Editor: Endy.
May mắn Phí Hiên kịp thời hồi thần, đánh vô lăng, thời điểm né tránh, chủ xe kia cũng sợ hãi không nhỏ, hạ cửa kính xe, cũng không biết đang chửi cái gì.
Căn bản do anh không chú ý, trầm mặc một hồi, lúc đi qua trạm xăng, rẽ xe đi vào.
Mở nắp bình xăng, anh không nhìn An Sênh, trực tiếp mở cửa, xuống xe nói, “Em chờ trong này, anh đi mua đồ uống.”
An Sênh mím môi, mỗi lần Phí Hiên nói chuyện với cô đều hận không thể dán trên mặt cô, nhưng bây giờ, ngay cả đầu cũng không quay, vẫn là lần đầu tiên.
“Xem ra là thật sự không vui a…” An Sênh lẩm bẩm.
Lần này xăng còn khá nhiều, nhân viên rất nhanh đã đổ đầy, lúc Phí Hiên còn chưa trở về, anh ta đã tiến lên gõ gõ cửa kính xe.
An Sênh hạ cửa xe xuống, nở nụ cười với nhân viên, “Anh chờ một chút, anh ấy chưa quay lại, trên người tôi không mang tiền.”
An Sênh nói là sự thật, tiền lương mỗi tháng đều đưa cho Phí Hiên, chỉ chừa lại vài đồng tiền lẻ đi xe buýt.
Người nhân viên này vẫn là người hôm đó, nhìn kỹ An Sênh một chút, mới a một tiếng, đứng lên.
Ngày đó thiếu chút hắn đã báo cảnh sát, nếu không phải ông chủ trạm xăng nói người đàn ông trẻ kia là một ông chủ lớn, không thể nào là người xấu, nếu không khẳng định anh ta sẽ báo cảnh sát.
Ngày đó cô gái này uống nước liền ngủ, chai nước kia không phải là đồ uống trong cửa hàng bọn họ.
Hắn đắc tội không nổi với ông chủ lớn, lúc ấy không dám làm gì, sau càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái. Bây giờ nhìn cô gái này không có chuyện gì, tim hắn cuối cùng cũng buông xuống.
Nhưng nhìn vẻ mặt đơn thuần của cô gái trước mặt, người nhân viên do dự một chút, nhân lúc ông chủ lớn còn chưa đi ra, lại lần nữa gõ gõ cửa kính xe.
An Sênh nghi hoặc hạ cửa kính xe, nhân viên ghé vào cửa sổ, nhanh chóng nói, “Chai nước lần trước người kia mua, là một…”
“Tiểu Tuyền! Bao nhiêu tiền lại thanh toán!”
Người nhân viên tên Tiểu Tuyền bị gọi, nhìn lại liền thấy ông chủ cùng người đàn ông trẻ kia đứng ở cửa phòng, đều đưa ánh mắt nhìn sang bên này.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tiểu Tuyền cảm thấy ánh mắt của người đàn ông kia thực âm lãnh, ban ngày ban mặt lại cách xa như vậy, nhưng hắn vẫn cứ rùng mình một cái.
“Anh nói cái gì?” An Sênh nghe được tiếng gọi, nghiêng đầu hỏi Tiểu Tuyền.
Trong lòng hắn đột nhiên nhảy lên, liếm liếm môi, đang muốn nói gì đó, liền thấy ông chủ đi về phía này, âm lượng không cao nhưng đủ để mọi người nghe thấy, “Còn không mau đi tính tiền cho khách! Cậu còn đứng bên vợ người ta làm gì!”
Lời đến bên miệng Tiểu Tuyền liền nghẹn lại, nhìn An Sênh một chút, thấy cô không có ý tứ phản bác, nhất thời cảm thấy mình thật ngu ngốc, bận rộn chạy về phía Phí Hiên nghênh đón, “Ông chủ, tổng cộng 78 đồng, ngài vẫn quẹt thẻ đúng không?”
