Editor: Endy.
An Sênh chưa từng dây dưa với một người nào, càng chưa từng trải qua loại cảm giác như sa vào vũng bùn như thế này.
Trong nhận thức non nớt của cô, giống như nhân sinh trên đời, loại tình yêu kinh thiên động địa không hồi kết chẳng khác gì mấy bộ phim truyền hình và tiểu thuyết. Cho dù cô đã xuyên vào tiểu thuyết nhưng vẫn thường xuyên cảm thấy không chân thực.
Tình yêu oanh oanh liệt liệt đó chỉ là ảo mộng xa vời, căn bản không có thật, chỉ có thể là một niềm khao khát, hoặc chỉ là câu chuyện trà dư hậu tửu tiêu khiển mà thôi.
An Sênh không thể chấp nhận những điều vượt qua mức bình thường. Đây cũng là vì cô nhìn thấy chồng mình ở kiếp trước, đột nhiên biến thành chó sói. Ngay lập tức, cô liền buông tha thế giới đó, thà rằng làm vật hy sinh ở thế giới khác cũng không muốn trở thành nữ chính của thế giới giả tưởng đó.
Cô luôn cảm thấy không chân thật, mọi chuyện chỉ là hư ảo. Cho dù có được, nó cũng giống như bong bóng, chỉ cần chạm vào liền có thể vỡ ra, so với ảo ảnh còn không đáng tin bằng.
Lý tưởng của cô luôn rất đơn giản, sống bình bình đạm đạm mới là chân thật.
Cô cũng bị xao xuyến bởi sự xuất sắc của nam chính Phí Hiên, bị sự ôn nhu tin cậy mà anh nguỵ trang mê hoặc. Nhưng sinh tử của Phí Hiên không phải là trò chơi. Anh chỉ cần động một cái là có thể khiến bạn lên núi đao xuống biển lửa, giết người không chớp mắt. Kỳ thực, An Sênh luôn luôn không muốn dính líu vào.
Cô chỉ đứng ngoài cuộc, không quan tâm đến mọi chuyện. Nhưng một bên cô vừa tò mò sự tình sẽ phát triển như thế nào. Mặt khác, cô cũng muốn xem liệu có thể đưa Phí Hiên trở về “phạm vi bình thường” được hay không, cắt bỏ phần "hoại tử" của anh, chỉ để lại một mặt tốt đẹp mà cô mê luyến.
Nhưng tới giờ phút này, cô suýt chút nữa đã nghiền chết Phí Hiên dưới bánh xe. Lúc đó, cô mới nhận ra, cái gọi là cơ hội cho cô chỉ là một dạng trốn tránh mà thôi. Giống như việc Phí Hiên muốn cô ở lại bên cạnh anh như một con búp bê sứ vậy. An Sênh không thể chấp nhận điều đó và cảm thấy như vậy là "không bình thường".
Nhưng cái cô gọi là sửa chữa, muốn loại bỏ phần “hoại tử” của Phí Hiên, đó chẳng phải cũng là một loại ép buộc làm khó người khác sao?
Lẽ ra ngay từ đầu hai người đã không nên giao nhau, vốn dĩ nên là hai đường thẳng song song. Như vậy mới có thể là chính mình, hà cớ gì cứ phải “gọt chân cho vừa giày”, máu chảy đầm đìa đem chân ướm giày cho phù hợp.
"Làm sao đây?" Giọng nói của An Sênh rất nhẹ, cô ngồi xổm xuống nhìn Phí Hiên, "Chúng ta thật sự không hợp, là em luôn nghĩ sai rồi."
An Sênh vươn tay lau nước mắt cho Phí Hiên, thở dài, "Anh chính là anh. Bởi vì anh là anh nên mới có sức quyến rũ đặc biệt như vậy. Thế giới này vốn dĩ là chuẩn bị cho anh, có thể thoả mãn tất cả những mong muốn của anh. Nhưng anh lại cố tình “không đi đúng đường chính”, khăng khăng một mực rẽ về phía em.”
An Sênh hỏi, "Anh là thiên tử, cái gì cũng có. Em rốt cuộc có điểm gì đặc biệt mà có thể mê hoặc anh đến như vậy?”
Hay là giống như các tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết ngôn tình, bởi vì cứng cỏi bất khuất, xem tiền như cỏ rác, khắp nơi cùng nam chính đối nghịch nên mới thu hút sự chú ý của anh?
An Sênh cảm thấy bản thân không có cứng cỏi bất khuất đó. Nếu Phí Hiên là một người bình thường, giống như bao tổng tài bá đạo bình thường khác, cô đã sớm nằm xuống gọi ba ba, tuỵệt đối sẽ không xảy ra sự tình bỏ chạy như này.
Cô cũng chỉ là một người ăn bám tiền mà thôi, càng không có chuyện xem riền như cỏ rác, mua một bắp cải trắng cũng phải trả giá mất nửa ngày. Nguyên Khúc cho cô nhiều tiền như vậy, cô không cần phải đi làm cũng có thể sống an nhàn. Nhưng nếu sống như vậy cô sẽ cảm thấy khó chịu, giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Có một mô tả rất phổ biến về kiểu người này - giọng điệu của cuộc sống nghèo nàn. Đúng vậy, vì kiếp nghèo nàn này nên cô sẽ không cảm thấy an toàn nếu ăn không ngồi rồi.
Nên nói muốn đối nghịch với Phí Hiên... Không chịu bị anh giam cầm cũng được tính sao?
Lúc đầu, ngay cả phí chia tay cô cũng không dám đòi. Chỉ sợ Phí Hiên biết sẽ không chịu buông tha cho cô. Bây giờ xem ra đây cũng là một sai lầm, đáng ra lúc trước phải ký vài tờ xéc. Nam chính mà, khẳng định sẽ chướng mắt loại nữ phụ pháo hôi ham tiền, nói không chừng ngay cả gặp lại cũng không muốn.
An Sênh đưa tay cởi bỏ miếng vải trên tay Phí Hiên, định đỡ anh dậy, nhưng Phí Hiên lại thuận thế ôm cô, nhưng anh đứng không vững, lảo đảo hai bước, áp An Sênh lên cửa xe.
"Em rất tốt..." Phí Hiên đáp lại An Sênh, "Cho anh thêm một cơ hội, một lần cuối cùng, anh hứa..."
Tay An Sênh buông ở bên người, Phí Hiên nghẹn ngào vài lần, nắm lấy tay cô ôm eo anh, "Đừng bỏ anh..." Phí Hiên gầm nhẹ, "Anh biết anh sai rồi, đừng bỏ anh, em ôm anh đi! "
Anh cũng biết bản thân không bình thường, anh cũng muốn giống như cô... bình thường.
Đối với Phí Hiên mà nói, An Sênh là người duy nhất trong số tất cả những người anh đã từng tiếp xúc, sẽ không thay đổi vì bất kỳ lý do gì. Cô như sống bên ngoài thế giới, không cần phải uốn cong mình để sinh trưởng từ kẽ hở của vách đá, vĩnh viễn vẫn sẽ sinh trưởng tốt ở nơi của mình.
Giống như An Sênh tò mò về sự điên cuồng của anh, Phí Hiên cũng không kìm chế khát vọng được bình thường như An Sênh.
Hai người chưa từng trải qua những phương thức sống khác, chỉ đều muốn kéo đối phương lại gần lãnh địa của mình hơn. Quá trình này chắc chắn sẽ không tránh khỏi xương cốt bị tổn thương. Nếu không cẩn thận còn có thể làm đứt rễ, khiến đối phương tử vong.
Đây là một quá trình thập phần thống khổ, đau đớn đến nỗi An Sênh từ chối chấp nhận Phí Hiên kéo dài tới bộ rễ.
"Ôm anh một cái đi..." Phí Hiên nắm lấy tay An Sênh đè lên eo mình. Nhưng cô không chịu dùng sức, anh cứ thế đè lại tay cô, hết lần này đến lần khác cầu xin.
Trên thực tế, An Sênh không hiểu được việc Phí Hiên động một chút liền tìm đến cái chết. Cô chưa bao giờ vì mất đi cái gì mà tìm đến cái chết. Nhưng cô lại càng không hiểu tại sao bản thân lại luôn bị thủ đoạn này của Phí Hiên làm lay chuyển.
