Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 87



Editor: Endy.

An Sênh càng nghe càng trợn mắt há mồm. Ngược lại, cô không phải kiểu người bảo thủ, chỉ là cảm thấy hai người còn chưa tới mức quan hệ kia.

Cô bé nhéo nhéo khuôn mặt cô, còn nói thêm, “Dĩ nhiên, bảo thủ cũng có chỗ tốt, có lẽ bạn trai sẽ đặc biệt quý trọng chị.” Cô ấy nhún vai nói, “Nhưng mà cá nhân em cảm thấy đàn ông thực vô tình. Thời điểm anh ta muốn quý trọng thì hết sức quý trọng, đến lúc không quý trọng, dù có là Thánh nữ cũng vô dụng.”

“Chị có nghe em nói không đó?” bạn cùng phòng lung lay bả vai An Sênh, cô hồi thần gật gật đầu, bên tai đỏ một mảnh, cô bé còn nói, “Ngàn vạn lần nhất định nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, mặc kệ anh ta có nói hoa mỹ thế nào, cũng không thể mang thai!”

“Chị biết.” An Sênh gật gật đầu, “Vậy lúc nào thì em chuyển nhà?”

“Hai ngày nữa, bạn trai em sẽ qua giúp, phụ huynh hai nhà đều đã biết.” cô ấy nói, “Chắc cuối năm hai bên sẽ gặp mặt để đính hôn.”

“Đến lúc đó nhất định phải nói cho chị biết đó nha.” An Sênh nói.

“Đó là đương nhiên! Bạn trai chị có tiền như vậy, tiền mừng nhất định phải cho thật nhiều đó!”

Hai tiểu cô nương cười rộ lên, đến tối, bạn cùng phòng ra ngoài cùng bạn trai, An Sênh mới về phòng mình, mở ra trò chơi đã lâu không đụng tới.

Nhưng chưa đánh được hai ván, Phí Hiên liền nhắn tin tới.

Hiên Hiên không chỉ: Vẫn bận đến bây giờ, mệt đến nỗi bả vai cũng đau nhức. Em đang làm gì đó? Anh rất nhớ em [khóc jpg].

An Sênh nở nụ cười, thoát game, trả lời tin nhắn của anh.

Sênh Sênh không thôi: Đang chơi game.

Hiên Hiên không chỉ: Cơm chiều không cần ăn ở nhà, anh dẫn em đi ăn đồ ngon, tôm siêu bự!

Sênh Sênh không thôi: Vậy mấy giờ anh qua?

Hiên Hiên không chỉ: Đã xuống gara, chờ anh 15 phút.

Sênh Sênh không thôi: Lái xe chậm một chút.

Hiên Hiên không chỉ: [ngựa gỗ jpg]

Phí Hiên đến rất đúng giờ, nói 15 phút liền 15 phút, lúc chuông cửa vang lên, tin nhắn của anh vừa đến.

Hiên Hiên không chỉ: là anh nhấn chuông cửa, yên tâm ra đi.

An Sênh mở cửa, không đợi thấy rõ người, Phí Hiên đã nhào tới gắt gao ôm người vào trong ngực. Hai người mới tách ra vài giờ, không biết vì cái gì mà giống như đã xa nhau rất lâu rồi.

Phí Hiên buông cô ra, hai người ngồi trên ghế sofa, An Sênh gọt xoài cho anh, Phí Hiên lại thuận tay nhặt tờ báo trên bàn trà, mặt trên tất cả đều là thông báo tuyển dụng, có mấy cái đã bị bút đen khoanh tròn, đều là việc làm ở mấy ngành dịch vụ.

Phí Hiên thừa dịp An Sênh không để ý, lấy di động chụp tất cả, sau đó gửi cho Phí Sư.

Hiên Hiên không chỉ: Những chỗ này động chạm một chút.

Fish: Muốn kết quả gì?

Hiên Hiên không chỉ: Không thiếu người.

Fish: ok.

Phí Hiên gửi xong, An Sênh vừa lúc đi ra từ phòng bếp, anh tuỳ ý đem tờ báo buông xuống, tay chân lưu loát đem tin nhắn xoá bỏ, lúc tiếp nhận xoài còn kéo An Sênh vào trong ngực.