Phí Hiên nhìn thoáng qua An Sênh, dừng bước, ánh mắt quét qua vẻ mặt khó xử của Tiểu Tuyền, đem thẻ đưa cho hắn.
“Cậu quẹt đi, không mật mã.” Phí Hiên nói, đem thẻ đưa cho Tiểu Tuyền, trong tay xách đồ uống, đi về phía An Sênh.
Chưa tới cửa xe, anh liền hơi cao giọng nói đùa, “Vợ, hôm nay không có loại mei mei đặc cung* kia, uống chút trà xanh được không?”
*mọi người cứ hiểu là một loại đồ uống nha, mình cũng không rõ
Tiểu Tuyền gãi đầu, xấu hổ cầm thẻ đi tính tiền, vậy ra do hắn nghĩ lầm. Thì ra hai người là vợ chồng, còn có đồ uống ngày đó, là “meimei đặc cung”, người đưa nước hẳn là em gái của ông chủ a.. Cẩn thận ngẫm lại, hắn còn có chút ấn tượng, hai người có chút giống nhau.
Phí Hiên bước vài bước tới cạnh xe, đem đồ uống đưa qua cửa kính, “Cái này được không? Nếu em thích uống loại kia, ngày mai anh đi chỗ khác tìm xem.”
An Sênh vốn cũng không phải vì muốn uống mei mei kia, chỉ là thấy Phí Hiên thật sự buồn bực, muốn nói chuyện cùng anh. Đang muốn đưa tay nhận lấy, Phí Hiên lại lùi về, vặn nắp chai, đưa cho cô.
An Sênh nhận lấy, cố ý nắm tay Phí Hiên, mang theo ý cười hỏi anh, “Anh kêu ai là vợ hả?”
Trán Phí Hiên chảy một tầng mồ hôi, trái tim đến bây giờ vẫn còn đập loạn thình thịch. Nếu không phải vừa rồi ông chủ trạm xăng chạy vào nói với anh một tiếng, có lẽ anh đã không đi ra nhanh như vậy.
Ngày đó cùng Tam muội trao đổi đồ uống, người nhân viên kia rõ ràng không nhìn thấy, nếu không phải ông chủ trạm xăng bên cạnh vui đùa nói cậu ta hiểu lầm anh là người xấu, còn chém gió khen không ngớt, nào là nhà cậu ta như thế này, đầu óc đặc biệt lanh lợi. Trong cửa hàng, tất cả mọi thứ từ chủng loại đến giá cả đều nhớ rõ, Phí Hiên còn thật không tưởng tượng được, một nhân viên trạm xăng thế nhưng lại cẩn thận đến như vậy.
Tay anh đặt trên cửa kính xe thoáng siết chặt lại, không lau mồ hôi trên trán cũng không trả lời An Sênh, mà là hỏi “Vừa rồi nhân viên kia nói gì với em?”
Khoé miệng An Sênh cười càng tươi, căn bản là cô không nghe hiểu nhân viên kia nói cái gì, cũng không quan tâm lắm, nhưng nhìn Phí Hiên như vậy, cố ý muốn đùa anh, “Không nói gì, chỉ là muốn xin Wechat của em.”. Ngôn Tình Sắc
Đuôi lông mày Phí Hiên đột nhiên nhảy dựng lên, mắt nhìn sắc mặt cô, sau đó tâm liền buông xuống, giả vờ xoắn tay áo, nói “Dám đùa giỡn vợ của tôi, bây giờ tôi liền đi đánh hắn một trận cho răng rơi đầy đất!”
Nói xong thật sự làm bộ muốn đi.
An Sênh lập tức cười thành tiếng, nhanh chóng bắt lấy tay Phí Hiên, “Đùa thôi.” Cô học bộ dáng Phí Hiên, hôn hôn lên mu bàn tay anh, “Gạt anh thôi, anh ta nói cái gì đồ uống, đại khái ý tứ chính là đồ uống lần trước.”
Ánh mắt Phí Hiên buông xuống, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, chậm rãi nâng lên khoé miệng, cũng cười một chút, đưa tay sờ sờ khuôn mặt An Sênh, mở cửa xe ngồi vào trong.
An Sênh nhìn mồ hôi trên trán anh, còn nghi hoặc thời tiết hôm nay không đến nỗi nào sao anh lại ra nhiều mồ hôi như vậy.
Nhưng chợt nghĩ người anh luôn nóng, lại nhớ tới kiếp trước, tên tiểu tử cách vách nhà cô, bốn mùa xuân hạ thu đông đều mặc độc một cái quần. Vừa vào đông sẽ thấy cảnh mẹ hắn cầm cây chổi đuổi theo hắn đang mặc một cái quần mùa thu, tiểu tử kia vừa che mông vừa kêu nóng.
Khi đó mẹ cô còn nói với cô rằng, tiểu tử ngốc này thật khoẻ mạnh.
An Sênh nghĩ đến từ “tiểu tử ngốc”, không có cách nào không đem mấy từ đó đặt trên đầu Phí Hiên được. Cô lấy khăn tay, lau trán cho anh.
“Anh như thế nào lại yếu ớt như vậy chứ, mới đi ra ngoài mua đồ uống một lát, không biết còn tưởng anh đi bê gạch.” Động tác An Sênh mềm nhẹ, Phí Hiên bởi vì chuyện vừa rồi, đáy mắt còn chưa tan sự băng lãnh, dần dần bị động tác của cô làm cho tan chảy.
Anh dựa vào ghế ngồi, tuỳ ý động tác của cô, một chút cũng không nhúc nhích. An Sênh lau vài cái chờ Phí Hiên nhào tới ôm, anh luôn chực chờ cơ hội, hận không thể thời thời khắc khắc dính lên người cô, nhưng lúc này vẫn thành thành thật thật ngồi đó, vẫn còn không cao hứng sao?
An Sênh dừng một chút, tay đặt trên thành ghế, ghé sát vào Phí Hiên, thấp giọng nói, “Làm sao vậy tiểu khả ái…”
Phí Hiên thập phần phối hợp, chu miệng đến. An Sênh mím môi cười, đẩy anh, “Chúng ta đã ở bên nhau, em cam đoan về sau một khi có ngày nghỉ, liền cùng anh ra ngoài chơi.”
Miệng Phí Hiên chu càng cao, An Sênh ấn xuống “Anh như thế nào lại dính người như vậy, được được được, trừ công việc ra, nhất định sẽ tận lực dành ra thời gian cho anh, được chưa?”
Vì chút chuyện này mà một đại nam nhân lại đùa giỡn như vậy, trên lý trí, cô cảm thấy không nên chiều theo ý anh, nhưng trên thực tế, cô lại thích anh như vậy.
Phí Hiên liếc mắt nhìn An Sênh, khẽ hừ một tiếng, dư quang nhìn thấy người nhân viên kia đi tới, một tay ấn mở cửa kính, một tay chỉ vào miệng, ý bảo An Sênh thể hiện thành ý.
Vì thế khi cửa kính xe mở ra, An Sênh ôm Phí Hiên hôn lên môi anh. Phí Hiên bị đè trên ghế ngồi, hai tay không biết đặt đâu giơ lên, thoạt nhìn hết sức bị động.
Tiểu Tuyến cầm thẻ đi đến, vừa nhìn thấy cảnh này, nhất thời như bị điện giật, muốn lui ra sau. Phí Hiên lại rất chuẩn xác đem cửa sổ xe chậm rãi nâng lên.
Trước khi cửa sổ đóng kín, Tiểu Tuyền còn nghe Phí Hiên nói, “Vợ à, được rồi được rồi, về nhà lại…”
- Hết chương 39.1-