sênh đã từng hỏi anh một câu.
Anh đã bị lừa gạt chưa?
Anh có biết cảm giác bị lừa dối là như thế nào không?
Phí Hiên cảm thấy một cỗ uỷ khuất lớn chưa từng có - An Sênh cư nhiên lừa gạt anh.
Nói hôm nay sẽ ở nhà với anh, anh vừa chân trước đi vệ sinh thì cô chân sau bỏ chạy.
Phí Hiên bước tới, hung hăng đạp một cước vào cửa. Cố gắng đè nén cảm giác ngột ngạt và tức giận, nghĩ đến niềm vui khi An Sênh quay trở lại.
Tại sao Phí Sư vẫn chưa tìm thấy nơi này? !
An Sênh lừa anh! Không chơi đùa vui vẻ với anh, lại ném anh ở đây cả ngày, thậm chí còn không đưa điện thoại di động cho anh!
Phí Sư chết chắc rồi. Chờ anh ra ngoài nhất định sẽ tống cổ cậu ta đi Châu Phi!
Nghĩ đến đây, Phí Hiên lại tức giận đá cửa hai cái, nghẹn khuất quay lại ngồi trên giường, chuẩn bị buối tối An Sênh trở về sẽ tính sổ với cô.
Muốn xem TV, kết quả bật lên thì màn hình màu xanh!
Đúng là đồ lỗi thời!
Phí Hiên nhào lên giường, giãy dụa vài cái, sau đó ôm gối ngồi dậy, vẻ mặt không vui.
Đã vài ngày rồi, tên ngốc Phí Sư này, không biết khi nào mới tìm thấy anh ...
Phí Hiên muốn ra ngoài.
Nhưng hình như An Sênh đang chơi rất vui vẻ, không muốn để anh đi chút nào. Phí Hiên cau mày, ôm gối suy tư.
Thực sự có cách để vừa khiến An Sênh vui vẻ, còn có thể danh chính ngôn thuận để cô thả anh ra ngoài.
Hôm nay An Sênh mở cửa hàng muộn, quả nhiên có hai cô gái nhỏ đang đợi ở cửa, nói muốn đặt bánh sinh nhật.
An Sênh không làm bánh ngọt trước mà làm bánh sinh nhật cho hai người họ. Đến 1 giờ chiều mới xong xuôi.
Lúc này An Sênh mới có thời gian đến màn hình theo dõi để nhìn Phí Hiên. Cô thấy anh đang nằm trên giường, cả người phủ dưới chăn bông.
An Sênh làm bánh cho anh, đặt vào đĩa, là vị khoai lang tím. Cô mở cửa sắt nhỏ ra một chút, khay bánh trượt xuống, cô cũng không vội đi ngay, mà theo khe hở nhìn Phí Hiên.
Mỗi lần Phí Hiên đều vội vàng trèo lên để bắt lấy tay cô, hoặc tức giận gầm lên, nhưng lần này không có phản ứng gì cả ...
"Phí Hiên?" An Sênh mở tấm sắt to hơn một chút, theo kẽ hở nhỏ gọi Phí Hiên, "Em làm cho anh bánh ngọt có vị khoai lang tím. Còn có bánh kẹp nhân cam mà anh thích, mau dậy ăn một chút ..."
Phí Hiên không đáp lại, cố ý hừ hừ ra tiếng, sau đó cả người cuộn lại.
An Sênh nhíu mày, "Anh sao vậy? Buổi trưa có uống thuốc không?"
Trong chăn vẫn không có động tĩnh. Cô có chút lo lắng, gọi vài lần nữa, dứt khoát mở tấm cửa sắt ra, theo sườn dốc đi xuống.
"Tiểu dính người, anh bị sao vậy?" An Sênh đi tới mép giường, kéo chăn bông ra. Mặt Phí Hiên đỏ bừng, cả người nóng rực như đêm qua.
An Sênh vội vàng đi tìm thuốc. Nhân lúc này, Phí Hiên ngẩng đầu nhìn hướng cô đi xuống, lại thấy khó hiểu.
An Sênh mỗi ngày đều nói với anh phải đi làm, sau đó giữa trưa sẽ làm bánh ngọt đưa xuống cho anh. Nếu cô đang lừa anh, vậy cô đang làm cái gì?
Vẻ mặt Phí Hiên trầm xuống, sẽ không phải đi gặp con chim trĩ đó chứ?
Nhưng nghĩ lại thì không phải. Mỗi tối An Sênh đều về ngủ với anh, còn nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy tĩnh cảm, rõ ràng là rất thích anh.
Hơn nữa, trên người cô không có bất kỳ dấu vết hoan ái nào, thậm chí có lúc Phí Hiên quá phận, phản ứng của cô vẫn còn rất ngô ngê.
Phí Hiên đoán rằng giữa bọn họ chắc chỉ có vài lần.
Nếu An Sênh không nói dối, cô thật sự đến cửa hàng...
Phí Hiên quay đầu nhìn bánh ngọt nhỏ trượt từ sườn dốc xuống. Mỗi lần ăn đều còn nóng, chắc chắn là vừa làm xong, vậy đây là … tầng hầm dưới cửa hàng của An Sênh? !
Anh đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy! Như vậy mọi chuyện đều rõ. Vì sao An Sênh nhất định phải đi làm mỗi ngày, và tại sao Phí Sư đã nhiều ngày như vậy còn không tìm được anh!
Anh biến mất, nhưng cuộc sống của cô không có điều gì bất thường, điều này làm cho người khác nghĩ cô không biết gì cả.
An Sênh ngày nào cũng bận rộn ở tiệm bánh ngọt, ai có thể nghĩ đến anh đang ở dưới chân cô!
Về việc An Sênh nói về nhà nấu cơm, Phí Hiên tự động hiểu rằng "nhà" mà cô nói đến có nghĩa là cô chuyển đến chỗ gần tiệm bánh ngọt. Vậy nên cô mới có thể trở lại nhanh như vậy.
Cửa hàng của cô ở đây, chuyển đến gần chỗ làm cũng không có gì lạ. Phí Hiên nhớ lại một chút, anh không chú ý lắm ở gần cửa hàng An Sênh có khu dân cư đổ nát như vậy hay không.
Về phần hành lang hôm đó anh nhìn thấy, vì sao lại dột nát, âm u, không có dấu vết sinh sống, vì xung quang tầng hầm vốn dĩ không có người sống.
Sau khi thông suốt tất cả những điều này, Phí Hiên không thể không khen An Sênh quả thực thông minh.
Nhưng đồng thời lại muốn cách chức Phí Sư. An Sênh làm mọi chuyện ngay dưới mí mắt, làm thế nào mà không để lại dấu vết nào chứ. Vậy mà cậu ta vẫn chưa tìm ra!
An Sênh mang theo thuốc trở lại, Phí Hiên ngoan ngoãn uống, không quấy rầy hay ngăn cản không cho cô đi.
Chỉ là sau khi An Sênh đi về, anh đứng dậy xuống giường, chạy vào phòng tắm, bật vòi hoa sen, chỉnh sang nước lạnh, cởϊ qυầи áo rồi bắt đầu tắm.
Xem như không phụ công sức của anh, uống thuốc hạ sốt cũng vô dụng. Khi An Sênh trở lại vào buổi tối, Phí Hiên, người đã ngâm nước lạnh cả buổi chiều, càng bị nóng sốt nặng hơn.
Xốc chăn bông lên, hơi thở của anh nóng như lửa đốt.