Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 40: Nha đầu kia lòng dạ thật độc ác!



Editor: Endy.

Mà người đang cưỡi trên người Thanh thiếu, vung tay ra quyền, là người luôn đi theo sau cô, Phí Hiên.

An Sênh xoa nhẹ chỗ cằm bị miết, dựa vào tường hít sâu một hơi, sau đó đi về phía hai người đang đánh nhau.

“Phí Hiên, Phí Hiên…” An Sênh giữ chặt tay Phí Hiên đang chuẩn bị giáng xuống mặt tên Thanh thiếu đã muốn ngất. Nhìn thoáng qua hắn ta, trên mặt bị đánh đến cha mẹ nhận không ra, nghĩ có chút mà sợ.

Thà rằng đắc tội quân tử, không thể đắc tội tiểu nhân. Phí Hiên không sợ, nhưng cô sợ.

“Đừng đánh nữa, anh đứng lên đi.” An Sênh mệt mỏi lôi kéo Phí Hiên đứng dậy.

Phí Hiên chậm rãi buông nắm tay, trên mu bàn tay không biết là vết máu của tên Thanh thiếu hay là vết trầy, nhẹ nhàng lắc lắc.

Hô hấp có chút không ổn, nói với An Sênh, “Không cần sợ hắn, tôi biết tên này. Chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, không giáo dưỡng.” Chờ hắn trở về liền bóp chết hắn.

Phí Hiên giờ phút này bởi vì quá mức kích động, cả khuôn mặt đều đỏ lên. Một thân tây trang nghiêm chỉnh, bây giờ nút cài không cánhh mà bay, mở rộng lộ ra vòm ngực. Áo sơ mi nghiêm chỉnh cũng bị kéo ra một nửa, cổ áo cũng banh ra, caravat bị kéo đến vai…

Bộ dạng thực chật vật, anh nhìn về phía An Sênh. Mắt anh còn nhiễm chút tơ máu, bộ mặt lệ khí lan tràn, hung hãn giống dã lang.

An Sênh không thích sói và chó, bóng ma đời trước quá lớn, thế nên người nào có chút giống hai loại sinh vật này, cô đều không muốn lại gần.

Bởi vậy cô không tiến lên, cũng không có ý định sửa sang lại cho Phí Hiên, chỉ đứng đó nhìn anh, thập phần nghiêm túc nói một câu, “Cảm ơn anh.”



Phí Hiên lắc lắc đầu, tóc rũ xuống, vẻ mặt anh lập tức biến hoá thêm vài phần trẻ con, quần áo lộn xộn, trên mặt chịu một quyền. Anh dùng lưỡi chạm vào má thịt trong, nghe vậy liền lắc lắc đầu, khoé môi rướm máu nhếch lên. Lại không biết, toàn thân anh đều là ức chế.

Nét thanh xuân tươi sáng, bừng bừng phấn chấn vì cô gái mình thích mà vung quyền, thật là soái. Các cô gái đều không thể kháng cự, dù cho “bà cô lớn tuổi” An Sênh sống hai đời người cũng bị lung lay.

Nguy hiểm!

Cảnh báo!

An Sênh không dấu vết lui về phía sau một bước, né tránh Phí Hiên, “Cảm ơn anh.” An Sênh nói lại một làn nữa.

“Không có gì. Em như thế nào lại chọc hắn?” Phí Hiên tựa hồ cũng không cần thiết An Sênh trả lời, còn nói, “Tôi giúp em xử lí, không cần sợ.”

Trong lòng An Sênh thầm nói, tôi không sợ hắn, chỉ sợ anh.

Cô nghĩ, lại theo bản năng lui về phía sau một bước.

Phí Hiên liếm liếm môi, nhìn đến động tác của cô, chỉ cho rằng bộ dạng này của anh doạ đến cô, thậm chí có chút hối hận. Lúc đó, anh kéo tên kia ra là được, làm gì phải động thủ, chờ cô đi rồi cho tên kia một bài học cũng không muộn…

Anh tận lực nói chậm rãi, làm bộ như không thấy động tác lui về sau của An Sênh, nói với cô, “Đi thôi, tôi đưa em trở về.”

An Sênh không biết tên Thanh thiếu kia sống chết ra sao, Phí Hiên thấy vậy nói, “Đừng sợ. Hắn ta không có việc gì nghiêm trọng, tôi tự có chừng mực.”

Kỳ thật cô không sợ, nhưng An Sênh không thể không thừa nhận, Phí Hiên nói như vậy, làm cô đặc biệt dễ chịu.

Nhưng càng như vậy, cô càng không dám tới gần. Đối với An Sênh mà nói, kết quả của việc lại gần Phí Hiên, so với trêu chọc tiểu nhân còn đáng sợ hơn nhiều.

An Sênh gật gật đầu, kẹp tóc trân châu bị bể nát, tóc cô tản ra. An Sênh vuốt lại, sửa sang lại váy dài, quay đầu nhấc váy, tiếp tục đi về phía ký túc xá.

Phí Hiên vẫn đi theo phía xa xa, chăm chú nhìn gò má tinh xảo trắng nõn của cô, sau khi cô quay đi, ánh mắt âm u dừng trên lưng cô, sau đó từ từ đuổi kịp cô.

Chân trái Phí Hiên vừa rồi đạp vào tên Thanh thiếu, bây giờ có chút đau, đi đường có chút chậm.

Đi xuống lầu, hướng ký túc xá nhân viên, ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu lên bóng dáng hai người. An Sênh kỳ thật thấy được bước chân Phí Hiên có vấn đề, tay cầm váy hơi siết chặt, lại từ từ buông ra, cuối cùng cô không quay đầu lại hỏi thăm.

Phí Hiên đối với cô càng nghiêm túc, An Sênh càng không thể dễ dàng tỏ ra bất cứ thái độ nào. Cô sợ trong mắt Phí Hiên lại biến thành cô không có ý tốt, đến trêu chọc anh.



Đến trước cửa ký túc xá, An Sênh dừng lại, Phí Hiên cách cô không xa. Cuối cùng cô cũng quay đầu lại, nhìn anh một cái. Phí Hiên cũng nhanh chóng chắp tay sau lưng, An Sênh nhìn thấy một giọt máu theo động tác của anh rơi xuống sàn.

Phí Hiên vừa rồi quá kích động, mu bàn tay đánh tên Thanh thiếu, không cẩn thận trúng phải răng tên kia.

“Anh trở về đi.” An Sênh buông mắt, mở cửa ký túc xá đi vào.

Bên trong ký túc xá, hai bác gái hậu trù rửa chén đã ngủ say, đèn còn chưa tắt, hẳn là để lại cho cô.

An Sênh không nói chuyện với Phí Hiên, xoay người vào phòng.

Phí Hiên đứng trên hành lang, sau một lúc lâu tựa vào vách tường, có chút xuất thần nhìn An Sênh đóng cửa.

An Sênh sau khi đóng cửa, trở lại giường ngồi xuống, thất thần không nhúc nhích, đợi đến khi giường bên cạnh truyền đến âm thanh, An Sênh mới hồi thần, sau đó thấy một chiếc khăn tay được đặt trên bàn nhỏ cạnh đầu giường.

Tay Phí Hiên bị thương, khoé miệng cũng rướm máu, cô nhớ lại bộ dáng của anh, nhìn thoáng qua cánh cửa.

An Sênh nhìn chằm chằm trong chốc lát, cầm lấy khăn tay, đứng lên. Cảm xúc phức tạp gì đó đã không còn, lời cảm ơn cũng đã nói, đưa khăn tay cho anh lau vết máu, hẳn sẽ không làm cho anh hiểu lầm. An Sênh tự nói với chính mình.

Bước chân cô chậm lại, rốt cuộc tại thời điểm kéo cánh cửa ra, An Sênh cảm thấy nhất định Phí Hiên đã sớm bỏ đi.

Nhưng cửa vừa mở ra, thò đầu nhìn dáo dát trên hành lang, Phí Hiên thế nhưng chưa đi, còn nhìn qua.

Tốc độ Phí Hiên cũng thật là kinh người, phỏng chừng có thể ghi danh trong đại hội thể dục thể thao. Anh nhìn An Sênh, chạy tới, hơn nữa còn đem An Sênh đang lấp ló lôi ra, tổng cộng dùng không đến năm giây.

An Sênh đứng trên hành lang, vẻ mặt vẫn còn mơ hồ.

Phí Hiên đứng rất gần, cô nhìn cánh tay anh rũ xuống bên người, máu đã ngừng chảy, nhất thời hết sức hối hận vì đã mở cửa.

“Em tìm tôi?” Phí Hiên nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm rõ ràng mang theo vui sướng.

An Sênh càng hối hận, nhưng đã đi ra, đành phải thấp giọng nói, “Anh làm tôi sợ đến nhảy dựng lên rồi. Như thế nào anh còn chưa đi?”

“Tôi…” Phí Hiên cười hai tiếng hắc hắc, nhìn nét vẽ trên cổ An Sênh đã bị mái tóc che một nửa, kiềm chế bản thân muốn ôm cô một cái, chậm rãi nói, “Tôi cũng không biết.”



“Không phải em tìm tôi sao?” Phí Hiên nói, “May mắn tôi chưa đi.”

“Tôi không tìm anh.” An Sênh vội vã biện giải, “Tôi..trong phòng tôi không có WC…”

An Sênh siết chặt khăn tay, “Tôi đi vệ sinh.”

Tia sáng trong mắt anh tối lại, An Sênh vòng qua anh, hướng về phía nhà vệ sinh công cộng. Phí Hiên thở dài, vẫn là xa xa đi phía sau An Sênh.

Cuối cùng chính là An Sênh được Phí Hiên hộ tống đi nhà vệ sinh, nắm chặt khăn tay đi ra, lại nắm chặt khăn tay trở về. Thời điểm cô mở cửa vào phòng, Phí Hiên ở phía sau nhẹ giọng nói.

“Ngủ ngon. Buổi sáng, tôi chờ em ở dưới thuyền.”

An Sênh khắc chế không quay đầu. Kỳ thật cô muốn Phí Hiên nhanh chóng trở về tắm rửa, thoa thuốc vết thương trên tay, nhưng cô lại cảm thấy, lời nói này thật vô nghĩa, có vẻ không thích hợp, làm cho người khác hiểu lầm. Sức tưởng tượng của Phí Hiên quá phong phú, ngay cả lời nói cảm ơn cô cũng không dám nói quá thân thiết.

Cô không muốn vì bất dắc dĩ mà bị xem là đùa bỡn người khác, cho nên cuối cùng cái gì cũng không nói, mở cửa vào phòng.

Phí Hiên cũng không bất ngờ với thái độ của An Sênh. Sau khi An Sênh đi vào, anh mới thở dài, xoay người trở về phòng.

Phí Hiên đi đến cửa cầu thang, nhịn không được lầm bầm làu bàu nhỏ giọng than thở, “Nha đầu chết tiệt kia, lòng dạ thật độc ác. Ngay cả câu ngủ ngon cũng không chịu nói.”

An Sênh dán tai lên cửa, nghe được âm thanh Phí Hiên rời đi, mới xuỵt một tiếng, rửa mặt đi ngủ.

- Hết chương 27.2-

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv