Editor: Endy.
An Sênh sờ một chút, tay nhanh chóng thu lại, sau đó nhìn sắc mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền của Phí Hiên, hơi ngẩn người.
"Thực sự bị cảm..."
An Sênh nhanh chóng xốc chăn bông của anh lên, quỳ một chân trên giường, cởi cúc áo ngủ của anh ra, lộ ra khuôn ngực đỏ bừng.
Cô lại vươn tay sờ gáy anh, nhiệt độ vẫn nóng như vậy, trên người không có một giọt mồ hôi.
An Sênh vỗ vỗ mặt Phí Hiên, "Này..này?"
Phí Hiên hừ một tiếng, lông mi giật giật, nhưng không có mở mắt, chăn bông bị vén lên, da thịt lộ ra ngoài, rất nhanh anh bắt đầu run rẩy.
Theo bản năng, cơ thể anh cuộn tròn thành một đoàn. An Sênh ôm đầu Phí Hiên, đặt trên đùi của mình. Nhiệt độ nóng hổi từ cơ thể anh truyền tới đùi cô, quả thực nóng đến doạ người.
"Này?" An Sênh lắc đầu, "Tỉnh lại."
Một lúc sau, Phí Hiên mới rên rỉ, mở mắt ra, vừa thấy An Sênh, liền duỗi tay ôm lấy cô.
"Em đã trở lại..." Phí Hiên cúi đầu ôm eo An Sênh, lúc nói chuyện, hơi thở nóng như thiêu đốt phun lên eo cô.
An Sênh nâng mặt Phí Hiên hỏi: "Nói cho em biết, anh khó chịu chỗ nào? Có đau đầu không? Cổ họng có đau không? Hả?"
Phí Hiên gật đầu, lại lắc đầu, ngẩng đầu khỏi eo An Sênh, vẻ mặt rất đau khổ, "Chỗ nào cũng đau..."
Tóc tai lộn xộn, mặt đỏ bừng, cả người run lên. Không biết có phải vì sốt cao hay không, hai mắt anh phủ một tầng sương mù, giống như sắp khóc đến nơi.
An Sênh đau lòng sờ mặt anh, thở dài nói: "Em đi lấy khăn tắm, trước tiên chườm lạnh một lúc, rồi em đi mua thuốc cho anh."
Nói xong, cô đẩy Phí Hiên ra, nhưng anh không buông, vẫn ôm lấy cô, không cho cô động đậy.
Cổ họng phát ra tiếng rầm rì như heo con, anh kéo An Sênh lên giường, đem cơ thể nóng bỏng đè lên, "Đừng đi... Anh mơ thấy em."
Phí Hiên nói, "Rất nhớ em..."
An Sênh chịu không nổi bộ dạng dính người này của anh. Trên thực tế, mẫu người cô thích vừa vặn là kiểu như bác sĩ Tần, nhưng sau khi tiếp xúc với Phí Hiên một thời gian, hình mẫu liền trở nên vặn vẹo.
Vặn vẹo thành kiểu người độc nhất vô nhị có tên là Phí Hiên.
An Sênh kết luận, lý do mà cô sẽ không bao giờ quên được Phí Hiên, đại khái là vì khi mọi người yêu nhau thì cô đang đi học, khi mọi người yêu nhau thì cô bị ép kết hôn, và khi tất cả mọi người đang yêu nhau thì cô đang trải cuộc hôn nhân tra tấn, khi người khác đang tận hưởng những khoảng khắc ngọt ngào của tình yêu và hôn nhân thì cô lại chết vì một cuộc hôn nhân thất bại.
Lúc người khác đang yêu nhau, cô không có yêu đương. Thế mới nói, chưa nhìn thấy, chưa nếm thử, người khác có nói đó là rễ cỏ, cô vẫn muốn ăn.
Hơn nữa, đối với những người đói lâu ngày, một ngụm nước cỏ đắng cũng thơm ngát.
An Sênh nghĩ, nếu cô đã từng trải qua một mối quan hệ yêu đương bình thường, chắc chắn cô sẽ tránh xa kiểu người như Phí Hiên.
Ngay từ đầu, cô không có khả năng đấu với anh. Sau này, cô biết Nguyên Khúc có thể giúp cô, nhưng cô vẫn không muốn bỏ đi xa. Tất cả các lý do đều là lấy cớ, nói đến cùng chính là còn lưu luyến.
Nghĩ đến đây, An Sênh thở dài một hơi, tránh thoát khỏi Phí Hiên yếu ớt, "Đừng làm loạn, anh đang bị bệnh, mau buông ra."
Phí Hiên buông cô ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô. Thật sự đại não của anh bây giờ không tỉnh táo lắm, thậm chí còn không biết bản thân phát sốt, làm sao có thể ngủ cả một ngày.
An Sênh nhanh chóng đi vào toilet, lấy khăn tắm vắt nước, quàng vào cổ Phí Hiên.
Đắp lại chăn bông cho anh, sờ trán anh, hôn lên một cái, "Em đi mua thuốc cho anh, chờ em một lát."
Phí Hiên nhìn chằm chằm An Sênh, cô đứng dậy, anh cũng đột nhiên ngồi dậy, sau đó đi chân trần xuống đất, yếu ớt chạy hai bước, trước khi cô mở cửa liền ôm lấy cô.
Khăn lông chen chúc giữa cổ hai người, An Sênh bị lạnh thầm hô lên, Phí Hiên khàn giọng nói: "Em đừng đi..."
"Em sẽ lập tức trở về, bây giờ đi mua thuốc cho anh.” An Sênh xoay người, cầm cái khăn tắm, mở ra, lau mặt cho Phí Hiên, gấp lại một lần nữa, kéo anh trở lại giường, "Anh nằm một lúc đi."
Phí Hiên ngoan ngoãn nằm xuống, giống như một đứa trẻ, túm lấy góc quần áo của cô không chịu buông ra.
Vẻ mặt đặc biệt uỷ khuất, An Sênh nhẫn nại sờ lên mặt anh, dò hỏi: "Sao vậy bảo bối?"
Phí Hiên sụt sịt, nước mắt tuôn rơi, vì đang nằm nên chảy dọc theo khóe mắt, hoà vào những lọn tóc mai.
An Sênh không khỏi dở khóc dở cười, "Cuối cùng là sao vậy?"
Anh vươn tay ôm lấy cổ An Sênh, kéo cô xuống, ôm, "Anh nằm mơ, mơ thấy em ném anh vào trong này mãi mãi..."
An Sênh sờ sờ tóc Phí Hiên, "Sẽ không."
"Em không cần anh nữa..." Phí Hiên nghẹn ngào.
Cô lại vuốt ve mái tóc của anh, "Làm sao có thể chứ."
Cô nói đều là những lời thật lòng, nhưng nghe qua lại tựa như một tên cặn bã thuận miệng hứa hẹn, "Em yêu anh nhiều lắm, tại sao em lại không muốn anh chứ."
Phí Hiên nghe xong không cảm thấy được an ủi chút nào, thân thể theo bản năng co rụt lại, ôm An Sênh càng chặt hơn.
Phí Hiên thực sự đã bị mắc kẹt trong cơn ác mộng suốt cả ngày. Giấc mơ và hiện thực rất giống nhau. An Sênh trói anh lại, không cho anh ra ngoài, không cho anh dùng điện thoại, còn nói sẽ trói anh như vậy cả đời.
Nếu mọi chuyện chỉ đơn thuần như vậy, cũng không tính là ác mộng. Nhưng trong mơ, anh đã cố gắng để thoát ra ngoài. Sau khi An Sênh phát hiện, cô liền không cần anh nữa, đem anh nhốt trong phòng, không cho ăn uống, nói muốn biến anh thành tiêu bản sống.
Dù anh có cầu xin cô đừng rời đi như thế nào đi nữa, cuối cùng cô cũng rời đi và nói với anh rằng cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh.
Cho dù có làm thành tiêu bản, cũng phải đặt ở đầu giường, ngày nào cũng phải quan sát...
Phí Hiên chưa bao giờ trải qua một giấc mơ đau khổ đến như vậy trong đời. Giấc mơ chân thật đến mức khi tỉnh dậy, anh vẫn chưa hồi thần. Hơn nữa cơ thể không được khỏe, lại mơ thấy ác mộng lâu như vậy, cảm thấy thực sự sợ hãi.
Hơn nữa trong mơ, An Sênh cũng đã nói một câu với anh, chính là câu cô vừa nói kia.
Em yêu anh nhiều lắm, sao có thể không muốn anh.
Phí Hiên không nhầm lẫn giấc mơ với hiện thực, nhưng cảm giác uỷ khuất và sợ hãi bị bỏ lại đến giờ vẫn chưa tan.
An Sênh vỗ vỗ lưng Phí Hiên, "Anh nằm nghỉ một lát đi, em đi mua thuốc hạ sốt cho anh. Anh canh đồng hồ, 15 phút nữa em quay lại."
Trong tiểu khu có một hiệu thuốc, qua lại 15 phút là đủ rồi.
Khuyên can mãi cuối cùng Phí Hiên cũng buông An Sênh ra. Cô lại vắt khăn nhét vào dưới cổ anh.
Hai mắt anh vẫn luôn nhìn cô. An Sênh mở cửa đi ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất đến hiệu thuốc. Bởi vì Phí Hiên nói chỗ nào cũng đau. Thuốc hạ sốt, giảm nhiệt, cô mang về một đống lớn.
Mở cửa liền bắt gặp tầm mắt của anh. Vậy mà cô thực sự nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt anh.
Phí dính người không sợ trời không sợ đất, vậy mà cũng có loại cảm giác này sao?
Sau khi cho Phí Hiên uống thuốc hạ sốt, cách một lúc sau lại uống thuốc cảm. An Sênh thay khăn lông quấn trên cổ cho anh. Đi ra khỏi phòng, một lúc sau quay lại, tay cầm nồi điện. Cô cho một ít gạo và rau vào, đổ một ít nước nóng, khuấy đều rồi cắm điện.
Phí Hiên uống rất nhiều thuốc, một lúc sau mới có tác dụng, nên phải ăn một ít.
An Sênh đỡ anh dậy, dùng thìa khuấy cháo rồi đưa lên miệng Phí Hiên.
"Anh không muốn ăn..." Phí Hiên một chút cũng không che giấu. Anh phát sốt, cả người mềm nhũn như vũng bùn, gục đầu vào vai cô, giọng nói còn run run, nghe thế nào cũng giống như tiếng khóc nức nở.
"Ăn một chút nào, ngoan," An Sênh nói, "Nếu không một lát nữa thuốc có tác dụng, dạ dày sẽ cảm thấy khó chịu."
Phí Hiên ngậm miệng, tựa vào vai cô, nói lảm nhảm nhưng không chịu ăn.
Cô sợ cháo nguội nên nâng cằm anh lên, chạm vào đôi môi khô khốc vì sốt cao của anh, "Anh muốn em dùng miệng bón thì mới chịu ăn phải không?”
Phí Hiên vốn chỉ muốn làm nũng, vừa nghe như vậy liền nở nụ cười. Ý kiến không tồi... Nhưng anh sợ cô bị lây cảm.
Lắc lắc đầu, "Cứ ăn thế này..."
An Sênh và Phí Hiên vẫn như trước ngầm hiểu ý nhau. Nếu anh khoẻ mạnh, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt cách bón thức ăn như vậy. Nhưng bây giờ anh sợ cô bị cảm, trái tim An Sênh mềm nhũn, hôn lên trán anh một cái.
Sau đó, cô dùng thìa múc cháo, đút cho Phí Hiên ăn từng thìa một. Anh uống hết nửa bát liền nhíu mày không chịu ăn nữa, “Không muốn ăn nữa…”
“Ăn hơn phân nửa bát cháo rồi mà bây giờ lại bảo không ăn.” An Sênh bĩu môi, "Ăn thêm hai miếng nữa."
Phí Hiên lại ăn thêm hai miếng nữa, nhưng vẫn còn một ít.
An Sênh lại đi lấy khăn lau mặt cho anh, đặt đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường rồi ngồi trên giường ăn cơm. Còn Phí Hiên ôm eo cô từ phía sau.
Giằng co như vậy một lát, thuốc bắt đầu có tác dụng, Phí Hiên bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng cả người cảm thấy thoải mái hơn, lúc này mới nhớ tới tình trạng ban sáng.
"Anh không có nói dối em..." Phí Hiên nói, "Bị cảm chính là bị cảm, em còn bỏ mặc anh ở đây cả ngày."
An Sênh mơ hồ gật đầu, "Thực xin lỗi, em tưởng anh lừa em. Dù sao anh cũng lừa em nhiều lần như vậy, nên em không biết lời nào của anh là thật.”
Đây là cô nói lời thật lòng. Nhưng sự thật thì mất lòng. Phí Hiên nghe vậy liền nghẹn ngào, cảm thấy hơi khó chịu. Anh dán vào lưng cô, sau một hồi im lặng, nói: "Những gì anh nói đều không có gạt em.”
An Sênh vừa nuốt thức ăn vào miệng, không quay đầu lại, dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào đầu Phí Hiên, "Phải không? Anh không có nói dối em hay là chưa nói dối em?"
Phí Hiên hoàn toàn nghẹn họng, cái đầu buồn buồn áp lên eo An Sênh không nói nữa.
Nhưng cô không định bỏ qua chủ đề này. Cô vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, "Anh chưa nghe câu chuyện về sói xám sao? Nếu anh lúc nào cũng như thế, em sẽ không thể tin lời anh."
An Sênh nói: "Này chỉ là cảm mạo, nếu là chuyện khác, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đúng không?"
Phí Hiên rầu rĩ ừ một tiếng, An Sênh lại thử thăm dò nói: "Về sau đừng nói dối em nữa, được không?"
Phí Hiên không hé răng, nhưng cô kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng đợi đến khi anh rầu rĩ “ừm” một tiếng mới lộ ra ý cười.
Cô lại hỏi tiếp: "Vậy nếu em nói dối anh, anh có còn tin những lời em nói không?"
"Đương nhiên tin." Phí Hiên trầm giọng đáp, "Chỉ cần là em nói, anh sẽ tin."
"Nhớ kỹ những lời anh đã nói," An Sênh nở một nụ cười.
- Hết chương 60.1-