Editor: Endy.
Phí Hiên cảm thấy tựa hồ so với lúc trước, An Sênh đã thay đổi. Vô luận là khí chất hay bộ dáng, cùng người chiếm tiện nghi lúc trước bên cạnh anh vay tiền, thật sự khác quá nhiều.
Nhưng ngược lại, Phí Hiên đối với tính cách trước sau biến hoá của An Sênh cũng không có suy đoán nhiều, bởi vì theo anh, một người có thể có rất nhiều mặt tính cách, anh chính là ví dụ tốt nhất.
An Sênh đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh thành phố, Phí Hiên lại xem An Sênh là phong cảnh để vừa ngắm vừa ăn cơm.
Chờ Phí Hiên chậm rãi ăn xong, Phí Sư cũng gửi tin tức tới.
- -Mọi chuyện đã ổn thoả, đã cho ba người đi đưa tin tức, nội dung kình bạo, nhất định đám người kia sẽ rút lui.
Phí Hiên nuốt miếng đồ ăn cuối cùng xuống, đem tin nhắn xoá bỏ, cất di động.
“Anh đã ăn xong.” Phí Hiên nói.
An Sênh đang chậm rãi vận động cơ thể, nghe vậy liền quay đầu, “Em mới nhớ ra không có đồ để thay. Nếu em mặc đồ ngủ đi cùng anh trên đường, anh có dám nhận quen em không?”
Phí Hiên kéo ra một tờ khăn giấy lau miệng, “Chiếc đầm tối qua của em đã được đem đi giặt, gọi điện thoại bọn họ liền đem lên.”
An Sênh lại lần nữa bị tính cẩn thận của anh thuyết phục. Bấm điện thoại, rất nhanh đã có người đem quần áo lên. Cô thay đồ xong, hai người ra khỏi khách sạn.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” An Sênh hỏi Phí Hiên, “Đi sở cảnh sát đón ba anh?”
Còn chưa bắt đầu đánh người, đi sở cảnh sát làm cái gì? Hiện tại đi mọi chuyện sẽ lộ.
Phí Hiên mím môi, biểu hiện ưu sầu, một tay đỡ tay lái, một tay đặt trên cửa kính xe, cắn cắn ngón trỏ, lời nói dối nhưng cũng coi như thật nói ra, “Còn chưa đánh xong đâu…”
“Cái gì?” An Sênh khiếp sợ, nhìn thoáng qua thời gian, nghiêng đầu nhìn về phía anh, do dự nói, “Anh mưu tính soán ngôi sao?”
“Hả?” Phí Hiên nghiêng đầu nhướn mày.
An Sênh lại nói, “Ba anh bị đánh thời gian lâu như vậy, còn khoẻ mạnh sao?”
Đúng là từ lúc Phí Sư gọi đến bây giờ cũng đã qua hai tiếng đồng hồ, vừa rồi Phí Hiên chậm rãi ăn, An Sênh cũng tập thể dục trước cửa sổ sát đất.
Ba anh lớn tuổi như vậy, bị một tên tiểu tử đánh hai giờ đồng hồ, An Sênh thập phần hoài nghi lúc hai người tới nơi, Phí La Minh đại khái cũng gặp ông bà tổ tiên rồi.
Như vậy thật sự…OK sao?
Phí Hiên theo cổ họng hàm hồ hừ một tiếng, “Yên tâm đi, cũng không phải lần đầu tiên.”
Quả thật đây không phải lần đầu tiên, Phí La Minh thật sự đã từng bị đánh, hơn nữa còn là người bằng tuổi Phí Hiên.
Lúc Phí Hiên tới hiện trường, hai bên đều không chiếm được tiện nghi gì. Phí La Minh tuy rằng lớn tuổi, nhưng lúc còn trẻ cũng từng luyện tập, chỉ là lớn tuổi sẽ không còn linh hoạt, đánh nhau với một thanh niên trẻ tuổi khí thịnh, huyết khí phương cương cũng ăn không ít mệt.
Phí La Minh đào góc tường người khác rất hoàn hảo, ăn vụng rất ít khi bị bắt được. Lúc này, lại để Phí Sư đào chuyện này ra, phỏng chừng chờ ông kịp phản ứng, chắc chắn sẽ cùng Phí Hiên ầm ĩ một trận.
Bất quá anh không thèm để ý, dù ông có ầm ĩ đến đâu, Phí Hiên chỉ cần làm bộ bỏ gánh (ý chỉ anh không quan tâm chuyện gì nữa), ông nhất định liền đàng hoàng.
Bởi vì ông là một người không có trách nhiệm, bất kể là chuyện công ty, gia đình hay tình nhân, tất cả trách nhiệm ông đều không nghĩ sẽ phụ trách, có thể ném liền ném.
Nhìn biểu tình An Sênh vẫn là không đúng lắm, Phí Hiên biết chuyện này nghe có vẻ không hợp lý, nhưng không nghĩ sẽ tìm lý do khác nói dối cô. Anh nhíu mày, làm ra bộ dáng thập phần khổ sở, lái xe đặc biệt chậm.
An Sênh nhìn một thanh niên đi ván trượt vượt qua xe hai người, cô nhìn đồng hồ, đưa tay xoa xoa trán.
Phía sau có người ấn còi sau đó vượt qua, cô nhìn gò má Phí Hiên, nghĩ đến giọng điệu mất mát của anh khi nói về Phí La Minh, đó không phải là lần đầu tiên, cô lại cảm thấy một trận đau lòng.
