Editor: Endy.
An Sênh đi vào trong phòng, không đợi cô ngồi trên sofa nghỉ một chút, liền bị Phí Hiên đẩy vào phòng tắm.
Anh thúc giục cô, “Em tắm trước, tắm nhanh còn tới anh.”
“Em muốn nghỉ ngơi một lát…” An Sênh kháng nghị, nhưng không chống lại được khí lực mạnh mẽ của anh. Phí Hiên đẩy cô vào phòng tắm, đứng ở cửa nhìn ra ý đồ chạy trốn của cô, đưa tay đặt trên cửa, nghiêng đầu nhìn cô.
“Em mau tắm, anh muốn cùng em làm chút gì đó, nhưng trên người chúng ta đều là mùi cá.” Phí Hiên nói, “Không thể hành động được.”
An Sênh dựa lưng trên cửa phòng tắm, cũng nghiêng đầu nhìn Phí Hiên, “A a a… lúc chưa ở bên nhau, em cũng không có nghe anh ghét bỏ mùi cá. Lúc này vừa mới cùng một chỗ, anh liền lộ bản tính đúng không?”
Phí Hiên vỗ một cái trên cửa phòng tắm, bước lại gần An Sênh, ấn bả vai cô lên vách tường, không nói lời nào liền áp môi đến.
Phí Hiên hôn triền miên, An Sênh không tự chủ hừ hừ hai tiếng, nhưng thanh âm chỉ quanh quẩn trong phòng tắm, cô nghe được cũng mặt đỏ tai hồng.
Rời khỏi môi cô, Phí Hiên đưa tay vén sợi tóc bên tai An Sênh, chóp mũi cọ chóp mũi cô, “Anh không có ghét bỏ, nếu em thích mùi cá, anh có thể tìm người làm nước hoa mùi cá, xịt cho em ngửi…”
Môi An Sênh đỏ mọng, người dán vào vách tường, ngửa đầu nhìn Phí Hiên lưu manh, vỗ một cái bên eo anh.
“Anh bị bệnh à, cút đi.”
“Em không tắm. Nếu em không muốn tự mình tắm, anh có thể giúp…”
Phí Hiên nói, ngón tay bên tai An Sênh trượt xuống cúc áo cô.
“Muốn hay không chúng ta tắm cùng nhau…” Phí Hiên lại bước về trước một bước, đầu gối chen giữa hai chân An Sênh, giam cầm cô không có cơ hội né tránh.
Anh dán vào tai cô, dùng một loại thanh âm trầm thấp cố ý dụ dỗ nói, “Em cứ đứng như vậy là được, anh sẽ tắm giúp em.”
Trên thực tế, An Sênh là một người rất bảo thủ. Vì Phí Hiên trước mặt cô quấn người như vậy, nên An Sênh đã có chút thích ứng với việc dính người của anh. Cô không quá có thể chấp nhận, hai người vừa xác định ở cùng một chỗ, anh liền dính thành như vậy.
Cô thích kiểu ôn nhu nội liễm. Phí Hiên đối với An Sênh mà nói, tựa như lời cô nói, đúng là có chút cay quá mức.
“Đừng làm rộn…” An Sênh đè tay Phí Hiên đang đặt trên cúc áo cô, “Em đi tắm liền, anh ra ngoài trước đi.”
Phí Hiên còn có chút không cam lòng, quệt mồm, nhìn qua muốn làm nũng. An Sênh nhéo miệng anh, “ba” vỗ một cái, nói thẳng, “Chúng ta cứ từ từ.” bà cô già như cô chưa thể thích ứng với tốc độ nhanh như anh.
Phí Hiên bắt lấy tay An Sênh, hung hăng hôn vào mu bàn tay cô, “Tất cả đều nghe theo em, em nói thế nào cũng được.” anh nói xong liền ra khỏi phòng tắm. An Sênh dựa vào tường xuất thần, vừa muốn khoá cửa phòng tắm, Phí Hiên lại cầm quần áo của cô tiến vào.
An Sênh nhận lấy, khoá cửa lại, mở ra vừa thấy, đồ ngủ là bộ cô vừa giặt tối qua, hẳn là vừa lấy từ trên ban công xuống, nhưng bên trong áo ngủ là một cái quần lót. An Sênh tổng cộng cũng chỉ có mấy cái, cho nên nhớ rất rõ ràng, đây là cái cô thích mặc nhất, mặc tần suất cao, bởi vì nó rất thoải mái.
Cô rất tin tưởng rằng, đây không phải là sự trùng hợp, bởi vì sau khi giặt, An Sênh nhớ là đặt ở phía dưới cùng. Đoán chừng vì cái này phơi trên ban công tần suất cao, cho nên Phí Hiên mới chú ý.
Một người đàn ông, vì cái gì lại đối với việc này cẩn thận như vậy…
An Sênh cầm quần áo đặt trên ngăn tủ, có chút dở khóc dở cười.
Cô tắm rất nhanh, thay đồ đi ra, Phí Hiên đang dọn dẹp phòng khách. Ai có thể tưởng tượng một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, nhìn bề ngoài, bất luận là phương diện nào, đều không nhìn ra anh là kiểu người sẽ cầm khăn lau, lau tới lau lui. Nhưng hiện tại Phí Hiên nửa quỳ bên cạnh sofa, duỗi cánh tay dài, lau bàn trà…
An Sênh lau tóc, ngồi xuống sofa bên cạnh, vươn chân ra chọc vào eo Phí Hiên, anh một phen nắm lấy chân cô.
“Em có biết, loại hành vi này là câu dẫn không?” Phí Hiên dừng động tác, thở dài, nhéo nhéo đầu ngón chân cô, “Em nếu muốn cứ từ từ, đừng có luôn làm động tác này, thắt lưng anh rất nhạy cảm.”
An Sênh nhướn mày, anh còn nói, “Anh tuổi hơn hai mươi, vừa vặn thanh xuân. Mỗi ngày “tiểu Phí Hiên” đều tỉnh trước, em trêu chọc anh, đến khi đó em bị khi dễ cũng đừng kêu khóc.”
An Sênh dùng khăn mặt lau qua loa tóc vài cái, sau đó tựa vào sofa, đem chân đặt trên đùi Phí Hiên.
“Hửm?” An Sênh lại khèo dưới hông anh, “Tình yêu cuồng nhiệt, hiện tại không phải là em thở thôi cũng là câu dẫn anh sao? Em có làm động tác này hay không, không phải đều giống nhau sao?”
Phí Hiên lại bắt lấy cái chân cô, hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ nói, “Quả thật là như vậy.”
An Sênh bị niết đến ngứa, nhịn không được muốn thu chân lại. Ánh mắt Phí Hiên thẳng tắp nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đột nhiên hai tay đều nắm lấy, nói “Đau chân sao? Anh xoa bóp cho em.”
Lòng bàn chân cô sợ ngứa, nhanh chóng đè lại tay Phí Hiên, “Không không không, ngày nào em cũng đứng như vậy, đau cái gì chứ. Anh nhanh đi tắm đi, không phải muốn ra ngoài ăn cơm sao?”
Lúc này, Phí Hiên mới buông tay ra, đem khăn lau đặt trên bàn trà, đứng lên, lấy nội y đặt trên sofa, vào phòng tắm.
An Sênh gác chân lên sofa, chính mình chà xát, ngứa không chịu nổi. Nhớ đến ánh mắt Phí Hiên vừa nhìn cô, cánh tay An Sênh lại nổi lên một tầng da gà.
Tuổi trẻ bây giờ yêu đương đều như vậy…haiz, không muốn hình dung, dù sao An Sênh cảm thấy “tính công kích” của Phí Hiên quá mạnh mẽ. Từ buổi sáng hôm nay cô đáp ứng ở cùng một chỗ với Phí Hiên, mỗi lần anh vừa thấy cô, cô liền cảm gáic mình là một con thú nhỏ bị mãnh thú bóp chặt yết hầu, chỉ có thể ô ô đạp loạn.
Cảm giác này rất kỳ quái. An Sênh một bên lau tóc, một bên cảm thán, nếu cứ như vậy, không phải tương lai cô sẽ bị Phí Hiên gắt gao áp đảo sao?
Phí Hiên cũng rất nhanh đã tắm xong, hai người định buổi tối ra ngoài. Trước kia, An Sênh ra ngoài với Phí Hiên đều vô tâm, nhưng hôm nay đứng trước tủ quần áo lại có chút do dự.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên hai người chính thức hẹn hò, không thể quá tuỳ tiện, nhưng thời gian qua, cô vẫn luôn mặc những bộ quần áo của nguyên thân. Tuy rằng kiểu dáng không quá thích, nhưng tốt xấu gì cũng đều là đồ hiệu, cũng xem như thoải mái, thu đông chỉ cần mua thêm áo khoác, cô cẩn thận kiếm tiền và tiết kiệm tiền.
Chỉ là hôm nay, cô không nghĩ sẽ mặc những bộ quần áo đó. Sau này, quần áo cô mua cũng chỉ là những loại bình thường, nếu Phí Hiên dẫn cô đến chỗ sang trọng, khả năng không thích hợp.
Đang do dự, đột nhiên eo bị một đôi tay ấm áp ôm chặt. Phí Hiên vừa tắm rửa xong, cả người giống cái lò lửa di động, từ phía sau dán lên người An Sênh, đem cô ôm vào lòng.
“Đang tìm quần áo?” tóc Phí Hiên còn chưa lau khô, tóc còn nhỏ nước, nghiêng đầu cắn tai An Sênh. Giọt nước dừng trên cổ, lạnh khiến cô run lên, nhưng tai lại bị ngậm trong khoang miệng ấm áp, cắn cắn. An sênh có hơi nghiêng đầu, hô hấp nháy mắt liền rối loạn.
Tay Phí Hiên đặt trên thắt lưng cô bấm nhẹ một cái, An Sênh mềm nhũn tựa vào ngực anh, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo. Không dễ dàng đẩy đầu Phí Hiên ra, lại bất ngờ không kịp phòng bị ngã ra sau, cả người lơ lửng. Phí Hiên nhanh chóng ôm cô, áp lên giường.
An Sênh chưa gặp tình huống như vậy, nếu Phí Hiên nổi thú tính, cô sợ là muốn chống cũng không được, giùng giằng muốn ngồi dậy, Phí Hiên lại trừng phạt cắn vai cô một ngụm.
“A!” cô đau co rụt lại, anh lại nhanh chóng hôn môi, đầu lưỡi lướt qua hàm răng. An Sênh liền nổi da gà, cô ngóc đầu trở lại, vội vàng đẩy Phí Hiên.
“Anh đừng…”
“Đừng nhúc nhích.” Phí Hiên nói, “Anh sẽ không làm gì hết. Em đừng động, ngoan.”
“Vậy anh đừng có giống chó, cắn tới cắn lui.” An Sênh khẽ nhíu mày, nắm lấy đầu tóc ướt sũng của anh, “Sao lại không lau tóc?”
Phí Hiên bị cô kéo tóc, rầm rì, “Người anh cũng chưa lau, đợi không kịp…”
An Sênh nghe vậy nở nụ cười, “Anh gấp cái gì chứ?”
“Vội vàng giống như bây giờ.” Phí Hiên nói, “Đợi lát nữa lau…”
Nói xong lại tìm đến môi An Sênh, áp đảo.
- Hết chương 32.2-