“Em hôn anh.” An Sênh quẩy người một cái, Phí Hiên ôm tay cô không buông, ngừng một lát mới nói tiếp, “Anh cũng chưa hôn trả…”

An Sênh phản ứng kịp như bị dao đâm một nhát. Hai người mới bắt đầu yêu đương, từ một Phí Hiên vô cùng quy củ biến thành kẻ đùa giỡn lưu manh, thật sự quá nhanh, đến bây giờ cô vẫn chưa thích ứng được.

“Anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy.” Cô tách tay anh ra, ngồi vào sofa đối diện, “Anh như vậy em…”

Phí Hiên đặt đĩa xoài xuống, thần sắc đang thả lỏng đột nhiên căng thẳng, lấy khăn lau miệng, sau đó mút từng ngón tay, khí chất cả người đột nhiên biến hoá.

“An tiểu thư, tôi cho rằng chúng ta đã có chung suy nghĩ.” Giọng điệu Phí Hiên cũng biến đổi, chân bắt chéo, eo lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén.

Tay đưa lên mũi đẩy đẩy “Nếu cô không thể thích ứng, như vậy tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc lại một chút, cái gì không thể nói, nơi nào không thể chạm, lúc nào mới có thể chạm, An tiểu thư có thể đề xuất.”

Hôm nay lần thứ hai An Sênh trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy Phí Hiên thay đổi, vẫn là khuôn mặt đẹp trai đó, cô sẽ cho rằng đây là người khác.

Tay đè lên ngực mình, trái tim đập lợi hại, cô hoàn toàn có thể hiểu được động tác vừa rồi của Phí Hiên, đưa tay đẩy đẩy gọng kính không hề tồn tại…

Đây là kiểu nhã nhặn nhưng bại hoại điển hình, là kiểu An Sênh thích nhất, cô hưng phấn đến nỗi chóp mũi có chút đỏ lên, cũng không khỏi ngồi thẳng theo, đang muốn mở miệng nói gì đó, Phí Hiên đột nhiên sụp xuống, ngồi phịch trên sofa, lên án nói, “Thu hồi cái biểu tình vừa rồi của em đi! Người phụ nữ vô tình vô nghĩa này, em căn bản không thích anh…”

An Sênh phốc một tiếng nở nụ cười, “Anh nhanh lên, mau quay lại biểu cảm lúc nãy đi! Em đã nghiền.”

“Anh không làm!” Phí Hiên xoay người ghé vào trên sofa, “Anh phải tự làm…Ô ô ô…” nói xong còn giả vờ khóc, An Sênh đang cao hứng, đi qua bàn trà kéo Phí Hiên thẳng dậy, “Lúc trước anh nói, em thích kiểu người nào anh sẽ biến thành kiểu đó. Anh làm như vậy để mồi em, sau đó lại không chịu đóng tiếp!”

Phí Hiên quăng đôi dép lê, duỗi chân đặt trên sofa, “Anh không làm, anh chính là anh, người em thích chỉ có thể là anh!”

Nói xong còn bắt lấy bả vai cô kéo xuống, nheo mắt lại hỏi, “Trước kia em nói em thích kiểu người kia, anh còn tưởng rằng em nói dối…”

An Sênh nén cười, “Là sự thật, nếu anh có thể thay đổi thành như vậy, em nhất định sẽ đặc biệt đặc biệt thích.”

Phí Hiên cười lạnh một tiếng, đưa tay mở một cúc áo, ném caravat sang một bên, thò ngón tay lắc lắc trước mặt cô vài cái, “Em nhìn anh, không được thích kiểu này kiểu nọ, em chỉ thích anh.”

An Sênh cười, Phí Hiên vỗ một cái vào sofa, “Em nghiêm túc cho anh!”

“Được được.” cô cầu xin tha thứ, ôm lấy cổ anh, “Em thích anh----Buổi tối chúng ta đi đâu ăn?”

Phí Hiên hừ một tiếng, buông cô ra, “Hải sản.”

An Sênh đứng dậy thay quần áo, Phí Hiên ngồi trên sofa, nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Phí Sư.

Hiên Hiên không chỉ: Về sau lúc gặp chị dâu, cậu phải tháo kính mắt, bả vai phải co lại, không cho cậu nhiều lời cùng cô ấy.

Fish: what?

Hiên Hiên không chỉ: Cô ấy thích bộ dáng cậu lúc đàm phán.

Fish: [hoảng sợ jpg].

Buổi tối hai người đi ăn tôm, An Sênh chưa ăn cơm, trực tiếp ăn đến no. Hai người hai cái bụng béo tròn béo trục đi ra, giống những đôi tình nhân bình thường.

Xe đậu ở chỗ xa, vừa ra khỏi cửa, Phí Hiên đem áo khoác cho An Sênh. Cô khoác áo của anh, nắm lấy tay anh, nhìn từng chiếc xe tới lui cùng người đi đường, có chút muốn khoe khoang.

Mọi người đều không biết a, tay tiểu ca ca tôi đang nắm, chính là chủ nhân thế giới này đó!

Kiêu ngạo cỡ nào!

Trong lúc vô tình nghiêng đầu, anh nhìn thấy An Sênh đang cười, dùng sức nắm chặt tay cô một chút, “Thích không? Nếu em thích, về sau chúng ta lại tới đây.”

An Sênh gật đầu, “Thích.” Tôm cũng thích, người cũng thích.

Sau khi lên xe, Phí Hiên còn muốn đi xem phim, nhưng nhìn thời gian, rồi lên tìm kiếm, phim cũng không có cái gì hay, hoặc là khủng bố, hoặc là khoa học viễn tưởng, An Sênh cũng không quá thích những thể loại này.

Phí Hiên đưa An Sênh về phòng, xe dừng dưới lầu, cô muốn mở cửa xe, nhưng Phí Hiên lại không mở khoá.

“Làm cái gì? Hạn chế tự do thân thể?” An Sênh lên tiếng.

“Nếu anh hạn chế tự do của em, em sẽ còn thích anh sao?” nơi này ánh sáng rất tối, phía xa xa mới có một cái đèn đường, anh đã tắt đèn xe, An Sênh nhìn không ra biểu tình của anh, tự cho là anh đang nói đùa.

“Anh hạn chế tự do của em làm cái gì?” âm thanh của cô mang theo ý cười, sờ soạng trên mặt Phí Hiên, nhéo nhéo, “Không phải em ở bên cạnh anh rồi sao?”

“Nhưng anh muốn mỗi ngày đều ở với em, không muốn em gặp bất cứ ai, chỉ có một mình anh mới có thể nhìn thấy.”

Lời này có bao nhiêu doạ người, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải loại quan hệ nam nữ yêu đương. Trái lại, An Sênh nghe vào lại giống như lời thủ thỉ thâm tình.

“Sao anh lại dính người như vậy hả?” cô lại gần, đặt đầu trên vai anh, “Chúng ta không phải mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau sao, Phí Niêm Niêm.”

An Sênh nói, tay ôm eo anh, còn lặng lẽ kéo vạt áo sơ mi trong quần anh. Hiện tại người này là bạn trai danh chính ngôn thuận của cô, cô không muốn uỷ khuất chính mình, nghĩ như thế nào thì làm như thế đó, sờ soạng trên eo anh.

Phí Hiên cảm giác được ngón tay cô đang dán lên eo, thấm mồ hôi, có điểm không thành thật, nghiêng đầu nhìn về phía An Sênh, tuy ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô đang cười với anh.

Một lát sau, biểu tình yên lặng đáng sợ của anh mới biến mất, không biết có phải vì An Sênh chọc ngứa, nở nụ cười.

“Hành vi này của em, chính là câu dẫn đó biết không?” cách lớp quần áo, Phí Hiên bắt lấy tay nhỏ của An Sênh, nghiêng đầu hôn lên trán cô, cũng không nói thêm những lời đáng sợ kia nữa, mà hỏi, “Em vẫn sẽ thích anh đúng không?”

An Sênh ngửa đầu, rất tự nhiên hôn lên cằm anh, biết Tiểu Phí Hiên chính là muốn những lời dễ nghe, cũng không keo kiệt đáp, “Anh đáng yêu như vậy, đương nhiên sẽ a…”

Phí Hiên nhẹ nhàng xuỵt một tiếng, thanh âm trầm thấp nói, “Ngồi lên đùi anh.”

Cô cũng không để ý, bước chân ngồi trên đùi anh, bị anh ôm lấy.

Phí Hiên niết cằm hôn cô, An Sênh còn tưởng rằng anh sẽ hôn đến khi cô thiếu dưỡng khí mới buông ra, nhưng hôm nay anh đặc biệt ôn nhu, không có triền miên, không có bức bách.

An Sênh lại càng say mê, một nụ hôn kết thúc, trán đặt trên vai anh, một lúc lâu mới trở lại bình thường.

Phí Hiên cũng không nói gì, lẳng lặng ôm cô, hai người đều trầm mặc, trong không khí vẫn còn dư lại vị ngọt ngào.

- Hết chương 39.3-

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv