Editor: Endy.
Hôm nay cô vẫn rất bận, nhưng tốt xấu gì buổi trưa cô cũng dành thời gian chuẩn bị bữa trưa, đẩy xuống đường trượt cho Phí Hiên.
Phí Hiên muốn nắm lấy tay An Sênh, kết quả chạy lên sườn dốc lại chụp hụt.
An Sênh nhìn camera theo dõi, buổi trưa Phí Hiên chỉ nhìn chằm chằm bánh ngọt nhưng không ăn.
Anh đang tức giận, không phải chỉ vì lúc sáng cô rời đi mà không nói tiếng nào, mà còn bởi vì Phí Sư vẫn chưa tìm tới.
Hơn nữa, thái độ của An Sênh khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Vừa rồi rõ ràng anh hét lên như vậy, cô chẳng những không đáp lại, ngược lại còn ném đồ ăn xuống như cho chó ăn, đóng cửa nhỏ lại...
Này tính là gì?
Phí Hiên muốn chơi với An Sênh, nhưng chơi như thế này anh không vui.
Đến bây giờ, anh vẫn không biết, An Sênh không phải đang đùa giỡn với anh, cũng không biết Phí Sư và anh chỉ cách nhau một bức tường, nhưng lại không có cách nào tìm được.
Vẫn như trước, vào buổi tối, An Sênh mở cửa đi vào, nhưng Phí Hiên không giống ngày hôm qua háo hức túm lấy cô. Anh chỉ ngồi trên giường, liếc mắt nhìn cô, động cũng không động, mím môi.
Cô liếc nhìn anh một cái, trong lòng có chút hưng phấn. Chẳng lẽ Phí Hiên sắp bùng nổ rồi sao?
An Sênh dọn cơm xong, đi tới bên giường, đứng trước mặt Phí Hiên, vươn tay chọc vào vai anh, "Rửa tay rồi ăn cơm..."
Phí Hiên hơi nghiêng đầu, hôm nay anh mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, mái tóc tuỳ ý tán loạn, bồng bềnh mềm mại, nhìn đặc biệt vô hại.
Nhưng ánh mắt của anh lại sắc bén hỏi: "Có phải em không phải đang đùa giỡn với anh phải không?"
"Hả?" An Sênh giả vờ không hiểu.
Phí Hiên nắm lấy cánh tay cô, kéo lại gần, "Không phải là em cố ý sao? Nhốt anh ở đây, cả ngày không gặp?"
Đúng vậy, em chính là cố ý.
An Sênh trong lòng thầm đáp lại, nhưng ngoài miệng nói: "Làm sao có thể? Em cả ngày đều nghĩ đến anh, nhưng cửa hàng bận rộn quá, nhân viên lại nghỉ, chỉ có một mình em... Vừa đóng cửa hàng là em chạy tới đây ngay.”
Sắc mặt Phí Hiên không tốt, “Ngày mai em không được phép đi làm, anh sẽ chơi với em. Em không thể bỏ anh ở đây, một mình anh thật nhàm chán! "
Phí Hiên nhẹ giọng nói: "Nếu không, em đưa điện thoại cho anh..."
Anh vừa giải quyết việc của công ty, vừa hỏi Phí Sư tại sao đã hai ngày rồi mà cậu ta còn chưa tìm đến đây?!
Thái độ của An Sênh rất mềm mỏng, nhưng lời nói ra lại cường ngạnh, "Em sẽ không đưa điện thoại cho anh, em đã ném nó rồi."
Phí Hiên khó có thể tin, "Tại sao? Sênh Sênh, đừng nháo nữa. Công ty còn rất nhiều việc, anh có thể chơi với em,nhưng đợi anh bàn giao cho Phí Sư..."
Nhắc tới Phí Sư, anh lại đột nhiên tức giận, "Phí Sư không tìm em sao?"
"Có." An Sênh thản nhiên nói, "Anh ta hỏi em có biết anh ở đâu không, hỏi anh có liên lạc với em không, còn đến cửa hàng của em nữa."
"Sau đó thì sao?" Phí Hiên hỏi.
"Sau đó em nói rằng không có liên lạc, từ lúc anh rời đi vẫn chưa gặp lại." Cô bĩu môi, "Em đã nói anh ta sẽ không tìm được anh."
Phí Hiên cau mày, An Sênh đưa tay xoa giữa mi tâm của anh.
Thanh âm ôn nhu nói: "Đừng nhíu mày, mau ăn đi."
Anh nhìn lướt qua bàn ăn. Hai ngày nay, anh ngoài ăn thì chính là nằm, không có điện thoại. Phí Hiên là một người quen với sự bận rộn, An Sênh lại không có ở đây, anh cảm giác như bản thân đang ở trong tù, không vui chút nào...
Trên bàn, không chỉ có cơm tối, còn có mấy cái bánh nhỏ mà buổi trưa An Sênh đẩy xuống, anh không có cảm giác ngon miệng chút nào.
An Sênh nhìn anh, chậm rãi ngồi xổm bên chân Phí Hiên, đầu gối lên đùi anh, "Đừng tức giận, ở cùng em không tốt sao?"
An Sênh nói: "Mới có hai ngày mà anh đã không vui, vậy mà anh nói sẽ đối tốt với em cả đời, chẳng lẽ đều là lừa gạt sao?"
Phí Hiên cúi đầu nhìn, chịu không nổi bộ dáng này của cô, vội vàng kéo cô lên, hôn lên mặt "Đương nhiên không phải, anh chỉ là... đang lo lắng chuyện trong công ty."
Ngay lúc An Sênh lộ vẻ ưu thương, anh nhịn không được, giãn mày dỗ dành cô, "Không nói chuyện chuyện này nữa, ăn cơm được không? Anh không tức giận... Anh đương nhiên nguyện ý muốn ở bên em như thế này."
Vừa nói xong, An Sênh liền mỉm cười, Phí Hiên cũng không kìm được nụ cười.
Anh rất muốn sống như thế này cùng cô. Nhưng nhìn xuống sợi dây trên cổ... cùng với những điều anh nghĩ tới có chút không giống.
Nhưng An Sênh đã đến, Phí Hiên cũng tạm thời không nghĩ tới. Cả hai vui vẻ ăn tối, vui vẻ ôm nhau xem tivi.
"Tại sao TV không thể bật vào ban ngày?" An Sênh cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, Phí Hiên vừa than thở vừa ôm cô.
Cả ngày nay, không có điện thoại, muốn xem TV giết thời gian, nhưng dù làm cái gì, TV cũng không có đài. Không xem TV được, tìm tới tìm lui, đến một mẩu giấy quảng cáo cũng không có, anh đành nằm cả ngày nhìn đồng hồ.
An Sênh mơ hồ nói: "Có đài mà." Chỉ là anh không thể dò ra mà thôi.
Đêm đến, hai người lại thân mật một lát, sau đó ngọt ngào ôm nhau ngủ. Lần này, Phí Hiên rất cảnh giác. Buổi sáng, An Sênh vừa động là anh liền tỉnh dậy. Rửa mặt xong, cô chuẩn bị đi ra ngoài, anh đã đứng phía sau cô "Em đi đâu vậy? Em lại ném anh một mình ở đây?!"
“Em đi làm bữa sáng cho hai chúng ta.” An Sênh nói, “Một lát nữa em sẽ quay lại.”
Phí Hiên nhìn cô chằm chằm, "Không thể làm trong phòng này sao?"
"Phòng này không có bếp, chỉ có lò vi sóng nên không nấu được gì. Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn vặt, nếu đói thì anh ăn trước một chút..."
Nói xong, cô quay đầu vuốt trước ngực, cách lớp quần áo vặn chìa khóa nhỏ, sau đó mở cửa trước mặt Phí Hiên.
Cô bước vào trong bóng tối, anh giữ chặt cô lại, cau mày hỏi, "Đây là nơi nào? Sao đèn lại hỏng rồi? Hành lang tối như vậy, sẽ không phải rất nguy hiểm sao?"
Nguyên Khúc đã sớm nói qua, ngay cả khi Phí Hiên mở được cửa, nhưng những gì anh thấy sẽ không giống cô. Vậy nên ngay cả khi anh có được chìa khóa của An Sênh, cũng không thể ra khỏi hành lang này được.
An Sênh nhìn sắc mặt của Phí Hiên, chậm rãi lắc đầu, "Không phải là nơi nguy hiểm, đừng lo lắng, lát nữa em sẽ quay lại."
Phí Hiên lại lôi kéo cô, "Một lát nữa em sẽ trở lại? Nơi này gần nhà em sao?"
Nói xong, anh lại nhíu mày, "Sao anh không nhớ rõ gần nhà em có một nơi như thế này?"
An Sênh vỗ vỗ tay anh, nhẹ nhàng tránh ra, "Không có ở gần." Đi xe buýt sẽ mất hơn nửa giờ.
"Chờ em một lát, em sẽ trở lại sớm." cô ôn nhu nói, Phí Hiên thò đầu nhìn ra ngoài. Hành lang đổ nát, cách cửa đều một màu, còn có mùi hôi hám.
"Chỗ này em đi một mình không an toàn.”
"An toàn." An Sênh nói, "Không sao đâu." nói xong, cô đẩy Phí Hiên vào và đóng cửa lại.
Nhắm mắt lại, bước chân, mở mắt lần nữa đã trở về nhà.
An Sênh nấu ăn, sau đó trở lại cùng ăn sáng với Phí Hiên. Ăn xong, anh sợ cô bỏ đi, cứ nhìn An Sênh chằm chằm.
Chẳng qua cứ nhìn như vậy, nhưng mi mắt của anh càng ngày càng nặng. An Sênh cố ý kéo anh nằm xuống giường. Mới đầu Phí Hiên còn gắng gượng trợn tròn mắt nhưng vô dụng, nửa tiếng sau anh liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Kéo tay anh ra, An Sênh lật mắt anh, lại đẩy đẩy vài cái, đảm bảo anh đã hoàn toàn ngủ say, mới đắp chăn bông cho anh, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi nhà, cô lái xe đến cửa hàng, bắt đầu một ngày bận rộn khác. Thường thường cô vẫn xem camera để nhìn Phí Hiên, cảm thấy có chút sung sướng.
Giữa trưa Phí Hiên mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh, anh ngẩn người ngồi ở mép giường hồi lâu.
Buổi tối, sau khi An Sênh tan làm, mở cửa, thấy Phí Hiên nhìn cô có chút khác thường.
Cô mang bữa ăn đã chuẩn bị xong bước vào phòng. Phí Hiên không ngồi trên giường, mà ngồi vào bàn. Chén bát buổi sáng vẫn còn trên bàn. Phí Hiên nhìn cái bát đến sững sờ. An Sênh vừa đi vào, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm cái bát.
An Sênh không hỏi anh tại sao hôm nay không rửa bát. Thay vào đó, cô đặt chén bát và đũa mới lên bàn, sau đó với tay lấy chén bát bẩn ra, đem ngâm một lúc rồi mới rửa.
“Rửa tay, ăn cơm đi.” An Sênh nhẹ giọng nói, nhưng vào tai Phí Hiên, dù thế nào cũng nghe không dễ chịu.
Anh nắm tay An Sênh, trằn trọc một hồi mới hỏi, "Sáng nay có phải em bỏ thuốc vào bữa ăn không?"
Cô không hề e dè, Phí Hiên ngẩng đầu nhìn cô. Cô chớp chớp mắt, ăn ngay nói thật, "Ừ, một chút..."
"Anh đừng tức giận, em sợ anh không cho em đi, thuốc kia không gây hại cho thân thể, chỉ có tác dụng an thần." Là Nguyên Khúc đưa cho cô, gọi là an hồn thảo.
"Em bỏ thuốc vào bữa ăn vì sợ anh không cho em đi?" Mặc dù Phí Hiên suy nghĩ cả một ngày, nhưng nghe An Sênh thẳng thắn thừa nhận như vậy, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, càng ngày càng cảm thấy ngột ngạt, hô hấp có chút khó khăn, "Em vậy mà..."
"Không phải anh cũng dùng thuốc như vậy với em sao?” Cô ngắt lời anh, vẻ mặt không chút thay đổi, không sắc bén, cũng không tức giận như Phí Hiên. Cô nói như thể hôm nay thời tiết thật tốt, "Lần đi suối nước nóng lúc trước, anh cho em uống chai nước kia, anh còn nhớ không?”
Anh sửng sốt, nghẹn họng nhìn trân trối. Lúc trước, những việc mà Đồng Tứ vạch trần anh, không có nhắc đến chuyện này.
Phí Hiên nghĩ rằng anh đã làm rất hoàn hảo, không để lại dấu vết. Không biết tại sao An Sênh lại biết được...
An Sênh đi đến bên cạnh anh, đưa tay ôm đầu anh, "Mau rửa tay ăn cơm đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội. Anh đừng giận em được không?”
Cô cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Phí Hiên, "Lần trước anh nổi giận với em ở sân bay thật đáng sợ."
Những lời này, khỏi phải nói, đã chạm vào điểm yếu của Phí Hiên. Lần đó mất bình tĩnh nổi giận với An Sênh, đến giờ anh vẫn luôn hối hận.
Anh cũng không nhận ra bản thân đang bị cô dắt mũi, vội vàng ôm lấy cô, "Sau này anh sẽ không nổi giận với em. Anh sẽ không bao giờ phát giận với em nữa, đừng sợ."
"Vậy thì mau ăn đi, được không?" An Sênh bĩu môi.
Phí Hiên gật đầu, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Khi anh đứng dậy, đi về phía phòng tắm, quay lại nói: "Sau này em không được bỏ thuốc vào đồ ăn nữa, biết không?"
An Sênh cười gật đầu. Lúc này, Phí Hiên mới đi vào rửa tay, ăn cơm. Buổi tối, hai người vẫn rất vui vẻ với nhau. Sáng hôm sau, sau khi ăn xong, anh ôm cô không buông.
An Sênh kéo anh đến bên giường, hai người nằm trên giường. Phí Hiên vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi thơm trên người cô, lẩm bẩm nói: "Em thơm quá..."
Kết quả không bao lâu sau, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
- Hết chương 58-