Editor: Endy.
Đầu kia điện thoại, thanh âm nghe hết sức kích động, An Sênh tò mò nhìn về phía Phí Hiên, Phí Hiên dừng động tác, cả người có chút căng thẳng, nghiêng đầu nhìn cô một chút, lập tức đứng lên, âm thanh trầm trầm nói.
“Chuyện gì? Tôi đang cùng An Sênh ăn điểm tâm.” Phí Hiên nói, “Chú hoảng sợ cái gì? Nghĩ xong lại nói.”
Lời nói vào tai nghe rất bình thường, nhưng trong giọng nói Phí Hiên hàm chứa uy hiếp. Phí Sư theo anh đã nhiều năm liền hiểu ý.
Quả nhiên đầu dây bên kia lập tức im lặng, ngay cả hô hấp cũng không nghe thấy.
Đuôi lông mày An Sênh không tự chủ nhảy dựng lên, Phí Hiên thật không dám nhìn cô, sợ cô phát hiện ra điều gì đó.
Phí Sư tuy rằng không có tiền đồ, chỉ biết nấp ở sau lưng anh, nhưng lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, cũng luyện được một thân trầm ổn, lần trước kích động như vậy là vào vài năm trước…
Thanh âm Phí Hiên bình tĩnh, hỏi lại một lần nữa, bên kia run rẩy một tiếng, “Anh..” sau đó lập tức nói, “Là..là ba! Ba lại bị một thằng nhóc ranh đánh.”
Phí Hiên đổi điện thoại sang tay khác, nghe những lời này, tâm tư treo ngược cành cây nhẹ nhàng buông xuống. Phí Sư bên cạnh anh mấy năm nay, thật sự không uổng công.
“Sao lại như vậy? Ông ấy lại cướp bạn gái của người ta?” Phí Hiên nhíu mày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lên án mạnh mẽ việc làm của Phí La Minh, “Ông ấy xứng đáng bị như vậy! Không cần quản!”
Nói xong đứng dậy, đưa tay sờ nhẹ gáy An Sênh, nhẹ nhàng vuốt hai lần, nghiêng đầu nhẹ giọng dụ dỗ cô, “Em ăn trước, đừng chờ anh, không phải việc gì quan trọng.”
An Sênh cũng nghe được, khoé miệng run rẩy. Kỳ thật cô hơi tò mò, nhưng Phí Hiên đứng dậy, cầm điện thoại, đi về phía phòng ngủ.
Phòng này rất lớn, phòng ngủ được thiết kế cách âm. An Sênh nhìn Phí Hiên đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn đóng cửa, thần sắc có chút mất mát. Cô còn muốn nghe chuyện bát quái mà, chuyện này rất mới mẻ a.
Bất quá An Sênh xem chuyện này như “tốt khoe xấu che”, Phí Hiên…làm “gia trưởng” cũng không dễ dàng, anh cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
An Sênh lắc đầu, hung hăng cắn bánh bao, thu hồi ánh mắt, thưởng thức mỹ thực.
Mà Phí Hiên đem cửa phòng ngủ đóng lại, biểu tình nôn nóng táo bạo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không thể làm gì nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là vẻ mặt mây đen dày đặc.
Thanh âm đè cực thấp nói, “Nói, đến cùng là có chuyện gì?”
Phí Sư còn đang diễn cảnh khóc lóc kể lể, nghe được giọng điệu Phí Hiên biến đổi, anh ta cũng lập tức thay đổi, một chữ vô nghĩa cũng không có, kể lại tình huống, “Sáng sớm hôm nay, đoàn thị sát đón Hầu tổng ở khách sạn, kết quả trợ lý nói hắn đã bị người khác đón đi, phòng chừng là người của Đồng Tứ.”
Phí Hiên bước về phía cửa sổ, càng nghe, sắc mặt càng âm trầm.
Phí Sư nói, “Nghe nói, đêm qua Đồng Tứ cũng đã cho người đi tìm Hầu tổng, nửa đêm nhét một người phụ nữ vào phòng ông ta…”
“Phụ nữ?” mắt Phí Hiên nheo lại. Ngày hôm qua, Đồng Tứ bị anh đạp một cước, sau lại bị đá xuống cầu thang. Bây giờ có thể phân thân liền xem như anh ta xương cốt cứng rắn, còn giở trò an bài phụ nữ đi câu dẫn tên họ Hầu?
Phí Sư bên kia dừng một lát, đột nhiên di động vang lên, một lát sau lại nói với Phí Hiên, “Hình ảnh theo dõi cho thấy, chính là người phụ nữ anh ta vẫn mang theo bên người.”
“A?” Phí Hiên cười nhạo một tiếng, “Lúc này thật sự chó cùng rứt giậu, ngay cả người phụ nữ của mình cũng dâng lên giường người khác…”
“Anh, hiện tại tổ khảo sát đã giải tán, phái người theo Hầu tổng, nhưng người Đồng Tứ đã điều tra ra, Phí gia thu mua mấy cửa hàng trong chợ thuỷ sản, đến cùng có bao nhiêu người biết, không có cách nào để thống kê, không bưng bít được, anh xem..”
Ở Thân Thị, có thể đảm nhận hạng mục Phí gia lớn như vậy, trừ tập đoàn Phí Thị, không thể nào là Phí gia khác. Vốn người ra mặt giải quyết là một người dưới quyền Phí Hiên, họ Lưu, bối cảnh sạch sẽ, xuống tay cũng không tra không được trên đầu anh.
Một chiêu này của Đồng Tứ, xem như đâm ở chỗ mềm của Phí Hiên. Anh vẫn luôn gạt An Sênh, lúc bắt đầu hạng mục này không phải bởi vì cô, nhưng chậm chạp không tiến hành, mượn dùng các loại tai mắt, đi cửa sau tạo thuận lợi để anh ở lại chợ theo đuổi An Sênh, là thật sự.
Mà màn theo đuổi này, Phí Hiên không sợ. Anh vốn cảm nhận được An Sênh dao động, vốn định trong tháng tiếp, để chợ thuỷ sản “gặp chuyện không may”, bà chủ sa thải An Sênh, sau đó anh liền ra mặt, dùng danh nghĩa chủ nợ, danh chính ngôn thuận an bài cho cô.
Bên cạnh anh lúc nào cũng có người, An Sênh đi, ngay cả bưng trà rót nước đều không cần làm.
Cô đột nhiên đáp ứng anh, Phí Hiên cao hứng thật sự. Anh cho Phí Sư đem “đại sự” chợ thuỷ sản rút lui, thời điểm thích hợp cho đoàn khảo sát làm việc, trình tự bình thường tiếp diễn, An Sênh cũng không cần ở lại trong chợ.
Vốn hết thảy đều “thiên y vô phùng” (không có sơ sót nào), cố tình nửa đường lại nhảy ra cẩu tóc dài!
Phí Hiên liếm răng, cảm giác một cước đêm qua thật là nhẹ.
Trong đầu anh suy nghĩ hỗn loạn, một hồi lâu sau không lên tiếng.
Phí Sư đợi một hồi, do dự nói, “Kỳ thật, chuyện này cũng không có gì phải tiếc, xem như chạy xe trống vậy. Chính phủ phê duyệt bên kia cũng là người có máu mặt, người quản lý cũng không được quen thuộc, nếu mở khách sạn, trừ để giải trí, công việc kinh doanh cũng có hạn.”
Phí Hiên ân một tiếng, mi tâm theo động tác nhướn mày nhảy lên, anh kéo bức màn nặng nề ra, ánh nắng theo cửa sổ nháy mắt phủ kín người Phí Hiên.
Đứng dưới ánh mặt trời ở cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài chà xát, gò má được chiếu sáng, hiện ra lông tơ cực nhỏ. Ánh nắng chiếu rọi thật sự là tạo ra hào quang.
Phí Sư không nghe thấy Phí Hiên lên tiếng, thập phần kiên nhẫn chờ đợi. Phí Hiên đón ánh dương một hồi, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Tên họ Hầu kia dám chơi Phí Thị, trước hết không để ý đến bọn họ, lão già bên chính phủ không phải có tình nhân sao?”
Phí Hiên nói, “Chú đi xem một chút.”
Đè nặng phê văn, nếu Đồng Tứ lấy được hạng mục cũng chỉ có thể nện trong tay, nhìn tiền tổn thất đến không còn một xu. Dám cướp tay trên của anh, Phí Hiên không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào để làm anh chịu thiệt.
“Được, em đã hiểu.” Phí Sư rất nhanh ngầm hiểu ý tứ.
Phí Hiên còn nói, “Còn có chút việc muốn chú xử lý. Để Tiểu Lưu rời đi, cho ít tiền liền có thể giải quyết, phải nhanh một chút, muốn đem..”
“Rầm..rầm..rầm!” phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, vẻ mặt Phí Hiên khẽ biến, An Sênh vừa lên tiếng, tay anh cầm di động liền run run.
“Phí Hiên” An Sênh dán trên cửa, cái gì cũng không nghe được, sợ anh không nghe được tiếng cô gọi, gân cổ họng kêu, “Anh mau ra ăn sáng, điểm tâm sắp nguội rồi!”
Phí Sư bên kia đáp ứng, Phí Hiên nhanh chóng hạ giọng nói, “Lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho chú, nói phải làm gì tiếp theo. Mặt khác, không phải có cô gái đã có bạn trai vẫn cùng ba dây dưa sao?”
Phí Hiên môi mỏng vừa nói, vô tình vô nghĩa nói, “Chuyện này xảy ra, Phí La Minh hôm nay tất yếu bị đánh.”
Phí Sư nói dối trong điện thoại, mặt khác xử lý chuyện kia cần có thời gian, hôm nay tuyệt đối không thể để cho An Sênh về chợ, để cô theo Phí Hiên đi tìm cha già trượt chân là lý do tuyệt hảo.
“Phí Hiên?”
Phí Hiên cầm điện thoại cắt đứt, đi về phía cửa, biểu tình trên mặt theo mỗi bước đi đều thay đổi, đợi đến lúc mở cửa phòng ngủ, bộ dạng nắm mọi thứ trên tay biến mất triệt để không còn tung tích.
Thay vào đó là vẻ mặt sốt ruột buồn bực, đầy bất đắc dĩ cùng tức giận, rất hợp với vai “đại gia trưởng” bị cha già làm cho cả thể xác và tinh thần mệt mỏi phiền lòng.
An Sênh vừa thấy bộ dạng này của anh, nhất thời có chút đau lòng, kéo tay anh nói, “Anh nhanh đi dùng điểm tâm, lát nữa sẽ nguội mất.”
Phí Hiên nhếch môi, mở ra hai tay, bổ nhào lên người An Sênh. Cô lảo đảo vài bước, trên mặt lộ ra ý cười.
Nói ra kỳ thật có chút xấu hổ, cô thích Phí Hiên làm nũng với cô.
“Làm sao? Chuyện như thế nào rồi?” căn cứ vào những lời vừa nghe được, cô có thể đoán ra trong nhà Phí Hiên xảy ra chuyện gì.
- Hết chương 35.1-