Phí Hiên khóc thật sự rất đáng thương. Một người đàn ông cao lớn như vậy, ghé trên vai bạn khóc ướt cả một mảng quần áo lớn, dựa vào người bạn run run như cái máy phát điện khởi động, đổi thành ai cũng không thể kìm được...
Nhưng điều quan trọng nhất là ngay cả nằm dưới bánh xe mà anh cũng dám làm. Nếu cô từ chối, Phí Hiên tự sát bằng mảnh vải đó cô cũng không cảm thấy kỳ quái.
Cuối cùng, vẫn là An Sênh duỗi tay ôm eo anh, thở dài một tiếng, tự mắng bản thân không có tiền đồ.
Cho dù hai người thật sự đi vào ngõ cụt, nhưng thời điểm ôm chặt lấy Phí Hiên, cô vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh.
"Lần cuối cùng." An Sênh nói.
Phí Hiên gật đầu như giã tỏi. An Sênh trầm mặc hồi lâu, sau đó dường như tự nhủ, "Một lần cuối cùng."
Mười lăm phút sau, An Sênh lái xe đến, điều chỉnh ghế lái phụ hạ xuống, Phí Hiên nằm lên, từ từ nhắm hai mắt lại, khẽ nhíu mày.
"Vừa rồi có đụng anh bị thương ở đâu không?" An Sênh nắm chặt tay lái, căn bản không nhìn con đường phía trước, nhưng chiếc xe vẫn vững vàng chạy.
"Không có việc gì." Phí Hiên mở mắt ra, "Anh sờ cả người, xương cốt không đau."
An Sênh bĩu môi, nhìn thoáng qua quần áo đang xốc lên của Phí Hiên, trên thắt lưng có một mảng xanh nhỏ. Ngón tay cô chạm đến, ngay lập tức, Phí Hiên nắm lấy tay cô, cắn răng, nâng nửa thân trên lên, hôn lên đầu ngón tay cô.
"Chậc chậc, anh nằm yên, em đang lái xe..."
Nói thì nói như thế, An Sênh cũng không có kiên quyết rút tay về. Một tay cầm vô lăng, giả khuôn giả thức nhìn phía trước, một tay khác như có như không nắm lấy tay anh.
Lúc dừng đèn đỏ, An Sênh dùng ý niệm cho xe chậm rãi dừng lại, đột nhiên hỏi anh.
"Bệnh tim của anh có thật không?"
Phí Hiên không nói một lời, nắm chặt các ngón tay của cô. Nhay mắt cô liền biết ngay câu trả lời, xuy một tiếng cười. Không biết cười vì sự vụng về của Phí Hiên hay cười vì sự yếu lòng của chính mình. Cô hỏi, "Các kết quả kiểm tra khác cũng đều là giả?"
Phí Hiên vẫn không hé răng, nhắm mắt lại, cau mày, bộ dáng đặc biệt đau khổ.
Hết đèn đỏ, xe của An Sênh lại lần nữa đuổi kịp làn xe phía trước. Cô đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Tối hôm qua anh té xỉu cũng là giả vờ?”
Ngữ khí của An Sênh cứng rắn như trảm đinh chặt sắt, đầu Phí Hiên ủ rũ cúi xuống, rụt cổ, mi tăm nhăn tít lại làm cho nốt ruổi nhỏ trên đó cũng biến mất không còn bóng dáng, đến cái rắm cũng không dám thả.
An Sênh vươn tay đè lại gân xanh đang giật giật trên thái dương, mãi cho đến lúc về tới nhà cũng không nói gì thêm.
Phí Hiên như con chim cút nhỏ theo sau An Sênh vào nhà, tận lực giảm thiểu sự tồn tại của mình. Sau khi về nhà, cô ngồi trên ghế sô pha, chuyển đến kênh quyền anh, càng xem càng muốn thi triển những võ pháp trên TV với Phí Hiên. Con mẹ nó, cô cảm thấy hối hận bản thân đã bị lừa nhiều lần như vậy, vậy mà cứ hết lần này đến lần khác bị nước mắt cá sấu của anh công kích.
Phí Hiên thử thăm dò ngồi bên cạnh An Sênh trên sofa, yên lặng nhìn phản ứng của cô. An Sênh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trận đấu quyền anh suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Phí Hiên đương nhiên là đi theo sau. Sau khi vào phòng ngủ, cô ngồi xổm ở mép giường, kéo cái rương dưới gầm giường ra. Tất cả đều là do Nguyên Khúc chuẩn bị cho cô. Cụ thể là cái gì, An Sênh cũng chưa xem qua. Nguyên Khúc chỉ nói có các loại vòng cổ.
An Sênh định tìm một cái vòng cổ để trói Phí cẩu lại. Lần này là chính anh sống chết muốn tới, cô phải xả mối hận trong lòng!
Phí Hiên đi sau lưng cô, trực giác mách bảo có chuyện không ổn. Lúc An Sênh mở chiếc hộp trước mặt ra, Phí Hiên đầu tiên là sững sờ, sau đó liên tục lùi về phía sau mấy bước, dựa vào cửa sổ với vẻ mặt kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
An Sênh cũng ngây ngẩn cả người nhìn chằm chằm những thứ trong hộp. Hai hàng đồ vật chỉnh tề ngăn nắp, dài ngắn không đồng nhất, chất liệu khác nhau từ nhỏ đến lớn, thậm chí còn có cả hạt và đinh ốc... là JJ* giả.
*JJ: là từ đồng âm, dùng để chỉ “bộ phận quan trọng” quyết định sinh tử của đàn ông:>> mấy nàng tự hiểu he kkk…
An Sênh duỗi tay ra, Phí Hiên lại lui về phía sau một bước, giẫm lên rèm cửa sổ, vấp phải chân ngã xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Cô quay đầu lại nhìn anh, Phí Hiên co rúm người lại, vẻ mặt gần như sắp khóc đến nơi.
"Đừng..." sắc mặt Phí Hiên đỏ như sắp nghẹt thở chết, trong mắt đều là khẩn cầu.
An Sênh lúc đầu còn chưa có phản ứng gì, nhưng theo tầm mắt bối rối của anh, nhìn về phía đống “đồ chơi” trong rương, trong lòng lại một lần nữa nổi lên ý xấu.
Phí Hiên cho rằng những thứ này đều là do cô chuẩn bị.
An Sênh trong lòng có chút tức giận, dứt khoát tương kế tựu kế.
"Thế nào?" An Sênh cười xấu xa, "Thích không? Tự mình chọn một cái."
Môi Phí Hiên nhợt. An Sênh ở lòng thầm mắng tên khốn Nguyên Khúc này, nhưng bắt gặp bộ dạng này của Phí Hiên, đột nhiên muốn xem điểm mấu chốt của anh là ở chỗ nào.
"Thất thần cái gì?" An Sênh dứt khoát ngồi dưới đất, vỗ vỗ cái hộp, "Em cho anh một cơ hội, tự mình tới chọn một cái, nếu không chọn được, để em, em chỉ có thể..."
Phí Hiên vẻ mặt ủ rũ, gân xanh đều nổi lên, An Sênh chậm rãi nói, "Em chỉ có thể thử từng cái một."
Phí Hiên lắc đầu, đứng dậy chạy về phía cửa. An Sênh nhìn bóng lưng chạy trối chết của anh, nhàn nhạt nói, "Không phải anh nói, cái gì cũng đều nghe em sao?"
Phí Hiên dừng lại, cô nói tiếp, "Nếu hôm nay anh bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ không có thương lượng nào nữa.”
Anh dừng lại ở cửa, bàn tay nắm chặt bên người, bộ dáng run run có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Ngay tại lúc An Sênh định buông tha, anh đột nhiên như tráng sĩ anh dũng hy sinh quay đầu lại, đi vài bước đến bên cạnh An Sênh, mắt đỏ hoe chỉ vào cái nhỏ nhất trong hộp.
An Sênh:... Thực sự không có điểm mấu chốt.
Đừng nói đến mặt và cổ, ngay cả đầu ngón tay của anh cũng đỏ bừng. Phí Hiên cúi đầu, hận không thể chui đầu vào trong quần.
- Hết chương 64.1-