Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Chương 37



Editor:Endy.

Phí Hiên nói xong, nâng tay An Sênh, cơ hồ là quỳ bên giường.

Nhưng lời Phí Hiên nói đều là những lời thật lòng, những lời này trên thực tế thật sự rất đáng sợ, căn bản không khác cầm tù là bao.

Nhưng thời điểm hai người yêu nhau, dù cho sinh tử hay sông cạn đá mòn trước mặt, những lời này nếu nhìn nhận theo góc độ tình yêu, giống như “tiểu tình nhân” nói lời ngon tiếng ngọt.

Anh nói những lời này, An Sênh không nghĩ rằng anh biếи ŧɦái, bởi vì ở chung với Phí Hiên thời gian lâu như vậy, ở trong lòng cô, những dòng văn miêu tả Phí Hiên đã sớm tan thành mây khói.

Người đàn ông này là người đã giúp cô làm những công việc dơ bẩn nặng nhọc, biết rõ cô thích cái gì, luôn luôn suy nghĩ tới cô, để cô cảm nhận được sự thương yêu, nâng niu trong lòng tay.
An Sênh sẽ không bởi vì mấy dòng chữ miêu tả trong truyện mà sinh ra thành kiến với Phí Hiên.

Tuy rằng bây giờ anh nói những lời này, chỉ cần An Sênh nghiêm túc suy nghĩ một chút sẽ nhận ra đây là lời thoại vô cùng kinh điển.

Chính là lúc nam chính thông báo với nữ chính.

Lúc ấy An Sênh xem còn cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng hiện tại, cô nhìn ánh mắt Phí Hiên, cảm thụ được cái nắm tay của anh, lòng bàn tay ẩm ướt, trong lòng liền một trận rung động, căn bản không rảnh để suy nghĩ tới cái gì mà kịnh bản.

An Sênh kéo Phí Hiên đứng dậy, không đáp lại lời anh nói, chỉ là ôm chặt lấy cổ anh, thậm chí còn hoài nghi bản thân.

Kiếp trước, mãi cho đến lúc chết, cô mới biết được mình là nữ chính, nhưng cô thật sự không cảm giác được mình là nhân vật chính.

Những nữ chính trong tiểu thuyết đều là những người có chỗ độc đáo riêng, hoặc là kiểu người không ai sánh kịp.
Nhưng từ nhỏ, An Sênh đã sống trong một gia đình bình thường, ba mẹ hoà thuận, hàng xóm láng giềng vui vẻ không ganh đua, là loại bình thường đến không thể bình thường hơn trên thế giới.

Từ nhỏ bắt đầu học hành, bình bình vững vàng kết giao bạn bè, không có gì đặc biệt, cũng không có quá nhiều nghịch cảnh, không ưu tú, không tranh giành, nhát gan, không có làm việc gì lớn.

Duy nhất một lần làm chuyện lớn, đó là gả vào hào môn.

Nhưng mặc dù là gả đi, cô cũng có thể cùng chồng hoà thuận, bình bình đạm đạm đến già.

Tuy rằng cuối cùng kết cục không được như ý muốn, nhưng An Sênh đã nỗ lực. Cô không cảm thấy mình có năng lực của nữ chính, cô giống với phần lớn các cô gái, bình thường mà phổ thông, cẩu thả “ăn xổi ở thì”.

Thật sự cô không hiểu vì sao mình lại là nữ chính, tựa như cô không nghĩ ra lý do vì sao Phí Hiên thích cô.
Quả thật lớn lên cô cũng xem như xinh đẹp, nhưng cũng không tới mức chỉ một cái nhìn làm cho lòng người say đắm.

Thậm chí bởi vì cuộc hôn nhân thất bại ở kiếp trước, tính cách bình thản của cô cũng thay đổi, tồn tại bóng ma trong lòng.

An Sênh hôn hôn cổ Phí Hiên, nhịn không được hỏi anh, “Đến cùng anh thích em ở chỗ nào?”

Phí Hiên ôm An Sênh, nhắm mắt lại, vẫn cảm thấy bản thân quá nóng vội, phản ứng này của cô hình như không đúng lắm.

“Anh…” Phí Hiên sờ gáy An Sênh, chậm rãi nói, “Em vốn không phải như thế, nhưng đột nhiên liền biến thành người như bây giờ. Từ đầu anh chỉ vì tò mò, sau liền cảm thấy em như vậy thật sự rất rất tốt.”

An Sênh bị anh quấn có chút mơ hồ, Phí Hiên lại nói, “Em cùng bọn người đó không giống nhau, cùng những người anh quen không giống.” Cô thật sự rất bình thường.
Bởi vì bình thường, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, đều sẽ thể hiện trực tiếp, sẽ không phải kiểu người trước mặt cười hì hì, sau lưng lại đâm lén.

Không ham tiền tài của anh, không có ý định nịnh nọt, rõ ràng vì cứu anh mà đánh đổi cả tính mạng, nhưng cũng không lấy chuyện này mà đưa ra yêu cầu.

Đối với một người lăn lộn trong giới kia như Phí Hiên, bình thường như vậy thật sự không có khả năng.

Đứng ở vị trí cao như vậy, đối mặt với sóng gió đã sớm trở thành thói quen, nhưng Phí La Minh nghĩ không đúng. Phí Hiên cũng không phải tự mình lựa chọn vị trí đứng trên nhiều người, cũng không phải từ lúc sinh ra đã có thói quen đứng trên nhiều người, mà anh từ khi sinh ra đã bị ép phải đứng ở vị trí đó.