Chuyện này thật là bất đắc dĩ, làm sao có thể kháng cự. Ba ruột bị đánh hai giờ rồi, anh còn đi đường với tốc độ rùa bò…
Đèn đỏ, Phí Hiên dừng xe, An Sênh nắm lấy tay anh, vuốt nhẹ mu bàn tay, “Nếu anh không muốn đi, vậy để người khác đi.”
Phí Hiên lắc đầu, cuộn lưỡi, bắt lấy tay cô, nhẹ nhèng nhéo nhéo, nhìn thoáng qua thời gian, tính toán thời gian việc bên kia, sau đó ngay trước mặt An Sênh thở dài một hơi, “Chậm một chút đi, lại đợi trong chốc lát.”
Phí Hiên nói, “Chuyện ông ấy làm thật không thể chấp nhận được, cậu thanh niên đó cùng cô bé kia định tốt nghiệp xong liền kết hôn, mắt thấy đã gần đến lúc tốt nghiệp…”
“Ba anh cũng sẽ không phụ trách, nói không chừng lại sắp có thêm một em gái hoặc em trai, phải dùng tiền để giải quyết, dù sao cũng phải bồi thường cho người thanh niên kia.”
Phí Hiên nói điều này ngược lại là sự thật. Hành tung của mọi người trong Phí gia đều có người báo lại cho anh, Phí La Minh đúng là có một chân với cô gái đó.
Đôi uyên ương đó yêu nhau cũng đã bốn năm, nếu về sau thật sự kết hôn, cậu ta nâng niu đứa bé cưng chìu, kết quả lại không phải con của mình, nói thế nào cũng là chuyện lớn.
Sớm lôi chuyện này ra ánh sáng, dù hai người đó có “đường ai nấy đi”, cũng xem như tích đức cho Phí La Minh.
An Sênh khẽ nhếch miệng, thật sự không biết phải nói gì cho tốt, nhìn biểu tình khó chịu của Phí Hiên, cô xúc động muốn ôm anh vào trong ngực.
An Sênh không trải qua chuyện phiền lòng của gia đình, vô luận là kiếp trước hay đời này, quan hệ giữa mọi người trong nhà rất hoà thuận.
Cô tìm từ ngữ một hồi, nói như thế nào cũng không quá thích hợp, cũng không an ủi được anh. Điều duy nhất có thể làm là ở bên cạnh anh.
Nhưng Phí Hiên lại lái xe đến một khu trung tâm thương mại, kéo cô đến khu thời trang nữ, vẻ mặt đầy hưng phấn chọn quần áo cho cô.
Trong lòng An Sênh không khỏi sinh ra một cảm giác quái dị.
Cô yên lặng lấy di động ra nhìn đồng hồ, ba Phí Hiên bị đánh cũng gần ba giờ rồi, đừng nói là người, dù có là yêu quái bị đánh trong thời gian dài như vậy cũng duỗi thẳng chân rồi.
Nhưng Phí Hiên một chút cũng không có sốt ruột, hơn nữa người lúc trước thập phần lo lắng gọi điện thoại cho anh cũng không có gọi lại lần nào nữa.
Phí Hiên vẫn muốn An Sênh đi thử quần áo, cô không ngừng bị đẩy mạnh vào phòng thử đồ, mỗi lần muốn nói gì đó đều bị anh đánh gãy.
“Sênh Sênh em xem cái này, rất hợp với màu da của em, em nhanh đi thử xem.” Phí Hiên đem hai bộ quần áo có kiểu dáng không khác nhau lắm, ướm trên người An Sênh, sau đó nhét vào tay cô, đẩy vào phòng thử đồ.
“Phí Hiên chúng ta không…” đi xem ba của anh sao?
“Sênh Sênh” Phí Hiên đánh gãy lời cô, nói sang chuyện khác, “Chúng ta đã ở cùng nhau, anh tặng em cái gì đó, em cũng không cần phải cự tuyệt. Những thứ này cũng không đắt, em không cần có áp lực tâm lý, tất cả của anh đều là của em…”
Lời này của anh là thật lòng, ánh mắt nhìn về phía An Sênh, sự nóng bỏng làm cho người khác không thể cự tuyệt.
Cô lại một lần nữa bị đẩy đi thử đồ, thay xong quần áo đi ra, anh liên tiếp khen, sau đó vung tay, tất cả đều cho vào túi, xách đi.
Lúc trước, An Sênh bị động nhận đồ Phí Hiên đưa, sợ liên luỵ về sau không rõ. Nhưng hiện tại quan hệ của hai người đã thay đổi, mỗi tháng cô đều đưa tiền lương cho anh, Phí Hiên mua đồ cho cô, An Sênh liền vui vẻ tiếp nhận.
Vốn dĩ Phí Hiên đưa cô đến trung tâm thương mại, tự tay chọn cho cô món gì đó, An Sênh hẳn là rất vui vẻ, điều kiện tiên quyết là không tồn tại sự kiện Phí La Minh bị đánh trong ba tiếng đồng hồ.
Cô cũng đã nhìn ra anh đang kéo dài thời gian, nhưng anh càng như vậy, cảm gíac quái dị trong lòng cô càng lớn.
Cô đương nhiên tin tưởng, Phí Hiên tuyệt đối sẽ không có khả năng nhìn Phí La Minh bị đánh chết, bởi vì hiện tại Phí gia là của anh, anh cũng không cần “lập mưu soán ngôi”.
Vậy vì cái gì lại kéo dài thời gian?
- Hết chương 35.3-