Không nhìn thấy được những người đứng ở dưới đất, không có lựa chọn, kết quả cuối cùng đương nhiên sẽ là tìm một người giống anh cùng đứng ở vị trí trên cao.
Nhưng anh thấy được, lúc An Sênh xuất hiện, Phí Hiên đương nhiên sẽ khát vọng, muốn biết cảm giác đứng trên mặt đất là như thế nào.

An Sênh hấp dẫn anh, cố tình chính cô lại là một người bình thường.

“Cái gì mà bình thường không bình thường?” cô cảm giác Phí Hiên như một con robot lặp lại câu lệnh, “Người nào không bình thường?”

An Sênh không thể không thừa nhận, lời nói của Phí Hiên đều đem cảm giác của cô dập tắt.

Tỉnh ngủ đã nửa ngày, khí lực đã phục hồi sau thời gian ngủ lâu, thậm chí còn cảm thấy tinh thần sảng khoái, có cái gì phiền lòng cũng đều tan thành mây khói.

Bởi vậy, An Sênh nói xong liền nở nụ cười, “Anh quả thật không bình thường.” Cô dán vào tai Phí Hiên, học theo anh thổi khí, “Như thế nào là người bình thường? Trên thương trường đều có thể giơ súng nha…”
Hai người “ông nói gà bà nói vịt”, Phí Hiên khó có được cảm giác bất đắc dĩ như lúc này. Lúc anh nói những lời đó, một là chân tình thật lòng, hai là thử một chút thái độ của An Sênh.

Nhưng dù thế nào anh cũng không nghĩ đến An Sênh sẽ có thái độ như vậy, không những không sợ hãi, còn trêu chọc anh…

Phí Hiên có chút buồn bực, một phen đặt An Sênh lên giường, chuẩn bị đùa giỡn lưu manh một trận.

Kết quả vừa cúi đầu, An Sênh “ba” một tiếng, đè xuống miệng Phí Hiên.

Chống lại ánh mắt Phí Hiên, lắc lắc đầu.

“Anh chỉ giỡn a!” tiếng hô của anh bị cô ngăn lại trong miệng, mơ hồ không rõ.

Nhưng An Sênh có thể nghe hiểu, luồn dưới cánh tay Phí Hiên, lăn một vòng, trốn khỏi móng vuốt của anh.

“Em còn chưa tắm đâu.” Nói xong chuẩn bị xuống giường, lại bị tay Phí Hiên kéo lại, “Anh cũng không ghét bỏ em!”
“Vậy cũng không được.” An Sênh giãy dụa, “Nhưng em ghét bỏ!”

“Anh nghĩ em chính là ghét bỏ anh!” Phí Hiên đè An Sênh lại, nhấc chân bước qua người, ngồi lên eo cô, cả giận nói, “Hai chúng ta từ khi quen nhau tới bây giờ, em ghét bỏ anh bao nhiêu lần rồi? Chính em đếm một chút, em còn có lương tâm hay không?”

Tay chân An Sênh đạp loạn, cả người cười đến phát run, “Cái gì là lương tâm? Em không có ý đó!”

Phí Hiên a một tiếng nở nụ cười, kéo áo cô một chút, lộ ra đầu vai, nói. “Anh xem cũng là..”

Vừa nói anh liền cắn một ngụm trên vai An Sênh, làm cô la oai oái.

Mặc dù anh không dùng sức nhưng vẫn để lại dấu răng rất sâu.

An Sênh không dễ dàng gì mới giãy dụa trốn thoát, đứng lên, tóc đã rối như tổ quạ, khó có thể tin che vai trừng mắt nhìn Phí Hiên, dùng giọng điệu lên án nói, “Không phải vừa nói sẽ đối xử tốt với em cả đời sao?!”
Phí Hiên không nhịn được cười, ngồi xếp bằng trên giường, cũng học giọng điệu của cô lên án, “Ai bảo em quá khinh người!”

“Anh xong rồi.” An Sênh kéo áo lên, vuốt vuốt tóc, chỉ tay vào Phí Hiên, “Anh xong rồi Phí Hiên.”

Nói xong liền vòng quanh bên giường, nhìn bộ dạng kia là muốn xông lên.

Phí Hiên cười đến ánh mắt cũng híp lại, quả nhiên sau đó An Sênh tìm góc độ lập tức vọt lên, bị anh giang hai tay, nháy mắt liền ôm vào trong ngực.

“Anh phổ cập kiến thức cho em một chút.” Thanh âm Phí Hiên chứa đầy ý cười, “Hành động này gọi là yêu thương nhung nhớ.”

Anh nói, đem cô ôm chặt chẽ trong lòng, bắt lấy tay An Sênh, đặt trên mặt anh, liếc cô một cái thật sâu, sau đó hỏi, “Em có biết loại hành vi này, dựa theo luật pháp quốc tế, sẽ bị xử lý như thế nào không?”
Chân An Sênh còn đạp loạn, nhớ lại thời điểm Phí Hiên đánh nhau cùng Đồng Tứ dùng loại tư thế kia, nhưng lực eo không đủ, mặc kệ cô cố gắng dùng sức, chân đều với không tới sau lưng Phí Hiên.

Vết thương trên người Phí Hiên còn chưa lành hẳn, tuy rằng anh không có biểu hiện gì, nhưng nếu dùng đầu gối động vào, khẳng định anh sẽ buông ra.

Chẳng qua đó là suy nghĩ của An Sênh, thực tế thì cô giống chú gà con bị người bóp chặt hai cánh, chỉ có thể chống cổ kêu to.

-Hết chương 37.1-

Tym nàà~~~

Chương mới của tháng mới, sau chuỗi ngày nghỉ lễ.Chúc mọi người tháng mới tốt lành nè, và nhớ cẩn thận phòng dịch nhé <3

Chương 37.2:

Editor:Endy.

Chẳng qua đó là suy nghĩ của An Sênh, thực tế thì cô giống chú gà con bị người bóp chặt hai cánh, chỉ có thể chống cổ kêu to.

Nhưng cô vẫn không phục, ngướn cổ hỏi, “Xử lý như thế nào?”
“Vừa rồi lúc thổ lộ, anh còn nói một đời này sẽ đối xử tốt với em, quay đầu liền cắn người, còn muốn xử phạt em.” An Sênh lầu bà lầu bầu, “Em xem anh sẽ xử lý em như thế nào, anh nói đi?”

Phí Hiên hít một hơi, cúi thấp người, nhẹ nhàng cong eo một chút.

An Sênh cả người cương cứng, Phí Hiên nhìn chằm chằm cô nói, “Loại hành vi này, chính là nợ…”

Chữ cuối cùng anh nói bằng khẩu hình, sắc mặt An Sênh liền đỏ bừng, đẩy anh ra. Mặc kệ cô dùng sức đẩy như thế nào, Phí Hiên như kiến bám trên cây không chút sứt mẻ, cô càng đẩy, mặt càng đỏ.

Phí Hiên kiềm chế người cô, đang muốn doạ một trận, liền nghe tiếng chuông cửa vang lên.

“Có người ấn chuông cửa…” An Sênh chụp cánh tay Phí Hiên, “Anh mau ra mở cửa đi, có người ấn chuông cửa kìa!”

Phí Hiên cuối cùng cũng buông cô ra, An Sênh từ trên giường bật dậy, mang đầu tổ quạ vọt qua phòng khách nhìn thoáng qua, chạy thẳng đến nhà vệ sinh.
Chờ cô đem cửa khoá lại, Phí Hiên mới chầm chậm đi ra từ phòng ngủ, sửa sang lại quần áo. Nhìn thoáng qua cửa liền biết là người đưa cơm, lúc này mới nghiêng người mở cửa. Anh đứng ở cửa, nửa người chặn ngang che lại tầm mắt, nói với nhân viên đưa cơm, “Cứ đẩy toa ăn lại đây, cậu có thể đi, còn lại chúng tôi có thể tự làm.”

Người phục vụ trả lời, đẩy toa ăn lại, rất nhanh lui ra. Lúc này Phí Hiên mới đóng cửa lại, đẩy toa ăn đi về phía phòng khách.

Một bên bày đồ ăn, một bên hướng về phía phòng vệ sinh gọi An Sênh, “Em rửa mặt nhanh lên, bữa sáng đã được đưa tới, nếu lạnh ăn sẽ không ngon.”

An Sênh không trả lời, Phí Hiên lại thúc giục một lần nữa, bày thức ăn xong, anh đi đến trước cửa nhà vệ sinh, gõ cửa nói, “Nếu em còn không lên tiếng, anh sẽ phá cửa vào đó.”
An Sênh đang tắm, cố ý không trả lời Phí Hiên, rõ ràng anh khi dễ cô.

Kết quả nghe tiếng Phí Hiên nggay tại cửa nhà vệ sinh, sợ tới mức thiếu chút nữa trượt chân.

“Em biết rồi!” An Sênh rống lên, “Anh ăn trước đi!”

Phí Hiên cười cười, sờ khoé miệng, thầm cảm thán tần suất cười dạo gần đây của anh thật sự rất cao.

Thu lại nụ cười, gõ cửa một cái mới nói, “Nhanh lên, anh chờ em.”

An Sênh tắm rửa xong đi ra, Phí Hiên đã bày xong bát đũa. Cô trùm khăn trên đầu, đứng ở bên cạnh bàn xem điểm tâm hôm nay.

Đây đều là Phí Hiên chọn, nhưng cũng đều là những món An Sênh thích ăn.

Anh lấy khăn, đứng sau lưng lau tóc cho cô. An Sênh híp mắt hưởng thụ cảm giác được Phí Hiên hầu hạ, gắp một miếng sủi cảo, cắn ăn, thì ra là vị rau dưa.

Hương vị lan tràn trên đầu lưỡi, An Sênh thoả mãn dùng mũi hừ một tiếng, sờ eo Phí Hiên, “Xem ra hai người chúng ta có chung sở thích, về sau cũng sẽ không vì đồ ăn mà cãi nhau.”
Phí Hiên thấp giọng cười, đến khi tóc cô không còn nước, anh mới đem khăn mặt khoác lên vai An Sênh, đỡ vai, ấn cô ngồi lên ghế.

Anh ngồi ở đối diện, hai người bắt đầu ăn. Mỗi lần Phí Hiên gắp đồ ăn đều rất hợp ý An Sênh. Cô ăn rất ngon miệng, no đến nỗi bụng có chút phình lên, lúc này mới buông đũa.

Phí Hiên ăn cũng không ít, hôm nay tâm tình anh phá lệ tốt, toàn bộ bữa ăn đều nhìn chằm chằm An Sênh. Nếu không phải tâm An Sênh mạnh mẽ, hơn nữa bộ dạng này của Phí Hiên cũng không phải ngày một ngày hai, e rằng bị anh nhìn chằm chằm như vậy ăn cũng không ngon.

Hai người ăn cơm xong, An Sênh kéo màn cửa sổ, lúc này mới phát hiện, cảnh sắc ngoài cửa sổ thật mộng ảo. Cách cửa sổ sát đất là một phiến đá, dòng nước chảy róc rách theo bốn phương tám hướng, chảy đến hồ nước nhỏ ở giữa.
Xung quanh hồ nước là cây cối xanh biếc, những nơi dòng nước đi qua đều lượn lờ khói trắng tựa như tiên cảnh, ngay cả cửa sổ thuỷ tinh sát đất cũng có một tầng hơi nước mỏng.

“Nơi này có phải rất đắt không?” An Sênh vẽ vài vòng trên cửa sổ, không quay đầu lại hỏi Phí Hiên, “Tiền lương của em còn dư lại chắc không đủ một đêm.”

Phí Hiên không đáp, cầm máy sấy lại, kéo An Sênh ngồi lên giường, điều chỉnh máy sấy ở mức độ thấp nhất rồi mới sấy tóc cho cô.

An Sênh nửa tựa vào ngực Phí Hiên, hưởng thụ sự ôn nhu của anh, ngón tay anh khẽ luồng vào mái tóc cô.

Cô không đợi Phí Hiên trả lời, lấy cùi chỏ nhẹ nhàng chọc vào eo anh, “Hỏi anh đó, gian phòng này bao nhiêu tiền một đêm?”

“Đây là bạn anh mở,” Phí Hiên rụt eo, do dự một chút rồi nói thêm, “Anh đầu tư.”
An Sênh “A” một tiếng, âm thanh bị tiếng ù ù của máy sấy che lấp, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nam chính đúng là nam chính, khắp nơi đều là sản nghiệp, thật sự là mọc lên như nấm nha…”

Phí Hiên nghe An Sênh lẩm bẩm nhưng không rõ cô đang nói cái gì, tắt máy sấy hỏi cô, “Em nói cái gì?”

An Sênh lắc lắc đầu, “Em nói, hiện tại em đã mất việc, anh lại dẫn em tới những chỗ xa xỉ như thế này, em không nuôi nổi a.”

Khoé miệng Phí Hiên nhếch lên, năm ngón tay vuốt tóc cô. An Sênh quay đầu nhìn anh một cái, còn nói thêm, “Huống hồ, người khác nuôi Tiểu Bạch Kiểm đều ngoan ngoãn như chú chó nhỏ. Anh xem anh có bao nhiêu hung dữ, hiện tại đã muốn thành chó săn rồi.”

An Sênh nói, “Huống hồ em không thích chó…sói cũng không thích, động vật có lông đều không thích.”

Phí Hiên bĩu môi, mở lại máy sấy, chậm rãi sấy từ đỉnh đầu xuống đuôi tóc, động tác nhìn rất chuyên nghiệp.
“Bằng không hai người chúng ta đổi vị trí một chút cũng được.” Phí Hiên nói, “Anh có thể nuôi em, vô luận em có là hổ mẹ, cá sấu hay quỷ dạ xoa, anh đều chấp nhận.”

An Sênh thò tay bắt lấy tay anh, trừng mắt nhìn, “Anh lặp lại lần nữa, em là cái gì?”

Phí Hiên mím môi, sắc mặt nghẹn có chút đỏ lên, lắc đầu nói, “Không có gì.”

“Anh cho rằng mở máy sấy là em không nghe được hả?” An Sênh nhanh chóng nắm lấy tai Phí Hiên, vặn nửa vòng, Phí Hiên lập tức nghiêng đầu theo, ai ai cầu xin tha thứ, “Anh sai rồi..anh sai rồi, anh không dám nữa…”

Phí Hiên cúi đầu, đem máy sấy để lên bàn, nắm cổ tay An Sênh, dùng chút lực, cô liền buông lỏng tay.

“Còn dám động thủ với em, này về sau sẽ còn như thế nào nữa?”

Hai người một chạy một đuổi theo, giống hai đứa nhỏ, ở trong phòng náo loạn một trận, đợi đến lúc an tĩnh lại, thức ăn trong bụng cũng đã tiêu hao gần hết.
Phí Hiên từ phía sau ôm An Sênh, hai người đứng ở cửa sổ sát đất, Phí Hiên đặt cằm trên đỉnh đầu An Sênh, “Em cảm thấy mệt chưa? Chúng ta đi ngâm nước nóng nhé?”

An Sênh lắc lắc đầu, “Em mệt rồi---Hôm nay sao anh lại không dùng nước hoa?”

Cô quay đầu, ôm lấy cổ anh, kéo đầu xuống, nói bên tai anh, “Em thích ngửi mùi nước hoa của anh…”

Phí Hiên buông mắt, ngón tay luồng vào tóc An Sênh, cọ cọ trán cô nói, “Em thích thì cứ nói, anh sẽ xịt nước hoa.”

Hai người chuẩn bị đi ngâm ôn tuyền. An Sênh thay xong quần áo, nhíu mày nhìn trang phục, chất liệu có chút mỏng, có thể tưởng tượng được lát nữa xuống nước, quần áo đều dán lên người.

Phí Hiên đơn giản không có mặc quần áo, chỉ mặc một cái quần đùi. Nhìn qua Phí Hiên không phải kiểu người tập luyện nên đường cong bắp thịt trên người không phải thực rõ ràng, nhưng nhìn cũng chắc chắn, da trắng, thậm chí không khác lắm với da An Sênh.
Hai người đã nằm ngủ chung trên một cái giường, mặc dù không có phát sinh việc gì, nhưng lcus này An Sênh nhìn nửa thân trên trần trụi của anh, ánh mắt vẫn có chút không biết đặt ở đâu.

Phí Hiên ngược lại không có cảm giác không tự nhiên như An Sênh, giữ bả vai cô đẩy đi về phía ôn tuyền, còn nghiêng đầu nói, “Quần áo sao lại khó coi như vậy nha?”

An Sênh cũng hiểu được đúng là có chút khó nhìn, mấu chốt vẫn là màu trắng tinh, giống như khoác áo tang.

Cô nói, “Là rất khó nhìn, nơi này của bạn anh hoành tráng như vậy, làm sao lại chuẩn bị trang phục như vậy chứ.”

“Đợi sau này anh sẽ cùng anh ta cân nhắc một chút.” Phí Hiên nhéo nhéo tai cô, cười cấu xa một chút, nhỏ giọng nói, “Dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, bằng không em cởi ra…đừng mặc nữa…”

“Cút đi.” An Sênh nghiêng đầu tránh tay anh, “Sao anh không cởi đi?”
Phí Hiên bước chậm lại, tay đặt trên lưng quần nói, “Anh có thể!”

-Hết chương 37.2-

Mình trở lại rùi đây. Chắc mấy nàng chờ lâu rùi.. tại mình bận công việc nên không thể post truyện được. Hôm nay mình post sớm nà. Mọi người nhớ cẩn thận khi ra đường nhé!

Chương 37.3:

Editor: Endy.

Phí Hiên bước chậm lại, tay đặt trên lưng quần nói, “Anh có thể!”

An Sênh hoảng sợ, đánh vào tay anh, “Anh có thể đứng đắn một chút không?”

Biểu tình của Phí Hiên có chút khó tin, “Anh đi theo bạn gái của mình thì làm cái gì nghiêm chỉnh? Nếu anh đứng đắn, còn có làm a…”

An Sênh không nói gì xoay đầu bỏ đi, bước chân nhanh hơn, không thèm quan tâm tới anh. Phí Hiên cũng không đuổi theo liền, cô quay đầu nhìn thoáng qua, không thấy bóng dáng anh đâu, cũng không chờ mà đi thẳng về phía trước.
Nhìn phòng tắm nước nóng trước mặt, trừ Phí Hiên ra, An Sênh cũng không nhìn thấy người nào khác. Căn phòng lớn như vậy mà chỉ có hai người bọn họ, giá cả phỏng chừng còn hơn phòng tổng thống.

Trong lòng cô thầm mắng một câu “bại gia tử” (chỉ những người phá hoại của cải), nhưng nghĩ đến Phí Hiên đâu có dễ dàng bị vài lời nói như vậy đả kích, cô liền yên lặng đem những lời này nuốt trở về.

Bạn trai cô là người có tiền, cô cũng được hưởng phúc. Không khí đặc biệt tốt, An Sênh đến gần mới phát hiện trần nhà được làm từ kính trong suốt, nhiệt độ bên trong rất ấm, cây cối xanh mướt, chính là ôn tuyền cao cấp ở tiên cảnh.

“Ôn tuyền tiên cảnh”, bốn chữ này không phải An Sênh nói, mà lúc bước vào cửa đã thấy trên bảng tên.

Bên trong sương khói lượn lờ trên con đường nhỏ, quả thật có điểm giống tiên cảnh.
An Sênh còn đang chìm đắm trong tiên cảnh liền nghe thấy Phí Hiên ở phía sau kéo dép đuổi theo, “Em đi nhanh như vậy làm cái gì? Đừng tức giận…đừng tức giận, anh cho em xem…”

Mới đầu An Sênh còn chưa nghe rõ, chờ nghe được rõ ràng, bước chân lảo đảo đạp bãi đá bên cạnh, thiếu chút nữa ngã vào mấy bụi cây ven đường.

“Phí Hiên anh nói cái gì?!” An Sênh khiếp sợ trừng anh, nhìn xung quanh không thấy bóng người nào, nhưng sắc mặt đã nhanh chóng đỏ rực.

“Cho em xem…Ai ai ai!” An Sênh ngồi xổm xuống bên khe nước, vốc nước tạt về phía Phí Hiên, “Anh nói cái gì hả?! Anh không biết mất mặt hả!? Như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy!”

“Em còn tưởng rằng anh là một đấng quân tử,” cô vô cùng đau đớn nói, “Cẩu tử! Anh thay đổi rồi!”

Phí Hiên nâng tay che, nhanh chóng chạy vài bước, một phen ôm chặt An Sênh, đem cô ấn vào lòng, “Đừng chạy, em ngửi xem, anh đã xịt nước hoa em thích…”
An Sênh dán lên làn da nóng bỏng của anh, tay ôm chặt eo anh. Nghe Phí Hiên nói như vậy, cô lại gần cổ anh hít một hơi sâu, quả nhiên ngửi được mùi hương quen thuộc.

Hương thơm tựa hồ nồng hơn không ít, An Sênh thở sâu, ôm Phí Hiên như vậy, không muốn buông lỏng tay.

Từ trước đến giờ, Phí Hiên luôn hiểu ý người khác, nhận thấy An Sênh không muốn đi, anh liền ngồi xổm xuống, nâng đùi cô lên, ôm cô đứng dậy. Tay An Sênh ôm cổ anh, nhảy lên lưng, hai chân kẹp lấy hông anh.

“Ai u…” Phí Hiên hừ một tiếng, “Em từ từ một chút, nặng chết…”

“Em không nặng.” An Sênh nhẹ giọng nói, “Mới hơn một trăm cân.” (1 cân = 1/2kg)

Phí Hiên sốc An Sênh trên lưng, “Hơn một trăm cân, cũng không tính là nặng.”

“Ở đây thơm tới nỗi sặc cổ họng…nhiệt độ ở đây hơi cao.” đi một hồi An Sênh liền nói.
“Là mùi thơm của cơ thể anh đó.” Phí Hiên không biết xấu hổ nói.

An Sênh cười nhạo một tiếng, tỏ vẻ khinh thường, lấy khăn trùm lên đầu, một lát liền cảm thấy nóng muốn chết.

Cũng không biết có phải gần tới hồ nước nóng, nhiệt độ càng cao hay không, cô cảm thấy trên người đã ra mồ hôi, nhất là người Phí Hiên cũng thực nóng. An Sênh muốn xuống đất tự đi, nhưng lại luyến tiếc cảm giác này.

An Sênh thì thào, “Lúc nãy anh xịt nước hoa hơi nhiều một chút, hương nhàn nhạt như trước kia vẫn dễ ngửi hơn.”

“Thật không…” Phí Hiên nhẹ giọng hừ một tiếng.

Hai người rất nhanh đã đi đến hồ nước, Phí Hiên trực tiếp ôm An Sênh, từ từ theo bậc thang đi xuống.

An Sênh cảm thấy có chút mơ hồ, nhiệt độ bốn phía cũng càng ngày càng cao, mùi nước hoa của Phí Hiên không biết có phải bị bốc hơi hay không, mùi hương đã muốn đổi.
Hơn nữa cô cảm giác bản thân như bị tụt huyết áp, nhìn mặt nước lay chuyển trước mặt, loại bệnh này…

Buổi sáng cô ăn rất no, không thể nào là tụt huyết áp. Đôi khi cô cũng có đi nhà tắm hơi, nhất là mùa đông, rất thoải mái, độ ấm vừa phải có thể chịu được, bình thường đều là bạn cùng phòng chịu không nổi, vào một chút liền đòi mở cửa cho thoáng khí.

Nhiệt độ trong phòng này cũng không thể quá cao, nếu không cây cối trong này đã sớm chết rồi…

An Sênh dán lên mặt Phí Hiên, trên người đã ra một tầng mồ hôi mỏng, liền biết chính mình có vấn đề, nhưng nếu dùng suy nghĩ của người bình thường, cô chỉ có thể nghĩ bệnh hôm nay của cô sợ là có liên quan đến tình trạng mê man ngày hôm qua.

Chẳng lẽ cô thực sự mệt mỏi quá mức? Thân thể bắt đầu yếu dần, ngay cả nhiệt độ này cũng chịu không nổi?
Hai người chậm rãi xuống nước, chân An Sênh vừa tiếp xúc với nước ấm, nhất thời rầm rì một tiếng, “Không được..không được, nóng quá, đầu em có chút đau. Phí Hiên, em không ngâm nước nóng được, sẽ ngất mất, em hơi sợ…”

Phí Hiên thả chân xuống nước, an vị ở bên cạnh hồ, cũng đem An Sênh đặt bên cạnh.

Trên vách hồ rất ấm áp, nhiệt độ trong phạm vi chịu đựng, nhưng An Sênh như không xương dựa vào người Phí Hiên, lúc này mới đem chân thử buông xuống nước.

Phí Hiên lấy ống trúc bên cạnh, lấy một ít nước trong hồ, sau đó lại lấy ít nước ở thùng nước gần đó, lấy tay thử độ ấm, không nói không rằng, xoay người đổ hết nước trong ống trúc lên người An Sênh.

“A—“ An Sênh hít một hơi khí lạnh. Nước này ấm, so với nước trong hồ thấp hơn rất nhiều, nước dội từ đỉnh đầu xuống, hiệu quả so với chậu nước lạnh không kém, tóc tai cô hỗn độn, nhưng tỉnh táo hơn phân nửa.
“Phí Hiên!” An Sênh gầm nhẹ, “Sao anh không nói trước hả!”

Phí Hiên chỉ cười, lộ ra vẻ mặt xấu xa.

Anh đi xuống hồ, đến trước mặt An Sênh, thò tay gạt tóc cô sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn.

“Anh…” An Sênh mới nói một chữ, Phí Hiên lại không nói không rằng, ôm lấy cổ cô kéo lại, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, ngậm lấy.

Đầu tiên là mút vài cái, sau đó liền cạy mở răng, ôm lấy An Sênh triền miên. Một lát sau cô mới thanh tỉnh, bị hôn đến thiếu dưỡng khí.

“Khá hơn chút nào không?” Phí Hiên dán bên môi cô hỏi, “Xuống đây đi, nước ấm, không quá nóng đâu.”

An Sênh quả thật tốt hơn một chút, cô hít một hơi thật sâu, trừ cảm giác tê tê trên môi, đầu óc thanh tỉnh hơn không ít, trong lòng cũng không còn cảm giác sợ hãi như lúc nãy.

An Sênh vịn vai Phí Hiên, thò chân xuống nước muốn thử độ ấm, không nghĩ đến Phí Hiên đang đứng trước mặt, cô không cẩn thận…đá Phí Hiên một cái. Anh bị đau đến khom lưng, kêu rên một tiếng.
May là ở dưới nước, làm cho sức lực cú đá của cô không quá lớn, bằng không lần này Phí Hiên lãnh đủ.

An Sênh nhìn anh cong lưng, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, ngượng ngùng nói, “Không phải em cố ý..không phải em cố ý, em chỉ là…”

-Hết chương 37.3-

Mọi người tym để mình có động lực nhé <3

Xin lỗi vì mình đăng hơi trễ..

Chương 37.4:

Editor: Endy.

An Sênh nhìn anh cong lưng, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, ngượng ngùng nói, “Không phải em cố ý..không phải em cố ý, em chỉ là…”

“Em đây chính là câu dẫn.” Phí Hiên đưa ra kết luận như chém đinh chặt sắt, thẳng lưng bắt lấy tay An Sênh, “Bằng không chính là muốn phế anh.”

Anh kề sát lại gần cô, vòng tay qua eo An Sênh, ánh mắt đe doạ, hỏi cô, “Chẳng lẽ em muốn huỷ hoại hạnh phúc nửa đời sau của mình sao?”

Sắc mặt An Sênh cùng màu sắc quần áo, hồng trắng đan xem, cô nghẹn đến đỏ mặt, chống đỡ không nổi ánh mắt của Phí Hiên, đánh trống lảng nói, “Chúng ta..chúng ta lúc nào trở về chợ…”
“Em đã không còn làm ở chỗ đó nữa, trở về làm cái gì?” Phí Hiên hơi mím môi, hơi phát giận nhưng nhiều hơn là bá đạo, “Không cho em tìm loại công việc kia nữa.” công việc khác cũng không được.

An Sênh sửng sốt. Nhờ Phí Hiên, cô căn bản đã quên mất cảm giác suy sụp vì mất việc, vừa nhắc tới, nhất thời có chút không thoải mái.

Công việc đó làm đến hiện tại, tuy rằng dơ bẩn, có khi mệt muốn chết, nhưng tiền lương khá ổn, so với kiếp trước cô học đại học danh tiếng rồi xin đi làm, tiền lương này vẫn cao hơn.

Cô không có năng lực gì, không có “bàn tay vàng”, những kiến thức ở đời trước có rất nhiều điều không phù hợp với thế giới này. Sinh viên tốt nghiệp đi làm phục vụ chỗ nào cũng có, đối với một người nửa đường xuyên không như cô, thật sự một điểm cũng không hữu ích.
Không có bàn tay vàng, công việc này lại bị mất, đúng là có chút đáng tiếc. Cô nợ Phí Hiên rất nhiều tiền, nói khoác mà không biết ngượng rằng có thể trả nợ, kỳ thật chính cô cũng biết bản thân không biết tự lượng sức mình. Nhưng ngoài lựa chọn đó ra, còn có thể làm được gì nữa?

Trừ làm tốt công việc ở chợ thuỷ sản, mỗi tháng đưa tiền lương cho Phí Hiên, thì chỉ còn cách bán máu hoặc bán thận lấy tiền.

Phí Hiên vừa thấy An Sênh đột nhiên trầm mặc, liền biết cô đang suy nghĩ về chuyện gì. Vòng tay qua eo cô, một tay lôi cô vào hồ nước.

An Sênh bất ngờ không kịp phòng bị, ngược lại nước không quá nóng, trong chốc lát, chân cô đã thích ứng với nhiệt độ trong hồ, mực nước không cao quá eo, nhưng bỗng chốc bị lôi xuống khiến cô hoảng sợ, đánh vài cái lên ngực Phí Hiên.
“Phí Hiên, hôm nay anh bị bệnh thần kinh à!” An Sênh đẩy anh nhưng đẩy không ra. Anh cúi đầu híp mắt nhìn, nâng gáy cô, một nụ hôn mạnh mẽ áp đến, chặn những suy nghĩ trong đầu cô.

Phí Hiên không muốn An Sênh nghĩ những thứ kia, trên thực tế, cái gì anh cũng không muốn cô nghĩ, chỉ muốn cô chờ ở bên cạnh, hơn nữa anh đã chuẩn bị xong vài chỗ ở, chờ trở về Thân Thị sẽ dẫn An Sênh đi xem. Cô thích cái nào thì bọn họ liền ở chỗ đó.

Trước đây, nhờ anh đem quan hệ của hai người đẩy mạnh một bước, nên sự tình mới tiến triển thuận lợi hơn.

Phí Hiên hôn, so với vừa rồi còn muốn hung hăng hơn, An Sênh có chút chịu không nổi. Anh đem cô ôm chặt vào trong ngực, dán trên người mình, để cô chậm rãi cảm nhận được sự biến hoá của thân thể anh. An Sênh lui ra một bước, Phí Hiên liền tiến một bước, từng bước ép sát, rất nhanh đem cô vây ở bờ hồ.
An Sênh không thể lui được nữa, anh mới kết thúc nụ hôn này, sau đó không kiêng nể thể hiện ra chính mình động tình, ánh mắt nóng bỏng, hô hấp tán loạn lướt qua mặt cô, dán bên tai cô hỏi.

“Em nói xem, lúc nào mới được?” Phí Hiên cắn vành tai An Sênh.

Tay cô ấn trên lồng ngực đang phập phồng dữ dội của Phí Hiên, hô hấp của anh phun bên tai, cơ hồ cái gì cô cũng không nghe được. Tất cả suy nghĩ đều tập trung vào Phí Hiên.

Anh động tình, anh bức thiết, anh bá đạo, còn có bức bách.

“Phí Hiên, em..em..” đầu lưỡi An Sênh như bị líu, mấp máy môi, “Chúng ta từ từ…”

“Em muốn anh chờ bao lâu nữa?” giọng điệu Phí Hiên trầm trầm, “Hiện tại em đã thấy được anh nhẫn nhịn như thế nào rồi đó. Anh không ép buộc em, anh sẽ chờ, thậm chí em nói chờ sau khi kết hôn vẫn được, nhưng em…”
Phí Hiên buông vành tai đỏ bừng của An Sênh ra, nâng cằm, hôn lên má cô. Bởi vì hôm nay hạ quyết tâm không ăn cô, nhưng cũng không muốn bỏ qua “khối thịt” dâng tới miệng như vậy, cho nên ngũ quan của Phí Hiên hiện lên tính xâm lược, lộ ra vẻ sắc bén khiến cho người khác không dám nhìn.

Ánh mắt An Sênh loé lên, Phí Hiên mân mê miệng cô, hít một hơi, mới hạ giọng nói, “Nếu không được ăn no, dù sao em cũng phải cho anh một miếng bánh ngọt, đừng để anh chết đói…”

Phí Hiên áp tới, hai tay An Sênh nắm lấy vách hồ thật chặt, nhưng ngón tay lại chụp trượt, không chống đỡ nổi.

Mặt nước từ từ xuất hiện những gợn sóng nhỏ, Phí Hiên còn phát ra vài tiếng hừ hừ. Không gian trong ôn tuyền rộng mở, nhưng vọng lại tiếng vang, làm An Sênh xấu hổ đến nỗi hận không thể che tai.
Mặt cùng cổ An Sênh đã ửng hồng, nụ hôn của Phí Hiên như bão táp, tay anh kéo gáy cô, làm cô gần như hít thở không thông, tránh cũng không thể tránh.

Không biết qua bao lâu, An Sênh cảm thấy rất dài, bàn tay cô đặt trên thành hồ bị Phí Hiên kéo vào dưới nước. Ngay sau đó, từng gợn sóng bắt đầu mạnh dần tạo thành những bọt nước.

“Rầm—“ một tiếng.

Tại thời điểm cuối cùng, Phí Hiên kéo An Sênh lên bờ hồ, không đem người thả ra, mà ôm chặc, răng nanh khảm lên bờ vai cô, cánh tay gắt gao ôm chặc An Sênh. Một hồi lâu sau, mới chậm rãi buông cô ra.

“A…” anh khẽ hừ một tiếng trầm thấp đến nỗi không thể nghe thấy, khụt khịt mũi, cả người đều lộ ra hưng phấn.

Xương cốt An Sênh bị bóp đến mềm nhũn, Phí Hiên buông lỏng, cô lập tức xụi lơ bên bờ hồ, môi giật giật, nhưng không nói chuyện, cuối cùng chỉ lấy khuỷu tay che mắt, trốn tránh hiện thực.
Phí Hiên tựa vào thành hồ, ôm eo An Sênh, gối đầu lên bụng cô, hai người rất lâu cũng không ai mở miệng nói gì.

Đợi đến khi nhiệt độ trên người An Sênh giảm xuống một ít, mới giật giật môi, thanh âm nhỏ trầm thấp, lên án Phí Hiên, “Anh khi dễ người…”

“Anh không có.” Phí Hiên lập tức phản bác.

An Sênh từ từ nhắm hai mắt, bàn tay vỗ vào hồ, “Anh có!”

Phí Hiên không lên tiếng, tay vòng qua eo cô, dựng cô ngồi dậy, làm bộ muốn kéo xuống nước lần nữa, “Em đến đây, anh sẽ cho em biết, cái gì mới thực sự là khi dễ.”

An Sênh vừa nghe như vậy, hai tay liền đẩy anh, nhưng rất nhanh đã bị Phí Hiên túm được, đưa đến bên miệng hôn hôn. An Sênh không muốn nghĩ đến bàn tay này vừa rồi làm cái gì, lập tức rút tay lại.

Phí Hiên nắm chặt không buông, nhẹ nhàng cắn một cái, làm cô ngượng đến nỗi hận không thể thăng thiên ngay tại chỗ.
“Nhìn anh.” Phí Hiên nói, “Bảo bối, nhìn anh…”

An Sênh quay đầu, chống lại tầm mắt anh. Phí Hiên ôm cổ cô tới gần, chóp mũi hai người cọ nhau.

“Anh yêu em.” Phí Hiên nói.

An Sênh cảm giác trái tim mình như bị người khác hung hăng bóp một cái, ngón tay chậm rãi mò lên mặt anh, theo hình dáng tuấn tú di động. Sống cả hai đời, lần tiên cô biết cảm giác ba chữ “anh yêu em” lại có uy lực mạnh như vậy.

Cường hãn đến nỗi trong lòng cô như có một đàn hươu chạy loạn, trực tiếp đâm đầu đụng chết---

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv